Chỉ còn chưa đầy 5 phút nữa thôi , thông báo sẽ được đưa đến , Ngọc Quỳnh cứ đi đi lại lại thấp thỏm lo lắng không yên , măc dù Hoàng Nhi đã bảo bình tĩnh đừng lo lắng , ngoài cô ra thì công ty còn ai xuất sắc hơn nửa chứ .
“ Cạnh” – cánh cửa bật nhẹ , ai nấy đều hướng mắt ra phía bóng dáng ẽo lã của chụy quản lí bước vào cùng nụ cười ma mãnh đầy mê hoặc .
-Chụy có thông báo rồi nè mấy cưng ! – giọng chị quản lí cố nén lại để che đi cái giọng trầm ấm của đàn ông còn sót lại trong cơ thể .
Ai nấy đều nhìn phòng bì màu trắng trên tay chị mà hồi hộp , hẳn rằng ai củng đang chờ đợi sẽ có tên mình trong đó .
-E hèm ! Người có tên trong này là Ngọc Quỳnh .
Đôi mắt cô sáng lên như nghe thấy tên mình , cơ hội này cô đã chờ đợi rất lâu rồi bốn năm qua cô luôn ao ước có thành tích để được tham gia một show diễn lớn tầm cở như thế này . À không phải nói là đây chính là một ước mơ cũng bất kì ai đang theo nghề người mẫu .
Hoàng Nhi củng thấy vui lây , cả hai người nắm tay nhau vui mừng .
-Nhưng , Ngọc Quỳnh à , thật tiếc cho em là khi các sếp họp lại đã đưa ra lựa chọn cô người mẫu vừa kí hợp đồng vào công ty để thay em , so ra với cô gái đó có kinh nghiệm và thành tích nổi trội hơn em rất nhiều .
-Chị chuyện này là sao ? Vả lại sao để một người mới vào thay vị trí của em ? Có công bằng không ? – khóe mắt Ngọc Quỳnh cay xòe , tay nắm chặt hai vai của chị Quản lí nếu thay vào đó là một cô gái thật sự có thể vì đau mà thét lên rồi .
-Ngọc Quỳnh , em bình tĩnh đi cơ hội còn nhiều mà .. không sao đâu em .
-Chuyện này là sao , tôi cần gặp giám đốc của các người hỏi cho ra lẽ . – Hoàng Nhi tức giận .
-Đành chịu thôi bé cưng à , người ta là siêu mẫu Uyển Nhi từ nước ngoài về mà cưng !
Ngọc Quỳnh không thể nào đứng đó chịu đựng thêm được nữa , bao nhiêu tâm huyết cống hiến cho con đường nghệ thuật này. Chịu biết bao nhiêu áp lực từ gia đình cho đến việc học vậy mà giờ đây đã tan biến tất cả chỉ vì một hợp đồng vừa kí kết với một người mẫu khác và một lần nửa người cướp đi cơ hội của cô không ai khác chính là Uyển Nhi , chuyện này với cô thật không công bằng . Cô không kìm được nữa khóc vỡ òa chạy ra khỏi công ty .
-Ngọc Quỳnh , Ngọc Quỳnh – Hoàng Nhi kêu chới với , liếc chị quản lí hừ một cái chạy đuổi theo …
Cả tuần bận rộn với việc gở rối hàng ngàn mã code do hacker xâm nhập mạng lưới Việt Nam , các tập đoàn truyền thông lớn mạnh đều tập trung vào giải quyết công việc một cách nhanh chóng . Hầu như ngoài công ty ra Đăng Khôi chẳng hề bước chân đi đâu cả . Có khi bận đến nổi điện thoại của quên sạc pin , có mấy ngày trôi qua thôi mà khuôn mặt cậu gầy hẳn đi .
-Ba à ! Tình hình thế nào rồi ? – Đăng Khôi ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi nhìn ba mình .
-Con mệt thì về nhà nghỉ ngơi chút đi , mẹ có lẽ cũng nhớ con lắm . – Ba Đăng Khôi cũng mệt mỏi không kèm nhưng vẫn dùng lời nói ân cần nhất để trã lời con trai của mình .
-Ba cứ lo , ma ma đã sang Anh du lịch từ tuần trước rồi ạ .
-Trời ơi , ta lại thất hứa với mẹ con nữa rồi . – mi mắt ba Đăng Khôi sụp xuống , thở dài .
-Ba à , phu nhân của chúng ta không nhỏ nhen đến thế đâu . – Đăng Khôi cười mĩm .
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con , ba Đăng Khôi không phải một người thích áp đặt con cái . Thấy vậy ông liền hiểu ý đưa hiệu “ bảo con cứ ra ngoài nghe máy” . Đăng Khôi cúi nhẹ đầu chào ra khỏi phòng làm việc .
“ Anh nghe”
“ Anh có biết Ngọc Quỳnh thường đi đâu không ?”
“Sao , Quỳnh xảy ra chuyện gì à”
“ Em sẽ nói anh sau , bây giờ cần phải tìm chị ấy trước đã . Lúc nãy em đuổi theo nhưng ra đến cửa lại mất dấu . Không biết chị ấy đi đâu nửa”
“ Em đang ở đâu đó ?”
“ Công ty Model nè anh .”
“Anh đến ngay”
Cúp máy Đăng Khôi vội vội vàng vàng trở vào phòng làm việc lấy áo khoát rời khỏi công ty , chưa đầy 15 phút đã có mặt trước công ty Model. Trông thấy Hoàng Nhi đứng đấy liền chạy đến .
-Em về nhà đi , anh sẽ đi tìm Ngọc Quỳnh .
-Anh nhất định phải tìm ra cậu ấy , em phải đi gặp Uyển Nhi nói cho ra lẽ .
-Uyển Nhi ? – Đăng Khôi nhíu mày khi nhắc đến .
-Ừm , nói anh sau em đi đây .
-Cẩn thận .
Đăng Khôi dựa vào xe nhắm mắt suy tư điều gì đó rồi chợt đôi mắt mở sáng chạy một mạch vào công ty , cánh cửa lối thoát hiểm bị anh đá một cách không thương tiết . Mồ hôi nhễ nhãi đua nhau mà đổ xuống trên khuôn mặt nhưng bản thân anh hoàn toàn không thấy mệt chỉ thấy lo .
Ngọc Quỳnh sợ nhất là cô đơn nhưng lại luôn chọn cách ở một mình và có lẽ giờ đây ngoài việc khóc nấc lên thì cô chẳng biết làm gì hơn . Tầng 25 Đăng Khôi dừng lại cuối người vừa thở hổn hểnh vừa cười cong môi , cậu cười như vừa tìm thấy báu vật . Ngọc Quỳnh ngồi co rúm lại một chổ cố nghẹn tiếng khóc nhưng hình ảnh người con trai xuất hiện trước mặt cô như một lá chắn vững chắc , một người có bờ vai rộng rãi luôn ở sát bên cô vào những lúc như thế này .
-Đăng Khô i! Huhu – Ngọc Quỳnh òa khóc úp mặt vào lòng Đăng Khôi .
-Không sao , không sao . Mình ở đây rồi , ở đây rồi ! – Đăng Khôi dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô mà dỗ dành .
-Huhu , huhu . Mình ghét Uyển Nhi , thật sự mình hận cậu ấy . Vì sao lại đối xử với mình như thế . huhu .
-Được rồi , được rồi cứ khóc đi , cậu cứ khóc đến khi nào muốn dừng thì hãy dừng .
-Huhu , huhu !
Đăng Khôi không phản kháng ngược lại còn ôm Ngọc Quỳnh trong lòng rất chặt , cứ để cô được khóc thoải mái như một đứa con nít mới lên ba bị cướp mất cây kẹo ngọt trên tay mà khóc không ngừng …
-----
“ Cốc cốc” – nó đứng ngoài gỏ cửa phòng Hoàng Nhi .
-Ai đấy , là anh hai thì khỏi cần nói nhiều … đi đi . – lời nói đầy hờn dỗi của Hoàng Nhi vọng ra .
-Là mình , Minh Anh đây .
-Là cậu à , vào đi . – Hoàng Nhi lộ mặt rỏ buồn sau khi mở cửa .
-Cậu không sao chứ , sao mặt mày u ám thế kia .
-Nhắc lại chỉ thêm bực bội .
-Uyển Nhi chị ta lại làm gì à ? – nó đưa mắt do thắm .
Hoàng Nhi ngồi thuật lại câu chuyện xãy ra cho nó nghe thái độ hiện giờ của Hoàng Nhi củng không khác gì nó , nhưng chỉ có một điểm thật khó hiểu là nếu người chị ta báo oán thì chỉ có mỗi mình nó , nhắm vào nó là đủ rồi không phải sao . Cớ sao lại lôi kéo Ngọc Quỳnh vào câu chuyện này nữa , thật ra Uyển Nhi muốn như thế nào .
Các đốt tay vo tròn lại thành nấm đấm , Hoàng Nhi đập mạnh xuống nệm tỏ ra bực tức .
-À Minh Anh! – Hoàng Nhi bổng sựt nhớ điều gì đó định nói tiếp thì Hoàng Long bước vào chen ngang cuộc nói chuyện .
-Hoàng Nhi, Quốc Huy đến tìm em …
-Biết rồi – Hoàng Nhi trã lời cọc lóc . - Minh Anh tối mình nói chuyện sau nhé , mình có hẹn với anh Quốc Huy rồi .
-ừm…
Hoàng Nhi vội rời đi không quên để lại cái lườm liếc đáng sợ cho anh , nó thấy vậy cũng đứng dậy trở về phòng đi ra đến cửa một bàn tay to lớn ấm áp kéo nó lại .
-Em không có gì để nói với anh cả . – nó nói rồi rời bàn tay anh đang nắm bỏ đi thẳng , để lại anh đứng đó chỉ biết hướng mắt mà nhìn theo .
Trở về phòng nó nằm thụp mặt xuống gối , tự dưng có một cảm giác lạc lỏng cứ bay lòng vòng xung quanh nó khó thở thật sự rất khó thở , nghĩ đến mọi chuyện không biết vì sao khóe mắt nó lại đọng nước chảy dài lăn trên đôi bờ má .
---
Sau trận khóc thật đã , giờ đây tâm trạng Ngọc Quỳnh củng đã khuây khỏa hơn nhiều . cô ngồi trên thành sân thượng , tóc xõa buông thả theo gió bay phới môi cong cười mĩm . Ít ra bây giờ ở bên cạnh một người như thế cô cảm thấy ấm áp hơn giờ hết .
-Cậu làm gì trông yêu đời thế . – Đăng Khôi đưa cho Ngọc Quỳnh một cốc capuchino nóng hổi .
-Vẫn là cậu quan tâm mình nhất . – Ngọc Quỳnh cười mĩm .
-Cậu nói vậy nhỏ Hoàng Nhi sẽ khóc đấy. – Đăng Khôi cười trừ trã lời .
-Cậu định cho qua chuyện này thế sao ?
Ngọc Quỳnh uống một ngụm cà phê đôi mắt hướng ra phía xa xa ánh chiều tà :
-Có lẽ , ba mình nói đúng , mình nên tập trung vào một ngành kinh tế rồi sau này phụ giúp ba quản lí sự nghiệp thì có lẽ thích hợp hơn .
-Ngọc Quỳnh mà mình quen biết , dễ dàng từ bỏ như vậy sao . Chẳng phải cậu chẳng bao giờ để thua ai sao ?
-Mình …!
Tiếng chuông điện thoại từ Đăng Khôi vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người , Đăng Khôi đưa tay ra hiệu “ im lặng” .
“ Alo. Tao nghe”
“…”
“Sinh nhật Minh Anh à”
“…”
“ Được rồi , tao sẽ cùng Ngọc Quỳnh đến sau” .
-Ngọc Quỳnh chúng ta đi thôi !
-Đi đâu ??
-Đi mua quà – Đăng khôi nói rồi nắm tay Ngọc Quỳnh kéo đi .
Cùng Đăng Khôi tay trong tay đi cùng nhau như thế này khiến Ngọc Quỳnh càng muốn ở bên cạnh Đăng Khôi mà thôi , cô càng hi vọng rất nhiều , tuy bây giờ không biết Đăng Khôi đang dẫn cô đi đâu , mặc kệ cứ như này là đủ với cô ...
---
Đôi mắt mõi mệt , nó ngủ đi lúc nào không hay cho đến khi tỉnh dậy thì một màu đen trước mặt . Đưa tay quờ quạng tìm điện thoại xem giờ , nó níu mày vương mình ngồi dậy .
-mới đó 8 giờ tối rồi sao ? @@ - Nó trố mắt thẩn thờ .
Lúi cúi đi bật đèn trong phòng , bụng đến giờ cũng âm ỉ gào thét cần thức ăn . Lạ kì thay nó mở cửa nhìn xuống nhà tối om , chỉ có ánh đèn đường hắc vào .
“ Ủa mọi người đi đâu hết rồi , để nhà cửa tối thế này” – nó gãi đầu , rồi mon men mò theo lan can để xuống bếp kiếm chút gì đó mà lót dạ .
“ Happy birth day to you,
Happy birthday to you ,
Happy birthday , happy birthday ,
Happy birth day to you”
“ Bộp … bộp…” tiếng đồng thanh vỗ tay vang lên cùng một nhóm người , người đi đầu cầm trên trên tay chiếc bánh gato có sẳn nến đang sáng lung linh . Nó bước từng đến , ánh sáng của nến dần dần hiện rõ khuôn mặt người con trai .
-Minh Anh , chúc mừng sinh nhật em – anh cong môi cười .
-Minh Anh chúc mừng sinh nhật cậu nha hihi / - Tá đa , chị Minh Anh sinh nhật vui vẻ – Hoàng Nhi cùng Zen chạy lại ôm nó chúc mừng .
Nó vẫn ngây người ra không hiểu gì hết , nhưng lại cảm thấy thật hạnh phúc và rất vui . Nhìn anh cầm bánh kem trên tay nó mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật nó , anh và mọi người làm nó bất ngờ quá xúc động không nói nên lời .
-Huhu , chắc xúc động khóc òa quá – Nó vờ thút thít .
-Khờ , lúc nào cũng mít ướt – anh xoa đầu nó .
-Ủa còn còn Uyển …N .
Nó chưa kịp nói hết thì đã bị Hoàng Nhi lên tiếng cất ngang .
-Thôi thôi , nín đi vào bàn ăn nè , mọi người đợi mình cậu lâu rồi đó – Hoàng Nhi tươi cười hí hửng trã lời
-Ừm ăn thôi , mình cũng đói quá trời .
-Chị lúc nào chẳng đói , every where! Ha ha . – Win trêu chọc nó .
Cả nhà được một phen ôm bụng cười không ngớt , còn nó thì mặt đỏ phừng phừng khi bị đứa em trai chọc đến quê . Nó nhìn xung quanh thấy thiếu ai liền lên tiếng hỏi .
-Ủa , anh Khôi và Ngọc Quỳnh không đến cùng mọi người à .
-Nó đang đi chở Ngọc Quỳnh sẽ đến mau thôi mà . – Quốc Huy trã lời .
Còn linh hơn bất cứ thứ gì , mới vừa nhắc tên thì hai nhân vật ai đã xuất hiện trước . Ngọc Quỳnh ôm một con gấu cực kì bự màu trắng bên cạnh , còn Đăng Khôi ôm thùng bia .
-Minh Anh mừng thọ em nè hihi – Ngọc Quỳnh đưa con gấu đến trước mặt nó .
-Ngọc Quỳnh cậu dám treo mình sao – nó lườm yêu một cái . - cảm ơn cậu nha bự quá à mình sẽ lấy nó gác chân khi ngủ ha ha .
-Cậu dám !
-Minh Anh , sinh nhật vui vẻ , chúc em giảm cân thành công .
-Đăng Khôi!Anh!. – lại rồi nó lại bị quê tập hai , đúng hơn sinh nhật này chủ yếu cơ hội để mọi người dìm hàng nó đây mà .
-Thôi vào tiệc đi , lâu lắm mới Đông đủ như thế này – Quốc Huy kêu gọi mọi người nhập tiệc .
Tiếng cười vang rộ khắp căn nhà , hết chén này đến chén nọ cười cười nói nói mọi khoảng cách đều thu hẹp lại gần sát nhau nhất . Chuyện buồn chuyện vui xem như bị chôn vùi hết , tuy rằng nó không được gần với gia đình của mình không được gặp ba mẹ , được ôm mẹ âu yếm trong vòng tay của ba . Nhưng ở đây có những người bạn như thế này đối với nó chính là một gia đình thứ hai của nó .
-Minh Anh , em cũng uống luôn đi . –Quốc Huy xuối .
-Thôi thôi , cho bọn mình xin cậu không nhớ lúc sinh nhật của Hoàng Long vừa rồi hay sao …
Mọi người ngồi nhớ lại đêm hôm ấy
“ Ực ực ” – Đang uống bia , uống 100% trước các cặp mắt của mọi người .
-Ợ ! Hoàng Long , tôi nói cho anh biết anh là của tôi . Ngoài tôi ra thì cấm đứa con gái nào được phép nói YÊU anh nghe không hả . – Nó túm lấy cổ áo của Anh mà gằng từng chữ đe dọa , giọng nói say sỉn .
-Còn nữa … Ợ … Anh đó …Ợ
Nó chưa kịp nói hết thì làm ngay một bãi lên người anh , rồi lăn đùng ra sàn mà ngủ , đã thế miệng không ngừng lẩm bẩm “ Hoàng Long saranghe , Hoàng Long em yêu anh , em thích anh…” không ngừng .
-Ha ha , thật là khi tao nghĩ về ngày hôm đó tao không thể nào mà nhịn cười được Long à . – Quốc Huy như được mùa vừa cười vừa chọc anh không ngừng.
-Còn nữa , còn nữa anh – Hoàng Nhi xoay sang nhìn Quốc Huy hí hững .
-Anh nhớ cái vụ lúc mà anh hai bế cậu ấy vào nhà không . ha ha .
Cả bọn nhíu mày ngẫm nghĩ gì đó , còn anh thì mặt như ăn phải ớt đang tức giận nhưng không thể làm gì được . Nó ngồi đưa tay lên cắn hồi hộp mặt thộn ra cố nhớ hôm đó mình làm gì mà để bây giờ mọi người nhắc lại lại hào hứng như thế này .
-À là Minh Anh , cậu cưỡng hôn Hoàng Long đấy! Có nhớ không . – Ngọc Quỳnh nói một mạnh .
-What / What? – nó và Win đồng thanh hô lên một tiếng.
-Đúng rồi , cưỡng hôn . Sao lại sơ ý quên điều này chứ . – Quốc Huy búng tay một cái .
-Nè , nè mọi người đừng có thấy em không nhớ gì lại chế linh tinh linh ta ra . – Nó xua tay phân bua . - Em không có làm như vậy đâu – nó lắc đầu lia lịa nhìn anh .
-Em không tin thì cứ hỏi thằng Long , nó bị cưỡng hôn mà . Chắc nó biết rõ lắm . – Đăng Khôi củng hùa theo mà dìm nó .
-Không tệ ! – anh cong môi trã lời .
-HẢ . – nó há hốc mồm khi nghe anh nói thế . vậy là mọi chuyện đều là sự thật nó thấy xấu hổ úp mặt xuống bàn .
Thái độ nó vậy càng làm cho mọi người hào hứng mà cười không ngớt , anh đưa xoa mái tóc nó cứ tưởng sẽ dổ dành nó chửa ngượng hộ nào ngờ anh vừa vuốt tóc tay kia thì bụm miệng nín cười .
-Mọi người chọc em hoài hà , không uống nữa . Em đi ngủ đây 11 giờ rồi mai đi học nửa . – nó nói rồi ba chân bốn cẳng lật đật chạy lên phòng để che đi sự ngượng ngùng của mình .
“ ha ha ha” lên tới phòng rồi nó vẫn nghe thấy tiếng cười của mọi người ở dưới nhà …
Khép nhẹ cánh cửa , nó thở nhẹ một cái như trút đi mọi muộn phiền hôm nay phải trải , đã lâu rồi nó mới cảm thấy ấm áp như bây giờ .