Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi
Chương 74: Cầu cứu
Cả một đêm, Cẩm Ngô nằm trên giường lăn qua lộn lại. Lại nghĩ không ra biện pháp hữu hiệu nào. Bên ngoài ngoại trừ một ngày ba bữa đúng hạn đưa đến, cũng không có bất kì động tĩnh gì, ba ngày cứ như vậy trôi qua, ngay lúc Cẩm Ngôn mặt mày ủ dột, thời điểm khó khăn không tìm được đường ra, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tia động tĩnh. Bất quá khi chú tâm lắng nghe, lại không nghe thấy gì. Trong lòng Cẩm Ngôn không khỏi có chút thất vọng, nhưng đúng là trời không phụ lòng người, đến thời điểm nửa đêm, thanh âm kia lại tới, bất quá, lúc này cũng không giống như tiếng bước chân lúc trước, mà là thanh âm thùng thùng, giống như thanh âm đánh lên cái gì đó. Trong lòng nàng vui vẻ, chỉ cần có thanh âm khác, nói lên gần đây có người, chỉ cần có người khác ở, nói không chừng nàng còn có cơ hội cầu cứu.
Nàng ngừng thở lắng nghe, thanh âm kia luôn luôn kéo dài, thật nhỏ, lại không phải từ bên ngoài truyền đến, nàng cẩn thận lắng nghe ở mọi nơi, lúc này mới khẳng định: Thanh âm kia, là từ nóc nhà truyền đến.
Bốn phía đều bị canh giữ nghiêm ngặt, bởi vì nóc nhà quá cao, Cẩm Ngôn không thể không dịch chuyển cái bàn đến, đứng trên mặt bàn chạm được nóc nhà, nàng vươn tay, nhẹ nhàng gõ lên, quả nhiên thanh âm bên trên thật trống trãi, phía trên kia, hoặc là nơi người ở, hoặc là đường cái rộng lớn, nhưng ít ra, là một con đường sống.
Nửa đêm, thời điểm hai gả thủ vệ đang mê man, nàng vịn lấy cửa gỗ, cầm ghế dựa, từng chút từng chút gõ lên phía trên, chỉ hi vọng là như vậy sẽ có thể làm cho người bên trên chú ý, mặc dù biện pháp này rất khó thành công, nhưng nàng vẫn cố gắng thử một lần.
Nàng gõ cả một đêm, mệt đến nỗi hơi thở không ổn định, nhưng phía trên cũng không có động tĩnh gì, trong nhất thời không khỏi làm cho nàng thất vọng. Nhưng mà, nếu không tiếp tục, chỉ sợ chút hi vọng thật vất vả mới thấy cũng mất đi, cuối cùng chỉ có thể an ủi bản thân, cũng may những người khác cũng không chú ý.
Ba đêm liên tục, nàng đều kiên trì không ngừng gõ. Nàng dành thời gian ban ngày để ngủ, buổi tối lại tiếp tục, mỗi khi đến buổi tối, phía trên kia lại có chút động tĩnh, bắt đầu là bước chân, tiếp theo là thanh âm thùng thùng, điều này càng làm cho Cẩm Ngôn xác định, phía bên trên nhất định là phòng ở.
Mà càng làm cho nàng vui vẻ đó là, vào buổi tối ngày thứ tư, bên trên bỗng nhiên có nước nhỏ giọt xuống, từng chút từng chút. Nơi này có thể bị ngấm nước, hoặc là ở đây có khe hở, hoặc nơi này chính là nơi mỏng nhất. Nàng bắt đầu thay đổi vị trí gõ, mà đêm nay, phía trên cư nhiên có thanh âm đáp lại, không biết là thanh âm do thứ gì phát ra, ba tiếng. Cẩm Ngôn vui vẻ, vội vàng đáp lại gõ ba tiếng. Người nọ lại gõ hai tiếng, nàng đáp lại hai cái, gõ năm tiếng, nàng gõ lại năm tiếng, su đó rốt cục phía trên cũng có động tĩnh, lúc nữa đêm trời gần sáng, đột nhiên trong phòng sáng ngời, làm Cẩm Ngôn bỗng chốc kinh hỉ đến rơi lệ. Một nữ tử cỡ mười tám mười chín tuổi, theo vị trí bị đục nhô đầu ra, nàng kia không nói gì, chính là dùng ánh mắt nhìn nàng, bộ dáng hết sức kỳ quái.
Trong lòng Cẩm Ngôn mừng rỡ, liền cuống quýt xé xuống mảnh vải trên áo sơ mi, nhịn đau cắn đầu ngón tay, viết chữ trên mảnh vải.
Nàng cũng không biết nữ hài tử này có biết chữ không, nhưng trước mắt, đây là hi vọng duy nhất. Nàng vội vàng viết xuống vài chữ, đưa tới trước mặt cho nàng kia xem, sau khi nàng kia xem qua, một mặt hiểu rõ, cũng không nói tiếng nào, lập tức liền đứng dậy rời đi. Cẩm Ngôn quýnh lên, cho rằng nàng kia muốn bỏ đi, lại không nghĩ rằng, sau một lúc, nàng đã lấy đến một thanh chủy thủ, ở phía trên tỉ mỉ đục xuống. Cẩm Ngôn vén lên quần áo đứng ở phía dưới, tiếp theo nàng ta phủi bụi đất cùng gỗ vụn, chỉ chốc lát sau, liền xuất hiện một cái lỗ đủ cho một người chui lọt. Nàng kia mặt mày vui vẻ, vươn tay đến, trong lòng Cẩm Ngôn vui như điên, cho đến khi an toàn rời đi, nàng mới nhẹ nhàng thở ra!