Ai cũng không rõ chuyến đi này của y là có dụng ý gì. Có điều trong mắt người ngoài, Khoái Chính tới đây tượng trưng cho tiền đồ của Đặng Tắc. Đặc biệt là việc Khoái Chính nói chuyện thân mật với Tào Bằng càng làm cho người ta nhìn hắn với con mắt kính trọng.
Tuy rằng Khoái Chính chỉ là một huyện lệnh nhưng sau lưng y lại có một gia tộc lớn đó là Khoái gia.
- Có thấy không? Tào lang quân và Khoái huyện lệnh cũng ngồi ăn với nhau...ngươi đã thấy Khoái huyện lệnh thân thiết với người nào như thế chưa?
- Đúng vậy Đặng lão thái công nhìn thấy Khoái huyện lệnh cũng phải cung kính. Ta chưa thấy Khoái huyện lệnh có thái độ như vậy với lão thái công. Lão tam lần này phát tài rồi. Chỉ với quan hệ của Tào lang quân và Khoái huyện lệnh thì Đặng Tài không thể đánh đồng được. Ha ha! Ngày hôm qua ta ở cửa thôn gặp đại nương tử vẫn còn thấy dán thuốc trên mặt, nhìn thấy mọi người là cúi gằm mặt xuống đâu còn oai phong của Mã đại nương tử nữa? Đúng là buồn cười.
- Biết sớm như vậy thì lúc trước cần gì phải thế?
- Đúng vậy! Lão thái công nhìn thì dường như vẫn như thế nhưng theo ta đoán thì Lão thái công bỏ qua. Nếu là người ngoài thì có lẽ đã không nể mặt Mã đại nương tử. Lão thái công cái gì cũng tốt chỉ có điều mềm lòng, dung túng Đặng Tài.
Các chủ đề từ từ chuyển từ phía Đặng Tắc sang đến lão thái công.
Rồi sau đó từ lão thái công lại chuyển sang Đặng đại tướng quân...từ Đặng đại tướng quân lại nói tới Trương Tú, cuối cùng là về việc đồng áng.
Tào Bằng tiễn chân Khoái Chính rồi đi vào trong nhà nghỉ ngơi.
Tào Cấp và Đặng Tắc thì phụ trách đón tiếp. Bữa tiệc rượu này ăn tới chạng vạng chỉ còn một đống hỗn độn thì mọi người mới giải tán.
Hồng nương tử lại đưa người tới thu dọn.
Trương thị và Tào Nam thì đưa Hồng nương tử vào phòng trong, đưa cho một chút tiền rồi sau đó nói chuyện. Cho tới khi trăng lên, Hồng nương tử cảm thấy mỹ mãn mới cáo từ rời đi. Mấy người nhà họ Tào bận rộn cả ngày đều thấy mệt mỏi. Đặng Tắc dự định ngày mai sẽ trở lại nha huyện làm việc cho nên đi nghỉ sớm. Mẹ con Trương thị mặc dù mệt mỏi nhưng tinh thần rất thoải mái. Hai mẹ con còn nói chuyện một lúc rồi cũng lên giường đi ngủ.
Tào Bằng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Có điều sự mệt mỏi của hắn không chỉ ở thể xác mà còn ở tâm hồn.
Trong con mắt của người khác thì hắn dường như vô cùng phong quang nhưng hắn phải chịu áp lực mà họ không thể nào tưởng tượng được.