Thạch Thảo Trong Cơn Bão
Chương 36
Trong căn phòng lớn khắc khổ, họ ngồi trên ghế băng và không ai làm đại diện; có vẻ ai cũng được chào đón đứng lên phát biểu: tiếng bước chân vang vọng trên ván sàn và trần nhà khi các thành viên luân phiên nhau đứng dậy để cất lên thành lời những điều trong lòng mình, rồi cuối cùng cũng có bài phát biểu nào đó được hưởng ứng và ghi lại.
Christian không ngồi xuống mà đứng ở cửa. Một hàng những người đàn ông ngồi trên bục cao ở đầu phòng đã nghi hoặc nhìn gã khi gã bước vào. Không ai có động tĩnh đuổi gã ra, nhưng một người tiếp tục nghiêm khắc nhìn gã chằm chằm - gã nhận ra kẻ đứng đầu cái nhóm khắc khổ đã tới gặp nàng ở nhà gã. Christian trừng mắt nhìn lại, bất động.
Chỉ có một phụ nữ trong phòng. Nàng ngồi đơn độc trên hàng ghế đầu, ngay dưới bục, quay về phía trước - một cái mũ trùm màu trắng và khăn choàng đen, vô danh. Cuối cùng, phòng Suy niệm cũng có một khoảng tạm lắng, chỉ có tiếng bút của viên thư ký cào lên giấy khi anh ta ghi lại nốt bài phát biểu cuối cùng.
“Archimedea Timms có mặt không?” một giọng nói trầm lặng vang lên.
Christian cảm thấy nghẹt thở khi nàng đứng dậy. Gã không thể thấy gương mặt nàng, nhưng nàng đang run rẩy. Từ chỗ gã đứng, gã có thể cảm thấy điều đó.
Nàng đứng đó cúi đầu xuống, quay lưng lại phòng.
“Archimedea Timms” một trong những người ngồi trên bục nói, “cô được gọi tới đây vì đã kết hôn với một kẻ trần tục và để một linh mục làm lễ, cùng những sai lầm khác. Hội đã yêu cầu cô làm rõ sự thật bằng việc viết một tờ trình tự phê bình hành động của mình”
Giáo đoàn khẽ thốt lên đồng tình.
“Tôi yêu cầu cô hãy đọc to lên bây giờ” ai đó ngồi trên ghế băng lên tiếng.
Christian nắm lấy khung cửa phía sau mình, siết chặt.
Đầu vẫn cúi, nàng nâng tờ giấy lên đọc, giọng run rẩy và lí nhí, gần như không nghe nổi gì ngoài chất giọng, thứ thanh âm quá quen thuộc và ngọt ngào đến độ gã cảm nhận nó như một cơn đau đớn về thể xác.
“Ái hữu” một người ở phía sau to giọng phàn nàn, “cô phải quay lại đọc rõ ràng.”
Nàng vẫn bất động trong giây lát. Rồi nàng quay lại khán phòng.
“Tôi không nghi ngờ...” nàng đọc - và rồi, như thể quyết định thực sự đối mặt với họ, nàng ngước mắt lên.
Qua những mái đầu của giáo đoàn, mắt nàng lập tức gặp mắt gã.
Môi nàng mở ra, nhưng nàng không thốt lên lời nào. Ánh sáng từ những cửa sổ tròn trên cao chiếu thẳng vào nàng, bóng dáng bất động trắng bệch không một giọt máu.
Gã nhìn nàng, thách thức.
Nói đi, gã nhủ thầm. Nói điều đó với tôi, nếu em có thể nói với họ.
Nàng dường như mất đi tri giác. Cái nhìn trân trối của nàng ngập ngừng rời khỏi gã. Nàng lướt ánh mắt bồn chồn tới lui qua những hàng người chắn giữa họ, một cái nhìn tìm kiếm, săn lùng, như thể nàng nghĩ rằng sẽ thấy điều gì đó, như thể có thể nhớ lại mình phải làm gì.
“Archimedea.” Giọng nói trầm vang của người đàn ông đã đến thăm nàng cất lên. “Cô phải tiếp tục.”
Tờ giấy nằm trong bàn tay đang buông lơi của nàng, áp vào chiếc váy đen. Nàng nâng nó lên. Nó run rẩy như một cánh chim bị gãy khi nàng mù quáng nhìn xuống nó.
“Tôi không nghi ngờ...” nàng đọc bằng giọng run rẩy. Nàng ngừng lại và rõ ràng đang cố tập trung.
“Tôi không nghi ngờ... việc tôi bị trừng phạt là đứng đắn... và tôi... tôi thuận tình rằng nên như vậy...” Nàng ngẩng đầu và giọng nàng trở nên rõ ràng hơn “... vì điều này thật khủng khiếp với tôi, rằng mặc dù tôi đã đi giữa những Ái hữu, tôi không phải là một người trong Hội như tôi đã từng thế, đáng lẽ tôi không bao giờ được làm điều đó... và nếu tôi có thể lắng nghe lời khuyên dạy của Chúa, hoặc của các Ái hữu, tôi sẽ không bao giờ làm vậy.”
Nàng liếm môi. Lời của nàng ngân rung lên. “Khi tôi ở trong nhà thờ đó trước vị linh mục sai trái kia, tôi nói rằng tôi đã nhận được yêu cầu của Chúa để yêu anh ta, và tôi gọi anh ta là chồng, nhưng điều ấy đi ngược lại Sự thật, và khi ở đó tôi nói rằng tôi là vợ anh ta, nhưng điều đó cũng đi ngược lại Sự thật.”
Giờ mắt nàng đăm đăm dán vào một góc phòng, một cái nhìn xa xăm, không hướng vào tờ giấy, không hưóng vào gã. Những giọt lệ bắt đầu lăn xuống má nàng. “Ngay khi làm việc ấy, tôi đã biết rằng điều đó thật khủng khiếp.” Nàng nói, “rằng tôi phải xóa bỏ nó, và tôi nói với anh ta như vậy, nhưng tôi không có đủ can đảm để hành động thậm chí khi Ánh sáng từ trên cao đã chiếu xuống tôi. Sự soi sáng mạnh mẽ, nhưng ý chí chủ quan của tôi còn mạnh hơn. Tôi...”
Nàng ngừng lời. Nàng công khai nức nở, đứng trước tất cả bọn họ, một hình bóng lẻ loi cô độc, tờ giấy từ từ nát ra trong đôi bàn tay bất an của nàng. Nàng mím chặt môi lại, cái nhìn của nàng từ từ hướng lên trần nhà rồi hạ xuống sàn và bất cứ nơi nào ngoại trừ những người đang ở đó quan sát nàng.
“Tôi đã tới,” nàng nói bằng giọng lặng lẽ, “tới nhà anh ta sống như một người phụ nữ bị bỏ rơi...”
Christian buột ra một tiếng khe khẽ, gã bước về phía trước, nhưng nàng không ngừng lời.
“... giữa những vật chất xa hoa và ích kỷ, những thỏa mãn và an ủi trần tục, thậm chí khi tôi biết rằng tôi không được kết hôn dưới sự chứng giám của Sự thật, và trượt sâu vào tội lỗi cùng những thú vui trần tục, ý chí cá nhân của tôi vẫn mạnh hơn, tôi không thể và đã không tuân theo lời gọi của Phúc âm mà lao sâu hơn vào bẫy quỷ của kẻ thù, quay lại với anh ta ngay cả khi tôi đã cố tự giải phóng bằng cách tìm đến cha mình.”
Christian lắc đầu. Gã nhìn nàng, muốn nàng nhìn lại gã, lắc đầu và lắc đầu, không.
“Tôi đã thường xuyên tự nhủ với lòng mình rằng tôi yêu anh ta, và đó phải là Sự thật, nhưng đó chỉ là ảo tưởng hoặc lời lẽ của quỷ Sa tăng mà không phải lời nhắn nhủ thiêng liêng của Chúa trời,” nàng nói, tiếp tục tàn nhẫn với cái giọng kim run rẩy ấy, “và tôi nhận ra điều đó bởi vì tôi đã có cảm giác rằng mình đang làm điều không nên và sau đó, khi gặp các Ái hữu, tôi sượng sùng khi phải đối diện với họ.”
Nàng đứng đó, nước mắt tuôn trào như suối.
“Và tôi xin lỗi. Tôi không xứng đáng. Tôi từ bỏ tội lỗi mình phạm phải và cầu xin các Ái hữu đừng đẩy tôi đi, vì tôi đã quay lưng lại với anh ta.”
Nàng chớp mắt, một cái nhìn trống rỗng vô định. “Tôi cảm thấy sâu sắc sự yếu hèn trong bản chất của mình”
Nàng cúi đầu. “Và giờ điều tôi ao ước là... được chìm trong ánh sáng và sống theo Sự thật.”
“Sự thật!” Christian kêu lên, hai tiếng đó rung vang giữa bầu im lặng.
Cuối cùng gã đã khiến nàng phải nhìn mình, nàng và tất cả những kẻ còn lại. Gã đứng hiên ngang trước cửa, hoàn toàn lạc lõng - ăn vận khác biệt, thịnh nộ, bẽ bàng - chỉ có Maddy là người giống gã giữa những hàng khuôn mặt nghiêm trang kia.
“Sự thật!” gã gào lên, chằm chằm nhìn nàng, một tiếng vọng không suy tính của chính mình, hai chữ duy nhất vang ra. Giọng gã lan tỏa mãi, lan mãi quanh căn phòng trống trải.
Trên bục, người đàn ông giọng trầm đứng dậy.
“Ái hữu” ông ta nói với Christian, “Chúng tôi cảm thông sâu sắc với anh, nhưng chúng tôi phải thông báo với anh rằng anh không thuộc Cuộc sống Thần thánh và là kẻ đột nhập vào buổi Suy niệm này.”
Một người khác đứng lên, từ ghế băng. Đó là Richard Gill. “Chúng tôi mong anh rời đi.”
Christian bật ra tiếng cười hoang dại. Gã bước dọc xuống lối đi chính giữa và giật lấy tờ giấy nhàu nát trong bàn tay Maddy.
“Ai viết thứ này?”
Gã chìa nó ra trước mặt nàng. Nàng nhìn gã như thể gã là một ảo tượng, như thể gã vừa lắp bắp thứ ngôn ngữ điên khùng nào đó mà nàng không hiểu nổi. Nét mặt nàng khiến gã phát điên.
Nỗi đau đớn sợ hãi trống rỗng, sự yếu ớt ngu ngốc, không phải em, không phải bé-Maddy, dối trá dối trá dối trá. Gã vò tờ giấy trong tay, trừng mắt nhìn lại, cảm thấy những tên Giáo hữu sau lưng mình, nhìn thấy nàng trước mặt gã, đứng đó dối trá bài diễn văn đạo đức giả sai sự thật! Sai sự thật!
Gã đã nói với nàng điều đó. Gã đã cố gắng nói với nàng và đấm vào bức tường - những song sắt, áo trói, xiềng xích và ngôn từ nghẹn cứng trước khi kịp lên cổ họng gã, từ ngữ bị giam hãm trong não bộ gã.
Chuyện ấy đã xảy ra, gã đã lạc mất nó, gã biết rằng nó sẽ biến mất tăm khi gã cần nó nhất. Họ đang nhìn chằm chằm, gã là một tên hề rạp xiếc rúm ró, co quắp không thể nói tên điên Giáo hữu phán xét cổ lỗ cái nhìn soi mói!
Nhưng trong cơn tuyệt vọng thịnh nộ, gã vẫn cố đứng vững. Gã đứng đó hổn hển trong hổ thẹn và dữ tợn, thở như một con thú hoang, một tên ngốc điên khùng khốn khổ đứng trước mặt chúng.
Giáo hữu! Ái hữu Richard Gill đạo đức giả.
“Tốt hơn!” Hai từ đó bật vút lên, một tiếng hét.
Gã dang hai tay ra. “Nhìn! Tôi! Kẻ tội lỗi không thể nói!”
Giọng gã đập vào những bức tường trần trụi khi gã chỉ về phía Gill.
“Nghĩ hắn... tốt hơn?”
Gã nhếch mép cười khinh bỉ với Con Lừa.
“Nghĩ em... quá thần thánh... xứng đáng... vợ tôi?”
Quay lưng lại, gã đưa tờ giấy về phía những tên đàn ông nghiêm nghị trên bục.
“Ai viết thứ này? Em?”
Gã vung nó về phía những khuôn mặt lầm lì.
“Hay các người? Không phải nàng. Không phải nàng... nói tôi là... kẻ thù.”
Christian lắc đầu kêu lên một tiếng ngờ vực.
“Maddy... ‘tội lỗi’?”
Gã dở khóc dở cười.
“Tôi gọi nó... tình yêu với em. Trước Chúa... tình yêu... công nhận... vợ tôi... yêu thương suốt cuộc đời tôi. Tôi đã nói. Vẫn là sự thật, Maddy. Vẫn là sự thật... trong tôi, và luôn luôn.”
Nàng trân trối nhìn gã, đứng thẳng bất động. Lệ rót trên má nàng.
“Bạn đời!” gã gào lên với nàng, vào cái vỏ ngoài đẫm lệ trống rỗng của nàng. “Chúa... trách nhiệm... yêu!” Không có luật lệ nào ngoài tình yêu! Nữ công tước!”
Đôi môi nàng mấp máy. Nàng liếm môi.
“Nghĩ... không?” gã lớn tiếng, “nghĩ em là một tín đồ Giáo hữu nhỏ bé hiền lành dễ bảo?”
Tiếng cười bất chấp của gã vang vọng tới tận những thanh xà.
“Bướng bỉnh... theo ý mình... kiêu ngạo cứng đầu dối trá. Không nhún gối trước nhà vua, quỷ tha ma bắt em! Đi vào xà lim của tên điên - đầu ngẩng cao... không sợ hãi... tôi đã có thể giết em, Maddy. Giết em cả trăm lần.”
“Đó là một Thiên khải.” nàng thầm thì.
“Đó là... em,” gã nói. “Nữ công tước. Em... đưa tôi ra khỏi đó. Em cưới... công tước. Em nói... không phấn tóc trên gia nhân”
Gã chỉ xuống sàn. “Em nói với tôi bây giờ - quỳ xuống, và tôi sẽ làm thế. Món quà của Quỷ.”
Miệng gã cong lên. “Không ngọc trai, hoa... váy vóc. Một thứ không thần thánh trong sự thật. Tôi trao em... một tên khốn kiêu căng ích kỷ... là chính tôi và tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi trao em... con gái tôi... bởi vì tôi sẽ giữ con bé... bởi vì tôi sẽ hủy hoại danh tiếng của nó mất chỉ để thỏa mãn mình... bởi vì chỉ có em - chỉ em thôi, nữ công tước... hiểu vì sao tôi làm thế. Bởi vì chỉ có em... có thể dạy nó đủ can đảm... dạy nó không quan tâm... những lời chế nhạo... những gì họ nói. Chỉ có em... có thể dạy nó để... giống như em. Một nữ công tước.”
Gã xòe bàn tay ra thả tờ giấy rơi xuống sàn.
“Một nữ công tước trong tâm hồn!”
Quét ánh mắt rực lửa qua hàng hàng tín đồ Giáo hữu, gã quay người sải bước dọc lối giữa.
Gã dừng lại ở cửa và nhìn lại.
“Tôi sẽ đợi bên ngoài... năm phút!” gã làu bàu.
“Em... đến! Hoặc không bao giờ!”
...
Đối diện với phòng Suy niệm, trong bóng râm của mảnh sân nhà thờ nhỏ bé - một cái cây và vài ngôi mộ nằm kẹp cứng giữa những tòa nhà - Christian nắm lấy hàng rào.
Gã vẫn còn run rẩy: phản xạ đó đã trùm lên gã kể từ giây phút gã bước chân khỏi cửa, một thứ hiệu ứng phụ dữ dội, thương tổn và kinh hãi tràn qua huyết quản gã. Xe cộ hối hả trên phố. Chỉ có khoảnh sân nhà thờ tí tẹo này và phòng Suy niệm kia đứng đó bất động, không sự sống, đối diện với nhau như những ốc đảo thinh lặng giữa ồn ã.
Gã đợi lâu hơn năm phút rất nhiều. Gã đợi, với niềm hy vọng mỗi lúc một phai nhạt, trong suốt một giờ, rồi hai giờ, biết rằng mình nên đi, biết rằng thật vô ích khi ra tối hậu thư ngu ngốc ban nãy, cuối cùng biết rằng, thật ngốc nghếch, gã đang đợi một cái liếc nhìn của nàng - một cái liếc nhìn - chỉ một cái nữa trước khi nàng hoàn toàn ra khỏi tầm với của gã.
Túm chặt hàng rào, gã nhìn xe cộ trôi đi như một dòng suối trật tự. Một chiếc xe kéo phủ vải kềnh càng lăn bánh, do hai con bò kéo, không hề vội vã mà vững chãi tiến về phía trước. Khi nó đi qua, gã thấy nàng đứng đó trên bậc cấp của phòng Suy niệm.
Đầu nhọn bằng sắt của hàng rào khiến ngón cái của gã mơ hồ đau. Không ai bước ra nữa. Gã nhíu mày, không thể chắc điều gì về nét mặt nàng dưới chiếc mũ trùm, chỉ biết rằng có mỗi mình nàng.
Nàng có vẻ đang tìm kiếm, nhìn hai bên phố. Gã thấy nàng bước xuống bậc cấp đi về phía gã.
Tứ chi gã tê cứng. Gã chỉ nhìn nàng, gã không thể cử động hay nói gì khi nàng dừng lại ở lề đường, đợi một chiếc xe độc mã rầm rầm lăn qua. Nàng nâng váy lên qua phố.
Gã ấn lòng bàn tay lên đầu sắt nhọn. Hàng rào sắt chia tách gã và nàng khi nàng dừng lại trên lối đi bộ. Nàng ngước mặt lên. Khuôn mặt vẫn đẫm lệ nhưng không còn nỗi buồn. Trong bóng nhá nhem của sân nhà thờ, vành mũ trắng của nàng dường như bắt sáng khiến quanh nàng tỏa rộng một vầng hào quang.
Lòng gã tràn ngập hồ nghi. Gã buông hàng rào và lùi lại mấy bước về phía sân nhà thờ. Gã không muốn biết. Gã không muốn nghe rằng ngọn nguồn ánh sáng trong nàng hòa hợp với Ái hữu Hội của nàng.
“Đứa trẻ.” Giọng gã thốt ra khàn khàn, vang vọng và lạ lùng trong sân nhà thờ nhỏ hẹp. “Của Eydie và anh” Gã ngước nhìn nàng, môi cong lên không đùa cợt. “Đó là... thứ mà ta gọi ‘tội lỗi.’”
“Phải” nàng nói, đứng lặng bên ngoài hàng rào.
Gã cảm thấy trong lòng thôi thúc phải kể ra hết, từng cái kim trong bọc của mình, để nàng không thể nói rằng gã giả dối nữa. Gã nhìn xuống hàng chữ mờ phai trên một phiến đá hoa cương.
“Sutherland... gia đình đó biết... con bé là của anh. Họ không thích, nhưng họ sẽ... nhận nuôi nó.”
Gã nhún vai. “Nó có một dòng dõi. Nó không bao giờ... cần phải biết.”
Gã mỉm cười dữ dằn với bia mộ. “Nếu anh là người chu cấp giấu mặt.”
Gã không thể nhìn vào nàng. Điều đó quá khó khăn. Nỗi hổ thẹn của gã, những sai lầm của gã, những tội lỗi của gã. Cùng với chúng, gã đã đẩy nàng ra xa từ lâu trước khi gặp nàng. Nàng tỏa sáng và thanh tĩnh, không trần tục. Khí chất tĩnh tại toát ra từ nàng khiến tim gã rỏ máu.
“Anh sẽ nuôi nó?”
“Con gái anh” gã cay đắng nói. “Đứa con gái chết tiệt của anh. Đồng thời sỉ nhục nó... bằng tên.”
“Phải” nàng nói. “Nhưng anh sẽ giữ con bé?”
Gã nghiêng đầu. Một cảm giác lạ lùng bóp chặt ngực gã. Lớp địa y trên bia mộ bắt đầu trượt thành con chữ.
Gã chớp mắt cười lớn. “Anh chỉ nghĩ... ‘nó sẽ bị lạnh, mà họ thì không quan tâm.’”
Từ chỗ gã đứng, âm thanh xe cộ giống như một máy nghiền xa xa, êm ru lạ lùng, cơ hồ vang tới từ một thế giới nào khác. “Anh không biết... sẽ khó khăn thế.”
Gã quệt cườm tay lên mắt. “Maddy!”
Khẽ kéo then cổng, nàng bước vào trong. Nàng đi tới tán cây đứng trước mặt gã, bình lặng và ngay thẳng, một thiên thần đẹp đẽ và tàn nhẫn. Nàng sẽ đến nói thẳng với gã, tất nhiên rồi. Nàng sẽ không lùi bước hay lặng lẽ trốn đi chỉ để gã đỡ đau lòng hơn.
“Họ sẽ... vẫn để em là Ái hữu?” gã ngờ nghệch hỏi. “Tờ trình của em đã được chấp nhận?”
“Đó không phải Sự thật” nàng nói giản dị. “Và em đến với anh”
Thanh âm xung quanh vẫn mờ nhạt, rời xa dần, rời xa gã dần. “Với anh?” gã lặng người nhắc lại.
Miệng nàng hơi cong lên giễu nhại.
“Anh là chồng em, và em là vợ anh - bạn đời, không có luật lệ nào ngoài tình yêu giữa chúng ta.”
Nàng chạm vào ống tay áo gã, nhẹ nhàng, như một cô giáo đang nhắc nhở học sinh.
“Em sẽ nhắc lại phần cuối đó với anh mỗi buổi sáng.”
Gã nắm lấy tay nàng, siết chặt. Ngôn ngữ trong gã như lũ chim lao mình vào cửa kính.
“Nếu anh đón nhận em” cuối cùng nàng nói trong tĩnh lặng, rụt rè.
“Tờ trình... em phải nán lại để viết lại, và đọc lại, và nói lên sự thật thực sự - rằng chúng ta không có ngọn nguồn nào ngoài Chúa trời, người trực tiếp nói với linh hồn chúng ta bằng thần thiêng của Người, và chỉ mình Người có thể quyết định cho chúng ta rằng nghĩa vụ của chúng ta là gì - và nó cần được thực hiện khi nào, ở đâu, ra sao.”
Ngón tay nàng đan lấy ngón tay gã. Nàng ngước mi. “Lâu hơn năm phút của anh.”
Gã vẫn không thể ra lệnh cho bản thân, không cách nào đáp lại ngoài việc quỳ xuống áp mặt vào người nàng, rên rỉ ngụ ý rằng phải và phải và anh yêu em và em chắc chứ?
Gã cảm thấy ngón tay nàng lùa vào tóc mình. Nàng ngồi xuống phiến đá hoa cương, hai bàn tay nàng áp lên mặt gã. Mắt nàng ngang tầm mắt gã.
“Không phải Gill?” gã đau đớn hỏi. “Không phải... người tốt hơn?”
Nàng nhìn bàn tay mình trong khi ve vuốt mái tóc gã. Thấy nàng không trả lời, gã khẽ gầm lên một tiếng thống khổ, nhè nhẹ lay nàng.
“Anh vẫn chưa đoán ra sao?” nàng mỉm cười. “Em e rằng em chỉ đủ tốt để làm nữ công tước của anh thôi.”
“Em... khiến anh... tốt hơn”
“Ồ, em sẽ thử.”
Nàng nghịch ngợm một lọn tóc trên thái dương gã.
“Nhưng anh là công tước, một người đàn ông xấu xa, và em quá yêu anh để khiến anh khác đi.”
“Thằng ngốc... xấu xa,” gã ghê tởm nói.
“Không,” nàng đáp. “Một ngôi sao mà em chỉ có thể ngước nhìn và băn khoăn. Anh hiểu được bản chất tham lam của em - em mừng là anh đã rơi xuống và em có thể nắm anh trong lòng bàn tay.”
Gã cười khản đặc. “Sao... hàng mã”
Gã nhìn xuống đùi nàng. “Không xứng với em đâu, Maddy, nhưng quá... vô lại để có thể nhường lại em”
“Đó,” nàng nói. “Chúng ta bình đẳng trong tội vị kỷ.”
Gã lại cười mỉa mai. “Không hẳn. Không hẳn, bé-Maddy.” Gã thấy ngón tay mình khóa chặt lấy ngón tay nàng và cảm giác nhoi nhói chầu chực trong ngực gã, mắt gã.
Sau một chút im lặng, nàng hỏi, “Vậy tên con gái anh là gì?”
“Diana” Gã nuốt nước bọt và hắng giọng.
“Diana Leslie Sutherland. Gia đình đó... ừm... gia đình của nó đã làm lễ rửa tội cho con bé.” Gã lắc đầu. Gã vẫn nhìn chăm chăm vào đùi nàng.
“Maddy. Em có hiểu thế sẽ là thế nào không? Họ sẽ... coi thường. Bàn tán về con bé. Về em. Họ... sẽ rất tàn nhẫn”
Nàng khẽ bật ngón tay tanh tách vẻ khinh khỉnh.
“Em sẽ dạy con bé phải xử trí ra sao với những chuyện trần tục lặt vặt đó.”
Gã ngẩng đầu. “Thật chứ?”
“Ồ vâng” nàng đáp với vẻ chắc chắn điềm nhiên.
Một tiếng cười buột ra từ miệng gã.
“Lộn tùng phèo. Maddy. Em khiến... thế giới của anh lộn tùng phèo.”
Nàng cụp mắt. Ngón tay nàng lại tìm ngón tay gã và đan vào nhau. “Và anh cùng em” Nàng giữ đôi bàn tay đan chặt. “Em từng e sợ điều đó. Rằng với những nụ hôn của anh, anh có thể khiến em... ham muốn. Và... ghen tỵ... và sợ hãi rằng anh sẽ không dành tất cả cho riêng em”
Gã nhìn đôi má ửng hồng của nàng, vành môi dưới lo âu khép chặt giữa hai hàm răng, và thấy rằng nàng hoàn toàn nghiêm túc. Gã vươn người tới, môi gã kề sát môi nàng.
“Maddy...” gã thầm thì. Gã quệt qua khóe miệng nàng.
Hai bàn tay nàng siết lấy gã thật mạnh. Nàng quay đầu đón nụ hôn của gã với với sự liều lĩnh tham lam đột ngột, tự nhiên và bỏng cháy. Gã kéo nàng về phía mình cho tới khi cơ thể họ áp chặt vào nhau và đôi chân nàng khép chặt lấy gã. Gã lùng kiếm sâu trong miệng nàng và cảm thấy nàng sốt sắng đáp lại, đam mê của nàng cũng cuồng nhiệt như đức hạnh của nàng, nữ công tước Giáo hữu nhỏ bé.
Nàng khiến gã mỉm cười - khó khăn làm sao giữa một nụ hôn đam mê chừng ấy. Gã phải dứt môi ra và cúi mặt xuống.
Lưng nàng thẳng cứng.
“Anh cười nhạo em!” nàng nói, cố giằng tay ra.
“Yêu em” Gã giữ tay nàng, ngoác miệng cười với nàng, thay đổi phương pháp bằng cách nhẹ nhàng mơn man lưỡi qua chiếc cằm và bầu má cong cong mềm mại bên dưới mũ trùm.
“Hôn em” Gã nắm lấy nút thắt kéo tuột ra, gẩy chiếc mũ cứng còng đi.
“Tình yêu của anh” Gã áp má nàng giữa hai lòng bàn tay.
“Cuộc đời ngọt ngào của anh. Ba con ngựa... hai cỗ xe... nhung... phòng... gối... giường... những nụ hôn của anh. Tất cả những nụ hôn. Tất cả... chỉ dành riêng cho em.”
KẾT
Bữa tối Giáng sinh năm ngoái đã bị lỡ, lần này gia nhân ở pháo đài Jervaulx có vẻ quyết sẽ tổ chức tưng bừng gấp đôi, và Công tước của họ thì sẵn sàng chịu chơi gấp ba luôn.
Trong đại sảnh, hai ngày trước Giáng sinh, sàn gỗ đã được lát trên nền đá, suốt từ trưa đến quá nửa đêm chỉ có tiệc tùng, nâng chén, âm nhạc, khiêu vũ, liên hoan và những nụ hôn.
Thậm chí cả Maddy cũng bị kéo ra nhảy, mặc cho nàng cười lớn phản đối, nàng vẫn bị lôi xềnh xệch ra giữa sàn và bị bỏ đó, đối diện là Jerraulx. Gã dẫn nàng qua những bước trịnh trọng của một điệu vũ bốn người cùng với Durham và Phu nhân de Marly, tới âm nhạc và vui vẻ cuồng nhiệt - nhưng đó là những tiếng cười thân thiện, biến thành điệu cười giòn dồn vang khi Jerraulx một tay nắm lấy vai nàng, tay kia để trên đầu nàng như một người điều khiển rối nghiêm nghị và xoay nàng lại trong một lần nàng quay sai.
Cuối điệu vũ, gã cúi người trước nàng. Maddy, với nụ cười thẹn thùng, chìa tay ra bắt tay gã. Gã nghiêm trang đón lấy bàn tay nàng rồi kéo nàng vào lòng và hôn nàng, ngay chính giữa sảnh cùng bao người, giữa những tràng vỗ tay như sấm và âm nhạc dồn dập bên tai nàng: một nụ hôn dài, mạnh mẽ, khắc sâu, một khoảng yên lặng nóng bỏng của riêng họ giữa tiếng hò la.
“Giờ,” gã thầm thì bên tai nàng, “chúng ta làm... một cuộc tẩu thoát ngoạn mục.”
Nàng hôn cha, và thậm chí còn nhận được một cái hôn nhanh trên má của từng thành viên trong gia đình Công tước, mẹ gã, các chị em gái của gã - và một lời phàn nàn cáu kỉnh từ Phu nhân de Marly rằng cứ đến đoạn vui nhất thì vợ chồng Công tước rút lui: Maddy đã để trò vớ vẩn này tiếp diễn quá lâu rồi. Họ để mặc bà gõ cây gậy nhịp theo nhạc và ghé vào cha nàng, báo cho ông biết rằng ông đã già và phải đi ngủ thôi.
“Đi với ta,”
Christian nói với Maddy, đưa nàng rời khỏi cầu thang dẫn ra từ bên kia đại sảnh. Maddy hạnh phúc bước đi. Tất cả hành lang đều được thắp sáng bằng những cây đuốc rùng rực cháy, tỏa khói xán lạn, cho tới khi nàng và Christian tới một nơi yên tĩnh được dùng riêng làm khu giữ trẻ.
Gã khẽ khàng mở cửa. Jilly ngồi ở phòng ngoài với cây đèn có chụp, ăn vận chỉnh tề và nôn nóng chờ đợi. Cô ta đứng bật dậy nhún gối. Christian gật đầu, cô ta liền cười thật tươi, lại nhún gối lần nữa, vội vã chạy ra khỏi phòng để gia nhập đám hội. Khi cô ta đi rồi, Maddy nhìn gã ngó qua cánh cửa mở vào phòng ngủ tối phía trước.
Nàng đã cố gắng, trong suốt năm qua, sống đúng theo Ánh sáng, thậm chí giữa cảnh vương giả, xa hoa - và nhận ra đầy đủ ý Phu nhân de Marly khi bà nói về nghị lực và dũng khí. Không quá khó để biết làm gì cho đúng với một khoản thu nhỏ. Nàng giữ một phần đủ cho bản thân và cha sống qua ngày, phần nhỏ bé còn lại - rất nhỏ - được góp cho Hội.
Giờ đây, với con số quá lớn, nó là quyết định của từng ngày: cái gì cần thiết, cái gì phù phiếm - có thể cho nửa số gia nhân nghỉ việc, nhưng như Jervaulx đã ghi chú cộc lốc, nếu làm vậy gã sẽ phải gánh phần đóng góp của những người đó cho giáo xứ.
Có quá nhiều khoảng xám - quá ít khoảng trắng và đen rõ ràng, trong một năm qua, nàng đã phải dành nhiều thời gian hơn để tự hỏi bản thân là làm cách nào để sống trong Sự thật hơn toàn bộ phần đời trước đó trước đó của mình. Nàng đã có những dự án riêng, có những thứ nàng nài ép Christian - Việc Tốt của gã, như cách gã gọi chúng, nháy mắt với nàng khi viết séc - những tấm séc có giá trị khổng lồ, cũng là trách nhiệm đè nặng lên vai khiến nàng nao núng.
Nhưng không phải chỉ có hồ nghi và do dự. Nàng cũng có sự tự tin của mình: có một nghĩa vụ mà nàng tỏ tường rằng nàng đã thực hiện như cần phải thế.
Dù tương lai có thế nào, dù người đời có thể gọi đó là gánh nặng - Diana là một món quà, và nếu lớn lên thấy được nét mặt Christian khi gã nhìn nó ngủ, nó sẽ luôn tin tưởng vào điều ấy.
Gã kéo cửa khép hờ lại rồi đi tới chỗ Maddy.
Đâu đó gần cuối năm, vẻ sao lãng trong mắt gã đã biến mất, từ từ tới mức nàng không thể nói chính xác là khi nào.
Gã không còn như bản thân trước đây, không còn thiếu kiên nhẫn đến khổ sở, tức là, Maddy thầm giễu cợt nghĩ, những thứ gã vốn chỉ cần mất một khắc để phân tích hay quyết định, nay mất gấp đôi, và gã chỉ có thể xử lý một chủ đề thay vì vài chủ đề một lúc. Nhưng gã nhìn nàng với sự thấu suốt hoàn toàn. Nàng có vẻ không hề khiến gã rối trí khi gã cẩn thận tháo bỏ chuỗi ngọc trai trên tóc nàng và gỡ những lọn tóc xuống.
Gã vừa thầm thì vừa lướt ngón tay qua má nàng và di xuống đôi cánh tay trần của nàng. “Anh đã từng thấy bộ đầm này” gã lẩm bẩm.
“Một bộ đầm vũ hội là đủ,” nàng cứng rắn nói khi gã cởi móc khóa của chiếc váy bạc.
“Nhưng hãy nghĩ đến những thợ may đang chết đói.”
“Anh không nên giễu.”
“Đúng là nhiều người đang chết đói.”
“Vậy nên đừng ra lệnh may một chiếc váy mới” gã thầm thì vào bờ vai cong của nàng.
“Cứ gửi cho họ... ít tiền của anh”
Nàng áp tay lên má gã, cảm nhận hình dáng rắn rỏi của nó.
“Tốt hơn là anh nên có kiến nghị với chính phủ và thông qua một đạo luật đảm bảo cho họ được trả lương công bằng.”
Gã ngước đầu. “Tất nhiên. Anh sẽ... thông qua một đạo luật. Thật đơn giản... trên mảnh đất của Thương mại Tự do.”
Nàng mỉm cười với gã, di tay trên đường rãnh mờ từ má xuống miệng gã. “Em có vài số liệu từ...”
Gã áp mặt vào cổ nàng và rên lên.
“Mai chúng ta sẽ nói chuyện đó vậy,” nàng nói.
Gã lại rên lên, đưa tay đỡ lấy hai bầu ngực nàng, đẩy nàng ra sau. Giường của Jilly hẹp và mềm mại. Khi gã hôn nàng, nàng quên tất cả váy vóc và đạo luật. Khi gã đi vào trong nàng, nàng mạnh mẽ ghì chặt lấy gã - riêng thứ này là của nàng, nằm ngoài tất cả những toan lo trần thế. Đây là sự hòa hợp ngọt ngào và đồng nhất, nghĩa vụ yêu đương của nàng, lạc thú mạnh mẽ ngập tràn trong mọi ngóc ngách.
Sớm mai ngày Giáng sinh, đại sảnh là một bãi chiến trường với la liệt ghế băng, nến tàn, những cành tầm gửi héo quắt và ruy băng đỏ vương vãi. Khúc củi đốt vẫn cháy trong lò sưởi lớn, sưởi ấm căn phòng không người. Christian mỉm cười với khuôn mặt bực tức của Maddy khi nàng thấy cảnh Devil trên một chiếc bàn dài, hai chân trước kẹp một đùi lợn xông khói mà gặm. Cass thì đang kín đáo liếm đá chảy trong thùng ướp lạnh rượu bằng bạc to tướng nằm giữa sàn.
Gã huýt sáo. Cass chạy tới nhưng Devil chỉ ngước nhìn gã rồi quay lại với việc của mình.
“Con chó nào kia?” Maddy ngạc nhiên hỏi.
Christian quay người. Bên lò sưởi, một chú chó săn hươu khổng lồ lười biếng nằm đó, bộ lông xám xù xì hầu như chìm vào nền đá lấp lánh bạc dưới ánh ngày.
Gã vòng tay ôm eo nàng và đưa nàng về phía cầu thang.
“Chỉ là một con chó thôi.”
“Em chưa từng thấy nó.”
“Nó không hay đến”
“Ồ.” Nàng bước lên bậc thang, liếc nhìn lại. “Em đoán là ai đó để nó lại tối qua. Quả là một con vật to lớn.”
“Một con chó ngoan” gã đáp và bước theo nàng.
“Không bao giờ cắn. Yêu trẻ.”*
“A. Có lẽ lúc Diana lớn hơn một chút...” Nàng ngáp.
“Con bé có thể dùng nó làm ngựa cưỡi.”
Christian dừng lại, kéo nàng vào lòng gã. Gã dựa lên bức tường cong nơi lồng cầu thang. Khi gã cúi đầu xuống hôn vợ, gã có thể nhìn về phía lò sưởi.
Chú chó săn hươu đứng lên. Nó vươn người rồi quay đầu nhìn gã trong chốc lát.
Gã nhắm mắt lại trong nụ hôn. Khi gã ngước lên, một chiếc đuôi xù to lớn vụt quét qua và biến mất trước mắt gã: của Devil hay Cass hay chỉ là tưởng tượng, khó mà nói được.
Nhưng Christian biết. Maddy đứng trong vòng tay gã, hai má nàng ửng hồng, kinh ngạc và đôi mắt mơ màng. Nàng tựa đầu vào ngực và lại ngáp lần nữa.
Gã mỉm cười với nàng. Gã biết. Gã có thể là một tên đàn ông xấu xa đầu đất - nhưng gã có thể nhận ra một phép mầu khi gã có duyên gặp nó.