Thái Tử Vô Sỉ

Chương 18


Chương trước Chương tiếp

Uy một tiếng, bánh xe dừng chuyển động, giọng nói khàn khàn của Triệu đại thúc phu xe từ phía ngoài xe ngựa truyền đến. “Tiểu thư, tới phủ tướng quân rồi.” Hai mắt Bạch Mạn Thanh lập tức sáng lên, hưng phấn vỗ vỗ xiêm áo rồi vén rèm xe, nhanh chóng ra khỏi xe ngựa. Trầm Lạc cầm hộp gấm đựng dạ minh châu theo sau đi xuống, ngẩng đầu nhìn đại môn phủ Tướng quân, cữu mẫu và Bạch Mạn Thanh đã ôm chặt nhau đứng đó.

Cữu mẫu nàng vốn có phong phạm của hiệp nữ mà giờ hai mắt cũng đỏ lên, Lưu đại nương đứng bên cạnh cữu mẫu mở miệng: “Tiểu thư phải chịu khổ trong cung, hai ngày nay phu nhân không tài nào ngủ nổi, hôm nay lại dậy từ sớm, đứng chờ ở đại môn đợi tiểu thư về đó.”

Trầm Lạc chậm rãi đi tới bên cạnh cữu mẫu, híp mắt giọng điệu vui sướng: “Cữu mẫu, chúng con không phải đều hoàn hảo trở về rồi sao. Đừng khóc nữa, mau vào đi thôi, cữu mẫu, người đã nói, chờ con với biểu muội xuất cung sẽ làm một bàn thức ăn ngon cho chúng con mà”.

Mộc Vân buông khuê nữ trong tay ra, khẽ lau khóe mắt: “Vậy chúng ta vào trước, trở về là tốt rồi.” Mộc Vân nói xong, tay trái kéo Trầm Lạc, tay phải dắt con gái vào phủ tướng quân. Lưu đại nương cũng vào theo sau, tảng đá lớn trong lòng phu nhân cuối cùng cũng rơi xuống đất, từ khi trong cung truyền tới tin tức tiểu thư bị rơi xuống nước rồi thì tin báo hỏa hoạn, phu nhân liền như mất hồn lạc phách, ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Bây giờ, hai vị tiểu thư đã bình an trở về, tốt quá. Sau này, tiểu thư vẫn nên tìm một người tốt, gia đình phẩm tước bình thường mà gả đi, không nên vào hoàng cung thì tốt hơn.

“Lưu đại nương, vào thiện phòng lấy Hoa quế cao, bánh vừng, bánh bao nấm hương bê hết lại đây. Đầu bếp của Vị Lai Hương trong Kinh Thành đã đến chưa?” Mộc Vân còn chưa đặt mông ngồi xuống ghế trong sảnh đường đã ào ào nói liền một hơi hỏi Lưu đại nương. Bạch Mạn Thanh nhếch miệng nhìn Trầm Lạc làm mặt quỷ rồi tới bên tai Trầm Lạc, nhẹ nhàng mở miệng: “Lần này mẫu thân xài sang thật, Vị Lai Hương là tửu quán số một Kinh Thành đấy.”

“Hai đứa nhỏ kia thì thầm to nhỏ gì thế hả, một đứa ngồi bên trái ta, một đứa ngồi bên phải ta. Mỗi bên một người.” Mộc Vân kéo con gái mình cùng Trầm Lạc ngồi xuống. “Các con phải chịu khổ trong cung rồi, bị người ta khi dễ như vậy. Mà sao lại rơi xuống nước, phòng ở sao lại bốc cháy?” Bạch Mạn Thanh giương cánh môi phấn hồng, kéo tay Mộc Vân đung đưa qua lại: “Mẫu thân, con bị người ta đẩy xuống hồ. Nhưng lại không biết ai đẩy, về chuyện hỏa hoạn, con thật sự không biết. Từ sau khi rơi xuống nước, đầu óc con cứ mờ mịt, làm phiền biểu tỷ phải thay y phục, nấu thuốc cho con. Nghe cung nữ nói, cũng chính biểu tỷ đã cứu con từ trong đám lửa ra đấy.”

Mộc Vân nghe vậy, viền mắt không khỏi đỏ lên, vươn tay vỗ nhẹ tay con gái rồi quay đầu nhìn Trầm Lạc: “Nha đầu, lúc con cứu Mạn Mạn ra, trên người có bị thương không? Để cữu mẫu xem kỹ lại nào.” Đôi tay Mộc Vân nắm chặt hai cánh tay Trầm Lạc, nhìn trái nhìn phải nhìn trêu nhìn dưới, Trầm Lạc cười ra mặt: “Cữu mẫu, con thật sự không sao cả. A, Lưu đại nương tới, Hoa quế cao con thích ăn nhất.”

Lưu đại nương bê lên một khay lớn, trên khay là từng đĩa điểm tâm, theo sau Lưu đại nương là hai tỳ nữ. Một tỳ nữ bê bình trà, mội người khác cũng bê cái khay giống Lưu đại nương.

Đặt khay điểm tâm lên mặt bàn đỏ thẫm, “Phu nhân, hai vị tiểu thư. Bánh ngọt tới rồi đây, trong thiện phòng còn nhiều lắm, ăn hết lão thân lại đi lấy thêm. Phu nhân, đầu bếp Vị Lai Hương đến rồi, đang ở thiện phòng sắp xếp món ăn đấy.”Bạch Mạn Thanh vui vẻ vỗ tay, “Tốt quá, ở ngốc trong hoàng cung ba tháng, mà cảm tưởng như mấy năm ấy. Bây giờ xem ra, ở nhà là tốt nhất.”

Mộc Vân giơ tay vuốt nhẹ mũi con gái, “Xem con vui mừng kìa, cuối cùng cũng biết hoàng cung chẳng tốt đẹp gì rồi hả. Lúc đầu là ai khóc lóc hồ nháo nói muốn làm Thái tử phi, muốn gả cho Thái tử.” Bạch Mạn Thanh đỏ mặt, “Mẫu thân, sao người cứ trêu chọc con gái mình vậy? Ban đầu là do con không biết trời cao đất rộng, không biết Thái tử phi chẳng dễ dàng mà lên làm được, Điện hạ không thích con, tâm tư Hoàng thượng Hoàng hậu Thái hậu đều khó đoán như nhau, còn cả trưởng Công chúa kia nữa, con thấy cũng chẳng dễ gì mà ở chung được. Nếu thực sự làm được Thái tử phi, có bà chị chồng như vậy, nghĩ trong đầu thôi đã thấy sợ rồi.”

Quan hệ giữa Trầm Lạc và Vũ Văn Thượng Bạch Mạn Thanh không hề hay biết, lúc này, lời nói vô tình chọc đúng tim đen Trầm Lạc. Muốn gả cho Vũ Văn Thượng, làm Thái tử phi, phải trải qua năm cửa ải, chém sáu tướng*, mà trở thành Thái tử phi rồi sẽ còn gặp rất nhiều chuyện phiền toái. Tỷ như, Vũ Văn Thượng nạp trắc phi. . . . . .

*: Dựa theo điển tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý là vượt qua muôn vàn khó khăn.

“Tướng quân đã về.” Gã nô bọc bên ngoài cất tiếng hô lớn, Trầm Lạc ngước mắt nhìn ra phía ngoài thính đường. Cậu nàng đang sải bước đi về phía bên này, Bạch Mạn Thanh đứng phắt dậy vọt từ trong nhà ra, Bạch Dư Tề mới vừa bước vào thềm cửa thính đường, con gái đã chạy tới nhào vào trong ngực, làm nũng gọi phụ thân. Tâm can Bạch Dư Tề nhất thời mềm nhũn, đưa tay xoa đầu con gái. “Không có việc gì là tốt rồi, sau này ở nhà phải ngoan một chút. Hai năm nữa, phụ thân sẽ tìm cho con một gia đình bình thường nhân phẩm tốt, đừng vào hoàng cung cái chốn nước đục ấy nữa”.

Trầm Lạc nhìn Bạch Mạn Thanh làm nũng với cữu mẫu, rồi quay sang nũng nịu cả với Cậu mình, cũng muốn về nhà. Nàng cũng muốn ôm mẫu thân ôm phụ thân kể lể đủ loại khổ sở trong lòng, nhưng cứ mỗi lần mình dính lấy mẫu thân, phụ thân lại nhẹ thì biến sắc, nặng thì trực tiếp xách nàng như xách một con gà ném ra ngoài. Cũng vì đủ loại bạo hành của phụ thân, Trầm Lạc hoàn toàn không dám nũng nịu với ông. Aizz, chỉ đành kể khổ làm nũng với Nhị bá và Nhị bá mẫu thôi.

“Lạc nhi, ở đây thêm vài ngày nữa đi.” Bạch Dư Tề buông tay con gái xuống rồi quay sang nói với Trầm Lạc, Mộc Vân vội vàng rót một ly trà cho phu quân.

“Cậu à, mai con muốn quay về huyện Vân Hà.”

Bạch Dư Tề thở dài, lắc đầu một cái. “Aizz, phải chịu nhiều khổ sở trong hoàng cung như thế, nhớ nhà cũng là chuyện thường. Đợi đến cuối năm, Cậu với cữu mẫu con sẽ dẫn Mạn nha đầu cùng nhau tới huyện Vân Hà. Gọi cả Nhị tỷ với Nhị tỷ phu nữa, cùng nhau ăn mừng năm mới thật náo nhiệt.”

Nghĩ đến cảnh Dượng hai uy mãnh đối đầu với Cậu phấn điêu ngọc trác, Trầm Lạc liền muốn cười thầm. Hai người kia lần đầu tiên gặp mặt đã ‘cãi nhau’ rồi, lần nào kết thúc cũng cực kỳ hài hước. Trầm Lạc không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng, Mộc Vân ngờ vực nhìn Trầm Lạc. Bạch Mạn Thanh lại bĩu môi, “Phụ thân, con cũng muốn xem người với Dượng hai cãi nhau lắm. Lần này người không được kém cạnh đâu đấy, đừng có thua dưới tay thủ hạ của Dượng hai mãi thế.” Bạch Dư Tề nhất thời mất hết mặt mũi, chỉ có thể ho khan hai tiếng. “Lạc nhi, xe ngựa của con ở hậu viện, phu xe Trầm gia đã sớm quay về huyện Vân Hà rồi. Để mai ta gọi Triệu đại thúc đánh xe đưa con về.”

Trầm Lạc gật đầu một cái, “Được ạ, Cậu.”

Bốn người ngồi trong thính phòng hàn huyên một hồi lâu, ban đầu chỉ nói chuyện hoàng cung, sau đấy đã đổi sang chuyện cuối năm. Cữu mẫu vẫn nói lễ mừng năm mới năm nay nhất định phải tới cửa hàng Trầm gia một chuyến mà mạnh tay vơ vét chút bảo bối đem về, Bạch Mạn Thanh vẫn hay ầm ĩ năn nỉ đại cô phụ cho nàng một thanh bảo kiếm, đến bây giờ mà vẫn chưa được. Qua một hồi, ôn tình tràn ngập cả phòng, tiếng cười liên miên.

Bất chợt, Lưu đại nương dẫn cả đám tỳ nữ đi vào, tay ai cũng bê khay lớn khay nhỏ. Thì ra là đầu bếp Vị Lai Hương đã chuẩn bị xong thức ăn, mùi thơm lan tỏa khắp thính phòng, xông cả vào mũi. Bạch Dư Tề gắp một miếng gà xé phay xào lăn để vào chén Trầm Lạc, “Tay nghề của Vị Lai Hương cao nhất kinh thành, nếm thử một chút xem thức ăn trong tửu quán Trầm gia ngon hay là thức ăn ở đây ngon.” Trầm Lạc cầm một đôi đũa gắp miếng gà xé phay lên, đặt vào trong miệng, mùi vị không tệ. Thịt mềm, dầu cho không nhiều quá không ít quá. Nhưng đúng là không có cách nào để so sánh hai tửu quán.

“Cậu, biết so sánh hai nơi thế nào đây. Huyện Vân Hà ở phương Nam, Kinh Thành ở phương Bắc. Một bên là khẩu vị phương Nam, một bên là khẩu vị phương Bắc. Con chỉ có thể nói, đều là món ngon thượng đẳng.”

“Phụ thân, sao biểu tỷ lại bảo tửu quán nhà mình so ra kém Kinh Thành được. Danh tiếng tửu quán Trầm gia đâu có kém Vị Lai Hương, mà khoan không nói cái này, phụ thân, người có biết Nhị hoàng tử không?”

Trầm Lạc trừng mắt nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, chẳng lẽ muội ấy định trực tiếp nói với Cậu rằng muốn gả cho Nhị hoàng tử. Phốc, Cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý gả Bạch Mạn Thanh vào Hoàng thất, cho dù Nhị hoàng tử không được sủng ái, sau này cũng chỉ có thể làm một vị Vương gia nhàn tản.

Không ngoài dự đoán, Cậu nhíu mày, vẻ mặt cữu mẫu cũng lộ vẻ nghi ngờ. Trầm Lạc vội vàng nhân lúc Bạch Mạn Thanh còn chưa lên tiếng nói tiếp dùng chân len lén đá cho Bạch Mạn Thanh một cước dưới bàn ăn, chân Bạch Mạn Thanh đau nhói, trừng mắt nhìn Trầm Lạc.

“Cậu, sau khi biểu muội rơi xuống nước, chính là Nhị hoàng tử đã ra tay cứu muội ấy lên bờ, biểu muội chỉ tò mò đôi chút về ân nhân của mình thôi.”

“Ừm, Mạn nha đầu, chuyện của Nhị hoàng tử, con không cần biết quá nhiều, phụ thân sẽ không để con vào cung nữa. Nếu Hoàng thượng có hỏi tới, phụ thân sẽ nói con đã đính hôn rồi.”

Bạch Mạn Thanh bất mãn bĩu môi, vừa định mở miệng lần nữa, chân lại nhói đau. Trầm Lạc lập tức nháy nháy mắt với Bạch Mạn Thanh, Bạch Dư Tề vốn chinh chiến sa trường mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, mà động đến chuyện trong nhà lại qua quýt. Ngược lại, Mộc Vân hoàn toàn nhìn thấy một màn mờ ám giữa con gái mình và Trầm Lạc.

Cuối cùng, mọi người cũng sôi nổi náo nhiệt dùng xong cơm, Bạch Mạn Thanh trong khi ấy cũng không đề cập tới ba chữ Nhị hoàng tử này nữa. Bạch Mạn Thanh trải qua ba tháng chịu giày vò trong hoàng cung, tính tình đã tốt hơn trước nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là một người có thù tất báo. Trầm Lạc liên tiếp đá nàng hai cái, Bạch Mạn Thanh liền tìm cơ hội đá trả. Khi đá xong cái thứ hai, Bạch Mạn Thanh thu chân không may vấp phải chân Bạch Dư Tề, kết quả đương nhiên là bị Bạch Dư Tề thuyết giáo cho một trận.

Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

Hoàng thượng day day trán, dừng việc phê duyệt tấu chương, sắc mặt mỏi mệt. Vũ Văn Thượng đứng ở phía dưới cúi người hành lễ, thanh âm rõ ràng: “Phụ hoàng gọi nhi thần tới có việc gì ạ?”

“Xem đống tấu chương này, đúng là toàn những người làm phiền lòng ta.”

Vũ Văn Thượng cất bước đi tới nhấc tấu chương màu vàng kim trên bàn lên mở ra xem. Nhanh chóng quét mắt nhìn qua, “Phụ hoàng đừng lo, tham quan huyện Lăng Nguyệt đều bị diệt cỏ tận gốc, những tham quan kia tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng với Hà Lăng Thiếu*. Chuyện có thật hay không, Phụ hoàng phái nhi thần đi điều tra sẽ biết thôi.”

*: Đây là anh trai Hà Oánh, mỹ nam đẹp trai thứ nhì Nguyệt Tường quốc, Trưởng Công chúa thích bạn này. Nhưng mà em thì Oánh, anh thì Thiếu, nhà này đặt tên kiểu gì không biết :)

“Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối sẽ không lẫn lộn việc công việc tư, nếu Hà Lăng Thiếu kia thật sự phạm án, nhi thần quyết xử trí theo quy định. Bên Hoàng tỷ, nhi thần sẽ tự lo liệu.”

Hoàng đế Nguyệt Tường bỗng nở nụ cười, tâm tình như trở nên cực kỳ tốt. “Ta với con là phụ thân con, cần gì phải nhiều lễ tiết như vậy mà thành ra xa cách. Tâm tư của con, sao Phụ hoàng lại không biết? Muốn tới huyện Lăng Nguyệt, phải qua huyện Vân Hà, nha đầu kia xem chừng vẫn còn ở Phủ tướng quân. Nếu thật sự yêu thích, sang năm tuyển tú nên tỏ rõ khí khái nam tử. Đừng giống Phụ hoàng.”

Vũ Văn Thượng nhếch khóe miệng, “Chuyện gì cũng không qua được mắt Phụ hoàng, Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định lấy người làm gương.”

Trong sương phòng phía Đông Phủ tướng quân.

Trầm Lạc đột nhiên hắt xì hai cái lớn, liền giơ tay lên xoa xoa mũi. Sao tự dưng hắt xì! Hắt xì một cái là có người nhớ ngươi, hắt xì hai cái là có người đang giở trò với ngươi, còn hắt xì ba cái chứng tỏ ngươi cảm lạnh phải đi khám đại phu rồi.

Ai ngấm ngầm giở trò gì với mình? Bây giờ đã ra khỏi hoàng cung rồi, Vũ Văn Thượng kia cũng không thể đuổi tới huyện Vân Hà. Trầm Lạc đột nhiên sững người, nhìn lá xanh tung bay theo gió ngoài cửa sổ, Vũ Văn Thượng sẽ không đuổi theo đâu. Hắn là Thái tử một nước, là Hoàng đế tương lai, còn phải đi theo Phụ hoàng hắn học đạo trị quốc cho tốt nữa mà.

Nhưng từ trước tới nay Vũ Văn Thượng đều không xuất chiêu theo lẽ thường, lỡ hắn thật sự xuất cung rồi thì sao? Trầm Lạc không khỏi chắp tay trước ngực, trong lòng âm thầm cầu khẩn. Ông trời phù hộ.

Trầm Lạc chưa từng nghĩ đến, lúc này Tiểu Phúc Tử đang chuẩn bị hành lý cho Điện hạ xuất cung. Khi hỏi Điện hạ cần một con ngựa hay là cả xe ngựa, Điện hạ thản nhiên ném lại một câu, Trầm gia có xe ngựa.

-----

Bàn về việc xưng hô, mình sẽ không để Trầm Lạc gọi cha mẹ Bạch Mạn Thanh là cậu mợ nữa, mà gọi theo cách của người Hoa, sắp tới sẽ xuất hiện nhiều nhân vật mới, với đủ thể loại xưng hô, nên mình chú thích và làm cái bảng phả hệ này cho các bạn rõ.

Cậu: Cậu

Cữu mẫu: Mợ

Đại cô phụ: Chồng chị cả của bố (như trong truyện)

Cô cô: Chị của bố (như trong truyện)

Nhị bá: Em trai thứ hai của bố (như trong truyện)

Nhị bá mẫu: Vợ em trai thứ hai của bố (như trong truyện)

Dì hai (Nhị di): Em gái thứ hai của mẫu thân, hay chị thứ hai của bố (như trong chuyện)

Dượng hai (Nhị di phu): Chồng em gái thứ hai của mẫu thân, hay chồng chị thứ hai của bố như trong truyện (như trong truyện)


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...