Thanh nhi có điểm bất an nhìn Diệp Lạc một cái, đã thấy Diệp Lạc bất động thanh sắc đi lên phía trước, đành phải bước nhanh đuổi kịp. Mà thái độ của Diệp Lạc hoàn toàn chọc giận Tử Dạ, tức giận quát: “Đứng lại! Bản thái tử có nói ngươi có thể đi chưa? Ngươi thân là Thái Tử Phi, sao chẳng biết quy củ?”
Diệp Lạc biểu tình trên mặt hiện lên một tia tức giận, nàng dừng bước lại, thật sâu hít một hơi, quay đầu lạnh lùng nhìn Tử Dạ, cố nén tức giận trong lòng, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi thái tử điện hạ còn có cái gì phân phó?” Diệp Linh nhìn thoáng qua Tử Dạ đang nổi giận, trong mắt hiện lên một chút tính toán, sau đó giống như có điểm bất an lôi kéo tay của Tử Dạ, ôn nhu nói: “Tử Dạ” Tử Dạ cầm tay Diệp Linh vỗ nhè nhẹ, ôn nhu đối Diệp Linh nói: ” Linh Nhi, nàng yên tâm, hôm nay bản thái tử liền cho nàng hết giận!” Nói xong, Tử Dạ buông Diệp Linh ra, bước đi đến trước mặt Diệp Lạc, lạnh lùng thốt: “Ngươi đã chẳng biết quy củ như thế, vậy hôm nay bản thái tử sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là quy củ!” Nói xong, cũng không đợi Diệp Lạc có phản ứng, liền đánh một cái cái tát nặng nề vào mặt Diệp Lạc. Diệp Lạc vốn một thân võ công, chính là mười người Tử Dạ cũng không gây thương tổn được nửa sợi lông của nàng, nhưng khổ nỗi nàng không thể tiết lộ chuyên mình biết võ công, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn tay của Tử Dạ hướng nàng đánh tới, nàng nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trên mặt nặng nề mà bị đánh một cái, tiếp theo là một trận đau rát lan tới, người cũng bởi vì chịu không được lực đạo lớn như thế mà nặng nề ngã trên mặt đất. Tử Dạ vốn cực hận Diệp Lạc, cho nên xuống tay không một chút lưu tình, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong miệng có điểm mặn chậm rãi tản ra, máu tươi dọc theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, rơi xuống thành giọt tụ trên sàn nhàn lót bằng đó bạch ngọc, làm cho người ta thấy mà giựt mình. Thanh nhi thấy Diệp Lạc té lăn trên đất, không khỏi kinh hãi, nàng sợ Tử Dạ lại động thủ, vội nghiêng mình ngăn cản Tử Dạ. Lấy tay đỡ Diệp Lạc đứng dậy, vẻ mặt lo lắng la lên: “Tiểu thư” Mà Diệp Linh đứng ở một bên thấy khóe miệng kia của Diệp Lạc chậm rãi chảy xuống máu tươi, trong mắt hiện lên một tia vui sướng khi người gặp họa, sau đó làm ra một bộ dáng cực kỳ lo lắng, hướng Diệp Lạc chạy tới, thần sắc có điểm lo lắng kêu lên: “Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Nói xong, lại quay đầu đối Tử Dạ mà oán giận nói: “Tử Dạ, làm sao ngươi có thể đánh tỷ tỷ?” Sau đó không đợi Tử Dạ nói chuyện, liền lấy tú khăn trong người ra, muốn giúp Diệp Lạc lau đi vết máu vương trên khóe miệng. Diệp Lạc nhẹ nhàng lấy tay ngăn cản tay của Diệp Linh, mà Diệp Linh lại bỗng nhiên một chút nặng nề mà té lăn trên đất, ánh mắt của nàng đỏ lên, nước mắt chậm rãi chảy xuống, nàng ủy khuất nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, sau đó khóc nói: “Tỷ tỷ, ngươi là đang trách ta sao? Ta thật không có cùng Tử Dạ nói xâu ngươi, ngươi là tỷ tỷ của ta, chẳng lẽ, ngươi không tin ta sao?” Diệp Linh đột nhiên ngã trên mặt đất, Diệp Lạc không khỏi hơi sửng sờ, nàng vốn chỉ là nhẹ nhàng mà cản tay Diệp Linh một chút, lực đạo còn không đến mức làm nàng ngã sấp xuống, mà bây giờ nghe được Diệp Linh này vừa khóc kể, trong nội tâm nàng nhất thời hiểu rõ ra, xem ra nàng vừa mới lãnh một cái bạt tai của Tử Dạ, cũng không thể tiêu mất cừu hận trong lòng Diệp Linh, nàng mượn cơ hội té ngã trên đất, chẳng qua là muốn Diệp Lạc nàng ăn đau khổ nhiều một chút thôi!