Tiểu Xuân cứng đờ tại chỗ, nàng sửng sốt nhìn gương mặt sắc nét của Lý Thanh, môi run lên.
Cuối thu ở núi Bạc Mang cũng khá lạnh, nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy mặt của nàng như hạt dẻ bán ở ngoài chợ, nóng đến sắp nổ tung rồi.
“Vì sao không nói lời nào?” Giọng Lý Thanh trầm thấp nhưng lại rất nhẹ nhàng.
Hơi thở trong lồng ngực của Tiểu Xuân đều nghẹn ngay cổ họng, khó chịu chết đi được.
Tay Lý Thanh lại còn vuốt đầu nàng: “Sao hả? Là lời tự nàng nói mà… quên nhanh vậy à?”
Tiểu Xuân cảm thấy nơi vừa bị Lý Thanh vuốt hơi tê tê, nàng không nhịn được rụt cổ lại, tay Lý Thanh lại vươn ra, ôm chặt cái đầu nhỏ của Tiểu Xuân, kéo về phía mình.
Về sức mạnh thì Tiểu Xuân đời nào đấu lại Lý Thanh, thoáng cái đã bị hắn kéo qua.
Khoảnh khắc Tiểu Xuân dựa vào lòng Lý Thanh, nàng nhắm chặt mắt, cả người cứng đờ như đá, nói một cách tương đối, thân thể rắn chắc của Lý Thanh lúc này vẫn mềm mại hơn nhiều.
Trước đây quần áo của Lý Thanh đều trông cứ như mới được nhặt về từ trong đống rác, lúc này hắn thay da đổi thịt, quần áo trên người đều là đồ đắt tiền, dán trên mặt Tiểu Xuân, trơn nhẵn đến mức khiến Tiểu Xuân suýt bật khóc.
Lý Thanh kéo Tiểu Xuân qua, sờ sờ đầu nàng, sau đó có lẽ cảm thấy xúc cảm hời hợt, lại sờ sờ thêm mấy cái, giọng hắn chậm rãi: “Nàng nhất quyết không chịu nói câu nào à?”
Tiểu Xuân lại còn gật đầu.
“Ha.” Lý Thanh cảm thấy đầu nhỏ của nàng động đậy lên xuống, bật cười.
Hắn cũng không cười thành tiếng, nhưng Tiểu Xuân biết hắn đang cười, lồng ngực Lý Thanh khẽ rung, mặt Tiểu Xuân đang dán chặt trên người Lý Thanh, nàng cảm thấy dường như mình đã nghe được tiếng cười đó của hắn.
“Không nói thì không nói vậy.” Lý Thanh khẽ nói.
Hắn vươn một cánh tay khác, ôm lấy cả người Tiểu Xuân kéo vào lòng mình, Tiểu Xuân cúi đầu, không dám nói lời nào.
Bầu trời đen nhánh, ánh trăng dịu dàng vuốt ve lên hai người đang ngồi dưới tàng cây khô.
Lý Thanh ôm Tiểu Xuân, hắn tựa vào một gốc cây già, dấu ấn trên trán dưới ánh trăng chiếu rọi phát ra ánh sáng màu bạc nhè nhẹ, nếu không nhìn kĩ, chắc chẳng ai chú ý đến một cô gái nhỏ đang nằm trong lòng hắn.
Hắn quá mức cao to mà cô gái nhỏ kia lại được ôm thật sâu thật sâu vào lòng hắn.
Theo cách hình dung của Tiểu Xuân, Lý Thanh ôm nàng cứ như một con gà mái to đặt một quả trứng dưới mông mình ấy.
Tất cả mọi chuyện tối nay đều khiến Tiểu Xuân không thể ứng phó kịp.
Nàng cảm thấy mệt chết đi được, nàng đã nghĩ thật lâu xem có nên trả lời Lý Thanh không, hoặc ít nhất là trả lời như thế nào, nhưng nàng vẫn không thể nghĩ ra.
Cho nên nàng quyết định…
Ngủ.
Tên ngốc kia bây giờ ghê gớm quá… Khoảnh khắc Tiểu Xuân chìm vào giấc ngủ đã nghĩ thế.
….
Cả ngày mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần như thế, Tiểu Xuân chỉ ngủ không đến ba canh giờ, khi nàng tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Khi Tiểu Xuân mở mắt, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là…
Vì sao nàng vẫn còn nằm trong lòng Lý Thanh?
Tiểu Xuân cẩn thận hít thở đều đặn, sau đó suy nghĩ xem Lý Thanh lúc này có đang ngủ hay không, nàng có thể rời đi mà không đả động đến hắn không?
“Nàng tỉnh rồi à?”
Tiểu Xuân: “….”
Bị bắt gặp, Tiểu Xuân ho khan một tiếng, rục rịch muốn chui khỏi lòng Lý Thanh.
“Tránh ra tránh ra! Ta muốn dậy!”
Lý Thanh thản nhiên nói: “Trong mắt nàng, chẳng lẽ ta là giường à?”*
(*Tiểu Xuân muốn thức dậy (起床) trong đó 床 có nghĩa là “giường”, nên Lý Thanh mới hỏi như thế.)
“….” Tiểu Xuân bặm môi, nói “Nói không lại huynh, không thèm nghe huynh nói nữa.” Nàng chồm dậy, Lý Thanh cũng không ngăn cản, Tiểu Xuân lập tức đứng lên. Nàng phủi phủi quần áo rồi nhảy mấy cái tại chỗ, thuận miệng nói: “Ta đi đây!”
Lý Thanh: “Đi đâu?”
Tiểu Xuân: “Không mượn huynh xen vào.”
Lý Thanh: “Cùng đi đi.”
Tiểu Xuân: “Ta muốn đi tìm đại sư huynh, huynh muốn đi theo à?”
Lý Thanh yên lặng một lúc, lại nói: “Cùng đi đi.”
Tiểu Xuân: “….”
Lý Thanh đứng lên, chẳng biết từ lúc nào, hắn đã buộc lại miếng vải kia lên mắt. Đôi mắt của hắn lại trở về vẻ bình tĩnh, không thể phân biệt buồn vui như trước.
Trong lòng Tiểu Xuân vẫn hơi chộn rộn, nàng kiên trì nói: “Ta đi tìm đại sư huynh luyện kiếm, huynh theo làm gì. Hạ Hàm Chi còn đang tìm huynh kìa, huynh mau đi qua đó đi.”
Lý Thanh lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không nói gì.
Không biết vì sao, Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh như thế thì cảm thấy da đầu mình tê dại hẳn.
Sáng sớm, mưa sương trong núi bay lất phất, Tiểu Xuân và Lý Thanh đứng đối diện nhau, có cảm giác vô cùng mất tự nhiên.
Nàng đau đớn nghĩ, vẫn là tên ngốc như trước tốt hơn….
Ít nhất, nàng ở trước mặt hắn sẽ không có cảm giác mất tự nhiên.
“Trước đây dáng vẻ của ta ra sao?”
“!?”
Tiểu Xuân hoảng sợ trợn mắt nhìn Lý Thanh, quát: “Huynh nghe được à!?”
Lý Thanh hơi nghi ngờ, nói: “Nghe cái gì cơ?”
Tiểu Xuân tròn mắt nhìn Lý Thanh từ trên xuống dưới, vẻ mặt tỏ vẻ không tin tưởng.
Lý Thanh không nghe thấy nàng có động tĩnh gì, nói: “Nàng sao vậy?”
Tiểu Xuân lập tức lắc đầu, nói: “Không sao, không sao cả.”
Lý Thanh lại hỏi nàng: “Dáng vẻ của ta trước đây thế nào?”
Tiểu Xuân lẩm bẩm: “Cũng là thế thôi, dáng vẻ gì chứ.”
Lý Thanh: “Trước đây ta rất ngốc à?”
Tiểu Xuân pha trò nói: “Thái Âm Kiếm Tôn có lúc nào ngốc chứ, có ngốc thì cũng chỉ ngốc vẻ ngoài thôi, khác với sự ngốc của người khác.”
Lý Thanh: “….”
“Ta phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp luyện kiếm nữa, đại sư huynh sẽ tức giận.” Tiểu Xuân tạm biệt Lý Thanh, lần này Lý Thanh không muốn đi cùng nữa, Tiểu Xuân đi một lúc lại cảm thấy hơi oán giận.
Nàng cảm thấy mình thật đúng là hết thuốc chữa.
Trên đường trở về, Tiểu Xuân tràn đầy sinh lực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cảm thấy cả người như quá dư thừa sức lực rồi.
Tiểu Xuân từ sau núi trở lại Kiếm Các, một đám mấy đứa bé vừa mới thức dậy không lâu, đang đứng cạnh thùng nước thảo luận sôi nổi về đại hội luận kiếm, Tiểu Xuân vừa đi đến, bọn nó lập tức hưng phấn reo lên: “Sư tỷ Tiểu Xuân!”
“Mới thức dậy à?”
“Dạ!”
Tiểu Xuân vuốt vuốt đầu của một đứa, nói: “Đã ăn gì chưa?”
Mấy đứa bé lắc đầu, Tiểu Xuân cười ha ha, nói: “Đi tìm Ngô sư huynh lấy đồ ăn đi, bảo là ta đã đồng ý.”
Kiếm Các khá nghèo khó, bình thường mấy đứa bé này đều phải luyện công tốt mới được ăn cơm, bây giờ Tiểu Xuân sư tỷ đại từ đại bi cho đi ăn cơm trước, bọn nó vừa kinh ngạc vừa vui mừng hô to hai tiếng, sau đó ùn ùn chạy về phía nhà ăn.
“Sao hôm nay tâm trạng tốt vậy?”
“Ai?” Tiểu Xuân quay đầu, Vệ Thanh Phong đang đứng sau lưng nàng, cười nhạt.
Tiểu Xuân vui vẻ: “Nào có nào có.”
Vệ Thanh Phong: “Đêm qua xuống núi?”
“A….” Tiểu Xuân len lén liếc vẻ mặt Vệ Thanh Phong một cái, y khẽ cười, nói: “Sao hả, không phải muội thường tự chạy xuống núi sao?”
Lần này có hơi khác một chút… Tiểu Xuân thầm mặc niệm trong lòng, cảm thấy hơi chột dạ.
Vệ Thanh Phong đi đến, vỗ vỗ vai Tiểu Xuân, nói: “Không sao.” Y giúp Tiểu Xuân sửa lại vạt áo lộn xộn, khẽ nói: “Nếu muội muốn đi thăm bọn họ, lần sau ta có thể đi với muội.”
Nếu vừa rồi Tiểu Xuân chỉ hơi chột dạ thì bây giờ lại thêm phần đau lòng.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Vệ Thanh Phong, vẻ mặt như đưa đám nói: “Đại sư huynh…”
Vệ Thanh Phong nhìn vẻ mặt nàng, cười nói.
“Sao thế?”
Tiểu Xuân: “Ta sai…“
“Hừm, mới sáng sớm hai người đang lén lút làm gì ở đây thế?”
Không đợi Tiểu Xuân mở miệng nhận sai, giọng nói của Hạ Hàm Chi đã truyền đến.
Vệ Thanh Phong quay đầu, Hạ Hàm Chi lại còn tỏ vẻ thân thiện vẫy vẫy tay với y.
Vệ Thanh Phong: “Ta vẫn luôn tò mò.”
Hạ Hàm Chi: “Nói đi.”
Vệ Thanh Phong: “Ngươi biết đại hội luận kiếm đã tiến triển đến đâu không?”
Hạ Hàm Chi đảo đảo mắt: “Chắc cũng không tệ lắm?”
Vệ Thanh Phong: “Ngươi đoán?”
Hạ Hàm Chi: “Ừ.”
Tiểu Xuân ở một bên nhìn, lại nghe Hạ Hàm Chi nói, khẽ lẩm bẩm.
Hạ Hàm Chi thính tai, lập tức quay đầu nhìn sang. Tiểu Xuân nhìn lại y, nói: “Huynh đúng là kì lạ.”
Hạ Hàm Chi: “Sao hả?”
Tiểu Xuân: “Huynh không quan tâm đến đại hội luận kiếm, vậy đến Kiếm Các làm gì?”
Hạ Hàm Chi: “Ta đến Kiếm Các không tốt à?”
Tiểu Xuân nghiêng mặt: “Tốt cái gì?”
Hạ Hàm Chi mím môi, mày khẽ nhướn lên, mắt đầy thâm ý nói: “Không tốt thật à?”
Tiểu Xuân: “….”
Tiểu Xuân bị ánh mắt tà ác của y nhìn một cái, cả người đều nhũn ra. Nàng cảm thấy mình bây giờ hệt như chim sợ cành cong, ai nói chút gì đều cảm thấy là người đó đang nhằm vào mình.
Khi Tiểu Xuân đang rụt cổ né tránh ánh mắt của Hạ Hàm Chi, Vệ Thanh Phong vẫn đang nhìn nàng.
Hạ Hàm Chi nói: “Cô gặp hắn rồi đúng không?”
“Hả?” Tiểu Xuân lắp bắp “Ai… ai chứ?”
Hạ Hàm Chi xoay người ra ngoài, vừa đi vừa vẫy vẫy tay.
Tiểu Xuân: “Ta…!” Nàng bực tức quay đầu, lại nhìn thấy Vệ Thanh Phong đang lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt của y đen nhánh lại thâm thúy, giống như đang nói điều gì.
“Đại sư huynh….”
Vẻ mặt Vệ Thanh Phong bình thản, Tiểu Xuân đã quen nhìn thấy y cười, lúc này vẻ mặt y lại có vẻ hơi lạnh lùng.
“Ta….” Tiểu Xuân há miệng, vốn định nói nàng không có gặp Lý Thanh, nhưng đối mặt với Vệ Thanh Phong, nàng lại không cách nào nói dối.
Tiểu Xuân cúi đầu.
“Tối hôm qua, muội ở cạnh hắn.”
Tay nhỏ bé của Tiểu Xuân lạnh lẽo, siết chặt đặt ở đằng sau. Nàng giống như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, liên tục do dự có nên nhận lỗi hay không.
“Ta xuống núi một mình, sau đó không biết vì sao, hắn lại ở đó….” Tiểu Xuân giải thích “Nhưng không phải ta tìm hắn, ta không có…”
“Ta biết.” Vệ Thanh Phong nói “Là hắn đi tìm muội.”
Tiểu Xuân: “Đại sư huynh….”
Vệ Thanh Phong tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Tiểu Xuân. Y sờ sờ đầu Tiểu Xuân, nói: “Đi ăn cơm đi, ở dưới núi cả đêm, chắc đói bụng rồi phải không?”
Tiểu Xuân lẩm bẩm, khẽ nói “Ta có trộm nửa cái bánh bao…”
“A.” Vệ Thanh Phong cười “Thật đúng là thứ gì cũng có thể ra tay mà.”
Tiểu Xuân giương mắt liếc nhìn Vệ Thanh Phong, cẩn thận nói: “Huynh không giận?”
Vệ Thanh Phong: “Sao ta phải giận?”
Tiểu Xuân: “Huynh… không phải huynh không muốn ta qua lại với hắn à?”
Vệ Thanh Phong yên lặng một lúc, thản nhiên nói: “Chuyện trên đời này, không phải cứ muốn hay không muốn là có thể quyết định được.”
“Hả?”
Vệ Thanh Phong vỗ vỗ vai Tiểu Xuân: “Đi ăn cơm đi.” Nói rồi y cũng đi mất.
Còn lại mình Tiểu Xuân chẳng hiểu gì. Nàng đứng trong sân một lúc, cảm thấy mình vẫn không thể nghĩ nổi bèn quyết định đi ăn cơm.
“Không nói thì không sao, vừa nói thì ta cũng đói bụng luôn.” Tiểu Xuân xoa xoa bụng, chuẩn bị đi về phía nhà ăn.
Khi nàng vừa xoay người, một trận gió bỗng nổi lên, mấy cánh hoa Vân Đào rơi trên đất lập tức bị thổi bay.
Tiểu Xuân ngơ ngác dừng bước, cảm giác được hơi thở khe khẽ thâm trầm đằng sau.
“Ta không biết trước đây ta thế nào.”
Lý Thanh khoác một tay lên vai Tiểu Xuân.
“Nhưng lúc này, ta không thích như vậy.”
Vai Tiểu Xuân khẽ run lên.
Lý Thanh chậm rãi nói:
“Nếu ta nói, ta không muốn nàng gặp lại hắn, nàng có bằng lòng không?”