Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 3: Đi nhờ xe không phải chuyện tốt


Chương trước Chương tiếp

Bạch Mạn Điệp rời khỏi Đông Phương phủ, nhất thời cảm thấy trong lòng trống rỗng. Hai mươi hai năm, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác sợ hãi. Nàng là người hiện đại, đối với tất cả ở đây đều rất xa lạ. Nàng không biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết đây là chỗ quỷ quái nào. Nghe bà ngoại nói, đây là một thời không vô danh, bối cảnh cùng với Đường triều không khác nhau lắm. Theo bà ngoại tính toán, đây chính là cùng thời với Trung Hoa Đường triều hay Tống triều, chỉ là bất đồng không gian mà thôi. Quá phức tạp, nàng căn bản không muốn nghĩ tới. Nàng vừa muốn đem tên trượng phu hỗn đản kia trở về, lại không biết phải đi đâu tìm, cũng không thể gặp ai cũng hỏi, “Ngươi có thấy Đông Phương Vũ ở đâu không?” Tên kia không phải minh tinh, ai mà biết hắn chứ.

Nàng thờ thẩn đi dạo trên đường lớn, thưởng thức phong cảnh cổ đại. Bây giờ đang là sáng sớm, bạc trên người có thể nói là đủ dùng, nàng rất không khách khí tiêu sái bước vào một trà lâu, sau đó ăn chút điểm tâm. Bạch Mạn Điệp cũng là một kẻ hiếu kỳ, ngồi quan sát điểm tâm cổ đại đến nửa ngày. Không phải chỉ là điểm tâm sao? Hiện đại cổ đại không giống nhau. Bất quá, cổ đại bảo vệ môi trường tương đối tốt, không có chất chống phân hủy. Cuối cùng nàng cũng đem khối điểm tâm chướng tai gai mắt kia nhét vào miệng, đang muốn uống trà, nhưng trà vừa đưa đến môi thì dừng lại. Nàng mơ hồ nghe sát vách đang có người đàm luận, chuyện khác thì nàng không quan tâm, thế nhưng đề tài với ba chữ “Đông Phương Vũ” kia đã thu hút nàng.

“Ngươi thật sự gặp hắn sao?”

“Không hẳn, sáng sớm hôm nay, ta thấy hắn đưa một vị cô nương đi về hướng bắc. Vừa nãy nghe mấy bát cô (1) nói, Đông Phương công tử đêm qua mang theo hồng nhan tri kỉ bỏ trốn, xem ra hồng nhan tri kỉ của hắn chính là vị cô nương kia rồi. Ngẫm lại Bạch gia tiểu thư quả thật đáng thương, vừa mới thành thân đã bị trượng phu ruồng bỏ, những ngày sau sẽ trải qua thế nào.”

Chén trà trong tay Bạch Mạn Điệp lúc này đã bị bóp nát, máu từ trên tay từng giọt từng giọt chảy xuống. Không ai được phép vũ nhục nàng như vậy, nàng muốn báo thù, nhất định phải báo thù.

“Đều nói Đông Phương công tử chán ghét nữ nhân, sao lại có hồng nhan tri kỉ.”

“Vị cô nương kia đẹp tựa thiên tiên hạ phàm, ghét nữ nhân e chỉ là cái cớ, thực tế là cùng cô nương kia…”

Bạch Mạn Điệp đến đây thì nghe không nổi nữa, “ba” một tiếng đập vỡ cái chén trên bàn, thô bạo vác bao hành lý lên vai, cấp tốc bay xuống lầu. Theo hướng bắc phải không? Được, vậy thì đuổi về hướng bắc.

“Ai, tiểu thư, ngài còn chưa trả tiền.” Điếm tiểu nhị đuổi theo xuống. Lúc này đương là lúc tâm tình Bạch Mạn Điệp khó chịu tới cực độ, ai dám chọc nàng chính là tự rước họa vào thân.

“Bản cô nương thích ăn cơm bá vương (2) thì sao.” Điếm tiểu nhị chỉ nghe thấy một câu, bóng người đã sớm mất dạng từ lâu.

Bạch Mạn Điệp đi đâu đây? Đương nhiên là vội vội vàng vàng đuổi theo tướng công thân yêu của nàng. Tốt nhất đừng để nàng tìm được, bằng không nàng nhất định đánh hắn bán sống bán chết, để hắn không còn khi dễ được nàng.

Bạch Mạn Điệp bắt đầu hối hận, thật sự rất hoài nghi mấy tên trong trà lâu kia nói có phải thật hay không. Theo phán đoán của nàng, Đông Phương Vũ có thể gấp rút lên đường, nhưng Ngọc Phượng kia thì không thể. Lấy sức chịu đựng của Bạch Mạn Điệp, chỉ cần đi nhanh hơn bước bộ là hẳn sẽ đuổi kịp bọn họ. Mà nàng theo hướng bắc đi đã hơn 20km rồi, một cái bóng cũng không thấy. Không phải, đúng là có bóng người, bất quá đều là những kẻ đi một mình, hoặc là lão đầu hay tiểu hài tử, không phải tổ hợp một nam một nữ. Nàng không biết Đông Phương Vũ tròn méo thế nàng, càng không biết Ngọc Phượng tiểu thư kia dài ngắn ra sao. Đầu mối duy nhất chính là biết bọn họ đi hai người, một đại nam nhân mang theo một đại cô nương yểu điệu. Nàng đã chạy được 20km, tốc độ đi nhanh còn hơn liều mạng. Điểm tâm sáng sớm cho vào bụng giờ đã tiêu hóa hết rồi. Nàng rõ ràng là thiếu kiến thức, tưởng rằng cổ đại cùng hiện đại đều như nhau, nhà hàng mọc lên đầy đường, đương nhiên trên người không mang theo lương thực. Thế nên… bây giờ đã gần hai giờ chiều, bụng nàng hiện đang trống rỗng, cũng phải cố gắng kéo thân thể mỏi nhừ, nửa sống nửa chết mà “bò thật chậm” ở trên đường.

“Cái chỗ quỷ quái này, 20 dặm cư nhiên không có tiệm ăn, tức chết ta mà.” Nàng vừa đi vừa mắng, lộ ra vẻ thập phần mất kiên nhẫn. Ngày đầu xuyên qua vô duyên vô cớ bị gả đi, ngày thứ hai thì đói không chịu được, nàng đúng là xui tận mạng mà. Nàng không phải chưa từng xem qua tiểu thuyết xuyên không, nữ chính tất cả đều phong quang vô hạn, cẩm y ngọc thực, còn kiểu thảm hại như nàng đúng là không thể tìm ra. Nàng từ nhỏ đã là dị loại, kể cả xuyên qua cũng khác người. Ai bảo nàng là kẻ có một không hai trên mặt đất, ở trên trời tuyệt đối không có Bạch Mạn Điệp như thế này? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng cũng thấy thoải mái hơn.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, trên đường xuất hiện một vị phấn y nữ tử đang “bò” từng bước chậm rãi. Trên vai vác một bao hành lý, bộ dạng vô cùng thê thảm. Nếu như trên người ngươi có mang theo đồ ăn, trùng hợp đi ngang qua nơi này, rồi lại trùng hợp gặp vị nữ tử kia, còn không mau viện trợ một tí, Bạch Mạn Điệp dám cam đoan, sau này mà gặp lại nàng nhất định đánh ngươi một trận.

Có câu “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (3), vì vậy, ngay khi Bạch Mạn Điệp đói đến tiền hung thiếp hậu bối (4), gần như tuyệt vọng thì…

“Cô nương, có cần giúp đỡ gì không?” Một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa đi ngang qua nàng, một nam tử đẩy màn ra, nhô đầu ra khỏi xe, mỉm cười nhìn nàng. Nàng tuy rằng đã gả thành thê tử người ta, nhưng vẫn một thân cô nương trang phục, hơn nữa, nàng chính là cô nương danh phù kỳ thực.

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Vô nghĩa, không thấy ta đang mệt muốn chết sao, đương nhiên cần giúp đỡ rồi.”

Nàng quan sát khuôn mặt nam tử trước mắt, một nam tử phải nói là tuấn mỹ. Ngũ quan đoan chính, trong hào sảng lộ ra văn nhã. Phong độ nhất nhất, anh khí tiêu sái. Bạch Mạn Điệp luôn đối với nam nhân không có gì gọi là hảo cảm, nhưng đối với kẻ trước mặt này lại có vài phần kính trọng. Thế nhưng, cái loại cảm giác đó cũng tồn tại không được bao lâu. Nghĩ đến tên hỗn đản Đông Phương Vũ, nàng lập tức thấy tên nam nhân trước mặt thật là đáng ghét, chói mắt quá. Ngay lúc nàng đang bị tên nam nhân nào đó làm cho tức giận đến mức muốn thăng thiên này, dù có đem Phan An (5) tới trước mặt nàng, nàng liệu cũng thấy rằng hắn chói mắt? Cái này gọi là “hận quạ hận cả tổ”, mặc dù con quạ này với cái tổ chẳng có liên quan gì nhau. Được rồi, nàng thừa nhận, nàng chính là đem nam nhân trước mặt này làm kẻ chết thay.

Nam tử ưu nhã cười, “Tại hạ thấy cô nương đi đường gian khổ, rất muốn thỉnh cô nương cùng tại hạ đồng hành.” Hắn vừa nói vừa cười, “Nếu cô nương không sợ ta là người xấu.”

“Vô nghĩa.” Nàng xem xa phu như thứ không hề tồn tại, thô lỗ bò lên xe, bước vào trong. Tên nam nhân đang cười tủm tỉm trước mặt này xem ra không phải người tốt, thậm chí có thể là hái hoa tặc. Thế nhưng nàng mặc kệ, nếu cứ tiếp tục thế này, không cần bà ngoại triệu hồi, nàng cũng có thể quay về hiện đại. Đương nhiên, nàng chính là lấy thân phận quỷ hồn mà về. Bắt đầu từ khi nàng học võ đến giờ, chưa từng thua ai. Lấy thân thủ của nàng, không cần sợ đối phương, chí ít là nàng nghĩ như vậy.

“Cô nương đi đâu?” Nam tử một thân bạch sắc trường sam, tay cầm chiếc phiến, càng thêm phiêu dật tuấn mỹ.

“Không biết, hiện giờ ta đang cần tìm hai người.” Nàng lười nhác trả lời, tròng mắt cứ đảo qua đảo lại, hiếu kì quan sát xe ngựa xa hoa này. Cuối cùng, ánh mắt nàng tập trung vào đĩa điểm tâm trên bàn. Nàng, đã đói lắm rồi.

“Ai?” Hắn cười hỏi, tựa hồ không thấy biểu hiện như sói đói của nàng.

“Không biết.”

“Cô nương vì sao muốn đuổi theo bọn họ?”

“Bởi vì…” Nàng đột nhiên ngẩng dầu, hung hăng nói, “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ? Chúng ta thân lắm sao?” Tên nam nhân này thật sự rất đáng ghét, rõ ràng biết nàng đói đến không chịu được mà còn nói nhảm với nàng.

“Không quen, xin hỏi phương danh cô nương là gì?” Người nào đó tiếp tục vô liêm sỉ hỏi, không quen còn hỏi làm gì?

“Bạch Mạn Điệp.” Nàng không thèm để tâm gì nữa, bóc lấy thức ăn trước mặt mà nhét vào bụng, thốt ra. Nàng tại sao lại nói tên thật cho hắn biết? Không biết cha mẹ chồng có tìm nàng hay không? Còn có nha hoàn Lưu Ly cùng hai vị muội muội vô cùng lợi hại kia nữa. Nàng đột nhiên thấy, ba chữ “Bạch Mạn Điệp” này không an toàn chút nào. Đều nói người trong giang hồ, thân bất do kỉ.

“Là nhũ danh của ta, Mạn Điệp là nhũ danh của ta.” Nàng cười hắc hắc, “Ta tên Bạch Ngâm, sau này cứ gọi như vậy.” Trước khi vào trung học, nàng đích thực là tên Bạch Ngâm. Về sau không biết cha mẹ uống lộn thuốc gì, sửa lại thành Bạch Mạn Điệp, Bạch Ngâm, bạc trắng, tên rất hay, vừa nghe đã thấy đại phú đại quý rồi. Trên thực tế, Bạch Mạn Điệp càng thích người ta gọi nàng Bạch Ngâm, Bạch Mạn Điệp – nàng không thích cái tên này.

“Bạch Mạn Điệp? Bạch Ngâm? Đều là tên hay.” Nam tử trước mặt vẫn cười tươi như cũ, “Bạch cô nương rất đói bụng sao?”

“Vô nghĩa, từ sáng tới giờ ta cả một giọt nước cũng không được uống, ai biết cái chỗ quái quỷ này không có tiệm… tửu lâu? Hơn nữa ta lại không mang theo lương khô. Nếu không phải gặp ngươi, ta đã phơi thây nơi hoang dã rồi.”

“Bạch cô nương nhà ở phương nào?” Hắn đang nhiều chuyện, hay là có ý đồ khác?

“Ta là người Bắc Kinh, bây giờ đang ở…” Bạch Mạn Điệp lần thứ hai ngẩng đầu, “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

“Ta nghĩ rằng cô nương nguyện ý nói.” Nàng có nói là nguyện ý sao?

Bạch Mạn Điệp vỗ vỗ tay, “Ngươi hỏi xong rồi chứ, bây giờ tới lượt ta, ngươi tên gì? Đang ở đâu? Tại sao lại giúp một cô nương không quen không biết như ta?”

“Tại hạ Phương Chấn Hiên, nhà ở Nam Lăng, Vạn Kiếm sơn trang.” Hắn nói xong cười cười nhìn Bạch Mạn Điệp.

Nàng ngay cả đây là triều đại gì cũng không biết, không biết Nam Lăng là chỗ nào, càng không biết Vạn Kiếm sơn trang làm ăn cái gì, cho nên…

”À, là vậy a.” Nàng rất tùy tiện, không thèm để tâm.

Phương Chấn Hiên trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc hỏi, “Cô nương không phải người trong giang hồ sao?” Người trong giang hồ ai lại không biết Phương Chấn Hiên hắn? Không nghe danh Vạn Kiếm sơn trang?

“Ta có nói vậy sao?” Nàng hỏi ngược lại hắn.

“Nếu là một tiểu thư bình thường, không ai dám một mình xuất môn, lại càng không dám đi bộ hành tẩu. Hơn nữa, trên đường này thổ phỉ rất nhiều, nữ tử bình thường tuyệt đối không dám đi ngang qua. Tại hạ còn tưởng cô nương thân thủ bất phàm, là một hiệp nữ.” Hắn quan sát Bạch Mạn Điệp một chút, “Nhìn trang phục của cô nương cũng biểu thị là người trong giang hồ, chẳng lẽ không phải sao?” Một mình xuất môn bởi nàng muốn tìm người, còn đi bộ là vì nàng quên tìm phương tiện giao thông, dám đi qua nơi này là vì nàng không biết ở đây có cường đạo, mặc trang phục này là vì nàng thích màu hồng. Đông Phương gia cũng là võ lâm thế gia, chuẩn bị y phục cho nàng mang theo vài nét giống người trong giang hồ cũng không phải cái gì kì quái. Trong đống quần áo lớn như vậy, nàng chọn cái này vì nó thoạt nhìn tương đối dễ dàng hành động, chỉ là Bạch Mạn Điệp cho tới lúc này còn không biết mình rốt cuộc là gả cho ai.

Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Không phải người không giang hồ thì không thể đi nhờ xe sao?”

Phương Chấn Hiên lắc đầu, “Không giấu gì cô nương, tại hạ chính là người trong giang hồ, nên mới tùy tiện hỏi vậy thôi, Bạch cô nương ngàn vạn lần đừng để tâm tới.” Tới phiên nàng để tâm sao? Nàng bây giờ vẫn muốn tiếp tục đi nhờ xe, nếu như để ý hẳn là phải cút ngay rồi, đi nhờ xe thật sự không tốt chút nào a.

“Là vậy a.” Bạch Mạn Điệp nghiêng đầu, đột nhiên nói, “Vậy ngươi có biết Thiên Diện Tu La không?” Không biết nhị muội mình là ai, dám một mình tiêu diệt Thiên Lang trại.

“Thiên Diện Tu La?” Phương Chấn Hiên rõ ràng là không tiêu hóa nổi.

“Đúng vậy, phải rồi, còn có Độc Nương Tử, ngươi biết không?”

“Độc nương tử?” Phương Chấn Hiên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, Bạch cô nương này thoạt nhìn rất mơ hồ, thế nào lại đột nhiên nhắc tới hai nữ sát tinh đó? Chẳng lẽ có ý noi gương theo hai ả sao?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...