Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 39: Bích huyết lưu ly hoàn


Chương trước Chương tiếp

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Thúy không hiểu, lão gia và phu nhân cũng đã gặp, Hoàng thượng còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu cho Nghê gia, nhưng tiểu thư vẫn u sầu.

“Không sao. Chẳng qua ta thấy nhàm chán quá thôi.” Dù đã gặp người muốn gặp, nhưng chuyện cô muốn làm vẫn chưa thể. Hoàng Bộ Thần đồng ý đưa cô ra ngoài cung chơi một chuyến, thế mà từ ngày ấy anh ta cũng chưa xuất hiện lấy một lần, xem ra lời hứa kia đã theo gió bay đi.

“Nô tài tham kiến Thái hậu nương nương.

Cam Đình Đình liếc nhìn, thì ra là tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Bộ Thần, tên gọi Tiểu Lý Tử.

“Đứng lên đi, có chuyện gì?”

“Hoàng thượng phân phó nô tài đưa đồ đến cho Thái hậu nương nương.” Tiểu Lý Tử vội đưa ra hộp nhỏ trên tay.

“Cái này là —–” Nhìn chiếc hộp khéo léo tinh xảo, Cam Đình Đình không đoán ra được vật bên trong.

“Đây là bích huyết lưu ly hoàn do Đại Lý tiến cống.”

“Bích huyết lưu ly hoàn.” Cam Đình Đình vừa mở chiếc hộp ra vừa ngắm nghía, bên trong là một đôi hoa tai, quả thật xứng với tên gọi, giữa màu xanh ngọc điểm xuyết tiên huyết đỏ thắm, vừa nhìn đã biết là trân bảo. “Tiểu Lý Tử, Hoàng thượng sao lại muốn đưa vật này cho ai gia?”

“Hồi Thái hậu, Hoàng thượng nói thứ tốt đương nhiên muốn hiếu kính Thái hậu nương nương, hơn nữa ngoại trừ Thái hậu nương nương cũng không có ai xứng đeo đôi hoa tai này.” Tiểu Lý Tử nịnh bợ nói.

“Không ngờ ngươi cũng rất biết ăn nói, giống hệt như chủ tử nhà ngươi.”

“Tạ ơn Thái hậu nương nương khen ngợi.”

“Tiểu Lý Tử.” Cam Đình Đình đưa vật trong tay cho Tiểu Thúy.

“Có nô tài. Thái hậu nương nương có gì căn dặn?”

“Ngươi thực sự là thái giám sao?”

“Hồi Thái hậu nương nương, nô tài đích thật là thái giám.” Tiểu Lý Tử không hiểu vì sao Thái hậu nương nương lại hỏi như vậy, dù đang cúi đầu nhưng vẫn có cảm giác rợn tóc gáy.

“Vậy vì cớ gì ngươi trở thành thái giám?” Đang thật nhàm chán, Cam Đình Đình bỗng hứng khởi, bóc trần bí mật của thái giám chốn thâm cung chẳng phải thú vị lắm sao.

“Bởi gia cảnh nghèo khó cho nên nô tài tiến cung làm thái giám.”

“Như thế nào trở thành thái giám?”

“Thế nào trở thành? Nô tài không rõ ý tứ của Thái hậu nương nương.”

“Chính là —- chuyện kia —-” Cam Đình Đình cũng ấp úng không biết nên hỏi thế nào. “Ý ta là có phải cái kia của ngươi thực sự bị cắt đi hay không?” Cam Đình Đình vừa nói vừa nhìn xuống hạ thân Tiểu Lý Tử.

Thiên a, vị Thái hậu nương nương này cũng thật là ——– “Thái hậu nương nương, chuyện này nô tài ——” Tiểu Lý Tử quỳ sụp xuống.

“Làm sao vậy? Nếu không thì ngươi cởi quần ra cho ta xem một chút, ta thực sự tò mò về điều này.”

“Thái hậu nương nương tha mạng, nô tài không dám.” Thiên ha, muốn hắn cởi quần trước mặt Thái hậu nương nương, thế chẳng phải là muốn hắn rơi đầu sao? Tiểu Lý Tử vội khấu đầu cầu khẩn.

“Yên tâm đi, bổn Thái hậu chỉ nhìn một chút thôi, không cần mạng của ngươi.” Cam Đình Đình thản nhiên nói, cô dường như đã quên mất hiện tại là thời cổ đại, mà cô lại là thái hậu. Thân phận, phải chú ý thân phận!

“Tiểu Lý Tử, ngươi lui đi, Thái hậu nương nương chỉ đùa thôi.” Không biết Hoàng Bộ Ưng đã đi tới từ lúc nào.

“Tạ ơn Thái hậu, tạ ơn Thập nhất vương gia.” Sau khi tạ ơn, Tiểu Lý Tử chạy như bay ra khỏi Trường Xuân cung.

“Sao ngài lại cho hắn đi, ta vẫn còn chưa thấy.” Cam Đình Đình mất hứng nhìn Hoàng Bộ Ưng.

“Thái hậu nương nương, người có biết người đang làm gì không?” Nếu không phải đã sớm biết vị Thái hậu nương nương này luôn làm những chuyện không ngờ, Hoàng Bộ Ưng thật đúng là muốn bị hù dọa.

“Hiếu kì muốn nhìn một chút thì làm sao?” Cam Đình Đình nói như không có việc gì.

“Ôi, hiếu kì cũng không cần phải hiếu kì như vậy chứ.” Hoàng Bộ Ưng thấy có điểm phục Thái hậu nương nương này.

“Lẽ nào ngài không tò mò sao? Hay là ngài đã thấy qua?”

“Không có.”

“Cũng phải, ngài là nam nhân cho nên chẳng tò mò.”

“Chuyện này với chuyện nam hay nữ vốn không quan hệ. Ta thấy cả nước ta chỉ có một mình cô hiếu kì với thái giám.” Nói đến đây, khuôn mặt Hoàng Bộ Ưng bất chợt ửng đỏ.

“Phải phải, ta không nên tò mò, ngài có cần phải thuyết giáo như thế không?”

“Thuyết giáo?”

“Đáng vậy, ngài nhìn ngài xem, tự nhiên nói một tràng.”

“Được được, ta không nói nữa, được chưa.” Hắn cũng không biết vì sao hắn lại đến nơi này, có lẽ vì đã lâu không gặp Cam Đình Đình, cho nên liền theo bản năng bước đến cung Trường Xuân.

“Ngài có gặp Hoàng Bộ Quân không?”

“Cô tìm Thập tam đệ?”

“Là có chút việc, nhưng cũng không có gì quan trọng.”

“Có chuyện gì cần ta giúp một tay?”

“Vậy ngài lại đây.” Cam Đình Đình thì thầm nói với Hoàng Bộ Ưng.

Tuy rằng không biết cô gái này sẽ giở trò quỷ gì, nhưng Hoàng Bộ Ưng vẫn ghé tại lại.

“Ngài có thể đưa ta xuất cung không?”

“Xuất cung?”

“Ngài nhỏ giọng một chút.” Cam Đình Đình vội dùng tay che miệng Hoàng Bộ Ưng.

Hơi thở ấm áp khiến lòng Hoàng Bộ Ưng nhảy dựng, mặt đỏ đến tận mang tai.

“Ở trong cung nhàm chán, ta muốn xuất cung vui chơi một chút.” Buông Hoàng Bộ Ưng ra, Cam Đình Đình một bộ đáng thương nói.

“Chuyện này, ta — có thể —”

“Thật sao? Ngài nói có thể đưa ta xuất cung sao?” Cam Đình Đình vô cùng vui vẻ.

“Hẳn là có thể.”

“Vậy chúng ta lập tức đi thôi.” Cam Đình Đình kéo Hoàng Bộ Ưng về phía cửa.

Trái tim Hoàng Bộ Ưng càng lúc càng đập mạnh, đây là lần đầu tiên hắn và Cam Đình Đình tiếp xúc gần đến vậy, hơn nữa cô còn kéo tay hắn. Tuy không hợp quy củ, nhưng hắn thật sự khuông muốn buông tay.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...