Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 3: Người phụ nữ của anh


Chương trước Chương tiếp

Nhưng, nàng vẫn cứ yêu anh, yêu không vì lý do gì. Ngay lần đầu tiên khi anh nói với nàng lời cảm ơn, ngay lần đầu tiên anh bắt tay nàng trước mặt bà nội, nàng đã yêu. Yêu không hề oán trách không hề hối hận.

Nàng đưa tay mở ngăn kéo bàn của anh ra. Chỉ có những lúc như thế này, thời gian anh không có ở nhà, nàng mới có khả năng đi vào phòng của anh, nơi này đây trong căn nhà, là cấm địa đối với nàng, là địa phương nơi nàng không thể tới.

Trong ngăn kéo, lộ ra bức ảnh chụp một cô gái, cô gái có ngũ quan xinh đẹp và tinh tế, dáng vóc quyến rũ động lòng người, nàng bất quá muốn so sánh với cô gái trong bức ảnh, như cỏ dại so với hoa tươi, là không thể so sánh. Mà nàng biết cô gái đó là ai.Đó là người phụ nữ duy nhất chồng nàng yêu, không phải, có lẽ là, bây giờ anh vẫn yêu, đồng thời cũng hận.

Không vì yêu, sao lại hận chứ?

Anh hiện tại đang chơi trò không yêu, tuyệt tình với người đời, kỳ thật, cũng chỉ vì tổn thương mà thôi. Nàng yêu thương anh, yêu thương anh nỗi nàng đơn, yêu thương anh con người bị tổn thương. Anh ở trên cao, kỳ thực rất nàng quạnh.

Nàng có thể hiểu, nhưng lại không thể giúp, bởi vì, nàng không phải là người kia anh cần.

Cẩn thận cất đi bức ảnh, nàng rời khỏi phòng anh, đóng cửa, cũng đóng lại thế giới giữa anh và nàng.

Chồng ơi, em biết, em không có tư cách gọi anh như vậy, chồng, kỳ thật, em thật sự rất yêu anh, dù cho, anh chưa bao giờ yêu em. Chồng, anh có thể không yêu em, nhưng mà, xin cho em được yêu anh, được không?

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Mục thị, một người đàn ông thành thục cao to ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da, thân mặc một chiếc áo veste may bằng tay tinh tế màu đen, cây bút trên tay vẫn đang động, nửa ngày, anh xoa nhẹ một chút mắt mình, dựa người vào lưng ghế.

Cốc cốc...

Tiếng gõ từ cánh cửa phía sau vang lên.

"Mời vào." Nam nhân vẫn duy trì động tác kia, cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một người phụ nữ diện mạo cực kỳ xinh đẹp cực kỳ yêu mị, vóc người cao thon thả, đồi núi mấp mô, mặt mũi xinh đẹp, trang điểm kỹ càng.

"Nham......" người nữ kêu lên cái tên thân mật của người nam, đánh mông đi về hướng người đàn ông, tay rất là tự nhiên đặt trên vai, mát-xa bả vai người đàn ông, tay còn khiêu khích định đụng vào trước ngực anh ta.

Đột nhiên, cổ tay mảnh khảnh của người nữ bị nắm chặt lấy, rồi bị hất mạnh ra.

"Nham, anh làm đau em.". Người nữ mở đôi môi đỏ mọng kêu lên, ôm cổ tay dường như rất đau của nàng, trên mặt hiện lên vẻ bối rối vì bị cự tuyệt.

"Lăng Huyên, chú ý thân phận của cô, hiện tại là thời gian làm việc, tôi không thích người công và tư không rõ ràng, cô, cũng không ngoại lệ.". Người nam nhếch khóe môi đẹp, con ngươi đen màu một mảnh vô tình.

"Nham, không cần như vậy mà, người ta chẳng qua là quá yêu anh." Người nữ lại tiến lên, không thuận theo bàn tay xua đuổi của người nam, khuôn mặt càng lộ thêm vẻ xinh đẹp, mắt chớp nhẹ, môi đỏ mọng mấp máy. Bộ dáng quyến rũ như vậy, tin tưởng là nam nhân, tuyệt đối sẽ mềm lòng, chẳng qua, thực đáng tiếc, trước mắt nàng không phải nam nhân bình thường, anh là Mục Nham, là lãnh tâm vô tình Mục Nham.

Yêu? Người nam khinh thường trào phúng, yêu là cái thứ gì vậy, còn nghĩ rằng anh sẽ tin tưởng sao?

"Đi ra ngoài." Người nam tiếp tục tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm tuy rằng nhẹ, nhưng chứa bên trong sự uy nghiêm không thể nghi ngờ. Người nữ cuối cùng sửa sang lại y phục, vừa ai oán liếc nhìn người nam, muốn cướp đoạt sự chú ý, chỉ là người nam đã đóng chặt mắt, không chịu liếc nhìn nàng ta một chút nào.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...