Tặng Em Một Hạnh Phúc

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

Bắt đầu kiếp ‘thê nô’ và ‘ghen phu’ của anh zai :)) )

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, bầu không khí trong phòng vẫn còn đọng lại những tiếng hít thở ám muội. . . .

Vệ Nghị Phong vắt khăn nóng, lại làm chuyện trước nay chưa từng có, tự tay phục vụ phụ nữ, giúp vợ mình lau sạch những dấu vết còn lưu lại sau trận hoan ái, làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Đường Tâm co chân, níu lấy góc mền, thẹn thùng nhìn anh đang ngồi xổm giữa hai chân mình, động tác nhẹ nhàng, không hề giữ hình tượng trước mặt cô như mọi ngày, khiến cô có chút không quen, rồi lại bị sự dịu dàng này của anh khiến cô có cảm giác như mình là người phụ nữ được anh nâng niu quý trọng như bảo bối. . . . .

Giờ phút này, cô có thể cảm nhận rõ tình cảm trong lòng mình, cũng không có cách nào phủ nhận mình thật sự đã yêu anh, bởi vì cho dù thân thể vẫn còn một chút đau đớn, nhưng chỉ cần nhìn đến người đàn ông trước mắt này thì cô lại cảm thấy vui vẻ, trong lòng lại có một loại cảm giác ấm áp dễ chịu không biết làm sao để nói rõ, nhắc nhở cô rằng, người đàn ông này đang nằm ở vị trí nơi trái tim cô. Từ trước đến giờ, cô chưa từng nảy sinh cảm giác này với bất kỳ người đàn ông nào, nhưng lúc này cô lại rất thích đôi tay dịu dàng và ánh mắt chăm chú của anh. . . .

“Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được mà muốn em thêm lần nữa đấy.” Anh đột nhiên ngẩng đầu, cười ranh mãnh.

Gò má cô đỏ bừng, kéo chăn lên che kín thân thể trần truồng, quay lưng tránh khỏi ánh mắt xấu xa của anh.

Đáng ghét! Cô suốt ngày phải đề phòng cái đám sắc lang ở bên ngoài, sao cuối cùng lại yêu phải một người đàn ông không đứng đắn như vậy. . . .

Trong chốc lát, anh cũng bò lên trên giường, vươn cánh tay ra. . . .

“Xích qua đây.” Anh vỗ vỗ vào cánh tay rắn chắc của mình, muốn cô nằm lên.

Cô không nhúc nhích, anh dứt khoát kéo cô vào trong ngực, để cô nằm đúng vị trí như anh mong muốn, cuối cùng mới hài lòng nở nụ cười.

“Vì sao không nói cho anh biết là em không có kinh nghiệm?” Bàn tay khẽ vuốt ve gò má trắng hồng mềm mại của cô, anh thật sự không ngờ ‘bộ mặt thật’ của cô lại khác xa so với tin đồn ở ngoài như vậy, hơn nữa, cô đã biết rõ là anh nghĩ về cô như thế nào, thế nhưng cô lại không hề giải thích, vẫn một mực để anh tưởng lầm rằng đêm nay có thể cùng cô đại chiến vài trận oanh liệt, rốt cuộc lại vì thương cô vừa nếm thử mùi đời, anh chỉ có thể nói chuyện với chăn bông mà thôi, tâm tình lúc này thật sự rối bời.

Nhưng anh cũng thừa nhận là mình thật sự rất cao hứng, bởi vì anh là người đàn ông duy nhất được trông thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô lúc đạt đến cao trào, tuy anh chưa từng phát sinh quan hệ với xử nữ, nhưng vẫn có bản tính nguyên thủy của sinh vật giống đực, có tư tưởng độc chiếm với người phụ nữ mà mình để ý. . . .

Đúng vậy, giờ phút này trong lòng anh đã nhận định Đường Tâm chính

là người của mình, điều này khiến anh điên cuồng, cảm giác say đắm thân thể mềm mại thơm ngát của cô, cảm giác hai người bọn họ phù hợp đến thế, giống như cô được sinh ra là vì anh, anh đã hiểu rõ cảm giác của chính mình, khả năng buông tay cô là cực kỳ thấp, cho dù là chiếm được lòng cô hay chiếm được thân thể của cô thi anh cũng đã quyết định rồi. Anh muốn cô, cô sẽ không có cơ hội trốn thoát.

Đường Tâm yên lặng nằm trong vòng tay của anh, cũng không biết rằng ở trong lòng người đàn ông này, vị trí của mình đã tiến thêm một bước lớn, không phải là một khoảng cách rất xa, trái lại còn đang sắp sửa bị người ta vùng dậy theo đuổi…

“Anh sẽ tin sao?” Cô nhàn nhạt hỏi lại, hoài nghi anh làm sao có thể dễ dàng tin tưởng một người phụ nữ vướng đầy scandal như cô vẫn còn trong sạch? Dù sao ở ngoài, nếu cô nói mình trong sạch hoặc đứng ra chỉ trích những cô gái gọi bị người khác cường bạo, căn bản là sẽ chẳng có ai tin…

Mới đầu cô cũng muốn đứng ra giải thích nhưng càng về sau cô lại phát hiện những kẻ bề ngoài đạo mạo thực ra đều là những tên ngu ngốc, càng để ý đến ánh mắt của người khác sẽ chỉ càng làm cho mình khổ sở, vậy nên dần dần cô cũng không nói gì thêm nữa, chỉ cần những tin đồn kia không ảnh hưởng tới công việc của cô thì tất cả đều không sao cả.

Vệ Nghị Phong bị cô hỏi cũng á khẩu không trả lời được, quả thực với những lời đồn đại mà bên ngoài truyền ra, anh cũng không có khả năng tin tưởng nữ thần gợi cảm, hào quang bốn phía này lại chỉ là một con cừu nhỏ khoác tấm da hồ ly.

“Anh là một người đàn ông nông cạn.” Anh vuốt ve hàng lông mày thanh tú của cô, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt sáng ngời mà anh vô cùng yêu thích, giọng điệu có chút xin lỗi, anh thừa nhận là mình cũng chỉ nhìn bề ngoài rồi kết luận cô giống như những người phụ nữ khác, nhưng lại càng cảm thấy thương cô hơn, phải trải qua bao nhiêu tin đồn và áp lực nặng nề thế nào mới có thể tôi luyện được tính cách kiên nghị, không lung lay trước gió táp mưa sa, ánh mắt vẫn bình thản như vậy.

Trong ký ức, anh chưa từng nhìn chăm chú vào đôi mắt của bất kỳ người phụ nữ nào, cũng chưa bao giờ cảm thấy người phụ nữ nào đặc biệt, nhưng người phụ nữ đang nằm trong ngực anh lúc này, lại không giống như những người bình thường khác, cô hấp dẫn ánh mắt của anh, thậm chí là cả trái tim anh… Có lẽ, trước khi lý trí của anh quyết định bắt lấy cô thì trái tim anh cũng đã chìm đắm say mê cô gái đặc biệt này rồi, vậy nên anh mới có thể lúc nào cũng muốn chiếm lấy cô, chinh phục cô một cách triệt để.

“Anh cũng chỉ giống như những người khác, tin tưởng vào những gì báo chí truyền thông đưa tin thôi mà.” Cô mỉm cười như chẳng hề để ý, dù sao cũng đã sớm quen bị mọi người hiểu lầm rồi, hơn nữa, cô đã gặp không ít đàn ông nông cạn nhưng cứ thích tự đề cao bản thân, luôn cho rằng mình là người tinh tế và sâu sắc, vậy nên khi anh thẳng thắn thừa nhận bản thân mình nông cạn, lại khiến cô cảm thấy thích thú.

“Sau này sẽ không như thế nữa, từ nay trở đi anh sẽ là người tin tưởng em nhất, hiểu rõ em nhất, em nhớ là ngày hôm nay chúng ta đã kết hôn rồi chứ?” Anh dùng ánh mắt kiên định để chứng minh lời nói của mình, hứa hẹn sau này mình sẽ trở thành một người chồng độc nhất vô nhị, nắm rõ tất cả mọi chuyện liên quan đến cô.

Sau khi phát hiện cô không phải là loại phụ nữ mà anh từng nghĩ… anh đột nhiên cảm thấy áy náy với chuyện mình đã lợi dụng cô để trả thù ông nội, nhưng không hề hối hận vì đã kết hôn với cô, chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã có được cô, thậm chí anh còn cảm thấy so với việc chọc tức ông nội thì việc có thể có được cô lại khiến anh vui hơn rất nhiều.

Trong lúc khuôn mặt của ông nội không hề thấy một chút ánh sáng thì trong lòng anh lại có vô vàn tia sáng rực rỡ và vui sướng.

“Chỉ là hoàn thành giao ước của chúng ta mà thôi.” Côgiội cho anh một gáo nước lạnh, nghe thấy giọng nói dịu dàng như nước này, Đường Tâm lại không muốn thể hiện ra sự cảm động trong lòng mình, tuy ánh mắt của anh rất chân thành, nhưng cô không dám ôm ấp quá nhiều hy vọng về cuộc hôn nhân này, dù sao giữa bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch, nếu ôm ấp quá nhiều tình cảm lãng mạn, đến lúc đó chỉ khiến cho mình càng thêm chật vật khổ sở mà thôi.

Bởi vậy cô nghĩ cho dù có yêu thì cũng nên thoải mái một chút, chỉ cần không đặt quá nhiều hy vọng vào tình cảm của anh mà chỉ đơn thuần hưởng thụ cảm giác yêu một người, như vậy thì cho dù một ngày nào đó anh đột nhiên muốn trở về cuộc sống độc thân, rời khỏi cô thì thế giới của cô cũng sẽ không long trời lở đất, không phải chịu đựng quá nhiều bi thảm…

Cô là một người lý tưởng hóa, trong lòng tính toán lần đặt cược này có bao nhiêu phần trăm khả thi, thế nhưng anh lại như một ác ma, luôn thích khảo nghiệm định lực của cô, trong lúc cô còn đang do dự thì anh lại hôn lên môi cô, hơn nữa lại còn dùng một sự dịu dàng xấu xa, tiết tấu triền miên, phảng phất như đang dùng một sợi tơ mềm mại mà chắc chắn quấn quanh lòng cô, khiến dây cung trong lòng cô không ngừng lắc lư rung động, khiến cô hoảng hốt, cảm thấy dường như là anh cũng có chút yêu cô, nếu không thì tại sao nụ hôn của anh lại dịu dàng như chất chứa vô vàn tình cảm đến vậy…

Đường Tâm thử tìm về chút lý trí còn sót lại, thế nhưng đã bị sương mù che phủ, trong mắt chỉ nhìn thấy người đàn ông mà mình ngoài ý muốn đã yêu, cô lại cảm thấy mình rất vô dụng, không có cách nào đoán được tình yêu của anh, trái tim cũng chỉ có thể để mặc cho anh dẫn dắt, dù một ngày nào đó nó sẽ bị tổn thương thì bây giờ cô cũng không có cách nào ngăn lại tình yêu của mình dành cho anh.

Thật kỳ lạ, đối với người đàn ông này, cô lại quyết định để mặc cho mình trở thành đứa ngốc, cứ coi như anh cũng yêu cô là được rồi, như vậy thì cô cũng sẽ cảm thấy vui hơn một chút không cần phải hao tâm tốn sức do dư được mất.

“Giao ước của chúng ta chính là em trở thành vợ anh. Nhớ kỹ, từ nay về sau em chỉ thuộc về một mình anh.” Anh bình thản nở nụ cười, mặc kệ cô đã giội cho anh không ít nước lạnh, thế nhưng anh vẫn kiên quyết hôn cô thật sâu, vòng tay ôm chặt cô vào trong ngực, bá đạo không cho phép cô lùi bước, chỉ có thể chậm rãi hòa tan vào trong lòng anh, vô lực tựa vào khí thế cường hãn của anh.

Thứ anh muốn, cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ thất bại. Mà thứ anh đã nắm trong tay thì từ nay về sau cũng sẽ không hề buông ra… Khoảnh khắc ôm cô vào lòng, anh lại có một cảm giác cần phải để cô vĩnh viễn thuộc về mình, bởi vì cô đã mạnh mẽ chạm vào trái tim anh, làm lòng anh chấn động.

“Ưm…” Chỉ một tiếng nức nở của cô cũng có thể dễ dàng khơi lên dục vọng bên dưới của anh.

Cái gì gọi là tự làm tự chịu, chính là giống như anh bây giờ.

Đáng chết…

Một tuần sau, Đường Tâm cùng với dàn diễn viên tham gia hoạt động tuyên truyền cho bộ phim thần tượng, đây cũng là lần đầu tiên cô xuất hiện kể từ sau khi kết hôn ——

“Lá bài này tượng trưng cho năng lượng hạnh phúc, chứng tỏ cô đang ở trong một mối quan hệ mà mình rất hài lòng, cũng vô cùng nhiệt tình và tích cực đối với tình cảm này, khắp nơi đều tràn ngập ánh mặt trời, trong lòng chờ mong tương lai của hai người . . . .” Trong chương trình, bọn họ ngồi ở bên cạnh nghe người bói bài Tarot đang giải thích với Đường Tâm, nói cô hiện tại đang chìm trong một cuộc hôn nhân mỹ mãn mà bao nhiêu người mơ ước, hoàn toàn là một cô gái vừa may mắn vừa hạnh phúc.

Nếu là trước đây thì cô sẽ không tin vào kết quả bói toán này, bởi vì bất kỳ ai cũng biết, cô vừa kết hôn với tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Long, đại khái cũng có thể đưa ra những suy luận hợp tình hợp lý như vậy, cho dù đằng sau có không tốt như thế nào thì cũng không thể bêu rếu trước mặt người trong cuộc.

Thế nhưng bây giờ, sau khi cô đã rơi vào lưới tình thì lại cảm thấy những lời bói toán này thật chuẩn! Bởi vì cuộc sống tân hôn của cô và Vệ Nghị Phong quả thực là trôi qua trong hạnh phúc mỹ mãn, mặc dù là kết hôn chớp nhoáng, nhưng bọn họ sống chung với nhau lại ngoài ý muốn mà vô cùng ăn ý, cho tới giờ cũng chưa từng xảy ra va chạm không vui, thậm chí ngay cả những lúc ‘đấu võ mồm’ cũng cảm thấy ngọt ngào không giải thích được. . . .

Thật kỳ lạ! Cuộc đời cô chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc vì một người khác như vậy, có lẽ đây là ma lực của tuần trăng mật mà người ta vẫn thường hay nói, hơn nữa, hình như ngay cả Vệ Nghị Phong cũng bị loại ma lực này ảnh hưởng, mấy ngày nay, chỉ cần hết giờ làm là anh lại chạy về nhà tìm cô, ngay cả lúc đang làm việc cũng không ngừng gọi điện thoại cho cô, khoa trương nhất chính là ngày đầu tiên anh đi làm sau khi kết hôn ——

“Anh đang điểm danh với em đấy à?” Cô không nhịn được mà trêu anh. Buổi sáng không tính, nhưng suốt từ chiều tới giờ anh đã gọi cho cô tới bảy cuộc điện thoại rồi, cô thật hoài nghi rốt cuộc là anh có đang làm việc hay không.

“Đúng vậy, anh sợ em nghĩ anh ở bên ngoài lêu lổng, cho nên tranh thủ lúc rảnh rỗi thì điện thoại báo cáo tình hình với em. Em có cần nói chuyện với thư ký hay trợ lý của anh không?” Anh mặt dày đem mọi ‘tội lỗi’ đổ lên trên người bà xã của mình.

“Không cần, anh tiết kiệm tiền điện thoại một chút đi, đừng quấy rầy người khác làm việc.” Cô không muốn bị nhân viên của anh nghĩ cô là loại phụ nữ mắc bệnh đa nghi đâu.

“Em không thích anh gọi cho em sao?” Giọng nói của anh có chút đáng thương.

“Không phải. . .” Cô không nhịn được mà cất giọng an ủi.

“Vậy bây giờ em đang làm gì?” Giọng nói của anh lại lập tức trở nên hồ hởi vui sướng.

“Năm phút trước anh vừa hỏi em rồi mà.”

“Cũng đã qua năm phút rồi còn gì. . . .”

Kết thúc chương trình, Đường Tâm ngồi trong phòng hóa trang nghĩ đến mấy câu nói ngây thơ của chồng mình, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, nhất là lúc nghĩ đến anh nói, sở dĩ anh gọi cho cô nhiều như vậy —— “Bởi vì anh nhớ em, vợ à!”

Cô vừa thu dọn đồ đạc, khóe môi lại không khỏi cong lên, trong lòng lại dâng lên một chút ngọt ngào.

Không biết có phải là do cô đã trúng độc tình quá nặng rồi hay không, mà mỗi lần ông xã dùng giọng điệu thâm tình để nói chuyện với cô, hoặc những lúc anh lén lút liếc mắt đưa tình với cô, trong lòng cô lại có cảm giác ấm áp và hạnh phúc, càng lúc càng cảm thấy anh cũng thật sự yêu cô, bởi vì loại cảm giác tâm linh tương thông này căn bản là không thể nào giả vờ, chỉ có thể ngầm hiểu lẫn nhau. . . .

Huống hồ, cho dù hôm nay anh cố tình dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ cô vui vẻ, làm cho cô có ảo giác là mình cũng được yêu thương, thế nhưng cô tình nguyện bị anh dịu dàng dụ dỗ, bởi vì cô cũng rất thích cảm giác bọn họ yêu nhau, nghĩ tới anh thì tâm tình của cô lại vui vẻ tựa như đang bồng bềnh trên mây. Dù sao thì cũng đã kết hôn rồi, cô cũng chẳng cần phải sợ anh lừa tài gạt sắc, cứ để cô tạm thời làm cô gái ngốc nghếch chìm đắm trong tình yêu đi, tha hồ trở nên ngốc nghếch thì có làm sao đâu.

“Chị Đường Tâm, lại có điện thoại này.” Phan Khiết Như đưa chiếc điện thoại đã có hơn mười cuộc gọi nhỡ cho cô.

Cô nhìn một cái rồi bỏ thẳng vào trong túi xách.

“Chị không nghe à?” Hình như lại là Vệ Nghị Phong gọi tới.

“Không nghe.” Tuy là yêu, nhưng đàn ông không thể quá nuông chiều, nhất là đối với loại đàn ông kiêu căng ngạo mạn như Vệ Nghị Phong, cô tự nói với mình là không được nghe ——

*

“Vì sao cô ấy cứ một mực không chịu nghe điện thoại của tôi chứ?” Trong phòng làm việc, Vệ Nghị Phong trừng mắt nhìn điện thoại của mình, vẻ mặt lúc nhìn trợ lý cứ như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

“Có thể là cô ấy đang bận ghi hình.” Trưa nay anh ta mang tài liệu đến, lại đúng lúc nghe thấy boss của mình đang gọi điện thoại.

“Ghi hình gì mà lâu như vậy!” Chương trình chỉ phát sóng có một tiếng đồng hồ, chẳng lẽ phải quay suốt cả buổi chiều sao?

“Khó nói lắm, với lại chẳng phải cô ấy đã dặn nếu không có chuyện gì thì không cần phải gọi sao?” Hôm trước anh ‘phụng mệnh’ boss, dùng điện thoại của mình để gọi cho Đường Tâm, cô ấy bảo anh nhất định phải truyền lại lời ‘cảnh cáo cuối cùng’, còn bảo anh từ nay về sau đừng có giúp cho boss làm mấy loại chuyện ‘đầu cơ trục lợi’ này nữa.

“Sao lại không có chuyện gì?! Tôi đang muốn hỏi hôm nay cô ấy ghi hình có thuận lợi hay không. Vì sao cô ấy cứ một mực không chịu nhận điện thoại của tôi?” Vệ Nghị Phong ấm ức gào thét, không hiểu mình ‘yêu thương quan tâm’ đến vợ mới cưới thì có gì không đúng, vì sao cô lại không hiểu chứ. . . .

“Đúng vậy.” Thi Văn Khiên đứng bên cạnh giả vờ đáp lại, sau đó lặng lẽ thu dọn mớ tài liệu trên bàn, không định quanh quẩn ở chỗ này nữa, chỉ muốn lặng lẽ rút quân, không khéo lại bị cuốn vào chuyện nhà của người khác thì phiền toái lắm.

Từ sau khi boss của anh kết hôn, chỉ số thông minh thường hay xuất hiện dấu hiệu thoái hóa, đôi lúc trở nên rất khó nói chuyện. . . .

Chẳng qua đối với Vệ Nghị Phong mà nói, thế giới của anh sau khi cưới lại càng thêm tuyệt hảo, gió xuân phơi phới. Không ngờ một lãng tử chỉ vì đeo lên một chiếc nhẫn cưới mà lại có thể vui vẻ như vậy, thậm chí còn cảm thấy cuộc sống của mình cũng bởi vì có thêm một người phụ nữ ở bên cạnh mà càng thêm phong phú. . . .

Nhưng anh vẫn là như thế. Chỉ một tuần sau khi kết hôn, anh dường như đã yêu vợ mình, quả thực luôn vì cô mà rơi vào trạng thái thần hồn điên đảo, thời thời khắc khắc nghĩ đến cô, trong đầu luôn tràn ngập hình bóng cô, từ cái nhăn mày cho đến nụ cười của cô, thậm chí còn muốn vội vàng làm cho xong việc để chạy đến bên cạnh cô, ước gì có thể đem cô thu nhỏ rồi bỏ vào trong túi, đi đâu cũng mang theo như hình với bóng.

Mới đầu anh còn hoài nghi, không biết có phải là mình bị cảm giác mới lạ quấy nhiễu, vậy nên mới đột nhiên trở nên cuồng nhiệt với một người phụ nữ như thế không, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, nghĩ về cô thì trong lòng anh lại dâng lên một loại tình cảm dạt dào, đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, cũng không có cách nào kìm chế, trước giờ anh chưa từng trở nên như thế, mà hôm nay lại sinh ra cảm xúc lạ lẫm đối với cô gái này, vì vậy anh vô cùng hiểu rõ, cô chính là sự tồn tại đặc biệt trong lòng anh, không ai có thể thay thế.

Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì cuộc sống hôn nhân của anh cũng thật sự mỹ mãn ngoài dự đoán của mọi người, chỉ có một thứ duy nhất không hoàn mỹ, đó chính là vợ yêu của anh không phải là một người phụ nữ thích bám người, điều này khiến cho một người đàn ông thường xuyên bị tình yêu thiêu đốt như anh lại cảm thấy có chút trống rỗng. . . .

Đây là báo ứng sao? Trước kia anh vẫn luôn cảm thấy chán ghét đám phụ nữ cứ suốt ngày bám chặt lấy mình, nhưng bây giờ lại yêu một người phụ nữ cứ thích để cho anh phải đuổi theo, cũng chỉ vì muốn được nghe giọng nói của cô mà vô số lần bị cô cảnh cáo. . . . Điều này thật sự là không có đạo lý rồi!

Thế nhưng thái độ này của vợ yêu vẫn khiến tim anh dao động không thôi, mỗi ngày tan tầm là không thể chờ được, chỉ muốn chạy ngay về nhà để gặp vợ yêu, bỏ hết tất cả những buổi xã giao không cần thiết, cho dù không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật thì ngay cả ba ngày sang Nhật công tác, anh cũng muốn mang theo vợ yêu đi cùng, bàn xong công việc thì đá bay trợ lý, gạt phăng đối tác, quan tâm cái khỉ khô gì đến đám cán bộ địa phương, trực tiếp lái xe chạy thẳng về khách sạn suối nước nóng, vừa bước vào nhà đã vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm bóng hình xinh đẹp của vợ yêu ——

“Bà xã! Đường Tâm. . . Tình yêu. . . Bé cưng của anh. . . .” Anh hưng phấn đẩy ra cánh cửa kiểu Nhật, lần lượt tìm kiếm từng gian phòng, tất cả những kiểu xưng hô buồn nôn đều được anh sử dụng, thế nhưng bên trong ngôi biệt thự lớn như vậy lại không tìm được bóng dáng người trong lòng.

Lúc anh đang cảm thấy buồn bực thì lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách truyền đến từ bên ngoài phòng ngủ.

Anh đẩy ra cánh cửa đang khép hờ, men theo tiếng nước đi đến bể bơi lộ thiên bên trong sân nhà, phát hiện bóng hình xinh đẹp của cô như ẩn như hiện trong làn khói trắng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mình gọi nãy giờ mà không có ai trả lời rồi.

Dưới bầu trời đầy sao, Đường Tâm đeo tai nghe, hai mắt nhắm lại, trong miệng khẽ ngâm nga bài hát, đường cong lung linh hấp dẫn dưới lớp khăn tắm tựa vào bên mép hồ, da thịt trắng nõn hiện lên một màu hồng nhạt, khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy cô giống như mỹ nhân ngư đang nằm cạnh hồ nước, xinh đẹp nhưng lại có chút lười biếng, dáng dấp mê hoặc lòng người.

Ánh mắt anh mê muội nhìn cảnh đẹp trước mắt, cảm thấy lần này ‘bỏ gần tìm xa’, lựa chọn khách sạn suối nước nóng cách nội thành cả trăm cây số quả nhiên là sáng suốt!

Anh cởi hết quần áo, cũng không vội xuống nước mà chỉ ngồi bên cạnh hồ, cúi thấp người, vươn tay vốc một ít nước rồi tưới lên nụ hoa trước ngực cô, tựa như đang tưới thêm vài phần tươi đẹp lên người cô. . . .

Hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, Đường Tâm khẽ mở đôi mắt còn vương hơi nước, nhìn thân hình cao lớn đang ngồi trên bờ hồ, khuôn mặt cương nghị như điêu khắc, cô khẽ mỉm cười, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng mang theo một chút quyến rũ, giống như cô gái đang chìm đắm trong tình yêu.

Anh cúi đầu, thâm tình hôn lên môi cô, bờ môi dịu dàng quyến luyến, thật khiến cô như có chút men say, cảm giác mơ màng. . . “Nghe nhạc như em thật nguy hiểm, lỡ có ai vào bắt cóc cũng không biết.” Anh tháo tai nghe của cô xuống, ánh mắt nhìn cô giữa làn khói trắng, bàn tay thuận thế đặt lên bầu ngực cao vút dưới làn nước, nhẹ nhàng xoa bóp, chỉ chốc lát sau đã trêu chọc nụ hoa đứng thẳng, xinh đẹp và ướt át, giống như đang khao khát được anh đoạt lấy.

“Trong này trừ anh ra thì làm gì còn ai vào đây bắt cóc chứ.” Cô khẽ cắn môi, chán ghét thân thể mình lại dễ dàng bị anh dụ dỗ như vậy, chỉ cần anh khiêu khích một chút thì đã có thể khơi dậy ham muốn của cô, khiến cô cảm thấy dường như mình thật sự đã trở thành một người phụ nữ lẳng lơ phóng đãng, không biết biết xấu hổ.

“Bất kỳ người đàn ông nào trông thấy dáng vẻ này của em cũng đều biến thành người xấu.” Anh khẽ nở nụ cười đầy tà khí, nhẹ nhàng mút lấy vành tai cô, thân thể cao lớn chậm rãi trượt xuống hồ, khẽ nâng thân thể mềm mại của cô lên trên một chút, để khuôn mặt mình ở trước ngực cô, tha hồ làm chuyện xấu. . . .

“Chờ chút, anh không có mang. . .” Cô khẽ nghiêng người, dưới tư thế mắc cỡ chết người này, cô vẫn còn nhớ đến việc anh đã quên làm công tác chuẩn bị, lỡ may ‘xảy ra án mạng’ thì ——

“Em sẽ không mang thai.” Nói xong, anh ra sức tiến vào cơ thể ấm áp của cô, tiếp đó lại dũng mãnh tiến công, khiến cô không ngừng thở dốc, mỗi cái va chạm vào bên trong cơ thể căng chặt của cô lại dấy lên từng đợt sóng, kéo cô đến bên bờ khoái cảm cực hạn, mà anh cũng không hề kìm nén tình cảm cuồng nhiệt trong lòng, thỏa sức chạy theo sự khao khát nguyên thủy nhất.

Anh muốn mọi thứ thuộc về cô, cũng muốn đem toàn bộ giao cho cô. . . . Cô không kịp ngăn cản, vẫn còn mấy câu hỏi trong đầu, nhưng chưa kịp hỏi anh thì đã bị lửa tình mãnh liệt của anh thiêu trụi, ngay cả lý trí cũng chẳng còn, chỉ biết hành động theo bản năng, hưởng thụ cảm giác bị anh ôm chặt, khẩn thiết yêu cầu được nhiều hơn nữa.

Khi thân thể hai người quấn quýt chặt chẽ, phía dưới vẫn tiếp tục từng đợt va chạm nóng bỏng, thì tình cảm trong lòng bọn họ cũng trở nên rực rỡ sinh động, theo từng tiếng hít thở trầm thấp, tình yêu cũng dần dần được khắc họa dưới đáy lòng, đến lúc này đã không thể bị xóa nhòa. . . .


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...