Tế Hồn Câu

Chương 21: Sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả úy


Chương trước Chương tiếp

Thịnh Dung chẳng thèm liếc mắt nhìn tới, cười nói tự nhiên :

- Ô! Trận khi không tồi. Trận này thật là thích hợp lấy đông hiếp ít, lấy chúng hiếp cô. Xem ra các vị đã luyện thành thục rồi.

Đồ Trường Thanh không lên tiếng, thừa lúc Thịnh Dung còn đang lên tiếng, một đao trên đầu chém xuống, đao quang vùn vụt như ánh sao băng. Theo động tác của Đồ Trường Thanh, Hứa Vinh cũng nhập trận tiến vào. Một đôi Phân Thủy Thích vừa nhọn vừa nhỏ trong tay vẽ nên hai điểm sáng lạnh, một điểm vào sườn địch, một đâm vào bụng dưới đối phương. Xuất thủ rất là lợi hại.

Thịnh Dung chỉ bước nghiêng ba bước. Lão chỉ nhấc chân người đã ra ngoài ba bước. Trường câu vút một tiếng, đồng thời đã điểm vào ấn đường của Đồ Trường Thanh và Hứa Vinh mà lưỡi câu như vô tình quăng về bên trái Tinh quang phản chiếu chấn lui Phương Uy vừa đang xông tới.

Kim đao đang loang loáng vút tới. Đồ Trường Thanh đã phải vội vã thoái lui.

Hứa Vinh co đầu, khom lưng muốn xẹt ngang né tránh nhưng hơi chậm nửa bước chỉ thấy ánh đen bắn tới. Một nắm tóc giữa đỉnh đầu của Hứa Vinh đã bay lả tả. Một vệt máu đã nằm gọn trên đỉnh đầu hắn.

Đồ Trường Thanh hét to như sấm. Kim đao vũ lộng như hàng vạn thoi vàng đan chéo nhau. Lại giống như sóng ba đào, hàn khí phủ đầy. Từng đợt lại từng đợt sóng phủ chụp về phía địch nhân.

Trường câu của Thịnh Dung rung động tung hoành điểm tới kích lui câu ảnh không chỉ thần tốc mà còn cực kỳ chuẩn xác từng phân một, dương đông kích tây biến hóa ngàn vạn. Một chiếc cần câu nơi tay tùy tâm sở dục. Đây còn chưa nói quái lạ hơn nữa là trường câu vũ lộng thế nào sợi dây câu trắng và lưỡi câu đều gắn chặt vào thân câu không chút nhích động.

Hiện giờ Đồ Trường Thanh coi như chịu khổ rồi. Hắn phát giác bất kể mình vận dụng đao thế nào, mạnh bạo thế nào cũng không xâm nhập được vào trong câu ảnh của đối phương tựa như đang đối diện với một bức tường kiên cố vô hình, dẫu áp sát đến chân tường cũng không vượt qua được một bước. Đao quang ào ạt xông ra rất hùng hổ nhưng kỳ thực không đủ lực để công kích hoàn toàn phí công vô ích.

Phương Uy thoái lui hơn một trượng, gã nghiến răng bất ngờ nhảy bổ tới. Gã dùng hai thanh Lang Nha Bổng, lực nặng chiêu trầm, gã xông bừa vào trận chiến. Cách đánh liều mạng này có hiệu quả. Song bổng vù vù vùn vụt gã đã xâm nhập vào trung cung.

Thịnh Dung một chút cũng không lo lắng một chút cũng không khẩn trương. Trong tiếng cười kha kha chiếc cần câu thẳng như quản bút đâm thẳng vào ngực Phương Uy.

Song bổng của họ Phương đỡ lên thì sợi câu trắng đột ngột bay ra. Lưỡi câu lớn như có linh tính bắn ra ngân bạc lóe mắt, mũi câu đã móc vào yết hầu Phương Uy.

Hứa Vinh xuyên người tiến lên, Phân Thủy Thích tiến lên.

Vù một tiếng, một vòng bóng ảnh đen phủ chụp trước mặt hắn. Hứa Vinh không kịp vận chiêu, đành phải lộn ngược trở lại.

Hai mắt vừa nhìn, không nén được hắn sợ đến cơ hồ muốn chết ngất. Trời ơi! Bóng đen vừa chụp vào hắn khi nãy chính là Phương Uy, giống như một con cá to bị mắc ở đầu cần.

Đồ Trường Thanh hai mắt đỏ rực, kim đao bổ như mãnh hổ.

Thịnh Dung vẫn cười như nắc nẻ cần câu vung một cái Phương Uy đang mắc trên lưỡi câu đã nặng nề rơi xuống đất, có lẽ đã tắt thở từ lâu rồi.

Nén nỗi kinh hoàng do cái chết của Phương Uy gây nên, Đồ Trường Thanh xoay người bổ tới như phát cuồng gầm lên :

- Ta liều mạng với lão thất phu này.

Thịnh Dung huy động trường câu bóng ô quang trùng trùng.

Đồ Trường Thanh lướt bộ nghiêng vai, một đao phản thủ nhưng chỉ chém vào khoảng không.

Thịnh Dung lắc người một cái đã tiến sát vào Đồ Trường Thanh, lão cơ hồ còn có thời gian thao luyện. Tay trái lão từ từ xuất ra nghe rắc một cái vang vọng cả đấu trường. Đáng thương cho Đồ Trường Thanh, cánh tay phải bị bẻ gãy ra, keng keng kim đao trên tay hắn cũng rơi xuống đất.

Lúc này chỉ còn lại một Hứa Vinh. Một tên Hứa Vinh đầu còn nhuộm máu. Họ Hứa đứng sững sờ như một chú ngỗng gỗ, tay chân thừa thãi không biết mình phải làm gì mới đúng.

Đồ Trường Thanh bị bẻ gãy tay đau đến toát mồ hôi tuôn dầm dề, thở hồng hộc như trâu, lỗ mũi to bẹt méo xệch. Hắn dùng cùi tay trái đã mất đi bàn tay đỡ lấy tay phải bị gãy, ngay cả lưng cũng không đứng thẳng nổi.

Thịnh Dung chắc lưỡi mấy tiếng bộ dạng như bị thương lắc lắc đầu nói :

- Ôi! Đây thật là hà khổ! Đồ đương gia chỉ vì mấy đồng tiền lẻ mà chịu máu chảy thịt rơi như vậy Mắt thấy một tên nằm dài, hai tên bị thương, sự hy sinh thê thảm như vậy lại không được kết quả tốt đẹp nào. Hành động các vị đã làm có đáng không?

Đồ Trường Thanh mặt mày xanh mét, hơi thở gấp gáp :

- Họ Thịnh kia! Mi không cần nói những lời giả dối này. Coi như mi ác, coi như mi độc. Bọn ta bản lĩnh không bằng người lại trách trời cao quay lưng, cả năm bất lợi, không có phúc phận phát tài. Máu chảy đầu rơi ta đều nhận rồi.

Thịnh Dung hòa nhã nói :

- Sự tình đã đến nước này cũng đừng trách lão hủ ta. Có thể nói ta đã nhân tận nghĩa kiệt rồi, lễ mạo tương cầu, các vị cố chấp không nghe đến lúc động thủ mới nói nhận mạng. Rượu kính không uống lại uống rượu phạt thật khiến người ta di hận.

Rít hơi thở từ trong kẽ răng, Đồ Trường Thanh nén đau nhích người tới, thần sắc tang thương nói :

- Hiện kim và ngân phiếu đều ở trong xe, tiền bối tự mình có thể lên yên giục ngựa.

Thịnh Dung cười ha hả nói :

- Tốt, tốt! Đây mới gọi là thức thời nhưng Đồ đương gia còn quên một vật nữa.

Đồ Trường Thanh ảm đạm nói :

- Hứa Vinh, đến lấy bao lụa ở trong người ta ra hơn nữa bất cứ vật gì cũng đừng nghi mà lưu lại

Loạng choạng đến cạnh Đồ Trường Thanh, Hứa Vinh mặt như đưa đám :

- Đầu lĩnh bọn ta quá là xui xẻo. Mấy ngày trước vừa bị người ta hạ thủ cướp miếng thịt ngon trong miệng lại bồi thêm một mạng Giả Ngưu. Sự việc chưa qua được bao lâu, lại đụng phải một màn kịch không khác gì trước. Lần này tiền vàng đều mất hết, mạng Phương Uy đã bị lót nền. Đầu lĩnh, thuộc hạ thấy chén cơm này nuốt không trôi rồi.

Đồ Trường Thanh giận dữ nói :

- Bỏ mẹ nó giọng nhiều chuyện đi. Còn không mau lấy bao lụa ra giao cho người ta.

Hứa Vinh đưa tay sờ soạng trong người của Đồ Trường Thanh một hồi mới lấy ra bao lụa còn hơi ấm của người, bước lên mấy bước đưa cho Thịnh Dung.

Thịnh Dung tiếp lấy ra xem rồi tươi cười cho vào thắt lưng, Lão gõ gõ trường câu trên tay hơi khom người :

- Nhị vị ta không khách sáo mà thu nhận. Vốn muốn đưa nhị vị một đoạn đường nhưng nghĩ lại không tiện, cho nên nhị vị chịu cực khổ một chút may mà đường không dài, chỉ vài canh giờ cũng đến nơi.

Đồ Trường Thanh cố nén đau nói :

- Tiền bối xin mời, bọn ta tự mình đi được.

Thịnh Dung bước lên xe, quay đầu cười nói :

- Việc hôm nay tốt nhất không được thổ lộ ra, nếu không ta không nể mặt.

Đồ Trường Thanh không lên tiếng, chỉ dùng phần còn lại của cánh tay trái, đỡ lấy cánh tay phải còn răng nghiến ken két. Lúc này Thịnh Dung kêu lên một tiếng được dùng trường câu thay roi ngựa thuần thục ra roi thôi thúc ngựa phi nhanh.

Trong lúc bánh xe lăn về phía trước chợt nghe tiếng y phục phất gió ở phía trước vang lên. Hai bóng người phân ra tả hữu của xe bay tới đáp chính xác trước đầu ngựa.

Họ chính là Độc Phách và Nam Cung Vũ.

Biến cố xảy ra đột ngột nhưng Thịnh Dung không chút kinh hoảng, lão bình tĩnh gìm cương lại, hai mắt nhìn xuống cẩn thận quan sát hai người khách không mời mà đến đang ngăn trước đầu ngựa. Thậm chí nụ cười trên môi cũng không thay đổi.

Kẻ kinh ngạc chính là Đồ Trường Thanh và đồng bọn Hứa Vinh. Bọn họ thình lình thấy Độc Phách và Nam Cung Vũ xuất hiện tựa như gặp ác quỷ giữa thanh thiên bạch nhật. Hai tên vội thoái lui ra sau. Bốn con người muốn vọt ra khỏi mắt. Trời ơi! Đây không phải âm hồn theo đuổi không tan sao?

Nam Cung Vũ chúc đầu thương dưới đất nhe răng cười với Thịnh Dung đang ngồi trên xe, văn phong nho nhã hỏi :

- Tiền bối, cửu ngưỡng Điếu Nguyệt Tẩu có cần câu Điếu Nguyệt xuất thần nhập hóa, ngày nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Danh đã như thực, thực còn hơn danh. Uy danh của tiên bối khiền người người bái phục.

Thịnh Dung đưa mắt nhìn Nam Cung Vũ cười hi hí nói :

- Không dám! Không dám! Danh dự này lão hủ không dám nhận, à lão đệ, không biết xưng hồ là gì?

Nam Cung Vũ đáp :

- Hậu sinh mạt học Nam Cung Vũ.

A một tiếng, Thịnh Dung ngẩng đầu :

- Thất Xảo Thương?

Nam Cung Vũ cười đáp :

- Người không tài, thương cũng không xảo. Nói ra chỉ để tiền bối cười thôi.

Thịnh Dung vuốt vuốt chòm râu bạc :

- Nam Cung lão đệ lúc này ở đây xuất hiện đột ngột, e rằng lão hủ này cười không nổi rồi. Ngoài ra còn vị bên cạnh lão đệ có thể thay lão hủ mà dẫn kiến không?

Nam Cung Vũ nói :

- Hắn là Độc Phách bằng hữu của vãn bối.

Lập tức mày nhíu lại Thịnh Dung nói :

- Độc Phách? Độc Nhất Đao Độc Phách?

Nam Cung Vũ nói :

- Chính là hắn! Tiền bối nhiều năm không ra giang hồ, không ngờ cũng biết bọn vô danh tiểu tốt này.

Thịnh Dung gượng cười nói :

- Nhị vị thành danh đã lâu, khi ta còn bôn tẩu giang hồ, nhị vị đã xông pha nam bắc danh giương bốn bể. Lão hủ trừ khi điên khùng mới dám khoác lác trước mặt nhị vị.

Nam Cung Vũ cười :

- Tiền bối quá khách sáo rồi.

Thịnh Dung tằng hắng một tiếng nói đến vấn đề mà lão chẳng muốn nhắc đến :

- A! Nhị vị đại giá quang lâm, ngăn trọc đầu ngựa không biết có điều chi chỉ giáo.

Nam Cung Vũ thản nhiên nói :

- Tiền bối quá lời! Chỉ giáo thì không dám, chỉ có chút việc yêu cầu tiền bối chu toàn.

Thịnh Dung ngầm lo lắng, miễn cưỡng cười nói :

- Có gì cứ nói, đừng ngại, lão hủ làm được đương nhiên sẽ tận tâm tận lực.

Nam Cung Vũ chậm rãi nói :

- Tiền bối cũng rõ cuộc sống giang hồ mấy năm gần đây càng lúc càng khó khăn. Huynh đệ vãn bối không dám yêu cầu tiền bối tự móc hầu bao của mình mà tiếp tế, chỉ thỉnh tiền bối, một lần khẳng khái đem đồ vật trên người và trên xe chuyển qua tay là đã cảm kích vô tận.

Thở dài một hơi, Thịnh Dung âm trầm nói :

- Ta đã sớm biết các người đến chính là vì việc này.

Nam Cung Vũ tiếp lời :

- Tiền bối không chấp nhận?

Thịnh Dung có vẻ rộng lượng nói :

- Nam Cung lão đệ, tài vật trên giang hồ cũng tiêu tan trên giang hồ. Kiến giả hữu phần, người có mặt cũng có phần phước hướng. Nói đi quý vị muốn bao nhiêu?

Nam Cung Vũ thản nhiên xòe bàn tay mập mạp ra lật tới lật lui ba lần, rồi chỉ thẳng ngón tay trỏ lên trên, sau đó năm ngón tay lão chập lại làm hình chữ tâm. Tất cả thủ thức này giống hoàn toàn cử chỉ của Thịnh Dung đã làm.

Tuy nhiên Thịnh Dung không thể nào cười nổi, cơ thịt trên mặt lão căng cứng, da mặt không ngừng co giật, thanh âm như bị vướng đàm :

- Mi nói là tất cả đều muốn hết?

Nam Cung Vũ ra vẻ khiêm tốn nói :

- Mạo phạm! Mạo phạm! Đắc tội! Đắc tội!

Một luồng nộ khí bốc thẳng lên mặt, Thịnh Dung không nhịn được hét to :

- Cưỡng đoạt vô lý, ép người thái quá.

Nam Cung Vũ vẫn bình thản nói :

- Lời của tiền bối cực đúng. cho nên hai chúng ta đồng hội đồng thuyền.

Thịnh Dung râu tóc dựng ngược :

- Nếu ta không đáp ứng?

Cười cười Nam Cung Vũ nói :

- Nếu tiền bối không đáp ứng, huynh đệ vãn bối sẽ theo gương tiền bối mà hành động.

Thịnh Dung giận đến tay chân phát lạnh mà mặt lại đỏ bừng, lão hét lớn :

- Nam Cung Vũ, mi cho rằng có thể hạ được ta?

Nam Cung Vũ nghiêm mặt :

- Không dám, cho dù không hạ được thì kết quả cũng không sai biệt bao nhiêu. Chính tiền bối đã nói không có bản lĩnh không lên Lương Sơn thiện giả bất lai lai giả đương nhiên bất thiện.

Trợn mắt Thịnh Dung hét lên :

- Muốn lấy vàng lấy bạc. Được, trước tiên hỏi Điếu Nguyệt câu của ta xem có bằng lòng không.

Lần này thì Độc Phách mở miệng :

- Tiền bối, vãn bối từ lâu đã muốn hỏi thăm Điếu Nguyệt câu của người, nhưng không biết chỗ dựa của tiền bối chỉ có cây câu này hay sao?

Thịnh Dung tay chỉ Độc Phách gầm lên :

- Độc Phách! Ta biết mi có đao, đao không gọi là đao mà gọi là Tế Hồn Câu. Đao cũng tốt, câu cũng tốt, mi dọa được người khác đừng hòng dọa được ta. Lão tử năm nay sáu mươi bốn tuổi đầu, từng trải phong ba bão tố huyết lưu giang hồ, anh hùng hảo hán nào không đánh qua, hung thần ác bá nào không gặp qua. Mi là một tên tiểu tử hậu sinh vãn bối mà có thể tự nhân cưỡi lên đầu ta.

Độc Phách nhạt nhẽo nói :

- Tuổi lớn không nhất định có bản lĩnh cao. Điều này phải qua sự chứng minh mới có thể phân biệt.

Trường câu màu đen đột nhiên rung động phát ra âm thanh vun vút nho nhỏ, Thịnh Dung nghiến răng :

- Nói như vậy các người bức ta không động thủ không được.

Độc Phách đáp :

- Nếu tiền bối không chịu đáp ứng yêu cầu của vãn bối thì đúng vậy.

Thịnh Dung bất ngờ nhỏm nửa người lên trường câu chỉ thẳng lên đầu đối phương, đầu câu vụt đi như mũi tên mạnh bạo bật khỏi cũng nhắm thẳng đầu Độc Phách bắn tới.

Ánh mắt Độc Phách chú mục vào tay phải cầm câu của đối phương. Tay phải chàng cũng đã cho vào bao da trên lưng. Đao chưa xuất ra chiếc cần câu đen đã đến trước mắt nhưng chàng vẫn thần thái an nhàn, trấn định sừng sững như Thái Sơn. Điều này đủ để tạo nên một áp lực vô song đè nặng lên tinh thần đối phương.

Nam Cung Vũ chậm rãi thoái lui ra ngoài hơn trượng, chắp tay thung dung nhìn song hổ tranh hùng mà tình hình như vậy càng khiến Thịnh Dung nhấp nhỏm không yên.

Đó không phải là địch phương không màng lấy hai đánh một sao? Chỉ một đơn đao cũng thừa chiến thắng.

Độc Phách chờ một hồi Thịnh Dung không dám tiếp tục xuất chiêu. Ánh mắt của chàng nhìn trên tay đối phương cầm trường câu rồi từ từ chuyển lên mặt Thịnh Dung, trên sắc mặt tròn đầy đó đã phủ đầy khí sắc căng thẳng.

Trường câu vẫn còn treo lơ lửng trên đầu. Độc Phách hốt nhiên cười lớn :

- Tiền bối dường như có tâm sự trầm trọng?

Cơ thịt trên mặt Thịnh Dung co giật mấy cái cố gượng hỏi :

- Tâm sự? Ta có tâm sự gì?

Độc Phách vẻ thông cảm nói :

- Vãn bối thấy như vầy. Bọn ta bất tất vì một chút ngân tiền mà lấy can qua tương kiến. Vãn bối cho rằng nên tìm một phương pháp khác giải quyết vấn đề trước mắt.

Thịnh Dung vội hỏi :

- Mi nói là biện pháp gì?

Độc Phách cười nói :

- Vãn bối nghi có thể để tiền bối ra một đề mục, từ đề mục này hai bên sẽ thi triển sở học. Thắng ngân lượng hoàn toàn vui vẻ nhượng cho người đó, còn thua dứt khoát cất bước lên đường không hiểu tiền bối nghĩ sao?

Trầm ngâm một lát, Thịnh Dung gật đầu nói :

- Được! Nhưng nói thực lòng, ta đang lo lắng. Chỉ e lão già này không qua khỏi mà thôi.

Độc Phách nói :

- Thỉnh tiền bối ra đề mục.

Hiện giờ tiện nghi là do Thịnh Dung chiếm rồi, vì người xuất đề mục đương nhiên lấy sở trường của mình ra để thi thố, an bày như vậy, tự mình rất dễ phát huy nhưng nói ngược lại cũng đủ chứng minh đối phương võ nghệ cao cường, tính tình hào sảng.

Thịnh Dung cười khổ nói :

- Ta ra đề mục không phải mi thiệt thòi sao?

Độc Phách chậm rãi, thản nhiên nói :

- Đây chính là kính lão tôn hiền. Các hạ tốt hay xấu cũng là một vị tiền bối.

Thịnh Dung không thể không suy nghĩ ý tứ trong lời nói của người ta. lão trầm tư một lúc rồi nói :

- Dùng phương pháp đơn giản nhất để ấn chứng, do lão hủ này ném ra một viên đá, nhưng không nói phương hướng và sự cao thấp. Ai kích trúng viên đá đó trước coi như thắng cuộc. Mi thấy đề mục này được không?

Độc Phách nói :

- Có quy định dùng phương pháp nào để kích trúng viên đá không? Ý của vãn bối là dùng binh khí, ám khí, thủ cước đều được phải không?

Thịnh Dung ngẩng đầu nói :

- Bất kể mi dùng thứ gì, đầu tiên đánh trúng viên đá coi như thắng cuộc rồi.

Độc Phách dứt khoát nói :

- Được đề mục hay!

Thịnh Dung mặt bớt căng thẳng, một bước nhảy khỏi xe, mục quanh nhìn xung quanh thấy ven đường có một hòn đá tròn to bằng nắm tay, lão cầm vào tay xoay xoay rồi hỏi Độc Phách :

- Viên này, thế nào?

Độc Phách đáp :

- Có thể!

Lúc này Nam Cung Vũ đứng bên cạnh không nhịn được, hừ lạnh một tiếng cao giọng nói :

- Độc Phách! Đề mục của Thịnh tiền bối đưa ra huynh nghĩ rằng là đề mục không công bằng.

Độc Phách hơi ngoảnh đầu nói :

- Thế nào?

Bước lên mấy bước, Nam Cung Vũ sầm mặt nói :

- Đề mục này mới bắt đầu đã có khuyết điểm không được toàn mỹ, mà những điểm này chỉ đối với đệ thôi. Đứng trên phương diện tiền bối mà nói thì lão là có lợi nhất.

Thịnh Dung tức thời bất mãn nói :

- Nam Cung Vũ mi nói như vậy nghĩa là sao? Phương pháp tỷ võ mà ta đưa ra là công bằng nhất. Bất quá...

Nam Cung Vũ thanh âm cứng cỏi :

- Tiền bối! Vãn bối chỉ xin thỉnh giáo một vấn đề đơn giản. Chỉ một vấn đề này đủ để chứng minh lão có lòng riêng, ý đồ thủ lợi.

Thịnh Dung giận nói :

- Rõ ràng là lòng dạ tiểu nhân đem so lòng quân tử. Đề mục của ta có chỗ nào không ổn?

Nam Cung Vũ hỏi :

- Tiền bối! Hòn đá đang trong tay người phải không?

Thịnh Dung đáp :

- Không sai. Nhưng như vậy thì sao?

Nam Cung Vũ giải thích :

- Tiền bối nói qua do tiền bối ném đá ra nhưng không nói phương hướng và cao thấp, chỉ cần đầu tiên ai đánh trúng viên đá là thắng cuộc. Nói cách khác tiền bối không bị bất kỳ câu thúc nào, tự mình quyết định vị trí của hòn đá.

Thịnh Dung cướp lời :

- Đúng vậy, nhưng bên trong ta thủ lợi ở chỗ nào?

Cười gằn, Nam Cung Vũ nói :

- Trước khi tiền bối ném hòn đá đương nhiên tự mình biết là ném thế nào, Độc Phách lại không biết. Như vậy mà nói tiền bối không phải là chiếm hết tiên cơ sao, xin hỏi công bằng ở đâu?

Thịnh Dung không nén nổi, vừa xấu hổ vừa căm phẫn, giậm chân hét lớn :

- Nam Cung Vũ, rõ ràng mi có ý mổ xẻ, tìm xương trong trứng gà, để thừa có phá vỡ ước định của ta và Độc Phách để hai kẻ liên thủ mà đối phó ta. Mi cho rằng ý đồ của mi ta không biết sao? Nói ra rồi lại nuốt lời còn đạo lý gì nữa?

Nam Cung Vũ tức giận nói :

- Tiền bối, vãn bối thừa nhận lão có mấy phần tâm cơ, song hỏa hầu còn chưa đủ.

Thịnh Dung hét to :

- Nam Cung Vũ mi giễu cợt ta.

Độc Phách ném một cái nhìn về phía Nam Cung Vũ thong thả nói :

- Không cần tranh chấp việc nhỏ như vậy, Nam Cung ý kiến là do đệ đưa ra, tự biết gánh vác được. Không thẻ nói rồi lại nuốt lời. Được rồi! Bọn ta cứ theo cách tỷ thí võ của Thịnh tiền bối.

Nam Cung Vũ hiểu ý của Độc Phách nhưng vẫn có mấy phần không an tâm, lão khoác tay nói :

- Độc Phách, kim ngân tài vật không phải của chúng ta, đệ muốn đem hết tiện nghi cho người ta chiếm, huynh không còn gì để nói, tóm lại, đề càng nên cẩn thận. Sự tình còn chưa bắt đầu đệ đã rơi vào thế hạ phong rồi.

Độc Phách cười nói :

- Kết luận còn quá sớm, Nam Cung.

Thịnh Dung vội vã tiếp lời :

- Không phải sao. Độc lão đệ, đề mục này lão đưa ra tuyệt đối công bằng, liêm chính, lão đệ và ta ai cũng không có cách nào thừa cơ thủ lợi. Tỷ võ còn chưa tiến hành, Nam Cung Vũ đã chen lời làm bôi nhọ bên trong, thật không biết hắn đang có mưu đồ gì.

Nam Cung Vũ há hốc mồm nhìn Thịnh Dung nhưng không lên tiếng, chỉ trở lại chỗ đứng của mình vừa rồi.

Mục quanh của Độc Phách di động vô tình hay hữu ý lướt đến Đồ Trường Thanh và Hứa vinh đang đứng xéo phía sau xe. Chàng mỉm cười gạt đầu chào hỏi hai người giống như chào hỏi lão bằng hữu vậy.

Đồ Trường Thanh đứng như xem kịch. Hắn muốn xem kết quả. Tận đáy lòng, hắn hy vọng cục diện tốt nhất là ngọc đá đều tan, lưỡng bại câu thương, một là tiêu được hận cũ, hay là nói không chừng hắn có thể thu được ngư ông đắc lợi. Hắn tất nhiên đối với Độc Phách tràn đầy oán hận, đối với Thịnh Dung hắn cũng muốn ăn tươi nuốt sống. Hai tên này đều là cừu gia ăn cướp trên tay của hắn, chết một tên đỡ một tên, nếu cả hai tử mạng đều càng tốt. Vì vậy hắn quyết chí đứng xem đến cùng.

Khẽ tằng hắng Thịnh Dung nhìn Độc Phách nói :

- Độc lão đệ chúng ta bắt đầu chứ?

Độc Phách nói :

- Tiền bối, mời!

Thịnh Dung cười nói :

- Lão đệ phải nhìn cho kỹ, vật liên quan đến kim ngân tài bửu đó.

Cùng lúc viên đá từ trong tay thịnh dung ném ra nhưng độ cao chỉ có ba tấc.

Tích tắc viên đá vừa rời khỏi tay Thịnh Dung, tay trái Thịnh dung đã như điện xẹt vươn ra, cơ hồ chỉ cần nhấc cái trỏ đã có thể chụp trúng rồi. Cự ly ba tấc, không gian ba tấc, muốn vượt ra một khoảng hẹp như vậy, chỉ là việc trong tích tắc. Huống hồ Thịnh Dung vốn có chuẩn bị xuất thủ thần tốc và chuẩn xác, không cần phải bàn.

Hàn quanh bắn tới trước khi động tác tay trái của Thịnh Dung cất lên. Luồng sáng đó nhanh như sự chuyển động của ý niệm, giống như nó là vô hình vô chất, chỉ vì có người nghĩ đến nó mới xuất hiện. Nó đột phá không gian, thời gian nhanh hơn bắt cứ tốc độ có quy luật nào.

Trong sự huyền ảo đạt đến bất cứ nơi nào mà nói muốn đến. Ánh sáng huyền ảo đã đến nơi này chính giữa viên đá và tay trái của Thịnh Dung. Kình khí sắc bén khiến tay trái của Thịnh Dung đưa lên gần như bản năng phản xạ mà rút lại phía sau.

Một tiếng chát vang lên, viên đá bị ném cao ba tấc đó đột ngột bị bắn cao lên không trung đã nát thành bột phấn rơi lả tả.

Độc Phách vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Tế Hồn Câu trong tay rung nhẹ như ánh trăng huyền, lấp lóe ánh sáng lạnh lộ ra vẻ kỳ diệu không bút nào tả xiết.

Thịnh Dung nhìn thấy chàng không khác gì vị thiên thần có pháp thuật vô biên.

Nam Cung Vũ quên cả tuổi tác, vỗ tay reo mừng như một hài đồng. Lão vô cùng tâm phục Độc Phách. Tuy nói tương giao nhiều năm là lão huynh lão đệ nhưng biểu diễn tuyệt luân như vậy lần đầu lão mới nhìn thấy.

Thịnh Dung sững sờ như pho tượng, khi tiếng vỗ tay của Nam Cung Vũ phát ra, lão mới giật mình tỉnh mộng. Lão hít mạnh một hơi trên mặt như thoa một lớp phấn xanh, bất giác lạc giọng hỏi :

- Độc... Độc lão đệ làm sao làm được như vậy?

Độc Phách cười cười nói :

- Phải cần khổ luyện lâu dài, sau đó thêm một chút thiên phú, một chút ý niệm xảo diệu một chút nhanh nhẹn là được.

Thịnh Dung lòng đau như cắt, mà ngoài mặt mang vẻ hạnh phúc :

- Lão còn phước đức tổ tiên mới không quyết đấu với Độc lão đệ. Nếu có giáp chiến hậu quả không thể tưởng tượng được. Trời ơi, trên đời sao lại có thủ pháp nhanh như vậy.

Độc Phách nói :

- Tạ ơn Thịnh tiền bối tương nhượng.

Thịnh Dung lắc đầu thở dài :

- Việc đã đến nước này không cần nói khách sáo như vậy. Đích xác hơn là thiên ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn. Dựa vào chiêu bài của lão kiếm sống, ngày càng không linh nghiệm nữa rồi. Độc lão đệ ta nhận thua. Ôi, mắt nhìn thấy những ngày vinh quanh của ta đã qua rồi.

Không chờ Độc Phách lên tiếng, bên kìa Nam Cung Vũ đã nhắc nhở :

- Tiền bối, đừng nên luyến tiếc chuyện ngày xưa, than vãn hôm nay. Giờ lão tiền bối nhận thua, kim ngân nên giao cho ta, không thiếu một đồng.

Thịnh Dung lấy bao lụa từ trong thắt lưng đưa cho Độc Phách một mặt âu sầu nói :

- Bao lụa ở đây, còn hiện kim ngân đều ở trên xe. Bọn ta bất tất phiền hà lẫn nhau, đường ai nấy đi.

Độc Phách mở bao lụa ra lấy ra một trang ngân phiếu, giao cho Thịnh Dung, âm thanh khẩn thiết nói :

- Tờ ngân phiếu này một vạn lượng, xin tiền bối thu nhận, coi như bọn vãn bối kính hiếu một phần hồng lộc.

Muốn xòe tay ra lấy lại cảm thấy ngần ngại Thịnh Dung ấp úng nói :

- Ngân lương thì tốt rồi, nhưng mà... Độc lão đệ ta cảm thấy xấu hổ... thực tại...

Độc Phách lấy ngân phiếu nhét vào ngực Thịnh Dung dùng nụ cười ngăn câu nói của Thịnh Dung.

Cơ thịt trên mặt Thịnh Dung hơi run cuối cùng không thoái thác, lão nhìn Độc Phách lúc lâu gật gật đầu, quay người phi thân bỏ đi.

Đứng sau xe, Đồ Trường Thanh xem cuộc chiến như xem kịch. Hắn thấy tình hình bất lợi nên sớm cùng Hứa Vịnh bỏ đi không còn thấy tung tích. Ngay cả thi thể của Phương Uy dưới đất cũng đã vác đi rồi. Kết cục của sự tình khiến hắn hết sức thất vọng.

Nam Cung Vũ bước đến mỉm cười mà như không mỉm cười nhìn Độc Phách, thần sắc lộ ra mấy phần âm dương quái khí.

Độc Phách đứng thẳng vai cười trả lại lão hữu, trong nét cười có sự bất đắc di, nhìn chiếc xe, sờ mũi.

Nam Cung Vũ không nhịn được nữa nói :

- Có đáng như vậy không? Cho họ Thịnh kia một vạn lượng?

Độc Phách bình tĩnh nói :

- Lão đã già rồi. Người chốn giang hồ vốn sức mau tàn, lực mau kiệt, đến lúc đầu bạc trắng lo sợ không thể thoái thân quy ẩn nói ra càng cảm thấy bi ai. Bọn ta và lão giống nhau, cũng sống một chân trời, còn tiếc làm chi chút lòng trắc ẩn.

Nam Cung Vũ nói :

- Lời nói tuy không sai nhưng đệ có biết chuyến làm ăn tân khổ này của bọn ta, tự mình có thể được bao nhiêu tiền thưởng công lao?

Độc Phách lắc đầu nói :

- Không rõ, điều này phải xem ở huynh.

Biểu lộ tình cảm của Nam Cung Vũ có chút hòa hoãn, mà thực sự lão có thể oán hận điều gì. Giờ đây Độc Phách đã sắm sửa vai tuồng cả rồi, lão ta chỉ còn cách hát phụ họa theo.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...