-Cứ giam giữ đã.
Tào Bằng cười cười:
-Giờ mà thả y ra, nói không chừng lại có chuyện phiền phức. Trước mắt cứ để y chịu lao tù, tìm người bảo vệ cho tốt. Sau khi mọi chuyện kết thúc, đại huynh đừng ngại tìm cách giúp đỡ y là được. Không phải y luôn muốn có ấn tín và dây đeo triện của Bạch Mã tự khanh sao? Trao cho y coi như bồi thường là được. Đúng rồi, nếu đại huynh có lòng, hãy phái người đến nhà Chúc Đạo điều tra một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy.
Trần Quần ngạc nhiên khó hiểu, nhưng Tào Bằng không giải thích gì thêm.
-Chuyện này có cơ hội sẽ nói sau.
-Ta về phủ Bắc bộ úy trước đã. Bên ta cũng đang có rất nhiều việc.
-Vậy ta không tiễn.
Sau khi Tào Bằng và Trần Quần từ biệt, hắn liền dẫn người trở về phủ Bắc bộ úy.
Thật ra, hắn có việc gì chứ?
Chẳng qua trong lòng hắn có một khúc mắc không thể giải đáp nổi.
Trở lại phủ Bắc bộ úy, hắn lập tức tìm Hám Trạch đến.
-Đại huynh có biết gì về Đổng Trác không?
Hám Trạch nhíu mày, nói:
-Không biết nhiều lắm, nhưng cũng được một vài phần.
-Ta có một chuyện này muốn phiền đại huynh một chút.
Tào Bằng nói xong, liền thấp giọng nói một hồi bên tai Hám Trạch. Mới đầu, Hám Trạch còn mơ hồ, không hiểu, nhưng dần dần, sắc mặt y cũng nghiêm trọng hơn. Y bình tĩnh, liên tục gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ ý của Tào Bằng.
-Công tử yên tâm, chuyện này ta chắc chắn sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng.
-Vậy thì phiền đại huynh.
Ngồi ở đại sảnh, Tào Bằng chợt cảm thấy mỏi mệt, liền nửa nằm nửa ngồi trên giường, chợp mắt một chút.
Sau khi hắn đến Tuy Dương, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Những gì hắn với với Trần Quần hôm nay phần nhiều đều dựa vào suy đoán, cũng chưa có nhiều chứng cứ xác thực lắm. Cũng may, ở thời đại này cũng không cần phải có chứng cứ chuẩn xác hoàn toàn.
Hắn đã chạm đến chân tướng sự việc, nếu muốn tìm chứng cứ xác thực, chỉ còn phải chờ đợi nữa thôi!
Đúng, kiên nhẫn chờ đợi.
Những gương mặt cả quen lẫn không quen lần lượt hiện lên trong đầu Tào Bằng.
Bất giác, hắn đã say giấc mộng.
Đang nửa tỉnh nửa mê, hắn chợt cảm giác có người đang lay gọi. Vừa mở mắt ra nhìn, Tào Bằng đã thấy Hạ Hầu Lan và Bộ Loan đứng một bên.
Xoay người ngồi dậy, hắn nhẹ nhàng dụi mắt.
-Giờ nào rồi?
-Bẩm công tử, sắp đên giờ tuất rồi!