-Hoàng Long , anh … - Uyển Nhi chưa kịp gọi anh đã đi mất , đang nói chuyện cô cũng không thể nào đuổi theo được .
ra bên ngoài Hoàng Long chạy xung quanh hội trường tìm kiếm nó ,thở hổn hển bực dọc nhưng lại không thấy đâu cả , tay rút điện thoại gọi cũng chẳng có tín hiệu trả lời nào cả . Trời vềđêm càng lúc lại càng lạnh thêm .
trong đêm rétbuốt , nó đi lang thang một mình đâm chiêu . Cứ đi cứ đi như vậy , cái lạnh cơ thể lúc này một phần cũng không lạnh bằng cảmxúc của nó lúc này .
Từ phía sau luôn chomột chiếc xe đang đi chầm chậm cách nó không xa mà dõi theo ,nhìn thân hình bé nhỏ của nó đi giữa trời lạnh không có áokhoát chỉ vẫn mặt chiếc váy mỏng manh dự tiệc khi nãy mà xót xa , còn đau lòng hơn anh tự làm đau chính mình .
Tay bấm gọi cho Thế Hiển lẫn Đăng Khôi đều là tiếng “ tút tút “kéo dài không liên lạc được càng khiến anh muốn tự đánh chếtmình .
-Ngu ngốc! tự hành hạ mình vậy, em vui lắm sao . – giọng nghẹn lại , nước mắt anh đọng lại nơi khóe chảy xuống .
Được một hồi nó cảm giác đau chân nên gỡ guốc , chân không mà đitiếp , cái lành lạnh thêm một chút sạn dưới chân thấm vào dathịt nó .
-Minh Anh có chắc là mày ổn không ? – nó cười mỉm lẩm bẩm . phía sau nó anh vẫn dõi theo mà đaulòng , cứ đi mãi đến trước biệt thự mới thôi .
Hoàng Long đậu xe xa nhà không muốn nó phát hiện , cứ lặng lẽ đứngnhìn nó từ phía sau . Có lẽ nó cũng cảm nhận được như khiquay lại thì chỉ có màn đêm tỉnh mịch ôm thất vọng mà vềphòng .
---
Đến khi buổi tiệcsắp kết thúc Thế Hiển mới sực nhớ đến nó , hắn cuống cuồngđi tìm xung quanh nhưng chẳng thấy đâu . Chạy ra trước cổng trungtâm hội nghị lại vô tình thấy Uyển Nhi đang đứng chờ xe , tayxuýt xoa cơ thể .
-Đợi một lát , tôi lấy xe đưa cô về . – Thế hiển đi đến cởi áo, khoát lên mình Uyển Nhi .
Cô hơi giật mình bất ngờ quay lại nhìn hắn , khuôn mặt thu lại như không quan tâm :
-Không cần , tôi gọi xe rồi .
-cô nghĩ cô có đủ khả năng cản được việc tôi muốn hay sao . – hắn nhíu mày nhếch môi cười .
Mấy năm trôi qua vậy mà tính cách Thế Hiển chẳng thay đổi chútnào vẫn dùng cách bá đạo của riêng mình mà thể hiện sự quantâm .
Suốt chặn đường ngồi trên xe , hai ngườikhông ai nói với nhau câu nào cũng chẳng thèm nhìn nhau lấy một lần , không khí thật nặng nề . Chiếc xe dừng lại trước Novotel , trước khi xuống xe Uyển Nhi thừ người vài giây môi mấp máy :
-Sinh nhật vui vẻ . – mở cửa chạy lẹ xuống xe .- anh sẽ chờ em chứ? –cô nói lí nhí một mình đi thẳng một đường không quay lại mặc cho hắnđang ngồi trong xe trông theo .
Một chút vui chạy qua đầu óc hắn , tiếng chuông điện thoại reo , hắn vội nghe máy :
-Cô đang ở đâu hả . – hắn la to qua điện thoại .
-Xin lỗi anh , tôi hơi mệt nên lúc nãy về trước . Tôi về nhà rồiđừng lo . ngủ ngon . – giọng nói mệt mỏi , nó vội cúp máy rồi vùi vào chăn cố gắng mà ngủ cho qua đi hết một đêm dài lê thê .
Thế Hiển thở dài nhìn khoảng không vô định . Thôi suy nghĩ phóng xe trở về .
---
Mấy tuần liền nhanh chóng qua đi , ngồi trong lớp nó nghĩ ngợi mông lung cũng hơn một tháng rồi ở chung một nhà nhưng số lần gặpcũng thật ít ỏi đếm trên đầu ngón tay , bất giác nó mím môicười ngớ ngẩn . Hoàng Nhi ngồi cạnh xoay qua quan tâm hỏi :
-Minh Anh , sao dạo này cậu toàn đi sớm về khuya vậy .
-À , mình đi học thêm vả lại cũng đang đi làm thêm .
-Hả làm thêm , làm thêm á . – đôi mắt Hoàng Nhi ngạc nhiên nhìn nó tra hỏi .
-Ừ , có lẽ mình vài hôm nữa mình sẽ về nhà mình . – nó cười gượng .
-Tại sao , tại sao chứ . Mình xin lỗi dạo này nhiều việc quá mìnhchẳng nói chuyện nhiều với cậu . – Hoàng Nhi nắm tay Minh Anhnói lí nhí .
-Không sao mà , đến lúc mọi thứ phải về lại hiện trạng ban đâu rồi .
Hoàng Nhi thở dài nằm xuống bàn , cô không muốn khuyên ngăn Minh Anh .Thời gian này việc tới lui của Uyển Nhi ngay cả cô cũng khôngthể chịu nổi huống gì là Minh Anh , nếu bạn mình trông thấythì chỉ tổn thương thêm mà thôi , lại thêm sự việc của Quốc Huy củng đủ khiến cô mệt .
-Hoàng Nhi , cậu ổn không ? – thấy Hoàng Nhi mệt mỏi nó quan tâm hỏi .
-Không ổn chút nào . – Hoàng Nhi phụng phịu nói .
-Sao thế .
-Cả tháng nay , bên thuế cục bộ lại tự dưng kiểm tra thuế của tập đoàn nhà Anh Quốc Huy .Cậu cũng biết ba của anh ấy như thếnào rồi nên mình cũng qua đó suốt giúp Bác gái kiễm kê mộtsố giấy tờ liên quan . haizz…
-Sao tự dưng lại đột ngột vậy . – nó hoang mang hỏi .
-Kì lạ thay , bên tập nhà của anh Khôi cũng đang nhốn nháo lắm .
-Lại có chuyện gì nữa , sao mình lại không biết gì hết . Cả tuần nay cũng không liên lạc được với anh ấy .
-Hôm qua , mình cùng Quốc Huy đến tìm anh Khôi để nhờ một số việcthì mới hay biết được rằng , các cổ đông công ty đang muốn rútvốn . Hoàng Long , anh ấy cũng đang giúp hai người họ xoay sởtrong lúc này .
-Mọi chuyện sẽ mau chóng qua nhanh thôi . – nó vỗ nhẹ vai Hoàng Nhi trấn an .
-Cũng may ra gia đình mình xử lí kịp thời . Để không bị tổn hại nào .
-Gia đình cậu ?
-Bên cục kiểm tra biên giới bắt được một nhóm người đang vẫnchuyển lậu kim cương . Lại khai khẩu cung làm việc cho tập đoàn Gmeiner . – Hoàng Nhi mệt mỏi tường thuật lại sự việc . -Maymắn thay papa và anh Long đã nhanh chóng kịp thời xử lí .
Nó hoang mang nằm thừ xuống bàn đối diện Hoàng Nhi , đôi mắt longlanh của nó ngày càng trở nên lặng hơn nhiều . Trong lúc mọingười ai cũng rối tung mệt mỏi với công việc vậy mà nó chỉbiết trốn tránh không giúp đở được gì , cứ mải chìm đắm trong mớ hổn độn . Nếu thực lòng quan tâm anh đáng lẽ nó phải bênanh lúc này mới đúng chứ , sao lại thầm hờn dỗi anh như vậy .
---
Uyển Nhi ngồi trong phòng chủ tịch Sang nhăm nhi cốc cafe , cười thỏa mãn chờ đợi Sang Thế Hùng . Nhớ lại vài chuyện :
“Tuần trước .
Uyển Nhi chủ động đến biệt thự nhà Ngọc Quỳnh thăm hỏi . Khi bướcvào nhà gặp ba mẹ Ngọc Quỳnh cô cúi chào lễ phép , mặc chohọ đang nhìn cô bằng ánh mắt viên đạn .
-Chẳng hay Uyển Nhi tiểu thư đến nhà chúng tôi có việc gì . – giọng nói của Phạm lão gia nghiêm nghị hỏi .
-Cháu đến tìm Ngọc Quỳnh có chút chuyện riêng ạ . – cô mỉm cười đáp .
Ngọc Quỳnh phờ phạc từ trên bước xuống , ánh mắt lãnh lẽo nhìn Uyển Nhi :
-Ba mẹ , con muốn nói chuyện riêng với Uyển Nhi một chút . – NgọcQuỳnh nói rồi đi thẳng ra vườn , Uyển Nhi cúi chào rồi cũngbước theo sau .
Gió thổi bay bay mái tóc cả hai , Ngọc Quỳnh im lặng không một chút cảm xúc trên khuôn mặt ,vẫn là nét mặt lạnh lùng thường ngày .
-Lâu rồi không gặp cậu , cũng không thấy cậu đến trường . – Uyển Nhi bình thản hỏi thăm .
-Cậu đến đây chỉ để nói những câu dư thừa đó sao ? – Ngọc Quỳnh nhếch môi đáp .
-Tất nhiên là không rồi . – Uyển Nhi mím môi cười .- Mình muốn hợp tác .
Đôi hàng mày Ngọc Quỳnh nhíu lại khi nghe đến lời đề nghị hếtsức hoang đường này . Ngọc Quỳnh cong môi cười mỉa mai :
-Hợp tác , hợp tác với cậu sao ? lí do vì sao tôi phải hợp tác với cậu . – Ngọc Quỳnh nhướng mắt hỏi .
-Ngọc Quỳnh à Ngọc Quỳnh , tôi cứ nghỉ cậu thông minh nào ngờ là do tôi đánh giá cao cậu . – Uyển Nhi cười đểu .
Ngọc Quỳnh hơi khó hiểu , điều này đã nhanh chóng bị Uyển Nhi nhìn thấu .
-Tôi nói thẳng vậy , cậu nghỉ sao trong lúc này Đăng Khôi đang ở đâu?
-Cậu ấy đi học , hoặt có thể ở công ty .
Uyển Nhi bật cười , mở điện thoại đưa sang cho Ngọc Quỳnh xem mộtbức hình của nó và Đăng Khôi đang đi ăn cùng nhau . Đôi mắt Ngọc Quỳnh đọng nước , tim cô cũng nhói lên khi những hình ảnh nàyđập vào mắt mình , bao năm qua chỉ cần cô buồn hay mệt mỏi Đăng Khôi đều ở bên cạnh vậy mà giờ đây anh đang cười nói với mộtngười con gái , bỏ mặt cô đang chìm trong tuyệt vọng như vậy .
-Vậy giờ cậu muốn hợp tác chứ?
-Vì sao cậu làm vậy . – bình tĩnh lại một chút Ngọc Quỳnh cũng phần nào đoán được mục tiêu của Uyển Nhi .
-Tôi muốn Minh Anh hoàn toàn bị cô lập , tôi muốn cô ta cũng sẽchịu nổi đau như chúng ta . Vì sao một người thấp kém như MinhAnh lại có tất cả , còn hai chúng ta phải chịu thiệt thòi . –Uyển Nhi vừa nói vừa dò xét thái độ Ngọc Quỳnh .
-Cậu muốn có Đăng Khôi đúng chứ . Chỉ cần mọi thứ về lại đúng vị trí của nó cậu sẽ có được những điều mình mong muốn , ĐăngKhôi cũng sẽ về bên cậu như lúc xưa bây giờ và mãi mãi như vậy .
Nghe những lời nói của Uyển Nhi dường nhưđang có tác dụng rất mạnh với suy nghĩ của Ngọc Quỳnh , đúngnhư vậy chỉ cần Minh Anh không xuất hiện thì mọi việc sẽ khôngtồi tệ đến thế này , có lẽ Uyển Nhi nói đúng một người nhưcô sao có thể lại thua kém một con bé thấp kém như nó .
-Chắc cậu đã có kế hoạch cả rồi mới đến đây .
-Tất nhiên .
Uyển Nhi cười đắc chí khi mục đích hoàn thành , quả thật cái tên Đăng Khôi rất có giá trị ...”
“cạch” – tiếng mở cửa đưa cô trở về thực tại , thu lại nụ cười.
Chủ tịch Sang bước vào với một tâm trạng đầy hứng thú , cànghứng thú hơn khi nhân tài ông đào tạo lại đến mình như thế này .
-Chủ tịch Sang . – Uyển Nhi cúi chào kính cẩn .
-Được rồi , lâu quá không gặp . Viên ngọc ta mài dũa bao nhiêu nămcuối cùng cũng đã sáng . – Chủ tịch Sang cười hài lòng .
-Chủ tịch lại quá lời , Tôi xin phép nói thẳng được chứ ạ ?
-Oke , cứ tự nhiên . - Chủ tịch Sang bắt chéo chân, nhún vai như mời .
-Chúng ta sẽ làm một giao dịch . Sau khi giúp Tôi ổn thỏa mọi việcTôi đảm bảo 10% cổ phần Myler sẽ là của Chủ tịch .
-Wow , cuộc giao dịch này có vẻ hấp dẫn nhỉ . – Chủ tịch Sang cười lớn khó hiểu .
-Uyển Nhi , ta biết cô có quan hệ với nhà Nguyễn nhưng ngay cả nhìnhọ còn chưa nhìn cô chứ nói đến là nhận , cô tự tin quá rồiđấy . Dựa vào đâu cô muốn giao dịch với ta . – Chủ tịch Sangánh mắt nghiêm nghị hỏi cô .
Uyển Nhi cười mỉm tự tin , cô mở túi xách lấy ra một tấm ảnh chụp chung tập thể đã khá củvào những năm 80 đưa đến trước mặt Chủ tịch Sang .
-chắc rằng Chủ tịch biết tấm ảnh này .
-sao cô tấm ảnh này . – Chủ tịch Sang cau mày nghi hoạt nhìn Uyển Nhi tra hỏi .
-Khi không còn gì trong tay , thì cũng phải có một thứ gì đó để bảo vệ chính mình chứ . Tôi nói đúng chứ Chủ Tịch Sang .
Thật chất nếu thiên về sự thật Uyển Nhi vẫn chưa biết gì nhiều về tấm hìnhnày , chỉ khi về căn nhà củ của mẹ vô tình lại tìm ra được một số thôngtin về khi xưa , trong bức ảnh này có sự hiện diện của mẹ cô . Lúc đókhi cầm tấm ảnh trên tay cô ngạc nhiên khi thấy người đứng cạnh mẹ mìnhchính là Chủ tịch Sang .
Cô hơi run sợ trong lòng vìsự thật trong bức ảnh này ngay cả cô củng chưa hề hay biết rỏ về chúng , nhưng khi quyết định làm gì đó cô luôn nhủ với mình tự tin mà làm .
-Đúng thế , cô rất thông minh . Được ta đồng ý giao dịch . – Chủ tịch Sangcười gật đầu vẻ mặt rất hài lòng . –Nhưng muốn lật đổ chiếc ghế của lãobà kia một tấm ảnh này chưa đủ đâu .
-Tôi biết , đócũng chính là lí do tôi tìm đến chủ tịch . – Uyển Nhi thẳng thắng đáptrả .- Lúc bà ngoại mất có nhắc đến một bản di chúc , mấy năm qua tôicũng đã điều tra rất nhiều nhưng tiếc rằng đến giờ vẫn mù mịt thông tin .
-Cô thấy người đàn ông đứng chổ này chứ . – Chủ tịch sang chỉ vào người đàn ông tay cầm chiếc cặp đen trong bức ảnh .
-Người này . – Uyển Nhi cong mày khó hiểu .
-Ông ta là luật sư năm đó của tập đoàn Myler , từ khi Chủ tịch Nguyễn đườngthời qua đời ông ta cũng mất tích . Nhiều năm qua Nguyễn phu nhân cũngtìm kiếm ông ta , mẹ cô nếu tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn .
Tay Uyển Nhi vo tròn thành nấm đấm khi nhắc về mẹ mình , nổi uất hận tronglòng cô lại gợi lên. Thì ra mẹ cô trở nên như vậy còn có những nguyênnhân khác , cô sỡn tóc gáy không ngờ mọi chuyện đều là cả một âm mưu .
-Trước mắt nên tìm ra mẹ cô đang ở đâu ?
-Tôi nhất định sẽ đuổi bà ta khỏi chiếc ghế chủ tịch kia , mọi thứ đáng raphải thuộc về tôi . – ánh mắt căm phẩn của Uyển Nhi đỏ ngầu .- Trước mắt tôi cần Chủ tịch giúp tôi tạo một màn kịch có thể lay động Trần Thị ,tập đoàn truyền thông . Và cả Gmeiner được chứ ?
-Điều này có khó quá không , đối đầu với Gmeiner không phải chuyện dễ dàng gì . – Chủ tịch Sang nhíu mày suy tư .
-Chẳng phải những người có quyền lực như Chủ tịch Sang đây chỉ cần dựa vào các mối quan hệ thì sẽ đâu vào đó sao .
-Có thể cho ta biết kế hoạch này ?
-Muốn đường đi suông sẻ tốt nhất nên dọn cỏ dại trước tiên đúng chứ ạ , Chuyện này trông chờ vào chủ tịch .
Cả hai còn đang bàn bạc , Uyển Nhi giật mình lúng túng khi Thế Hiển đột ngột xông vào bắt ngờ :
-Ông già , tại sao ông lại điều tra cô ta . – hắn tức giận quát lên , vứt một tập hồ sơ xuống bàn .
-Chủ tịch Sang , có lẽ tôi nên ra về . Chuyện này khi khác chúng ta sẽ bànsau . – Uyển Nhi khích cẩn cúi chào , rồi bước đi . Lướt ngang qua hắnkhông một ánh nhìn .
Thế Hiển giờ mới để ý đến sự hiện diện của Uyển Nhi trong căn phòng , nắm tay níu kéo cô lại :
-Uyển Nhi , cô lại muốn làm gì?
-Chuyện này liên quan gì đến anh ? – Uyển Nhi lạnh lùng hắt mạnh tay ra bước đi không nói gì thêm .
-Ta mời cô ấy đến làm mẫu cho bộ sưu tập mới , đùng đùng nổi giận vào phòng ta vậy con trai . ?
-Nói đi , tại sao ông lại điều tra về Minh Anh .
-Việc của một ông bố cần làm thôi , trước nay ta vẫn thế . Có gì mà phải căng thẳng đến vậy .
-Tôi nói cho ông nghe , muốn điều khiển tôi thế nào cũng được . Nhưng tốtnhất đừng nhắm vào Minh Anh . – Thế Hiển gằng giọng nói .
-Còn nữa , đừng lôi Uyển Nhi vào sự tham lam của ông .
Chủ tịch Sang nhếch mép cười nhìn cậu con trai ngổ nghịch vô lễ đang giậndữ bỏ đi . Ngoại trừ Uyển Nhi ra đây là lần đầu ông thấy cậu con traimình vì một người mà lại dám đối đầu bảo vệ người đó đến như vậy .
-Hạo Nhiên , cậu vào đây . – Chủ tịch Sang nhấn nút gọi .
-Thưa chủ tịch ngài cần gì ạ . – trợ lí Trần bước vào cuối đầu chào .
-Cậu sắp xếp cuộc hẹn cho tôi với vài người bên Phòng kiểm toán . À còn nữa , chuyến hàng sao rồi . ?
-Vâng tôi sẽ sắp xếp ngay , về chuyến hàng mọi thứ đã sắp đặt theo kế hoạch . Lần này cổ phiếu Gmeiner chắc chắn sẽ có chuyển biến .
-Tốt lắm .
Chủ tịch Sang mỉm cười hài lòng , trong khi còn đau đầu vì còn chưa biếtphải xử lí người đàn bên Úc như thế nào thì giờ lại có con cờ Uyển Nhitrong tay rồi đây Myler cũng sẽ bị ông ta thâu tóm con đường bây giờthật rất tiện lợi từ đó sẽ dễ dàng bóp chết tập đoàn Gmeiner trong phútchốc , thật không uổng công ông nuôi nấng Uyển Nhi từ nhỏ .
---
Chuỗi ngày dài đăng đẳng cũng kết thúc , nó thờ thẫn rời khõi trường . Ngẫmlại mọi việc nó ước được quay về với năm trước , quay về với những chuỗi ngày đi học phiền toái kéo dài lê thê . Mùa đông và mùa thu hai mùanày lại làm con người ta có nhiều cảm xúc lại mang mác gắn nhiều nỗi nhớ đến vậy .
Còn nhớ lúc trước cả bọn lúc nào tan họccũng tập trung lại mà đi chổ này chổ kia , những buổi shopping bàn tánvề những nam thần trong tiểu thuyết cùng với Hoàng Nhi và Ngọc Quỳnh hay những lúc ngây ngô chưa biết gì luôn có Đăng Khôi bên cạnh và những lúc bị Quốc Huy ghẹo .
Một luồng kí ức với anh cũng ùavề trong tâm trí nó , nụ hôn đầu , những lần anh cứu nó hết lần này đếnlần khác vẫn câu nói đó “ hãy tin anh , chỉ một thời gian nữa thôi” cứvang mãi trong đầu không nguôi .
-Minh Anh sao càng cố bước lại càng đau lòng bàn chân đến vậy?
Thở dài nó đi lang thang hít thở một chút không khí bây giờ có lựa chọn vềnhà sớm thì chỉ càng thêm cảm giác cô độc mà thôi . đang còn mãi mê chìm trong những suy nghĩ nó thấy phía bên kia đường một bóng dáng quenthuộc có chút vui mừng mà gọi lớn :
-Ngọc Quỳnh .
Nghe thấy tiếng kêu Ngọc Quỳnh khựng người nhìn sang , rồi giả vờ như khôngtiếp tục bước đi . Cũng may đèn Xanh nó nhanh chân chạy theo Ngọc Quỳnh , vỗ nhẹ chào .
-Không thấy mình hả . – nó cười tươi chào .
-À ừ , Minh Anh à . Ngại quá mắt mình kém không thấy rõ là cậu . – Ngọc Quỳnh cười gượng .
-Bận gì không , đi uống cafe với mình nhé .
Ngọc Quỳnh hơi lưỡng lự một chút rồi gật nhẹ tỏ vẻ đồng ý . là cố ý haytrùng hợp cả hai người đều chọn cho mình một tách cafe sữa nóng .
-Cậu đổi khẩu vị rồi . – nhắp một ngụm cafe Ngọc Quỳnh nói .
-Đắng thêm một chút chắc không sao . – nó thở dài nói .- lâu rồi không gặp cậu .
-ừ , đúng là không sao. Năm nay tốt nghiệp nên cũng hơi bận rộn một chút .
-cậu quyết định từ bỏ con đường người mẫu thật sao , đấy là ước mơ bao năm của cậu mà . – nó quan tâm hỏi vội .
-còn cách nào khác được , dù cố gắng thêm nữa vẫn không thể . Dù cho là cảhai đều giống nhau nhưng người nào dành được vị trí đứng đầu thì ngườikhác sẽ luôn nhớ đến , tớ không muốn làm người thứ hai chỉ biết đợi chờ và cố gắng dù biết mãi vẫn vị trí thứ hai .
Thái độcủa Ngọc Quỳnh sau vài tháng nhưng thật sự khác quá , giờ ngồi đây nhưng lời nói đầy sự tỉ mỉ gay gắt . Những lời nói của Ngọc Quỳnh lại rất ảnh hưởng , ánh mắt Ngọc Quỳnh giờ đây cũng thay đổi hẳn , dường như côđang gượng để ngồi với nó .
-cứ tiếp tục cố gắng sẽ được thôi mà . – nó gằng giọng an ủi .
-Minh Anh , mọi người gần đây thế nào rồi .
-Quốc Huy , Đăng Khôi và Hoàng Long cả ba người họ hình như đang có chút rắcrối với công việc ở tập đoàn . – mí mắt nó sụp xuống buồn bã .
-Chút rắc rối thôi ư . – Ngọc Quỳnh nhìn lên trời cười bật .
Nó ngồi bàng hoàng nhìn Ngọc Quỳnh không hiểu lí do vì sao Ngọc Quỳnh lại cười kiểu mỉa mai như vậy .
-Thật sự cậu không biết , hay là cố tình không hiểu ?
-Ý cậu là sao . – nó nhíu mày nghi hoặc .
-Cậu nghĩ những chuyện đó là ngẫu nhiên hay sao ? – Ngọc Quỳnh khoanh taytrước ngực ánh mắt sắc sảo hơn .- cậu ngây thơ thật Minh Anh à , làm gìcó chuyện trùng hợp cả ba tập đoàn lớn mạnh như vậy đều có vấn đề xãy ra trong một thời điểm cơ chứ .
-Cậu nói rõ hơn đi Ngọc Quỳnh . – đôi hàng mày nó cau lại , khóe mắt rơm rớm . Trông chờ .
-Nói thẳng ra , mọi chuyện đều do một tay Uyển Nhi sắp đặt . Nguyên nhân thì cậu chắc cũng biết rồi không cần tôi nói phải không .
-Không không đâu , Uyển Nhi chị ấy có ghét mình đến đâu cũng không thể nào làm vậy với các anh ấy đâu . – nó lắc đầu liên tục không tin những điềumình vừa nghe được .
-Tin hay không là việc của cậu , nếu không có sự xuất hiện của cậu mọi chuyện sẽ không rắc rối đến nhưvậy . Chuyện chị em của hai người sao lại lôi những người không liênquan như chúng tôi vào , sao cậu không để mọi thứ về đúng vị trí của nó . – lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy trách móc .
-Vậy cậukhông được đi NewYork là do Uyển Nhi sắp đặt . Ba người họ bị kiểm thuếđến điều tra cũng là do Uyển Nhi sắp đặt hay sao . – đôi mắt nó rưngrưng đổ lệ , miệng mấp máy nói như không thở được , tay cầm tách cafe mà run run mất sức .
-Minh Anh à , chúng tôi và cậu làhay thế giới hoàn toàn khác nhau . Xin cậu đừng cố chấp thêm nữa . –Ngọc Quỳnh nắm tay nó như gửi gắm hi vọng .-Lần này là tôi , nhưng biếtđâu tiếp đâu tiếp theo là Hoàng Nhi thì sao . Dừng lại đi Minh Anh ,đừng làm bất kì ai phải chịu sự tổn thương từ cậu nữa .
Ngọc Quỳnh nói rồi lạnh lùng nhanh chóng đứng dậy bỏ đi , đôi mắt nó ngấn lệ nhìn qua tấm cửa kính với ánh đèn vàng đường phố tấp nập, cơn mưa ậptới nhanh chóng . Tay nó liên tiếp bấm số điện thoại quen thuộc nhưngnhững tiếng « tít…tít…tít » cứ kéo dài mãi không thôi .
Lạ thay chưa bao giờ nó thèm gặp được Thế Hiển như lúc này , đầu nó căngra như dây đàn , chiếc balo trong tít tắt lại trở nên nặng trịch ,khi nó cố gắng đeo lên thì đã rớt xuống bao nhiêu lần không đếm được.
-Quí khách , cô không sao chứ . – một nữ nhân viên thấy nó loạng choạng đứng không vững chạy lại giúp đỡ .
Nó đờ đẫn đôi mắt sâu hoáy vô hồn không nghe được âm thanh nào cả , cũngchẳng biết chuyện gì đang xãy ra , cô nhân viên giúp nó đeo balo lên .Không một chút cảm ơn không một ánh nhìn nó lê từng bước nặng trĩu rakhỏi quán mặc cho trời mưa đang rất lớn .
-Quí khách , trời đang mưa mà . Cô gái , trời đang mưa to lắm đấy . – cô nhân viênnói lớn bên tai cho đến lúc nó rời khỏi quán nhưng thật sự nó chẳng nghe thấy được gì .
Ngước mặt nhìn trời , đưa tay sờ mặtmình nó không phân biệt được đây là nước mưa hay nước mắt mình nữa .Đoạn đường hôm nay sao lại dài đến thế , dài thêm khi mình nó ước đẫmtrong cơn mưa tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại ôm lấy ngực , cũng không biết bao nhiêu lần nó vấp ngã .
Mưa mỗi lúc một to , gió cuốn mù mịt . Là rơi , rơi thật nhiều , trên đầu cành cây gẫy răngrắc . Người quét rác ngoài đường đang chạy mưa không ngừng nhắc nó : «trách ra đi , cành cây gẫy rơi vào đầu bây giờ … mưa gió thế này , điên ! ». Mặc kệ giờ đây làm gì nghe được tiếng gì nữa , chỉ muốn để mọi thứcuốn trôi , cuốn hết đi …