Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 49: Khôi đi du học


Chương trước Chương tiếp

Chán nhỉ?

Lực bất tòng tâm, đời sao lại buồn thiu thỉu thế này cơ chứ? Bây giờ phải làm sao ta?

Giá kể đang trong một bộ tiểu thuyết và tớ làm nữ chính thì tốt. Kiểu gì chả được nam chính đến cứu. Khổ, mỡ đấy mà húp.

Chả nhẽ toi thật rồi.

Lạnh quá, lạnh run hết cả người đi ý, răng va vào nhau cứ ken két à.

Thu buồn đời nằm lăn ra sàn, đúng là cái tính ẩu nó nhục thế đấy, lúc nãy mang theo em điện thoại có phải giờ mọi sự đơn giản rồi không? Người ta những giây phút cuối cùng còn được ở bên gia đình họ hàng nói lời trân trối, còn Thu phải ở cạnh cái thùng hoa quả à.

Nhiệt độ thấp quá bọn chúng cũng cứng cứng cả rồi, ăn không nổi.

Thở dài thở ngắn à, xong đột nhiên nhìn thấy cục tròn tròn trăng trắng nhấp nháy trên trần nhà chứ. Kho lạnh mà cũng lắp thiết bị chống cháy, toà nhà này thiết kế cũng cẩn thận gớm.

Ơ từ đã…

Thiết bị chống cháy, vậy thì nếu có khói nó sẽ kêu phải không?

Đúng rồi.

Chính xác trăm phần trăm á.

Thu mừng huýnh à, gắng ngồi dậy dùng bật lửa đốt giấy. Nhưng mà tớ có ít giấy lắm, làm sao mà lên khói được bây giờ? Phải rồi, phải bóc giấy bóng bọc rau củ quả ra rồi hun vào.

Khá kì công đấy tại lạnh nên nó bén chậm, may mắn làm sao cuối cùng cũng cháy khét lẹt lên à, chuông kêu inh ỏi nha. Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân, rồi tiếng người mở cửa.

Ôi dồi ôi, hạnh phúc rớt nước mắt. Mà chưa kịp rớt các cậu ạ, tại mệt với mất sức quá ấy, nên sau đó trời đất quay cuồng, bị xỉu luôn tại chỗ.

Lúc tỉnh giấc cứ ngỡ bạn trai phải ở bên cạnh sụt sịt đẫm lệ vì thương xót mình á, nào ngờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Chỉ có cô Lan Rùa thôi à, cả thầy Việt lùn nữa, dạo này thầy cô thân quá là thân nha.

Cô khám qua cho tớ rồi phán câu xanh rờn.

-“Được rồi, chưa chết. Nhưng suýt nữa thì doạ chết người khác rồi.”

Ựa.

Đến Thu còn biết bản thân mình vẫn sống nhăn răng à, đằng này cô làm bác sĩ bao nhiêu năm mà chỉ kết luận đơn giản thế thui á?

Với cả doạ chết ai cơ chứ? Cô lo cho tớ đến thế cơ à? Cảm động quá ta.

-“Cô ơi đừng báo ba mẹ con nha.”

-“Ừ, yên tâm.”

Tớ cuộn chăn nằm cho ấm người một lúc rồi lật đật dậy đi về. Đi qua lớp mà chẳng thấy Khôi đâu cả á, ghét ghét tức tức à. Chẳng quan tâm tới Thu gì cả, đáng nhẽ thời điểm này là phải ở bên cưng chiều tớ rồi nha.

Đợt này giận Khôi luôn đó, giận một tuần luôn.

À không, một tháng đi cho nó máu.

Thu hậm hực đạp xe về nhà, ức quá nên chạy thẳng vào trong bếp nhón trộm miếng đậu phụ rán ăn cho nó hạ hoả.

Ngon thật đấy.

Đậu phụ ba làm mãi là món ngon nhất trên đời.

-“Thu về rồi hả con? Nhọc không con?”

Ba đó, ba tớ là một người cha tuyệt vời. Cả mẹ tớ cũng thế, thầy u chủ yếu toàn hỏi đi học có gì vui không, hôm nay có học được điều gì bổ ích không hoặc có áp lực lắm không con chứ tuyệt nhiên không như một số bậc phụ huynh khác thắc mắc được mấy điểm rồi gây áp lực lên tớ.

-“Dạ không nhọc, trường lớp vui ba, mọi người đều quý con.”

Lại phải nói dối rồi.

-“À quên, Khôi đỡ chưa con?”

Hả?

Khôi bị làm sao mà đỡ chưa? Nhưng Thu hỏi thì chỉ sợ ba mẹ nghĩ hai đứa cãi nhau thành ra Thu bảo Khôi đỡ rồi, đoạn chạy biến vào nhà tắm lén lút gọi cho Hưng.

Dẫu sao thì sếp cũng là người tốt ý, lớp trưởng thủ thỉ kể lại toàn bộ sự việc à.

-“Tìm mãi không thấy Thu đâm ra Khôi bị hoảng loạn. Thu không chứng kiến lúc đó đâu, sợ lắm, mắt Khôi sắc lạnh như giấu dao găm ý. Khôi còn tới phòng phát thanh tuyên bố đứa nào động tới Thu thì đợt này sống không yên với Khôi đâu. Hưng cũng không biết ai hại Thu cả nhưng Hưng đoán người đó quá sợ hãi nên không dám khai. Khôi chạy hết chỗ này tới chỗ kia tìm Thu à, bọn lớp mình cũng đi tìm hộ mà mãi không thấy.”

-“Cũng phải, trường mình rộng thế cơ mà. Riêng cái khu thể thao cũng lớn tới choáng váng rồi.”

Tớ thở dài chen vào, Hưng tiếp tục trình bày.

-“Ừ, tới lúc nghe tiếng chuông báo cháy thì cả lớp dồn về phía kho trữ rau củ quả, Thu được hai anh khối 12 đặt lên cáng khiêng ra, lúc đó trông Thu như cái xác ý, tóc tai người ngợm trắng bệnh cứng đờ, Chi tưởng Thu chết rồi nên khóc toáng lên, bọn con gái lớp mình cũng sụt sịt theo.”

-“Chẳng biết đứa nào chơi xấu kinh lên được, chính tớ lúc ở trong phòng đó cũng nghĩ mình không qua khỏi ấy.”

-“Rồi Khôi tới vỗ Thu nhưng Thu bất động, hình như Khôi cũng nghĩ Thu bị đông cứng nghẻo rồi hay sao ý, thấy Khôi lạ lắm à, ngã khuỵ xuống rồi chân tay không cử động được, tụi tôi vỗ thế nào ông ấy cũng ngồi im như tượng. Một lát sau cô Lan Rùa ra thấy Khôi thì mặt tái mét, cô bảo Khôi phát bệnh rồi phải đưa sang bệnh viện lớn, lúc xe cấp cứu tới thì Khôi cũng gục luôn à, tới giờ chẳng biết đã tỉnh chưa. Suốt từ lúc đó tới giờ Chi lo cho Khôi mà không ăn nổi cái gì, Hưng ghen quá đi mất…giá kể Hưng cũng bị tự kỷ thì tốt…”

Hưng trầm ngâm xả nỗi buồn, mà khổ Thu chẳng còn tâm trí nào nghe bạn trình bày á, cả người cứ run cầm cập đi à, vội vội vàng vàng lấy xe đạp lao thẳng tới bệnh viện WC nằm.

Vừa mới định gõ cửa phòng thì gặp mẹ bạn bước ra, cô khóc sưng húp cả hai mắt, nhìn tội lắm ấy.

-“May quá con đây rồi. Cô đang định qua đón con, mọi người nói như nào Khôi cũng không tin con còn sống đâu. Nó cứ lầm lũi suốt từ lúc tỉnh tới bây giờ, có gì con khuyên bảo bạn giúp cô với.”

Thu vâng vâng dạ dạ rồi rón rén vào với WC.

Các cậu nhìn thấy trai đẹp mặc áo quần bệnh nhân bao giờ chưa? Tớ nhìn thấy hai lần rồi nha, bộ kẻ sọc hay bộ chấm bi thì cũng soái như nhau à. Nhưng mà trông tội kinh khủng khiếp, bạn đứng đờ đẫn cạnh cửa sổ, mắt nhìn xa xăm lắm.

Chẳng biết là nhìn cái gì nữa?

Tớ nhẹ nhàng tiến đến rồi vòng tay qua siết chặt lấy cậu ấy từ phía đằng sau.

-“Soái ca mà yếu đuối quá à, thật mất mặt nha.”

Khôi ngay lập tức quay lại, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, rồi cứ liên hồi véo má Thu ấy, xoắn xoắn bẹo bẹo vò vò làm da mặt tớ nhăn nheo luôn à.

Xong thì cậu ấy vả tớ ba phát liên tiếp không ngừng nghỉ.

Đó, vũ phu thế đó.

Đùa đấy, vả nhẹ thôi, mắt Khôi đỏ hoe kia kìa. Cưng chớt đi được ý, mặc dù trêu trêu thế thôi chứ tớ thấy ngọt ngào mà. Trước giờ tớ cứ nghĩ tình yêu học trò chỉ là những cảm xúc nhỏ nhặt thoáng qua, thật chẳng dám ngờ lại có một người thương mình sâu đậm tới như vậy.

-“Khôi ghét Thu lắm.”

Có người dỗi, chui vào trong chăn bỏ mặc tớ. Nhìn thấy cái chăn làm tớ lành lạnh à, như kiểu bị ám ảnh tâm lý ấy, từ lúc ra khỏi cái kho đó thỉnh thoảng tớ lại khẽ rùng mình.

Ngày xưa chưa hiểu bệnh của Khôi, giờ mới tường tận. Còn nhỏ như vậy đã bị đánh đập dã man, lớn lên phát triển không bình thường là đúng rồi.

-“Thu lạnh quá.”

Có người kéo Thu ngã xuống giường rồi quấn chăn cho tớ kín mít luôn à. Bạn cũng nằm xuống bên cạnh, áp mặt vào gối, chẳng làm gì đâu, chỉ nhìn Thu rồi thủ thỉ tâm tình.

-“Thu xinh dễ sợ luôn.”

-“Thật á?”

-“Ừ, Khôi bảo này, tốt nghiệp đại học xong Thu lấy Khôi nhé.”

Ựa.

Gì vậy?

Tưởng đang ốm đau mà, hồi phục nhanh thế hả trời? Lời nói còn mang nặng tính sát thương nữa chứ.

-“Thu không biết nữa…”

-“Thế Thu tính lấy ai? Này nhé, Khôi không xấu trai lắm, học cũng giỏi giỏi, mai sau chắc chắn sẽ tìm được việc tốt kiếm nhiều tiền nuôi Thu. Khôi cũng chung tình nữa mà. Lấy Khôi là hợp lý nhất rồi còn gì nữa.”

-“Ơ…nhưng…”

-“Nhưng gì?”

Chẳng biết trả lời sao luôn á, cậu ấy phân tích nghe xuôi tai thế cơ mà. Bọn tớ cứ cười cười rồi nhìn nhau ấy, nhìn hoài nhìn mãi không chán à, xong nghe thấy tiếng cạch cửa nên Thu ngại quá vội vàng bò dậy.

Cô Vân vào, cô cho hai đứa đi ăn đêm ngon cực á.

Rồi sau đó rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm hại tớ, bạn nữ ấy học lớp 11C2, tên Thư, là fan lâu năm của Khôi, bị cậu ấy lôi ra sân vận động thì khóc lóc inh ỏi củ tỏi luôn, quỳ xuống van lạy phát tội.

Một phần vì bản thân còn bực, một phần vì tớ biết không xử thì không phải Khôi nên đành bảo nếu Thư tình nguyện vào kho lạnh, chỉ cần ngồi trong đó một nửa thời gian tớ chịu đựng thôi thì việc này coi như xí xoá.

Bạn gật đầu lia lịa, mà được có mười phút đã co ro rồi mặt tái mét suýt ngất luôn à, căn bản tại người cậu ấy yếu quá.

Thôi, cho nếm trải chút chút thế là được rồi, còn bỏ qua.

Ngày hôm sau Chi đăng tâm thư trên fanpage chứ, kể lể bao nhiêu thứ, xong tóm lại là kết luận vụ việc vừa rồi khiến Chi rất ngưỡng mộ tình cảm của tụi tớ, Chi vẫn thương Khôi nhưng sẽ chúc phúc cho Khôi Thu.

Hưng méo mặt luôn.

Ngược lại vì cái Chi nổi tiếng, có ảnh hưởng không nhỏ nên nhiều bạn trong trường bắt đầu có cái nhìn thiện cảm hơn với tớ, đá gạch cũng dần dần vơi bớt.

Chỉ có điều Thu đi tới đâu là Khôi cũng kè kè tới đó luôn à, giám sát chặt chẽ hết sức có thể. Điện thoại lúc nào cũng phải mang theo, cậu ấy còn cho gắn chip định vị nữa, hết nói nổi á.

Thế mà Khỉ cũng anh hùng ghê gớm nha, dám chặn đường bọn tớ làm càn.

-“Thu Thu, mình yêu người ta thì thôi anh chúc phúc cho mình. Nhưng mình phải trả anh nụ hôn còn nợ đã. Không cần trước mặt toàn trường, chỉ cần ở đây là đủ.”

Mặt Khôi đen kìn kịt, kéo khoá áo khoác rồi lôi tớ nhét vào trong lòng như con cún nhỏ ý, đoạn vẫy vẫy thách thức Khỉ luôn.

Như kiểu mày muốn hôn Thu thì bước qua xác tao á.

Khỉ máu nóng cũng hầm hầm lao tới. Thu sợ đánh nhau nên đành ngoi ra thỏ thẻ tâm tình.

-“Thật ra…thật ra…cái tin nhắn đó là Khôi soạn đó…Thu thề có trời đất chứng giám…nên là…nên là…nếu hôn thì Khôi phải hôn Khỉ đền bù mới đúng.”

Eo, các cậu không biết Khỉ choáng váng thế nào đâu.

Khôi cũng véo má tớ đau kinh khủng khiếp luôn á.

Toàn nam nhi đại trượng phu mà nói lời không giữ lời các cậu ạ, hai đứa đó không dám hôn nhau, đúng là hèn nhỉ?

Các bạn mặt đỏ phừng phừng, một bạn ra lệnh cho huynh đệ rẽ hướng Nam, một bạn lôi Thu quay hướng Bắc, từ đó trở đi hễ gặp nhau là không nói không rằng, lạnh lùng bước qua nhau.

Kỳ hai của năm lớp 11 cứ thế trôi qua rất êm đềm, Khôi viết thêm một status trên tường nhà cậu ấy.

“Please don’t hurt her.

?My heart is broken when she cries.”

Ở dưới P/S thêm một câu quotes nữa, đại loại là đứa nào động vào một sợi lông của Thu thì Khôi vặt toàn bộ lông của nó.

Eo, ghê gớm nhỉ?

Tớ từ đối tượng bị ghét nhất chuyển sang người được hâm mộ chứ nị. Vở viết, bút rồi thước kẻ tớ dùng nhanh chóng trở thành “trend” của trường. Ối dồi ôi, kiểu sốc không kịp phản ứng ấy.

Trong các buổi học thì Thu thích nhất là giờ của cô Lan Rùa, một năm có tầm hai ba buổi, thường là nói chuyện tâm tình về cuộc sống chứ không phải kiến thức to tát gì.

Cô rất bựa, và học rất vui. Hôm nay trước khi cô sang dạy bọn con trai lớp tớ chuẩn bị nào là chuối nào là dưa chuột cà rốt củ cải với cái bao gì gì ấy, thấy bọn con trai còn lôi bao ra nhét vào đầu quả chuối cơ, nghịch đến thế là cùng.

Xong Hưng ném cho Thu một quả, cho thì Thu ăn thôi có gì đâu. Tự dưng Tuấn lớp tớ hỏi chứ.

-“Chuối ngon không Thu?”

-“Ngon.”

-“Chuối Hưng ngon hơn hay chuối Khôi ngon hơn?”

Tất nhiên chuối Khôi mang ngon hơn rồi, chuối cô Vân mua là chuối ngự mà, đặc sản Hà Nam đó. Thu thành thật đáp, bảo ngon hơn gấp tỷ lần á, vừa dứt lời thì bọn nó từ trai đến gái cười như nắc nẻ luôn á, thật chẳng hiểu gì mà.

Mãi sau Khôi đi vẽ cho thầy giáo về lớp nghe Thu thắc mắc xong cậu ấy cũng đỏ mặt tía tai à, cố mím môi nín cười rồi e hèm vỗ vai tớ.

-“Cảm ơn Thu đã đánh giá cao.”

Thu kiểu ngây ngốc luôn, hoang mang sờ tai thế chứ nị. Phải tới khi vào tiết học, càng nghe những lời giảng thâm thuý về giáo dục giới tính của cô Lan thì Thu càng muốn độn thổ.

Bọn nó biết hết rồi ý, tại ba mẹ chúng nó dạy mà.

Tội nghiệp Thu lâu nay cứ tưởng sau khi cưới người chồng ngậm rượu rồi truyền môi cho người vợ là mang thai rồi có con cơ. Lần trước tớ còn kể cho Khôi nghe đó, còn bảo cậu ấy học sinh chúng mình phải giữ gìn cho nhau, không bao giờ được uống rượu giao môi.

Thế mà Khôi cũng gật đầu tán thành mới sợ chứ.

Lần đầu tiên tớ giận thầy u mình đến vậy. Chỉ muốn về nhà ngay lập tức và hét toáng lên thôi.

Ba à, mẹ à, Tây Thu mười bảy tuổi rồi còn gì nữa, sao hai người có thể tàn nhẫn đến vậy?

Tới lúc thực hành mới thốn chứ, cô bắt cả nam lẫn nữ đều phải làm. Quả dưa của cái Chi to nhất, nó lóng ngóng thế nào làm rách cả bao. Hưng được đà quay xuống an ủi.

-“Thôi không sao nàng ạ, hài tử là lộc trời cho, trẫm không để tâm đâu. Cốt là thiên hạ thái bình.”

Con Chi nó điên, quất cả quả dưa vào đầu sếp. Bọn lớp tớ từ bàn trên xuống bàn dưới được thể bò lăn bò toài, tới cả cô Lan Rùa cũng không nhịn nổi. Mà giờ Thu mới ngộ ra lời cô dạy đó, hoá ra thứ quý giá nhất không phải là tiền đâu ợ.

Tớ phải nói không nhiều cậu cũng ngây thơ như tớ lại hiểu nhầm thì khổ. Một trăm phần trăm không phải là tiền nha, các cậu chú ý.

-“Củ cà rốt dì phát cho Thu thế có hợp lý không hả Cún?”

Eo, bựa.

Dì cháu nhà bạn bựa như nhau á, hại tớ chỉ ước có cái lỗ chui xuống thôi à. Suốt một tháng liền sau đó cứ nhìn thấy Khôi là mặt tớ như cà chua ý, kiểu bị khớp không nói được gì cả.

Nhưng thời gian trôi mọi thứ lại trở về bình thường ấy. Kỳ này tớ cấm Khôi nhường nên cậu ấy xếp nhất, Thu xếp nhì toàn khối. Buổi lễ tổng kết sẽ rất vui nếu như bé Diệp không đưa cho Khôi đoạn video mờ mờ.

Là Thu nói chuyện với mẹ Khôi đợt lâu rồi, cô cho tớ tiền vì hè sang chơi với cậu ấy. Lúc đó gặp Chi mà, cớ sao Diệp lại có nhỉ?

-“Anh Khôi à chị Thu không thương anh thật lòng đâu, chị ấy chơi với anh cũng là vì mẹ anh trả tiền đó…chị ấy chỉ thích tiền thôi…đây là toàn bộ đoạn chat của chị ấy với em…chị ấy thừa nhận thích anh Khỉ nhưng vì anh giàu hơn đó…”

Bố láo bố toét.

Làm gì có đoạn chat nào?

Con này sao nó điên thế hả? Chẳng biết nó dùng photoshop hay tạo hẳn một cái nick ảo rồi dùng avatar của tớ để nguỵ tạo bằng chứng đây.

Thế mà Khôi cũng tin mới sợ chứ. Cậu ấy tức giận xem từng đoạn tin nhắn rồi quay sang hỏi tớ có phải không? Tất nhiên là không rồi, khổ nỗi vừa hay lúc đó Thu nhận được điện thoại của bác hàng xóm ấy.

-“Thu ơi về mau đi, mẹ con lên cơn đau tim, ba con trên đường đèo mẹ tới viện thì bị người ta đâm vào, cũng may có người tốt bụng gọi xe cấp cứu hộ, giờ cả ba lẫn mẹ con đang nằm viện đó, mau về đi Thu.”

Tự dưng người tớ lạnh toát à, cứng đờ như hoá đá, nước mắt cứ thế chảy thôi.

-“Ba mẹ Thu…ba mẹ Thu nguy rồi Khôi à…”

-“Thu đừng có mà giả bộ để trốn tránh vấn đề nữa. Ở đây Khôi có mười triệu, nếu Thu thích mấy hôm nữa Khôi sẽ chuyển thêm, Thu nói Khôi nghe giờ Thu chọn tiền hay chọn Khôi?”

Có người vứt mạnh tập tiền xuống bàn. Tớ khi đó cuống lắm rồi ấy, lắp bắp xin lỗi người ta rồi vơ đống tiền kia chạy thẳng.

Hơn ai hết, tớ hiểu nỗi khổ của người nghèo.

Tớ đã từng đi chăm mẹ ở bệnh viện rất nhiều lần. Không có tiền, thực sự khổ lắm. Giờ cả ba mẹ đều như vậy, họ hàng không có làm sao mà vay được ở đâu, những lúc như này có đồng nào tốt đồng ấy.

Đêm đó, tớ thức trắng.

Ba một phòng, mẹ một phòng, thực sự xót xa vô cùng.

Ba tớ bị nhẹ hơn, tầm mười giờ tối ba đã tỉnh rồi. Thu khóc nức nở luôn, hỏi ba nếu mẹ nguy kịch thì làm sao, nếu phẫu thuật thì lấy đâu tiền cấp cứu, ba cũng ôm tớ khóc à.

-“Ba ơi hay gọi cô Vân ba, vay tiền cô ấy.”

-“Thôi đừng Thu à, từ đợt bán đậu cô ấy trả cao lắm nên ở nhà vẫn còn tiền tiết kiệm, sáng mai Thu đèo ba qua ngân hàng rút, bao giờ không còn cách nào khác thì hãng nhờ cô.”

Chân ba tớ đi tập tễnh nhưng vẫn nằng nặc đòi Thu dìu qua thăm mẹ. Ba lay mẹ gọi hoài à, làm tớ đứng cạnh mà ruột gan rối bời. Nhưng tớ chẳng dám khóc thêm nữa, khóc cũng có giải quyết được gì đâu.

Nghĩ rồi đạp xe về nhà nấu bát cháo đem vào cho ba. Đêm rồi nên chẳng mua được thịt nữa, cháo trắng với đậu phụ luộc chấm muối, món ăn tệ hại như thế mà ba tớ vẫn khen ngon.

Trời phật thương xót, hai giờ sáng mẹ Thu tỉnh. Các bác sĩ khám cho rồi bảo không cần phẫu thuật làm tớ với ba thở phào nhẹ nhõm luôn.

Ba ngày sau tình hình ổn ổn tớ mới có thời gian tới tìm Khôi, mà nghe chị Na bảo cậu ấy cùng mẹ sang Mỹ rồi, đi luôn sau hôm tổng kết.

Tớ biết cậu ấy giận, và thực sự tớ cũng giận.

Lúc tớ rơi vào hoàn cảnh bế tắc mà Khôi không hề hiểu cho, lại còn trách móc dỗi hơn, thực sự cậu ấy quá trẻ con luôn.

Nhưng rồi cả hè cậu ấy không liên lạc làm tớ đành phải xuống nước sang nhà bạn lần thứ hai. Lần này là chị Nết ra mở cửa.

-“Ơ em không biết gì à? Khôi đi du học rồi, quyết định hơi gấp nhưng vì thành thích của Cún rất tốt với cả từ nhỏ cô Vân đã làm quốc tịch cho thằng bé nên cũng khá thuận lợi.”

-“Chị…chị đùa ạ…cậu ấy…đã tốt nghiệp cấp ba đâu ạ?

Thu lắp bắp hỏi, chỉ mong là Khôi troll tớ như những lần trước. Chẳng ngờ câu trả lời khiến tớ điếng cả người.

-“Thu ngốc vậy, đi du học là đi học ở nước ngoài thôi mà, nhà có điều kiện thì thích đi bao giờ thì đi chứ, miễn là có trường nhận học. Có bé còn đi từ lớp 6 cơ, Khôi đáng nhẽ sang từ lớp 10 thì thuận lợi hơn nhưng chị nghĩ thằng bé giỏi nên chắc nó sẽ theo kịp chương trình thôi.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...