Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi
Chương 82: Tim đập như trống
Đêm cuối thu, thực sự rất lạnh, Cẩm Ngôn cầm chặc áo khoát cùng Lãnh Nguyệt lên xe.
Theo lời Thạch bá, Tần Hiên thân là thị vệ bên người Tần vương, võ công rất lợi hại, cho nên, mặc dù là hơn nửa đêm, Cẩm Ngôn vẫn rất yên tâm,Lãnh Nguyệt thấy nàng miệng khô lưỡi khô, lẫy túi nước đưa cho nàng, hai người lúc này mới ở trong xe ngựa bắt đầu ngủ.
Bởi vì nơi này đã ra khỏi kinh thành, muốn chạy về vương phủ, ít nhất phải mất hai canh giờ, là ban đêm, nên rất lạnh.
Vốn là đang mơ màng chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Cẩm Ngôn không khỏi run lên, cuống quýt nhìn qua cửa sổ, lúc này mới nhớ tới, ban đêm, Tần Hiên đánh xe bên ngoái chắc chắn cũng rất lạnh. Nàng ở trong xe ngựa từ trong rương lấy ra một kiện áo choàng dự phòng, đưa cho Tần Hiên ở bên ngoài.
Nàng nhất thời không biết xưng hô với hắn như thế nào, nghĩ nghĩ, vẫn là trực tiếp gọi tên của hắn nói: “Tần Hiên, ban đêm gió lớn, áo choàng này, ngươi mặc vào đi?”
Tần Hiên đang đánh xe ngựa, động tác hơi ngừng lại, đầu cũng không quay trở lại nói: “Không cần, thuộc hạ không lạnh.”
Mặt nóng dán mông lạnh, Cẩm Ngôn nghe giọng điệu của hắn như vậy, sờ sờ mũi, chỉ cẩm thấy tự mình làm mất mặt, dứt khoát không để ý đến bên ngoài nữa, trực tiếp đem kiện áo choàng kia phủ lên người bản thân, cùng với Lãnh Nguyệt, ngồi một chỗ, sưởi ấm ngủ.
Thời điểm về tới vương phủ đã là đêm khuya, cửa phủ lại treo đèn lồng, quản gia thấy họ đã trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng đã trở về, nếu còn không trở về, vương gia cũng sẽ phát giận!”
“Vương gia rất tức giận?” Vừa xuống xe ngựa, mới thấy bên ngoài gió rất mạnh, Cẩm Ngôn kéo chặt áo choàng, đối với chuyện Tần vương phát giận lại cảm thấy ngạc nhiên.
Quản gia nghĩ nghĩ nói: “Cũng không tính là tức giận, chỉ là thường ngày vương gia luôn luôn mang ý cười, nhưng thời điểm lão nô đến, hắn hỏi một câu “Vương phi còn chưa có trở về”, lão nô đáp “Vâng”, hắn liền không nói chuyện, ngay cả tươi cười cũng không có, cho nên nghĩ, hẳn là tức giận.”
Cẩm Ngôn nghĩ nghĩ, ngày thường quả thật Tần Phi Li đối với ai cũng ôn hòa có lễ, bộ dáng cười như gió xuân, theo lời của quản gia, hẳn chính là tức giận.
Nàng kéo lại áo choàng, kéo tay Lãnh Nguyệt nói với quản gia: “Ta đi tìm hắn.’
Hai người đi đến tẩm phòng, quả nhiên thấy một mình Tần Phi Li đang ngồi đọc sách, ánh nến dừng trên mặt của hắn, làm cho bóng dáng hắn kéo dài. Hắn dường như đang xem chăm chú, ngay cả có người bên ngoài cũng không phát hiện, ngũ quan tinh xảo tuấn mĩ, mày kiếm, mắt phượng hẹp dài khép hờ, thường ngày tựa tiếu phi tiếu, bây giờ lại mìm thành một đường, lại có độ cong như trước, làn da hắn trắng như bạch ngọc, ngồi yên tĩnh một chỗ như vậy, tóc đen như mực, mặt như ngọc, đẹp mắt không tả được, Cẩm Ngôn nhất thời nhìn đến si mê, ngay cả Tần Phi Li ngẩng đầu lên lúc nào cũng không biết, thấy được ánh mắt si ngốc của nàng, Tần vương ngừng lại một chút, lập tức buống sách xuống nhiinf về phía nàng: “Đã trở lại?”
Cẩm Ngôn lúc này mới sực tỉnh, liếc nhìn hắn, khóe môi hắn thật sự không có nụ cười, cũng không tựa tiếu phi tiếu, giống như lời quản gia nói, tức giận rồi.
Lãnh Nguyệt cũng phát giác được, đồng tình nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, yên lặng lui xuống. Cẩm Ngôn cầm chặt áo choàng, chạy nhanh tới, liền nằm sấp ở trên bàn của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn cười: “Dược dục xong rồi? Thân thể có tốt lên không? Còn muốn lấy máu độc sao?”
Tần Phi Li nguyên lai còn một chút tức giận, lúc này nhìn thất ý cười trong mắt nàng, sắc mặt không tự chủ liền dịu xuống.
Hắn vươn tay đến, nắm lấy tay nàng vì bị gió thổi mà lạnh như băng, sưởi ấm cho nàng, đồng thời, kéo nàng ngồi xuống trên người mình. Cẩm Ngôn chưa từng tiếp xúc gần như vậy với hắn, thân mình cứng đờ, bất quá động tác của Tần Phi Li lại hết sức tự nhiên, sưởi ấm tay nàng xong, lại thay nàng cởi xuống áo choàng, thủy chung cũng không có động tác ái muội nào, trái tim Cẩm Ngôn căng thẳng, không khỏi liền thả lỏng, bất quá bởi vì ngồi trên đùi hắn, cũng thập phần mất tự nhiên.
Tần Phi Li giống như không nhìn ra, thời điểm tiếp tục sưởi ấm tay cho nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Ta xem những thứ kia, muốn chúng để làm gì?”
Suýt chút nữa theo bản năng Cẩm Ngôn đã nói ra: Giúp ngươi lấy máu độc nha. Bất quá cũng may là ngừng kịp, nàng há miệng thở dốc, lập tức cười thần bí nói: “Là vật rất trọng yếu, sau này ngươi sẽ biết.”
Nàng nói xong liền từ trên người hắn đứng lên, chủ yếu bởi vì tư thế kia thực sự rất kì quái, bởi vì rất gần gũi, mi mắt của hắn, mắt, trán, làn môi mỏng của hắn, nàng cảm thấy nếu nhìn nữa sẽ xảy ra chuyện, hoặc là chảy máu mũi, hoặc là không khống chế dược dụ hoặc, dù là cái nào cũng không tốt, bởi vì nàng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hơn nữa lại lộn xộn thành một đoàn, cho nên nàng quyết định đứng dậy, lấy quần áo của bản thân, quay đầu nói với Tần Phi Li: “Ngươi đi ngủ trước đi, ta đi tắm rửa một chút.”
Tần Phi Li vốn muốn nói lưu lại Tẩm Phòng cho nàng tắm rửa, nhưng là Cẩm Ngôn đã chạy không thấy bóng dáng, chờ đến lúc nhìn thấy nàng chạy theo phương hướng phòng Lãnh Nguyệt, lúc này mới không nói cái gì, than nhẹ một tiếng, cầm sách trên bàn tiếp tục xem.
Tần Phi Li đợi hồi lâu cũng không thấy nàng trở lại, nghĩ nghĩ, có lẽ tối nay nàng không tới, liền tự mình đi ngủ, bất quá, còn chưa ngủ, bên ngoài lại truyền đến động tĩnh, có người lén lút mở cửa, sau đó nhẹ chân đi đến.
Tần Phi Li nguyên bản đang nhắm mắt, nghe được thanh âm, liền mở mắt ra, một đôi mâu trung lóe sáng, cảnh giác nghe thanh âm, cho đến khi phát hiện thanh âm kia, hắn mới thu hồi lại mâu quang, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Cẩm Ngôn nhìn hắn ngủ, lúc này mới không còn cảm thấy xấu hổ như trước, rón ra rón rén trèo lên giường.
Bất quá bởi vì nàng mới tắm xong, trên người đều là mùi xà bông thơm, lúc đi qua như vậy, Tần Phi Li thật tự nhiên ngửi thấy một cỗ mùi hương thoang thoảng. Rất nhạt, cũng thật tươi mát. Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được người nọ đi qua người, thở ra một hơi, lập tức lặng lẽ kéo chăn, thật tốt bao bọc lại bản thân, ánh mắt Tần Phi Li thủy chung vẫn không mở ra, khóe miệng lại không tự chủ khẽ cong lên.
Một đêm thật dài.
Buổi sáng hôm sau thức dậy, Tần vương đang ngồi ở trong sân, chơi đùa với hai con bồ câu trong lồng, cho bọn chúng ăn. Bồ câu kia chắc là do hắn nuôi, đều không sợ hắn. Cẩm Ngôn nhìn thấy, không tự chủ liền bước tới, Tần Phi Li nghe được thanh âm vội ngẩng đầu, thấy nàng đến, cười cười nói: “Sớm.”
Cẩm Ngôn nhìn hắn nụ cười trên môi hắn, lại nhớ đến chuyện hôm qua, bỗng cảm thấy xấu hổ, bất quá Tần Phi Li giống như là không nhìn thấy, cầm mấy khỏa thức ăn cho chim bồ câu đưa cho nàng: “Muốn thử sao?”
Cẩm Ngôn cũng bị hấp dẫn, lúc này nghe hắn nói như vậy, lập tức trở nên hưng phấn, đi vội tới, trực tiếp tiếp nhận đồ ăn trong tay hắn, cầm ở trong tay, bồ câu thấy thức ăn trong lòng bàn tay nàng liến ăn, trong lòng bàn tay ngứa ngứa, Cẩm Ngôn nhẹ nhàng nở nụ cười, nhất thời cũng quên xấu hổ vừa rồi, Tần Phi Li chỉ cảm thấy tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông gió gần trong gang tấc, rất là dễ nghe.
Hôm qua Phong Như ngủ sớm, sáng sớm tỉnh lại, nghe nói hôm qua nửa đêm Cẩm Ngôn mới về, liền nghĩ sáng sớm tới giáo huấn nàng một chút, làm cho nàng biết, như thế nào mới là đạo làm thê, bất quá, nàng mới đến trước sân, liền nghe được tiếng cườ thanh thoát, nhìn lại, lại thấy một đôi bích nhân ngồi trước bàn đá. Theo góc độ của bà, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của Cẩm Ngôn, theo đó, nhìn đến khuôn mặt nàng thật hoàn hảo không có tổn hao gì, chỉ cảm thấy da như bạch ngọc, còn có vòng eo dáng người, ở trong mắt Phong Như, trên đời này chỉ có Tiêu phi mới có khí chất tao nhãtuyết thế như vậy, giờ phút này nàng đang cho bồ câu ăn, mỉm cười nhìn về phía Tần Phi Li, mà Tần Phi Li nhìn thấy mắt nàng, liền quay đầu đến, Phong Như vừa khéo nhìn thấy tươi cười của hắn, cùng với cánh môi nhẹ nhàng cong lên, mà tia ôn nhu trong mắt hắn cơ hồ làm cho bà cũng bị đui mù.
Nguyên bản lửa giận trong người bà bỗng nhiên liền dịu xuống, lại nhìn hai người trong viện liếc mắt một cái, nàng lặng lẽ thu lại chổi lông gà trên tay, theo đường cũ trở về.
Liên tục bốn năm ngày, Cẩm Ngôn ở Tần vương phủ thập phần tiêu dao khoái hoạt, ngay cả nhũ mẫu Phong Như ngày thường làm khó dễ nàng mấy ngày nay tựa hồ lại thay đổi, lại không khó dễ cho nàng, hơn nữa, Cẩm Ngôn cơ hồ không nhìn thấy nàng, hỏi quản gia mới biết được, mùa đông sắp tới, nhiều ngày nay bà đang vội vàng chuẩn bị đồ dùng trong mùa đông, cho nên mới khó thấy được bà. Một thoáng như vậy liền trôi qua nửa tháng.
Rốt cuộc trời cũng thay đổi trở nên lạnh hơn, sau khi Cẩm Ngôn mặc vào quần áo, thân mình giống như lại béo ra một vòng. Cuộc sống ở cổ đại thực sự rất nhàm chán, cũng may, hai ngày nay, đồ của bản thân đặt làm cũng đã đưa tới, Cẩm Ngôn nhìn thành phẩm thực sự vui mừng, tuy rằng không thể so sánh được với thiết bị ở hiện đại, nhưng ít nhất công năng cũng không có chút ảnh hưởng. Mà nàng dặn Lãnh Nguyệt một bộ dụng cụ y lí cũng được mang đến, thuận tiện còn có chút dược vật thiết yếu, ngoài những dược vật thường dùng trị cảm mạo phát sốt, còn bí mật mua một chút độc dược phòng thân: Tỷ như, nhấy mắt có thể làm cho người ta hôn mê, làm cho toàn thân người ta đều ngứa, cơ hồ đều là một ít dược vật phòng thân, ít nhất, bất quá ba năm luyện tập cũng không phải là nói chơi.
Nàng còn để Lãnh Nguyệt nhờ người có chuyên môn tạo ra cho nàng một ít kim châm, mà lúc trước Tần Phi Li rời đi kinh thành, bởi vì trên đường không tiện, trước tiên phải ở trong phủ lấy một lần máu độc cùng ngâm dược dục, cho nên, nhiệm vụ lấy máu độc, Cẩm Ngôn liền chủ động tới, Tần Phi Li cũng không nói cái gì, nhưng nhũ mẫu Phong Như lại tựa hồ làm khó dễ nàng, thập phần hoài nghi thủ pháp của nàng.
Đợi Cẩm Ngôn lấy ra thành phẩm của bản thân, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, bất quá thủ pháp của nàng rất thành thạo, mà sau khi lỗ kim đâm vào mạch máu của Tần Phi Li, độc huyết được lấy ra cực mau, mặc dù sắc mặt Tần Phi Li nhanh chóng táu nhợt, tinh thần ngược lại vẫn rất tốt.
Cẩm Ngôn chỉ rút vài lần máu độc, liền xong. Thân thể Tần Phi Li không tốt, lại liên tục lấy máu, cho nên cũng không thể biết phải lấy lượng máu bao nhiêu, nơi này lại không có công cụ kiểm nghiệm máu, cho nên Cẩm Ngôn chỉ có thể theo cảm giác của bản thân mà đoán, lấy ra một lượng máu an toàn.
Sau khi lấy máu độc xong, hắn liền lập tức được đưa vào dược phòng, bất quá, cũng không biết có phải hay không lấy máu quá nhiều, cư nhiên sắc mặt Tần Phi Li càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng có dấu hiệu hôn mê, Cẩm Ngôn vừa thấy bệnh trạng liền biết, vẫn là do máu lấy ra quá nhiều, nàng lấy công cụ đến, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bắt đầu giúp Tần Phi Li truyền máu, dùng là, cũng là máu của chính nàng.
Những người trước mắt ý thức được nàng đang làm chuyện gì, đều hút một ngụm khí lạnh.
Mấy ngày trước, lúc lấy đến dụng cụ, Cẩm Ngôn tốn chút công sức mới kiểm tra được nhóm máu của bản thân, thuận tiện cũng kiểm tra giúp Tần Phi Li, không biết là trùng hợp hay do nguyên nhân gì khác, nàng và Tần Phi Li cư nhiên lại cùng nhóm máu,vốn nàng cũng chỉ thử một chút, đương nhiên, cũng chuẩn bị cho việc lấy máu độc của Tần Phi Li, lại không nghĩ rằng, lúc này cư nhiên lại phát huy tác dụng..
Nguyên bản Tần Phi Li đang ở trạng thái buồn ngủ, lúc hắn tỉnh lại, nhìn đến ống dẫn trên người mình, lúc này mới ngẩn ra, mà một đầu khác, Cẩm Ngôn đang nằm im lặng ở nơi đó, mắt hắn rũ xuống, nhíu mi nhìn tình cảnh này.
“Vương gia, người tỉnh?” Một cỗ mùi thơm xộc vào mũi, ngừi tới đúng là Thanh Y.
Nhìn thấy khí sắc trên mặt hắn khôi phục không ít, lúc này Thanh Y mới theo lời Cẩm Ngôn không nhanh không chậm, gỡ ra kim tiêm.
Nàng thu thập kim tiêm, Cẩm Ngôn liền tỉnh lại, nhìn đến Tần Phi Li ở một đầu khác cũng đã tỉnh, vội vàng rút kim tiêm, từ trên giường đứng lên, đi về phía hắn nói: “Vương gia bây giờ còn có cảm giác đầu óc choáng váng không?”
Tần Phi Li lắc lắc đầu, nhìn nhìn nàng, đột nhiên vươn tay đến, sờ một bên mặt không bị mặt nạ che đậy, nói: “Sắc mặt ngươi tái nhợt rất nhiều, bởi vì truyền máu cho ta?”
Trên mặt ấm áp, là tay của hắn, vẻ mặt của hắn cực kì tự nhiên, nhưng tim Cẩm Ngôn vẫn là đập nhanh, lắc lắc đầu nói: “Ta không sao, lấy không nhiều máu, bồi bổ sẽ trở lại.”
Nàng hướng Tần Phi Li cười cười, mà ở một bên, Thanh Y nhìn bộ dáng hai người thân mật, nhất thời xấu hổ đứng ở nơi đó, Cẩm Ngôn vội vàng nói với nàng: “Thanh cô nương vừa tới, buổi trưa liền lưu lại dùng bữa đi?”
Thanh Y vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, lại gật đầu nói: “Vậy làm phiền Tần vương phi.”
“Không phiền.” Cẩm Ngôn cười cười nhìn nàng, xoay người lại, hai người cùng hợp lực đỡ Tần Phi Li lên xe lăn, Tần Phi Li vừa ngâm dược dục xong, giờ phút này toàn thân đều vô lực. Rốt cuộc ngồi lên xe lăn, Cẩm Ngôn lại cầm chăn đắp lên hai chân hắn, Tần Phi Li nhìn nàng một cái, để mặc cho nàng tùy ý hành động, hắn rũ xuống ánh mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cẩm Ngôn giúp hắn ra khỏi dược phòng, Thanh y cũng đi theo, bên ngoài đã sớm có một đóng người đang chờ. Tần hiên đứng ở rất xa, Phong Như nhìn thấy bọn họ bước ra, vội vàng chạy đến, tinh tế cao thấp đánh giá Tần Phi Li, lại lôi kéo tay hắn nói: “Thế nào? Có tốt không?”
Tần Phi Li mỉm cười, an ủi nắm tay nàng nói: “Đã tốt hơn nhiều, lần này, đều nhờ Cẩm Ngôn.”
Phong Như nhìn thoáng qua Cẩm Ngôn, cũng không có đọng tác ghét bỏ, chỉ là nhìn Tần Phi Li nói: “Trong lòng nhũ mẫu đều biết.”
Sau khi đi ra, Tần Hiên liền đẩy Tần Phi Li, Cẩm Ngôn phân phó cùng quản gia Thanh Y lưu lại dùng bữa, quản gia nghe xong, vội vàng xuống bếp an bài.
Nàng ở phía sau không có việc gì làm, sau khi Tần Phi Li tỉnh lại, tất cả mọi người đều vây quanh hắn, duy chỉ có Thanh Y đi cùng với nàng.
“Vương phi, những thứ kia, ta chưa từng thấy qua, chỉ là công dụng thực sự rất thần kì, vương phi học được ở đâu?”
Cẩm Ngôn cảm thấy nhảy dựng, sớm liền biết, việc này xẽ bị ngườ hỏi đến, vội vàng nói: “Nhìn thấy trong một quyển sách thuốc đơn lẻ, đây cũng là lần đầu tiên thử qua.’
“Sách tên là gì? Bây giờ hiện ở nơi nào?”
Trong lòng Cẩm Ngôn than một tiếng, trên mặt vội lộ ra một bộ dáng tiếc hận: “thời điểm lúc đầu xem cũng không lưu ý, cho nên nhất thời bây giờ không nhớ kĩ tên, sau này nơi ở của ta bị thiêu hủy, liền triệt để không biết.”
“Thiêu?” Thanh Y nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ đáng tiếc.
Cẩm Ngôn cũng giả bộ tiếc hận, nhất thời hai người đều không nói gì.
Thời điểm vượt qua cửa viện đi ra ngoài, Cẩm Ngôn ngẩng đầu, hôm nay trời có chút nắng, mặt trời chiếu lên người đến choáng váng. Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy bị ánh mặt trời chiếu đến mắt mờ, chaand dột nhiên liền nhũn ra, Thanh Y ở bên cạnh dường như đang nói gì đó, nàng nhất thời không nghe rõ, trước mắt bỗng tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, trong phòng hơi tối, chỉ có mấy ngọn đèn khẽ lay động. Mà Tần Phi Li ngồi dựa vào án thư, tựa hồ đang đọc sách. Quần áo bạch sam, nhanh nhẹn như tiên, mặc dù dưới ánh đèn, cũng rực rỡ không giống người thường.
Đầu Cẩm Ngôn còn có chút nặng, trong miệng lại khô rát. Nàng mới chống cánh tay muốn đứng lên, người phía trước hình như cảm giác được, quay đầu lại, nhìn thấy nàng tỉnh, Tần Phi Li vội vàng buông sách trong tay dè lại tay nàng: “Ngươi muốn cái gì? Ta lấy cho ngươi.”
Lúc này Cẩm Ngôn mới nhớ ra chuyện phía trước, thì ra là bản thân đột nhiên hôn mê. Chắc là do truyền máu hơi nhiều. Nàng yên lặng ngồi ở trên giường, chỉ vào ấm nước nói: “Có chút khát nước.”
Tần Phi Li vội đẩy xe lại, chỉ chốc lát sau, liền cầm đến một ly nước ấm.
Cẩm Ngôn thô lỗ há mồm to, lúc này mới cảm thấy hết khát, Tần Phi Li thấy nàng tỉnh, đối với bên ngoài hô một tiếng, rất nhanh Lãnh Nguyệt liền bưng một chén cháo tiến vào, mà còn có, một chén thuốc bắc đen xì. Cẩm Ngôn lúc này liền thống khổ.
Lãnh Nguyệt hầu hạ nàng lâu như vậy, tất nhiên biết rõ vì sao nàng lộ ra khuôn mặt thống khổ như vậy, nhẫn nại khuyên giải nói: “Vương phi, đây là do vương gia nhờ Thanh cô nương tỉ mỉ phối chế dược bổ huyết, nếu ngươi không uống, sẽ phụ tâm ý của vương gia.’
Cẩm Ngôn nhìn về phía Tần Phi Li, hắn cũng đã cầm lấy chén thuốc, ngay cả vẻ mặt ngày thường tựa tiếu phi tiếu cũng không có, nói: “Là chính ngươi uống, hay là để ta đút?”
Lãnh Nguyệt ở bên cạnh, ý cười trên mặt càng ngày càng sâu, Cẩm Ngôn thấy, trên mặt liền nóng lên, tiếp nhận chén thuốc nói: “Ta tự uống.”
Nín thở một hơi uống xong, uống thuốc quả thật rất khổ, làm cho mặt nàng đều nhăn thành một đoàn. Nhưng là sau khi uống thuốc xong, thời điểm nàng há miệng ra, bỗng nhiên có một khối ngọt ngào gì đó bỏ vào miệng nàng, nàng chợt cảm thấy thoải mãn, theo bản năng nhìn lại, Tần Phi Li đã thu tay, cườ nhẹ nói: ‘Biết ngươi sợ đắng, cho nên, sáng sớm liền cho người chuẩn bị. Thân thể ngươi vẫn còn yếu, ăn xong cháo liền ngủ một giấc, mấy ngày này, bồi bổ cho thật tốt.”
Hắn cực kì tự nhiên tiếp nhận chén thuốc của nàng, lầy cháo đến, múc một thìa, đút cho nàng, Cẩm Ngôn cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm cười thầm của Lãnh Nguyệt, không khỏi trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng khi vừa quay đầu, nhìn lại thìa cháo bên miệng, mất tự nhiên, sắc mặt đỏ lên nói: “Để tự ta ăn.”
Nhưng là lần này, Tần Phi Li rõ ràng không cho nàng cơ hội, mà không có đưa ra nói: “Há miệng.”
Cẩm Ngôn giật mình, khóe môi hắn lại không có ý cười, thấy nàng bất động, còn có xu thế nhíu mi, Cẩm Ngôn liền không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn há miệng ra.
Không biết Lãnh Nguyệt lặng lẽ lui xuống từ khi nào, chờ nàng ăn xong, nàng lai lặng lẽ tiến vào thu dọn bát đũa.
Sau khi Cẩm Ngôn ăn xong, vẫn nằm ở trên giường, mà Tần Phi Li lại tiếp tục đọc sách, cũng không biết qua bao lâu, nàng mới thấy hắn thổi tắt ánh nến, tới bên giường, dường như chuẩn bị đi ngủ.
Cẩm Ngôn vội xê dịch vào trong. Cho đến khi trên giường lõm xuống, người nọ nằm lên, hồi lâu sau, người bên cạnh liền vang lên tiếng hít thở đều đều.
Cẩm Ngôn xác định hắn đã ngủ, mới xoay người lại, trong bóng đêm, mặt hắn gần trong gan tấc, tuy rằng không thập phần rõ ràng, lại nhìn được rõ ràng, Cẩm Ngôn lúc này ngủ không được, nhìn hắn ngủ một hồi lâu, trong bóng tối, mi mắt hắn thon dài, môi mỏng hơi cong, mũi anh tuấn giống như được điêu khắc, làn da đẹp đến nỗi còn đẹp hơn da của nữ tử, hắn gần như vậy, lại nhớ đến hắn trong ngày thường, chỉ cảm thấy hắn tao nhã tốt đẹp không giống nhue thật, chờ đến lúc nhận ra mình đang làm cái gì, ngón tay của nàng đã ở trên mặt hắn, ở trong mắt của bản thân, tinh tế phác họa dung nhan của hắn, giờ phút này, giống như tháng ba hoa đào đến, tim Cẩm Ngôn bỗng nhiên đạp nhanh hơn vài phần, trong lúc nhất thời vội vàng rút lại tay, quay lưng lại, tim đập giống như không phỉa của mình, nhảy đến lợi hại.
Một đêm này, tất nhiên là mất ngủ.