Tên Của Ta Rất Hài Hòa

Chương 13


Chương trước Chương tiếp

Từ Dịch Nhiên cầm bữa sáng bước vào lớp học, nhìn lướt qua đã thấy nhân số hình như so với ngày thường nhiều hơn không ít, còn có rất nhiều gương mặt lạ, đại đa số đều là nữ sinh. Nhìn thần tình hưng phấn, châu đầu ghé tai rầm rì to nhỏ của các nàng, Từ Dịch Nhiên mới nhớ ra. Nga, đúng rồi, tiết này là tiết Tiếng Anh mà.

“Tiểu Nhiên.” Từ Dịch Nhiên vừa mới ngồi xuống, bên cạnh liền nhiều thêm một người.

“Hắc, cậu đến rồi hả, vừa khéo a .”

“Ân, cho cậu.” Trình Dục đưa tay đặt một hộp sữa chua đến trước mặt Từ Dịch Nhiên.

“Cảm ơn, tôi không quen uống vị này.” Cậu đẩy trở về.

“Vậy cậu thích uống vị nào ?”

“Tôi thích nguyên vị.” Từ Dịch Nhiên vừa xử lí bữa sáng vừa trả lời.

“Đây, nguyên vị.” Nhìn thấy một hộp sữa chua khác đặt trước mặt, Từ Dịch Nhiên thiếu chút nữa nghẹn chết.

“Khụ khụ …….. Nhà cậu không phải là bán sữa chua đi !”

“Cậu bị nghẹn, đừng nói nữa, nhanh uống một ngụm cho trôi .” Trình Dục cắm ống hút vào đưa đến bên miệng Từ Dịch Nhiên.

“Tôi tự mình uống.” Từ Dịch Nhiên đoạt láy hộp sữa trên tay Trình Dục uống hết.

“Tôi buổi sáng mua hai hộp, không nghĩ tới lại vừa khéo mua được loại cậu thích. Hắc Hắc, đây là duyên phận đi.”

Từ Dịch Nhiên nghĩ thầm, đây mà là phân vượn (1) thì Shit của con khỉ kia có nhiều đến mấy cũng chẳng được bao nhiêu tiền.

Khụ khụ, thô tục a ………

Từ Dịch Nhiên không định lại để ý cái tên bên cạnh, xem còn chút thời gian liền mở sách giáo khoa Tiếng Anh ra bắt đầu làm bài tập còn lưu lại từ tiết trước.

Trình Dục cũng không quấy rầy cậu, ngồi bên cạnh tự mình uống sữa chua.

Phòng học bất thình lình trở nên an tĩnh, Từ Dịch Nhiên ngẩng đầu, thầy giáo tiếng Anh đã vào lớp rồi.

“Bài tập trên lớp tiết trước, tất cả đều làm hết rồi chứ.”

“Vâng.” Đại bộ phận là nữ sinh hô to.

“Tốt, Tôi tin tưởng các em. Vậy hôm nay chúng ta bắt đầu vào tiết. Hôm nay thật là nhiều người nha.” Người trên bục giảng nhẹ mỉm cười, cầm sách giáo khoa bắt đầu bài giảng.

“Sao lại có cảm giác như trở về thời tiểu học thế này .” Trình Dục nói thầm.

Tiết học trôi qua phân nửa, Trình Dục vừa dùng ánh mắt kì quái nhìn con người trên bục giảng, vừa liếc sang Từ Dịch Nhiên đang chăm chỉ học hành. Từ Dịch Nhiên cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, quay qua nhìn hắn một cái.

“Cậu làm gì thế?”

“Không, không ……” Trình Dục nói xong thì dựa vào bàn, đầu lắc lắc nhìn chằm chằm cậu. Từ Dịch Nhiên trong lòng ra sức nói : Không cần để ý đến hắn ……………..

Đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, âm thanh vô cùng kỳ quái. Khuôn mặt Từ Dịch Nhiên nhanh chóng đỏ bừng. Người trên bục giảng cũng dừng lại, nhín về phía cậu.

“Xin lỗi thầy, là di động của em quên tắt chuông.” Trình Dục bên cạnh đứng lên giải thích, còn lấy điện thoại trong túi áo Từ Dịch Nhiên giơ lên làm chứng cứ, để rung rồi lại thả vào túi Từ Dịch Nhiên. Từ Dịch Nhiên mặt mũi đỏ bừng, triệt để không có dũng khí ngẩng đầu, tới tận lúc tan học cũng không dám đối diện với ai.

“Ài, Không có việc gì đâu. Tan học rồi.”

Từ Dịch Nhiên không ngẩng đầu lên, cũng không có ai để ý đến cậu. Bạn học cùng lớp đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình hai người Trình Dục và Từ Dịch Nhiên.

“Không sao, đại học thường xuyên như vậy, bọn họ cũng nghĩ là tôi, không có gì a ……..” Trình Dục từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi bên người an ủi Từ Dịch Nhiên.

“Câm miệng, đừng nói nữa. Để cho tôi yên tĩnh một lát được không.” Trình Dục nhìn thấy Từ Dịch Nhiên vành mắt đỏ hồng, tự nhiên cũng im lặng, trong lòng cảm thán chút việc nhỏ này cũng không đến mức như thế a.

Từ Dịch Nhiên đương nhiên sẽ không vì chút chuyện đó mà vành mắt đỏ ửng. Cậu vừa xem di động, điện thoại gọi đến là Nghiêm Uyên. Còn có tin nhắn mới cũng từ Nghiêm Uyên.

“Lần cuối cùng đi. Anh muốn gặp em một lần cuối cùng. Về sau, anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời em. Làm ơn.”

Từ Dịch Nhiên lấy di động, hung hăng ấn bàn phím.

“Tôi vì cái gì mà phải gặp anh ? Anh biến mất nhanh một chút, về sau cũng đừng mẹ nó xuất hiện nữa !” TỪ Dịch Nhiên gửi xong liền ngồi xuống, vùi đầu vào cánh tay, Trình Dục nhìn trên mặt đất có mấy giọt lệ chảy xuống, muốn vỗ vỗ, ôm cậu một cái nhưng lại sợ bị cậu chán ghét.

Trình Dục đành nhanh chóng gửi cho học trưởng một cái tin nhắn. Lục Nhất Minh nhận được tin liền kéo Đỗ Dĩnh Phàm một mạch chạy tới, nhìn thấy Từ Dịch Nhiên đang gục đầu xuống bàn thì ngây ngẩn cả người.

“Sao thế này ?” Lục Nhất Minh tra hỏi tên học đệ đang luống cuống bên cạnh.

“Em cũng không biết. Em ………”

Lục Nhất Minh nhìn hắn nói cũng không nên lời, bước đến bên người Từ Dịch Nhiên, nhẹ hỏi, “Tiểu Nhiên nhi, sao vậy ?”

“Hắn nói, hắn sẽ biến mất hoàn toàn. A, đây không phải là ước muốn của tôi sao.” Thanh âm nghẹn ngào truyền tới.

“Hắn ? Ai?” Lục Nhất Minh trong nhất thời không hiểu được “Hắn” trong lời Từ Dịch Nhiên là ai. “Ông nói xem, là cái tên vương bát đản đấy ?? Hắn nói gì với ông ?”

TỪ Dịch Nhiên hít sâu một hơi, chà lau đôi mắt hồng hồng.

“Không có gì.” Lục Nhất Minh nhìn khuôn mặt ẩm ướt gượng gạo cười của Từ Dịch Nhiên, thật chỉ muốn đem tên vương bát đản kia phế bỏ !

“Học đệ, cậu đưa tên này về ký túc xá đi .” Lục Nhất Minh nổi giận đùng đùng, lôi kéo Đỗ Dĩnh Phàm đang đứng bên cạnh chạy ra bên ngoài.

Hoàn chương 13.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...