Nó vừa ra khỏi cổng thì hai miệng đã chuyển sang chữ A còn mắt thì chữ O, hắn không đi xe đạp nữa mà thay vào là chiếc xe Audi không mui sáng choáng.
-Đi thôi, nhìn gì. – Hắn ngồi trong xe ló đầu ra.
-Xe đạp đâu? – Nó vẫn chưa hết ngạc nhiên.
-Dù sao thì mọi người cũng biết hết cà rồi, đi xe này chẳng phải dễ chịu hơn sao, mau đi trễ lắm rồi đấy.
-ờ. Nhưng anh không sợ bị nhà trường … - Nó vừa lên xe vừa nói.
-Thử xem ông thầy hiệu trưởng dám làm gì với thiếu gia này. – Hắn vênh mặt.
Chiếc xe vừa thắng trước cổng trường thì hàng ngàn học sinh đã kéo đến xem và bàn tán xôn xao. Nó thấy khó chịu.
-Không thích à ?
-Tất nhiên rồi.
-Vậy xuống mau đi rồi tôi dẫn vào lớp.
-“dẫn” sao ? – Nó nhíu mày.
-…
Hắn không nói mà nắm tay nó kéo ra ngoài. Đám đông ồ lên.
“hôm nay Lạc hy đã chịu lộ diện rồi” – Một học sinh lên tiếng.
“càng nhìn càng thấy ảnh ẹp chai” – HS 2
“giá như mình được anh í chú ý” – HS 3
…
…
Dù nói gì thì nói nhưng mọi người vẫn nép sang nhường đường cho couple đi qua nên nó cũng bớt căng thẳng nhưng hắn lại làm cho nó tái mặt bởi hắn vừa đi đến giữa sân trường vừa giơ tay nó lên hô to:
-Kể từ ngày hôm nay trở đi, Thiên Tố chính thức là vị hôn thê của Tôi. Ai dám động vào cô ấy thì đừng trách sao tôi không nương tay.
-Nè!!! Anh nói cái gì vậy hả ? – Nó gạt tay ra, hét lên.
-Im đi!!! Tôi đang giữ thể diện và bảo vệ cho cô khỏi tên Triệu Lương đấy. Biết ơn tôi thì im lặng đi!!!
Mọi người còn đang không biết gì thì hắn chứng minh bằng cái nắm tay hết sức “chủ quyền”. Nó dù ở ngoài rất bực bội nhưng ở bên hắn nó thấy an tâm hơn.
Thứ 7…
-AAA !!! PAPA VỀ!!!
Nó nhảy cẫng lên khi thấy một chiếc xe đen chạy vào, còn hắn thì ngơ ngác chẳng biết chuyện gì. Từ trong xe, một người đàn ông bước ra, trông ông rất nghiêm nghị nhưng vẫn còn nét vui tươi trên khuôn mặt. Hắn thấy rất có cảm tình ( ba vợ tương lai đấy ^^). Bên kia là mẹ của nó, bà vẫn giữ được nét đẹp lúc còn trẻ. Nó nhanh tay ra giúp mẹ còn hắn cũng đi đến mang giúp ít đồ.
-Musume,-ai, nagai jikanganai o sanshō shite kudasai! Nenchō no kodomo sugite, migi .( con gái yêu, lâu quá không gặp! Con lớn quá nhỉ) ( không biết đúng không ^^)
-Ba à ! Con nhớ ba quá đi hic hic…
-Cái con nhỏ này ! Ba muốn con nói tiếng Nhật mà. – Ba nó nhíu mày véo mũi nó.
-Nhưng con còn dở phát âm lắm.
-Phải ráng học để sau này qua bên đó nói chuyện cho ông con nghe ông con vui chứ
-Vâng ạ. Thôi ba vào nhà đi ạ
____________________ hết chương 34___________________________________
Au không có thời gian nên đành viết từng khúc ngắn như vầy. Khi nào rảnh xẻ bù lại nhìu chap cho m.n nha. Xin lỗi nhìu ạ *cúi đầu*
Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?
Chương 35: Tuyên bố
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp