Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 76: Thất lạc


Chương trước Chương tiếp

Gần đây trị an ở kinh thành vô cùng bất ổn, mỗi đêm luôn có hai kẻ trộm thường xuyên hoành hành. Nhà người thường căn bản chẳng có gì đáng để ghé thăm, đối tượng hạ thủ của hai vị này đương nhiên là Lỗ Vương phủ.

Bạch Mạn Điệp bóc ngói ra nhìn chằm chằm bên dưới, “Lão công, màn che lại rồi, không thấy gì ở dưới a.”

“Xuống dưới đi.” Không thấy thì không thấy, chẳng lẽ nàng muốn ngắm lõa nam à.

“Ở dưới rốt cuộc có mấy người? Xem người ta làm chuyện này không nên chút nào a.” Nàng muốn trộm đồ, không có hứng thú rình mò người khác.

Đông Phương Vũ cười nhẹ, “Nàng nghĩ đi đâu vậy? Tuy rằng Lỗ Vương háo sắc, nhưng chưa bao giờ để nữ nhân qua đêm trong phòng hắn.”

“À.”

Hai người từ trên nóc nhà nhảy xuống, lặng lẽ đứng ngay trước cửa. Bạch Mạn Điệp cười gian một tiếng, từ trong người lấy ra một ống trúc, đem mê hương lợi hại nhất của Thiên Cơ các thổi vào trong. Mấy trò này nàng đã từng thấy đám người xấu trong phim truyền hình sử dụng, không ngờ rằng có một ngày, nàng thật sự có thể phóng mê hương vào phòng người khác.

Đẩy cửa ra, Bạch Mạn Điệp rón ra rón rén bước vào. Còn Đông Phương Vũ bước đi vốn dĩ không phát ra tiếng động, thế nên hắn tiến vào rất thoải mái, giống như đi vào ngọa thất của mình. Rón ra rón rén, dạng đạo tặc này chỉ có một mình Bạch Mạn Điệp. Hai người đều là đạo tặc, thế nhưng tác phong sao kém xa nhau quá vậy? Quả nhiên là đại đạo tặc, khí khái thật không phải bình thường a.

Hai người nhín thở, khi xác định được kẻ trong phòng hiện tại đang ngủ, rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại.

“Lão công, đây là gian phòng hay là kỷ viện vậy?” Nhìn thấy cả phòng chất đầy xuân cung đồ, bình phong là hình nữ nhân lõa thể, Bạch Mạn Điệp nhịn không được lắm mồm.

Đông Phương Vũ cười ra một tiếng, “Gian phòng.” Quả thật là giống kỷ viện, hơn nữa còn rất giống.

“Đúng là sắc quỷ mà.”

“Lục soát.” Nhiệm vụ của hai người là tìm danh sách, không phải nghiên cứu bố cục phòng của hắn.

Đông Phương Vũ vừa nói một tiếng, Bạch Mạn Điệp tiểu thư lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ miên man trong đầu, bắt đầu hành động….

Hai tiếng đồng hồ sau, đồ vật trong ngọa thất đều đã bị dịch chuyển qua, hơn nữa cũng đã khôi phục nguyên trạng.

Bạch Mạn Điệp duỗi tay, “Thật sự không có a.”

“Vẫn còn một chỗ chưa lục soát qua.” Hắn nói xong, giương mắt hướng về chiếc giường.

“Ý chàng là…” Trực tiếp lục soát giường người ta thật sự không tốt a.

Đông Phương Vũ gật đầu, danh sách rất có thể được giấu bên người hắn.

“Không được, nếu hắn không mặc quần áo thì tính sao bây giờ?” Nghĩ đã muốn buồn nôn, ngoại trừ lão công nàng, nàng không có hứng thú nhìn nam nhân nào lõa thể.

“Bạch cô nương nàng hẳn là nhờ sự tích đem tiên hoàng cùng sủng phi đang lõa thể trói ở Kim Loan điện mới danh chấn giang hồ, không phải quên rồi chứ?” Ở cùng Bạch Mạn Điệp đã lâu, cũng học được mấy câu hài hước.

Bạch Mạn Điệp nhăn mặt, “Soát thì soát.” Chuyện đó cũng đâu phải do nàng làm.

Nàng đi tiên phong xốc màn lên, nhìn cũng chẳng thèm, thô lỗ kéo chăn bao lại, đem Lỗ Vương cùng cái chăn một lượt ném xuống giường. Trúng phải mê dược trăm năm được cải tiến của Thiên Cơ các, lúc này có giết hắn, hắn cũng chẳng hay biết gì.

Ở trên giường tìm kiếm nữa ngày, cả một tờ giấy cũng không có.

“Xem dưới giường có cơ quan gì không? Cơ quan vào mật thất có thể ở đây chứ?” Bạch Mạn Điệp hừ một cái, “Dỡ bỏ cái giường này đi.”

Đông Phương Vũ đồng tình với ý kiến của nàng, hai phu thê bắt đầu hành động…

“Không có.”

“Không có.”

“Tối mai trở lại tìm.”

“Trời vẫn còn sớm, đến chỗ khác tìm xem.”

“Đi đâu tìm?”

“Chỗ tiểu thiếp hắn sủng ái nhất.”

Vừa mới bước chân vào phòng vị tiểu thiếp kia, chợt nghe thấy một trận âm thanh nối đuôi vô cùng dung tục, khỏi phải nghĩ, chắc chắn là có người làm… cái chuyện kia… cấm thiếu nhi rồi.

Bạch Mạn Điệp cả người thấy không tự nhiên, ở đâu cũng thấy khó chịu, “Gặp phải xuân cung rồi.”

Đông Phương Vũ cũng rất không được tự nhiên, có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng tiểu thiếp của Lỗ Vương lại hồng hạnh xuất tường, được thưởng thức xuân cung sống.

Bạch Mạn Điệp liếm liếm môi, “Lão công, chúng ta về.” Bị hai người nào đó ảnh hưởng, nàng đột nhiên muốn làm cái việc nàng rất thích làm.

“Đi.” Đương nhiên, hắn cũng muốn làm, bằng không sẽ không đi nhanh như vậy.

Về phần bọn họ về tới nhà đã làm cái gì, đây là chuyện tương đối bí mật, không thích hợp với thiếu nhi đâu a!

Không biết là hai vị tặc này kỹ thuật quá kém, hay tên Vương gia hỗn đản đó giấu đồ quá cao tay. Tìm đúng nửa tháng, cư nhiên vẫn không tìm được. Lấy năng lực của hai vị phi tặc, sớm đã lật tung Lỗ Vương phủ đến long trời lở đất. Bạch Mạn Điệp tiểu thư nhân cơ hội Lỗ Vương đang ngủ, ném hắn xuống giường, đem hết toàn bộ sách mở ra xem. Trong thư phòng, mọi ngóc ngách đều tìm qua cả, đến mỗi một vật trang trí nào cũng không bỏ qua, thậm chí cả đống sách trên giá kia, bọn họ cũng lật qua hết.

Trời ạ, tìm kiếm tinh vi như vậy, cư nhiên một chút manh mối cũng không có, bọn họ đã thật sự gặp phiền phức rồi. Tình huống trước mắt, Chu Tước cũng không tra ra danh sách kia rốt cuộc được giấu ở đâu. Nói cách khác, danh sách đó không nhất định phải ở trong vương phủ. Trời đất bao la, khả năng tìm được e chừng cũng như mò kim đáy bể. Đầu óc nàng có phải rỉ sét rồi không? Trước đây cư nhiên lại nghĩ nhiệm vụ này rất thú vị.

Tối nay sau khi từ vương phủ trở ra, Bạch Mạn Điệp rốt cuộc nhịn không được nữa, “Mẹ nó, tìm không thấy, ta thật sự muốn lấy đao kề cổ, hỏi hắn xem danh sách đó đang giấu ở đâu.” Tối nào cũng đến đây tìm, bỏ ra một lượng lớn công sức làm công nhân vận tải, kết quả là cái gì cũng tìm không được. So với ở đây lãng phí khí lực, chi bằng đến bến tàu làm công nhân vận tải, chí ít còn có chút tiền công.

“Kiên nhẫn một chút.” Kỳ thực hắn cũng thấy rất phiền, hoàng đế ra cái nhiệm vụ quỷ quái gì đây. Nếu như biết vật đó ở đâu, bất luận là chỗ nguy hiểm thế nào, hắn cũng có thể trộm được, còn bây giờ căn bản là không biết danh sách kia ở chỗ nào. Tìm kiếm vô mục đích, chính là mò kim đáy bể a. Vật hắn muốn trộm xưa nay chưa từng trộm không được, quá lắm là trong vòng ba ngày, tuyệt đối có thể trộm được, nhưng lần này lại mất đến nửa tháng. Ai, thật sự là phá hỏng danh tiếng của hắn rồi.

“Ta cũng muốn nhẫn lắm chứ, thế nhưng thật lòng là hết kiên trì nỗi rồi.” Lão Thiên à, tại sao trước khi xuyên qua không để nàng xem vài bộ tiểu thuyết trinh thám, lúc này có thể phát huy tác dụng.

Đông Phương Vũ trầm ngâm, “Có thể, danh sách căn bản không nằm trong Vương phủ.” Hắn sớm đã nghĩ ra khả năng này, thế nhưng Thiên Cơ các chứng thực tra ra danh sách nằm trong Vương phủ, hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiên nhẫn tìm. Có thể, nói danh sách ở trong Vương phủ chỉ là che mắt thiên hạ, cũng có thể vốn dĩ không có danh sách kia, tên Lỗ Vương chết tiệt đó không phải đang đùa giỡn với hoàng thượng chứ?

“Ý chàng nói hắn giấu ở chỗ khác?” Bạch Mạn Điệp cũng biết là có khả năng này.

“Thậm chí có thể vốn dĩ không có danh sách kia.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Phu thê đúng là phu thê, tâm hữu linh tê.

“Hồi cung.” Tìm hoàng đế thương lượng, nếu tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp.

Lúc hai người cùng nhau trở về hoàng cung, trời cũng gần sáng. Hàn Phi rất không nể mặt vẫy cho một chung trà, lôi hắn từ trên giường đứng lên. May là mấy ngày nay hoàng đế chuyên tâm triều chính, không lâm hạnh bất cứ phi tử nào. Nếu như bị các phi tử nhìn thấy bộ dạng khó coi này của hoàng đế thì hắn còn mặt mũi nào nữa a.

“Những chỗ có thể tìm đã tìm cả rồi, cả giường của hắn cũng bị ta dỡ ra xem, danh sách đó đến cái bóng cũng không thấy.”

Bạch Mạn Điệp bắt đầu oán trách.

Đông Phương Vũ thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, “Ta hoài nghi căn bản không có danh sách đó.”

Chu Tước lập tức phản bác lại, “Không thể nào, tin tức của Chu Tước đường tuyệt đối không sai.” Đại sư huynh có thể vũ nhục nhân cách của nàng, nhưng không được vũ nhục thực lực của nàng a.

Hoàng đế bình tĩnh nói, “Tuyệt đối có. Mấy ngày trước có một vị trung thần phát hiện, đến gặp trẫm vạch trần âm mưu của Lỗ Vương, còn nói trong tay hắn có một bản danh sách phản loạn. Nhờ danh sách kia, rất nhiều triều thần muốn thoát thân không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Tuy rằng hoàng đế hiện tại đang rất chật vật, hơn nữa còn có chút biếng nhác, thế nhưng trong lời nói vẫn phảng phất một cổ uy nghi bẩm sinh, khí phách đế vương dù sao vẫn không giấu được.

Đông Phương Vũ nói, “Hoàng thượng không nghi ngờ hắn là người của Lỗ Vương sao?”

Hoàng đế mỉm cười, “Không giấu gì các vị, cả nhà vị đại thần kia hiện đang ở trong cung làm khách.” Hắn sớm đã xem những người này là tâm phúc của mình, có làm chuyện bất chính gì cũng không giấu bọn họ. Tuy rằng bọn họ xuất thân giang hồ, nhưng đều có một lòng trung thành tận tụy, huống chi họ cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu hắn làm vậy là tình thế bắt buộc.

Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Hoàng thượng, ngài có phải quá nhân từ rồi không? Ở trong cung làm khách? Ngài hẳn nên đem cả nhà hắn giấu ở chỗ nào bí mật một chút, như vậy mới chắc chắn rằng khống chế được hắn. Cái loại ăn thịt người mà miệng không mềm ra này, phụ thánh ân của hoàng thượng, cư nhiên theo người khác mưu phản, không cho hắn biết mặt quả thật phải xin lỗi trời cao. Được rồi, dù sao cũng đừng tổn thương người nhà của hắn, bọn họ vô tội. Còn nữa, sau này Lỗ Vương có bị chém đầu, cũng đừng bạc đãi hắn, chung quy hắn biết sai chịu sửa. Cũng là để người trong thiên hạ hiểu rõ hoàng thượng nhân từ, người phạm sai cũng có một cơ hội. Nếu được vậy, những kẻ bị uy hiếp bất đắc dĩ phạm tội cũng sẽ giảm đi rất nhiều.”

Nghe xong những lời ba hoa của nàng, hoàng đế không những không tức giận, trái lại còn bảo chứng, “Ta sẽ không làm hại người nhà của hắn, lạm sát người vô tội không phải việc minh quân nên làm.” Nữ tử này tuy ăn nói có chút bất nhã, nhưng không phải không có lý, suy nghĩ cùng hắn không mưu mà hợp.

“Hoàng thượng, ta chỉ là nữ tử giang hồ nói lời vô nghĩa, ngài lại cư nhiên tưởng thật.” Nàng chỉ thuận miệng nói một chút thôi, chuyện dơ bẩn trong cung đình nàng có thể hiểu được. Hoàng đế trong tay nắm đại quyền, cũng không thể nắm giữ tất cả, cũng rất nhiều lúc, thân bất do kỉ.

“Chỉ cần là có lý, trẫm nhất định suy xét.”

Được hoàng đế khích lệ, Bạch Mạn Điệp bắt đầu cao hứng, “Hoàng thượng chính là minh quân, chỉ vì điều này, ta nguyện ý tiếp tục vì ngài cống hiến hết sức.”

Hàn Phi ho khan một tiếng, “Hai vị, nói xong chưa?” Nữ nhân này cũng có thể ăn nói lung tung.

“Hôm nào rảnh rỗi, trẫm nhất định cùng phu nhân nói chuyện.”

“Hoàng thượng khách khí, gọi Tiểu Điệp được rồi.” Phu nhân phu nhân, nàng thật sự không quen.

Thấy hai người họ ăn ý như vậy, Hàn Phi bất mãn nói một câu, “Hoàng thượng, nếu thưởng thức người ta như vậy, chi bằng nhét vào hậu cung luôn đi.”

Vừa dứt lời, lập tức bị bốn bàn tay đánh một cái.

“Á.” Hàn Phi xoa xoa đầu rên rỉ, “Hoàng thượng, ta với ngươi có mấy chục năm giao tình, chỉ đùa với ngươi một chút, ngươi có cần đối xử với ta như vậy không?”

“Đương nhiên là cần.” Tên kia thường ngày vẫn tác oai tác quái trên đầu hắn, ở chỗ không người là không nể mặt hắn, vất vả lắm mới có một cơ hội, đương nhiên muốn trả thù hắn rồi.

Đông Phương Vũ đi thẳng vào chính sự, “Hoàng thượng, nếu như có danh sách, chi bằng dụ rắn ra khỏi hang.” Không biết tại sao, hắn không thích Tiểu Điệp thân mật với nam nhân khác. Nàng là của hắn, hắn muốn bá đạo độc chiếm nàng.

“Dụ rắn ra khỏi hang?” Hoàng đế ý vị sâu xa cười một cái, “Ý kiến hay.”

Bạch Mạn Điệp ngón tay chống cằm, cũng cười bí hiểm, “Ý hay, sao ta lại không nghĩ ra chứ?” Nàng là người, không phải thần, không phải lúc nào cũng có cách giải quyết mọi vấn đề.

“Cụ thể, ngươi tính thế nào?” Hàn Phi cũng cho rằng đây là ý kiến hay, chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Dụ rắn ra khỏi hang rất nguy hiểm, nếu như dụ không được, “rắn” có thể trốn mãi trong hang không bao giờ ra nữa.” Bạch Mạn Điệp hơi trầm tư, “Xảo quyệt như Tứ Vương gia, e rằng không đơn giản.”

“Thử một lần.” Nếu như thất bại, chỉ có thể tiếp tục điều tra. Trời ạ, làm hoàng đế quả nhiên rất khổ, mỗi ngày đều phải lo mình bị ám sát.

“Không còn cách nào khác nữa, đành mạnh dạn đánh cuộc vậy.” Võ công thiên hạ đệ nhất, khinh công thiên hạ đệ nhất, theo dõi thiên hạ đệ nhất, thiên hạ đệ nhất bộ đầu, hoàng đế thì càng khỏi phải nói, trự tiếp là thiên hạ đệ nhất nhân, năm vị thiên hạ đệ nhất hợp lại một chỗ, lẽ nào đấu không lại phản tặc chứ?

“Cái gì gọi là dụ rắn ra khỏi hang?” Chu tước – theo dõi thiên hạ đệ nhất, đầu óc cũng thuộc dạng thiên hạ đệ nhất ngốc.

Không ai thèm để ý tới nàng.

“Trước tiên hạ thủ với người của hắn, khiến hắn đề phòng.” Nếu hắn có cảnh giác, nhất định sẽ có hành động, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

“Vậy bắt đầu từ Lại Bộ Thị Lang đi.” May mà chu tước cũng không đến nỗi ngốc lắm, lập tức biết “hắn” trong lời của đại sư huynh là ai.

Bốn người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu. Chu Tước này, cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng.

Bạch Mạn Điệp đột nhiên cười cười, “Dụ rắn ra khỏi hang cũng có thể vô tác dụng, Lỗ Vương kia là ai, có dễ dàng bị lừa như vậy không? Chi bằng…” Nàng lộ ra một nụ cười thần bí, hạ giọng nói, “Đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra, chúng ta…” Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành tiếng xì xầm.

Trị an kinh thành quả là không ổn chút nào.

Phủ đệ của Lại Bộ Thị Lang Ngô đại nhân bị trộm, thư phòng bị lục soát, đồ đạc vung vãi khắp mọi nơi.

Tiếp đó, phủ đệ của Giám Sát Ngự Sử Đới đại nhân bị trộm, ngọa thất cùng thư phòng suýt chút bị xới tung, tất cả đồ vật đều bị dịch chuyển.

Những vụ án thế này đã xảy ra trên dưới mười lần, nạn nhân đều là các đại thần quyền cao chức trọng. Theo suy đoán, thủ phạm gây án là cùng một người. Theo những nhân sĩ chuyên môn phân tích, đạo tặc này đang tìm cùng một thứ gì đó.

Phát sinh những vụ án thế này đã đủ kỳ quái rồi, nhưng kỳ quái nhất chính là, cư nhiên không có quan phủ nào điều tra. Tại sao lại không điều tra? Nghe nói đây là thánh mệnh của hoàng đế. Về phần tại sao không điều tra, ai biết được, có bản lĩnh thì đi hỏi hoàng đế đi.

Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này quả nhiên hữu hiệu, Lỗ Vương biết được có hai tên phi tặc muốn trộm gì đó nên bí mật phái rất nhiều tâm phúc trấn giữ thư phòng. Tuy rằng rất bí mật, căn bản không lộ ra biểu hiện gì bất thường, nhưng vẫn bị Chu Tước đường tra ra.

Danh sách thật sự ở thư phòng sao? Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp đều đặt ra nghi vấn, nếu như thật sự ở trong thư phòng, bọn họ có lý nào không tìm ra a.

Bọn họ đều rất hoài nghi Lỗ Vương đã sớm khám phá ra mưu kế này, nên mới “gậy ông đập lưng ông”, dù sao Lỗ Vương cũng không phải nhân vật đơn giản.

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Bất luận trong thư phòng có danh sách đó hay không, hai người họ đều quyết định tra xét thêm một lần. Chỉ là tối nay không giống như những lần trước, hai người bỏ y phục thường ngày, mặc vào y phục dạ hành.

“Đẹp không?” Bạch Mạn Điệp kéo kéo y phục dạ hành trên người mình, hưng phấn xoay vài cái, tựa như trên người đang mặc chính là long bào.

“Đẹp.” Dù sao cũng không phải mặc cho người ta xem, không cần để ý nhiều làm gì.

“Ha ha, ta rốt cuộc cũng mặc được y phục dạ hành rồi, thật sự làm phi tặc chân chính.”

Hai người vẫn như mọi khi bước vào vương phủ, có điều cẩn thận hơn bình thường. Công việc phi tặc này kỳ thật rất nguy hiểm, sơ sẩy một chút liền có thể mất mạng.

Sau một giờ thám thính, xác định xung quanh thư phòng không có cao thủ, hai người chia ra hành động, lặng lẽ lẻn vào thư phòng.

Theo đúng kế hoạch, hai người vừa vào cửa bắt đầu lục soát từng ngõ ngách. Nếu như thật sự ở trong thư phòng, tức là trước đây nhất định đã bỏ sót chỗ nào đó.

Đông Phương Vũ đang lật vài quyển sách đột nhiên dừng tay lại, hết sức kinh ngạc, kéo tay Bạch Mạn Điệp, “Đi.”

Khi hắn kéo nàng lao ra khỏi cửa, mới vừa phóng ra, đã thấy rất nhiều cung tên từ phía trên giương xuống, tùy thời có thể bắn bọn họ thành tổ ong vò vẽ, mặt khác, có rất nhiều thủ vệ dũng mãnh liên tiếp tiến vào.

Đông Phương Vũ theo bản năng kéo Bạch Mạn Điệp về phía sau, cảnh giác quan sát kẻ thù. Vụt một cái, sáo ngọc tức khắc nắm trong lòng bàn tay.

Bạch Mạn Điệp chưa từng gặp qua tình huống này, có chút sợ hãi, “Làm sao đây?”

Giọng nói hắn có chút căng thẳng, “Ta sẽ bảo vệ nàng.”

Bạch Mạn Điệp mỉm cười, từ bên hông rút ra kim kiếm. “Lão công, cái này gọi là đồng sinh cộng tử.” Sự tình này nếu như truyền ra, nhất định sẽ trở thành một giai thoại.

Đông Phương Vũ buông tay nàng ra, đổi lại ôm lấy thắt lưng nàng. Trước đây lúc hai người chưa thân thiết, hắn vẫn thường ôm nàng như vậy, đến lúc đã rất thân rồi, hắn trái lại không ôm nàng.

Một tràn vỗ tay “bốp bốp” vang lên, cắt đứt không gian vô cùng thân mật của bọn họ, “Hai vị quả nhiên hoạn nạn gặp chân tình.” Đám thủ vệ nhanh chống lui sang một bên nhường đường, một nam tử đang bước tới, cười híp mắt nhìn bọn họ. Quả đúng là tiểu huynh đệ của hoàng đế, lớn lên đều có thể mê chết người ta, phong thủy cổ đại quả nhiên rất tốt.

“Ngươi muốn thế nào?”

Lỗ Vương ưu nhã cười, “Hai vị là người của hoàng thượng? Hao tâm tổn trí bày ra thế cục này, đáng tiếc không đạt thành ý nguyện.” Ánh mắt hắn bỗng rơi vào vũ khí hai người đang cầm trên tay, trên mặt đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc.

Bạch Mạn Điệp không phục nói, “Đúng thì sao?” Cái tên Vương gia chết tiệt này, lần trước không nhân lúc hắn ngủ mà giết luôn cho xong thật là đáng tiếc.

“Hai vị đều không phải nhân vật tầm thường, chi bằng phụng sự cho ta, ta nhất định không bạc đãi hai vị.” Có thể thần không hay quỷ không biết lục soát phủ đệ của hơn mười vị đại thần, kỹ thuật này sợ rằng không ai sánh nổi.

“Nằm mơ.” Nàng không phải hạng người nối giáo cho giặc.

“Hoàng thượng rốt cuộc đã cho các ngươi lợi lộc gì? Tại sao Sáo Ngọc Công Tử cùng Vô Ảnh La Sát danh chấn giang hồ lại cư nhiên cam lòng làm việc cho hắn?” Sáo ngọc của Sáo Ngọc Công Tử, kim kiếm của Vô Ảnh La Sát, có ai chưa từng nghe nói tới? Ngay cả vương gia hắn ở kinh thành lâu như vậy, cũng nghe đại danh của họ như sấm bên tai.

Đông Phương Vũ lạnh lùng thốt ra bốn chữ, “Ngài là minh quân.”

“Đúng, hoàng thượng là minh quân, sẽ cho bách tính thiên hạ an hưởng thái bình, thế nên bọn ta giúp hắn. Đáp án đơn giản như vậy đó, ngươi còn muốn mua chuộc bọn ta sao? Không có khả năng, lương tâm ta không cho phép.” Trong lời nói của Bạch Mạn Điệp tràn ngập sự châm biếm. Lỗ Vương lúc này đã không còn kiên nhẫn, “Hoàng đế rốt cuộc cho các ngươi lợi lộc gì, hắn cho được, ta cũng cho được, chỉ cần các ngươi làm việc cho ta, vinh hoa phú quý…”

“Ta khinh, làm việc cho ngươi, chi bằng ta chết đi cho rồi. Ngươi cho rằng ai cũng tham vinh hoa phú quý cả sao? Tự cho là đúng.” Nếu không phải nàng đang mang khăn che mặt, rất có thể đã phun ra một ngụm nước bọt rồi.

Lỗ Vương mất hết kiên nhẫn, bộc lộ bản chất, trên khuôn mặt tuấn tú đã bóp méo vì tức giận, “Cô nương, đừng rượu mời không uống…”

“Uống mẹ ngươi, ta không uống rượu.” Bạch Mạn Điệp nói xong, một đường kiếm thẳng tắp xẹt qua.

Lỗ Vương sợ đến rút lui vài bước, “Bắn.”

Vừa dứt lời, một trận mưa tên bay về hướng bọn họ. Bạch Mạn Điệp thu kiếm, liên tục vung tay.

Nàng chưa có kinh nghiệm thực chiến, sợ hãi lùi lại vài bước, nhất thời không biết phải làm thế nào. Đông Phương Vũ kéo tay nàng, “Đi.” Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn đã kéo nàng lên trên nóc nhà.

“A.” Thình lình bị kéo đi, khiến Bạch Mạn Điệp càng thêm hoảng sợ.

“Sao vậy?” Tiếng kêu của nàng đã khiến hắn phân tâm.

Nàng vỗ ngực vài cái, “Không sao, chỉ hơi sợ một chút.”

“Cẩn thận.” Vừa nói xong, Đông Phương Vũ đã đứng trước mặt ôm lấy nàng.

Hắn kéo nàng xoay người nhảy xuống nóc nhà, nàng căn bản không có cơ hội thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thế nhưng nàng biết hắn bị thương, là bị thương vì nàng.

Không biết là rơi vào viện tử nhà ai, Đông Phương Vũ cả người lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.

Bạch Mạn Điệp đỡ lây hắn, “Chàng làm sao vậy?”

“Đi mau.” Đám quan binh chết tiệt kia sắp đuổi tới rồi.

“Chàng bị thương.” Bạch Mạn Điệp từ sau lưng choàng tay đỡ hắn, “Chàng chàng… Lão Thiên à, bị thương nặng như vậy.”

“Ta không sao, còn chịu đựng được.” Sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch, mồ hôi từ trên trán, từng giọt rơi xuống.

Tiếng truy binh đang càng lúc càng gần, Bạch Mạn Điệp lòng như lửa đốt.

Lấy ra viên giải độc hoàn sau cùng nhét vào miệng hắn, “Đừng lo cho ta, chàng trước tiên trốn ở chỗ này đã.”

Bạch Mạn Điệp không nói gì đỡ hắn đến một góc khuất, sau đó nhảy lên nóc nhà chạy loạn.

“Biến mất rồi.” Mau đuổi theo a.

Quả nhiên, nàng đã thành công dẫn dụ truy binh rời khỏi.

Một giờ sau…

“Lão công, chàng ở đâu?”

“Lão công? Chàng ở đâu a? Ra đây mau.”

“Lão công, chàng không ra ta ly hôn với chàng.”

“Này, sẽ ly hôn thật đó.”

“Ly hôn chính là hưu chàng đó.”

Xong rồi, thất lạc hắn, thật sự thất lạc hắn rồi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...