Tiểu Xuân lập tức ngồi bật dậy, Mai Như bị làm ồn, lẩm bẩm trở mình. Tiểu Xuân bước thật khẽ, cẩn thận ra khỏi phòng.
Ngoài phòng vô cùng yên tĩnh, gió đêm gào thét, khiến đêm hè khó có lúc rét lạnh. Tiểu Xuân ôm cánh tay, nhìn xung quanh, trên hành lang không hề có bóng dáng Lý Thanh. Nàng thử gọi hắn.
“To con? Huynh có ở đây không?”
Ngoài tiếng gió, không còn tiếng nào khác.
Tiểu Xuân nhíu mày. Nàng trở về phòng, mặc thêm quần áo và mang giày vào, đóng kĩ cửa phòng rồi lại trở ra ngoài.
Theo hành lang. nàng cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Lý Thanh. Thật ra thì trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nếu Lý Thanh muốn trốn nàng, thì dù nàng có hai mươi con mắt cũng chẳng tìm ra.
Nhưng nàng vẫn tìm, bởi vì nàng có cảm giác, Lý Thanh không phải vì muốn trốn tránh nàng mà chạy đi.
“Đến đêm lại phát điên gì vậy chứ.” Tiểu Xuân vừa tìm vừa nói thầm “Ban ngày cũng còn tốt lắm mà, tại sao vậy chứ.”
Cuối cùng, Tiểu Xuân cũng tìm được Lý Thanh —– ở trong vạc dưa muối.
Trước đó đã từng nhắc qua, trước cửa Thanh Đào viện có hai cái vạc lớn, Tiểu Xuân đã đi xem thử từ sớm, một vạc chứa nước, một vạc khác là nơi Ngô Sinh dùng để muối dưa. Bây giờ bên trong toàn là củ cải mặn và rau khô, mấy thứ này vừa được muối chưa được bao lâu, nên vẫn còn rất mới.
Dĩ nhiên, thể tích trong vạc có hơn phân nửa là để chứa dưa muối, Lý Thanh tất nhiên là không thể chui vào, cho nên hắn đã nghĩ ra một cách để giải quyết vấn đề —– hắn biến thành kiếm, núp bên trong vạc dưa muối.
Tiểu Xuân trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng: “Huynh cũng thông minh nhỉ!”
Kiếm không đáp.
Tiểu Xuân nhìn thanh kiếm Thái Âm vô cùng oai phong này, lại tủi thân tự cắm mình vào trong mớ củ cải muối, nàng nghĩ sao cũng cảm thấy buồn cười.
Nàng tất nhiên cũng không nhịn được mà bật cười.
“Ha ha ha.” Tiểu Xuân đẩy dưa muối ra một bên, vui vẻ cười nói: “Ta thật bội phục huynh đấy, nơi này mà huynh cũng nghĩ ra.”
Không biết có phải là ảo giác không nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy kiếm Thái Âm hình như hơi cong lại một chút, giống như Lý Thanh mỗi lần bị Tiểu Xuân phê bình đều cúi đầu xuống vậy.
“…..” Tiểu Xuân dừng một chút, cân nhắc một chút rồi mới nói: “À, ý của ta là, huynh chọn chỗ này đúng là không tồi.”
Kiếm lại càng cong hơn.
Tiểu Xuân: “…..”
Càng giải thích càng sai, Tiểu Xuân dứt khoát không thèm nói nữa.
“Nào, bất kể thế nào đi nữa, huynh cũng ra ngoài đã.”
Thái Âm không hề nhúc nhích.
Tiểu Xuân nắm lấy chuôi kiếm, định kéo hắn ra, thế nhưng lần này, Thái Âm dường như không hề nghe lời như trước.
“??” Tiểu Xuân dùng hai tay cố sức, nhưng vẫn không thể cầm kiếm lên.
Tiểu Xuân kì quái nói: “Huynh nặng thế?” Nàng suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Có phải huynh ăn đồ gì bậy bạ nên hôm nay mới nặng như vậy không?”
Thái Âm vẫn không hề có phản ứng.
Nụ cười trên mặt Tiểu Xuân dần phai đi, nàng khẽ sờ chuôi kiếm, một lúc lâu sau mới cười nhạt nói: “Ta đùa đấy.”
Ánh trắng chiếu xuống, ánh mắt trong trẻo của Tiểu Xuân như phát sáng.
“Ta biết, thật ra không phải tất cả mọi người đều có thể nhấc huynh lên đúng không? Ta có thể tùy tiện cầm lấy kiếm này, vung nó, đều là vì huynh đồng ý.”
Kiếm Thái Âm phát ra ánh sáng màu bạc, dưới ánh trăng, Tiểu Xuân nhìn thấy trên thân kiếm có mấy vết nước nhỏ.
Nàng vươn tay, lau nước trên thân kiếm.
“Phơi ánh trăng cũng ra mồ hôi, huynh như thế mà còn không chịu bịt kín mắt lại?”
Thái Âm không nói gì, chỉ là bàn tay Tiểu Xuân đang đặt trên thân kiếm dường như cảm nhận được điều gì, nàng hơi cố sức, kiếm lập tức được rút ra.
Trên mũi kiếm còn dính mấy nhánh củ cải non.
Tiểu Xuân giúp hắn lấy mấy nhánh củ cải ra, lại múc trong cái vạc bên cạnh một ít nước, lấy khăn lau rửa một lúc, giúp thân kiếm trở nên sạch sẽ.
Nàng sợ Lý Thanh nhàm chán, vừa lau vừa đùa: “Kiếm này sạch quá, sạch hơn lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy.”
Thái Âm: “….”
Tiểu Xuân cười ha ha nói: “Huynh cũng không biết lần đầu tiên ta nhìn thấy kiếm Thái Âm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nguyên hình của huynh, toàn là bụi đất, bẩn muốn chết.”
Thái Âm: “…..”
“Nhưng cũng không sao, Linh Nhi từng nói “kiếm ấy mà, không phải là trông có đẹp hay không, mà phải xem có tốt hay không. Người cũng thế, nhất là nam—–” khụ khụ…”
Nàng nói một nửa, đột nhiên cảm thấy lời này không nên nói ra vào lúc này.
“Nhất là cái gì?”
“??”
“Nhất là cái gì cơ?”
Tiểu Xuân lắc lắc cổ tay, cuối cùng đưa mắt về phía kiếm Thái Âm. Nàng nhìn chằm chằm kiếm: “Huynh đang nói chuyện à?”
Thái Âm: “….”
Vẻ mặt Tiểu Xuân âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có ra vẻ như thế với ta, ban đầu huynh cũng không chịu nói chuyện, kết quả vừa há mồm đã nói tên của mình, ai lại như thế, nếu không phải là huynh ta còn tưởng là ma đấy!”
Thái Âm: “Nhất là cái gì cơ?”
Tiểu Xuân: “….” nói thật, nàng đã bắt đầu bội phục tinh thần truy hỏi vô cùng kĩ càng này của hắn rồi.
Chỉ là….
Tiểu Xuân chu môi, nhìn chằm chằm kiếm Thái Âm.
Kiếm Thái Âm phát ra tiếng cũng không phải là tiếng nói chuyện bình thường, mà giống như trực tiếp xông vào đầu nàng. Giọng nói của kiếm khác với Lý Thanh, tiếng của kiếm Thái Âm trầm hơn hẳn, giọng nói cũng có vẻ hoang mang và do dự.
“Nhất là cái gì?”
Tiểu Xuân: “….” Chỉ là, ở điểm này, hai bên đều giống hệt nhau.
“Khụ.” Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, nói: “Huynh không cần biết.
Thái Âm lại muốn hỏi, Tiểu Xuân vội xen ngang: “Huynh chỉ biết mỗi câu này thôi à?”
Thái Âm: “….”
Tiểu Xuân: “Chúng ta nói chuyện khác đi.”
Thái Âm: “Cô muốn nói gì?”
Tiểu Xuân: “Vì sao ban nãy huynh lại đột nhiên chạy đi, rồi lại chui vào vạc dưa muối?”
Thái Âm: “….”
Tiểu Xuân: “Đói bụng à?”
Thái Âm nhịn xuống, nói: “Không phải.”
Tiểu Xuân duỗi thẳng chân, ngồi xuống. Nàng nghiêng đầu nhìn sang, đặt kiếm Thái Âm bên cạnh mình, nàng đặt chuôi kiếm bên bậc thang, giống như đang để cho Lý Thanh ngồi tựa lên bậc thang vậy, sau đó, nàng thả lỏng cả người, nằm xuống.
Bên trên là vầng trăng sáng thật to, nhưng cũng không quá sáng, đêm nay cũng chỉ là một đêm bình thường mà thôi. Đối với cuộc sống của người dân nơi này, buổi tối ở núi Bạc Mang vô cùng khác biệt. Nó rất yên tĩnh, nhưng củng rất ầm ĩ. Nếu không nói chuyện, đợi một lúc, có thể nghe thấy rất nhiều tiếng chim thú kêu, cũng có tiếng rì rầm từ núi sông.
Tiểu Xuân khẽ nói: “Nhìn từ nơi này, bầu trời trông gần thật đấy.”
Thái Âm khẽ đáp một tiếng.
Tiểu Xuân nói nhỏ: “Huynh biến thành kiếm lại thích nói chuyện hơn, nếu như là huynh bình thường, khi ta nói những lời như thế chắc chắn huynh sẽ chẳng thèm để ý đến ta.”
Thái Âm: “….”
Tiểu Xuân liếc mắt, nhìn kiếm Thái Âm. Nàng cảm thấy, thanh kiếm này vô cùng thần kì, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, vẻ mộc mạc cổ xưa bên ngoài của nó khiến nàng không thèm để ý gì đến, nhưng thời gian dần trôi, nàng lại càng chìm đắm trong phong cách xưa cũ ấy, sức mạnh của nó, lại còn cả sự thật thà lương thiện của nó.
Giống hệt như Lý Thanh vậy.
Tiểu Xuân nhìn nhìn, lẩm bẩm: “Linh Nhi nói rất đúng.”
Thái Âm dường như lại nhớ đến vấn đề ban nãy.
“Nhất là cái gì?”
Tiểu Xuân bật cười: “Huynh nói nhiều quá.” Nàng đùa, mắt lướt qua mặt đất, nơi có mấy nhánh củ cải non mà nàng mới dọn xong, nàng hỏi hắn: “Có một việc ta vẫn chưa biết.”
Thái Âm: “Chuyện gì?”
Tiểu Xuân: “Nếu như huynh là kiếm, vậy nguyên hình của huynh có liên quan gì với hình người của huynh không, giống như ban nãy huynh đâm mấy nhánh củ cải ấy, nếu là hình người thì tương đương với hành động gì?”
Thái Âm dừng một chút, dường như đang suy nghĩ về vấn đề này. Một lúc sau, hắn nói: “Đạp lên mấy nhánh củ cải.”
“Ồ?” Tiểu Xuân nói “Giống như đạp lên mấy nhánh củ cải à?”
Thái Âm: “Ừm.”
Tiểu Xuân: “Quả nhiên là có sự tương quan.” Nàng vỗ tay một cái, nói: “Ta biết rồi!”
Thái Âm: “Chuyện gì?”
Tiểu Xuân cười tủm tỉm nói: “Bảo sao lần này gặp huynh huynh lại sạch như thế, có phải là vì lần trước ở thác nước, huynh tắm rửa, nên thân kiếm mới sạch sẽ như thế?”
Thái Âm: “….”
Tiểu Xuân: “Được rồi, đứng dậy nào, trời sắp sáng rồi.”
Thái Âm bống nhiên nói: “Cô thích kiếm à?”
“Hả?” Tiểu Xuân nhìn Thái Âm “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Nàng nhớ trước kia nàng đã từng nói, nàng thích kiếm nhất, nhưng khi đó nàng không biết thân phận của Lý Thanh, giờ nghĩ lại, câu hỏi đó của Lý Thanh dường như có ngụ ý gì đó.
Tiểu Xuân cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên.
Thái Âm kiên trì nói: “Cô thích kiếm, cô đã từng nói—-”
Quả nhiên!
Tiểu Xuân vội xen ngang: “Là thế này! Ta, thật sự thích kiếm, nhưng mà….”
Thái Âm: “Nhưng sao?”
Nàng không biết mình nhưng cái gì, đầu óc nàng cũng chẳng nghĩ ra gì cả.
“Khụ, chỉ vậy thôi.”
Thái Âm: “….”
Tiểu Xuân cảm thấy mặt mình đã đỏ lên rồi, nàng giẫm một phát lên kiếm Thái Âm, lại đá thêm mấy cái.
“Đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa! Xấu xa!”
Thái Âm: “….”
Tiểu Xuân giơ kiếm lên, tức giận bừng bừng đi lên lầu.
“Huynh nghiêm chỉnh trở về phòng cho ta! Sau này không được hỏi mấy chuyện này nữa!”
Khi Tiểu Xuân giơ rồi đi lên lầu, cổ tay nàng chợt bị kéo lại.
Kiếm trên tay không thấy đâu, Tiểu Xuân quay đầu lại, thấy Lý Thanh kéo cổ tay nàng, lẳng lặng đứng sau lưng nàng.
Tiểu Xuân đứng trên Lý Thanh mấy bậc thang, khiến nàng cao tương đương Lý Thanh. Hơn nữa, mặt của nàng đang đối diện với mặt Lý Thanh.
Mắt Lý Thanh không bị bịt kín, hắn lẳng lặng nhắm mắt đứng đó, trên mặt không hề có cảm xúc gì.
Tiểu Xuân nhìn thấy cái trán rộng của hắn, cái mũi cao thẳng, đường viền gương mặt được sợi tóc khô cứng bọc lấy.
“Huynh, huynh, giữ giữ giữ ta để để làm gì?”
Tiểu Xuân cảm thấy mình đã bị bệnh của Ngô Sinh lây mất rồi.
Lý Thanh không nói gì, tay hắn khẽ kéo một cái, Tiểu Xuân lảo đảo, ngã về phía trước.
Nàng đúng lúc ngã vào lòng Lý Thanh.
Thân thể Lý Thanh rất chắc chắn, từ lâu Tiểu Xuân đã biết điều này, nhưng nàng không biết thân thể Lý Thanh không chỉ rắn chắc mà còn rất dẻo dai, cả người nàng tựa vào lòng hắn, có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ phát ra từ thân thể hắn. Mặt nàng dán sát mặt Lý Thanh, nàng cảm thấy mặt mình đang nóng lên, điều này khiến nàng hơi quẫn bách.
Khi Lý Thanh định mở miệng nói gì đó, Tiểu Xuân chợt đẩy Lý Thanh ra, giống như ban nãy hắn đã đẩy nàng vậy—-
Chỉ là lần này, người chạy trối chết, đổi lại là nàng.
Tiểu Xuân chạy như bay về phòng, Mai Như vẫn đang ngủ không biết trời trăng gì. Nàng nằm phịch lên giường, quấn chăn kín mít, bọc mình bên trong chăn.
Vào lúc này, nàng chợt nhớ đến một chuyện khác.
Nếu như người tắm cũng tương đương với lau rửa kiếm, vậy ban nãy khi nàng lau kiếm, có phải tương đương với…..
Tiểu Xuân: “….”
Nàng cảm thấy mình không thiết sống nữa.