Tân Sủng
Chương 23: Trở mặt
Hứa Kha nở nụ cười trêu đùa lại anh: "Cậu đi nghỉ ngơi đi. Bên cạnh bệnh viện có một phòng tiếp khách đấy."
"Không cần đâu, tôi ở đây được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi."
"Tôi ở đây, chăm sóc mẹ tôi thuận tiện hơn." Hứa Kha cảm thấy để một người lạ ở lại chăm sóc mẹ mình vô cùng kì quặc. Sự xuất hiện bất ngờ của anh, cô vẫn chưa thể nói rõ là không thích hợp ở đâu, nhưng vì tình trạng hiện giờ của mẹ cô cho nên cô chẳng thể cứng ngắc mà hỏi bà lí do, vì thế một chút nghi hoặc trước mắt chỉ có thể giấu vào trong lòng.
Đêm nay, Hứa Kha ở trong phòng bệnh chăm sóc Thiệu Nhất Bình, giấc ngủ không hề yên ổn.
Trưa hôm sau, Lâm Ca vội vàng chạy tới đây. Qua một ngày đêm dùng thuốc, huyết áp và nhịp tim của Thiệu Nhất Bình đã ổn định hơn nhiều, tình trạng cũng đã khả quan hơn. Nhìn thấy Lâm Ca tới đây, tinh thần bà cũng sảng khoái hơn trò chuyện vài câu với anh.
Ánh nắng giữa trưa chiếu lên trên chiếc giường trong phòng bệnh rất dễ khiến người ta biếng nhác, Thiệu Nhất Bình bị ánh nắng ban trưa chiếu vào nên có vẻ hơi mệt mỏi uể oải, Hứa Kha lập tức chỉnh chăn lại thật tốt để bà nghỉ ngơi, cùng Lâm Ca đi ra ngoài hành lang.
Lâm Ca thấp giọng hỏi: "Dì khi nào mới tới tỉnh Y?"
"Bác sĩ bảo ngày mai."
Lâm Ca đưa một tấm thẻ cho Hứa Kha."Nếu không đủ anh sẽ đi mượn thêm."
Hứa Kha cầm lấy tấm thẻ, trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng cô lại đem tấm thẻ đặt vào tay anh.
"Em tìm Tiểu Tiểu vay cô ấy 10 vạn rồi, sau này sẽ bán nhà đi trả lại cho cô ấy."
Sắc mặt Lâm Ca có chút không được tự nhiên. Anh lại đem tấm thẻ đặt vào lòng bàn tay Hứa Kha, thấp giọng nói: "Em cứ cầm đi, có nhiều tiền vẫn tốt hơn mà."
"Không cần. Bác sĩ nói không quá 10 vạn đâu."
Lâm Ca im lặng không nói gì, nhìn xuống cây ngô đồng dưới sân, dường như có tâm sự.
Lúc này, Doãn Vãn Thừa đã ăn cơm trưa ở bên ngoiaf xong, quay lại đây, nhìn thấy Lâm Ca và Hứa Kha ngồi cùng một chỗ, sửng sốt một chút rồi nở nụ cười đon đả.
Hứa Kha đứng dậy giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi Lâm Ca, đây là, Doãn Vãn Thừa."
Cô cũng chẳng biết phải giới thiệu thân phận anh như thế nào, đành chỉ nói tên ra.
Lâm Ca đứng dậy mỉm cười bắt tay Doãn Vãn Thừa, trong lòng lại thấy kì lạ. Chưa từng nghe Hứa Kha đề cập đến một cái tên như vậy bao giờ. Anh ta sao lại xuất hiện ở trước giường bệnh của Thiệu Nhất Bình?
Doãn Vãn Thừa thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hứa Kha, mở miệng hỏi: "Tiểu Kha, di động của cậu hết pin à ? Vừa rồi Thẩm Mộ gọi điện thoại cho cậu không được."
Hứa Kha cúi đầu lấy điện thoại di động ra, quả nhiên hết pin rồi.
"Anh ấy bảo, bác sĩ và phòng bệnh đã sắp xếp xong rồi. Sáng mai tới đón dì Thiệu, bảo cậu yên tâm."
Anh ở trước mặt Lâm Ca nhắc tới Thẩm Mộ, Hứa Kha thoáng có chút không được tự nhiên, thấp giọng ừ một tiếng.
Ba người ngồi trên hàng lang nói chuyện một lát, Thiệu Nhất Bình thức dậy. Ba người quay lại phòng bệnh, Doãn Vãn Thừa nói những câu rất buồn cười, nụ cười Thiệu Nhất Bình mang theo vẻ hiền từ, ánh mắt nhu hòa như nước.
Hứa Kha nhìn Doãn Vãn Thừa, lại có chút ghen tị với anh.
Mẹ cô dường như chưa bao giờ thích Lâm Ca tới như vậy, tuy rằng vẫn luôn nói anh ưu tú và hiểu chuyện, nhưng lại không coi anh như con ruột, chỉ là một cảm giác vừa ý từ đáy lòng thôi, rốt cuộc vẫn có chút khách khí, thiếu chút tình cảm. Còn lúc Thiệu Nhất Bình nhìn Doãn Vãn Thừa, không chỉ là vừa ý mà là vô cùng yêu thương. Có lẽ bà hợp với anh chàng này hơn.
Có Lâm Ca ở đây, Hứa Kha cảm thấy thời gian có vẻ trôi đi rất nhanh, trong lòng cũng yên ổn hơn nhiều. Có đôi khi bản thân cô không tự giác luôn nghĩ mình rất kiên cường rất độc lập, nhưng khi thực sự gặp phải khó khăn, thực ra cô vẫn hi vọng ở sau lưng mình có một ngọn núi. Tuy rằng không phải để dựa vào thì đó cũng là một chỗ dựa vững chắc để khiến cô an lòng hơn.
Sáng hôm sau, tỉnh Y sắp xếp một chiếc xe cấp cứu tới đây đón Thiệu Nhất Bình đi. Một giờ sau, đã tới khoa ngoại của bệnh viện tỉnh Y.
Hứa Kha không ngờ Thẩm Mộ đã ở đây rồi.
Lúc anh nhìn cô, ánh mắt anh nhìn vẫn cứ bá đạo như thế, mặc dù là ở trước mặt Lâm Ca.
Hứa Kha thoáng có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lâm Ca , anh dường như có chút không thoải mái . Cũng may, sau khi Thẩm MỘ giới thiệu chủ nhiệm Trương của khoa ngoại với cô xong thì anh cũng rời đi ngay.
Chủ nhiệm Trương cho Thiệu Nhất Bình làm một loạt kiểm tra, sau đó nghiên cứu cách chữa trị. Hứa Kha vừa nghe ông nói phải chiết đi 3 tĩnh mạch trên đùi của Thiệu Nhất Bình để ghép vào tim bà, lòng cô đã quay trở lại cảm giác kinh hoàng.
Đến lúc chập tối, y tá đến đưa cô đơn đồng ý làm phẫu thuật, để cô ký tên lên đó.Taycô cứ run rẩy mãi, chỉ có hai chữ viết đơn giản bây giờ lại vô cùng khó khăn. Tình huống này xuất hiện ngoiaf dự đoán của cô, toàn bộ mọi thứ ở trước mắt đều thật mơ hồ.
Doãn Vãn Thừa đè lên mu bàn tay cô, cười ha ha nói: "Đừng run, nếu không chữ sẽ rất xấu."
Vốn chỉ là một động tác vô tình của anh ta, nhưng sắc mặt Lâm Ca lập tức đã mất tự nhiên . Anh là một người rất bảo thủ, vẫn cảm thấy khi nam nữ đã dùng tới ngôn ngữ tay chân thì phải quan hệ vô cùng thân mật mới có thể .
Hứa Kha giờ phút này tâm tư sợ hãi, căn bản không để ý tới thần sắc của anh, nhưng Doãn Vãn Thừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, mỉm cười, giả bộ vô tình buông tay ra.
Chín giờ hơn tối hôm đó, bác sĩ sắp xếp cho Thiệu Nhất Bình rửa ruột, vì sáng sớm hôm sau đã phải chuẩn bị phẫu thuật rồi.
Theo như lời y tá, Hứa Kha vô tình mới biết, chủ nhiệm Trương vốn từ 1 tháng 5 đã đi nghỉ ở Hải Nam , nhưng Thẩm Mộ lại cương quyết giục ông từ Hải Nam trở về đây. Nghe thấy cái tên này, lòng Hứa Kha không phải là không cảm thấy biết ơn anh, nhưng lời cảm ơn đó cô lại yên lặng đặt trong lòng.
Cả đêm hôm đó, lòng cô đều không yên ổn, không thể ngủ nổi, trên đời này không có gì là tuyệt đối, ngay cả khi biết chủ nhiệm Trương là chuyên gia tốt nhất ở đây cô vẫn cảm thấy sợ hãi không thể kiên cường mà đối mặt.
Chưa đến 8 giờ sáng hôm sau, y tá đã tới đưa Thiệu Nhất Bình vào phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật này tới tận chiều mới xong.
Lần chờ đợi này lâu quá, Hứa Kha căng thẳng bóp chặt lấy bàn tay mình, ngón tay lạnh như băng, các đốt ngón tay trắng bệch. Đến 5 giờ chiều, Thiệu Nhất Bình từ phòng phẫu thuật được đưa tới phòng theo dõi. Hứa Kha vừa thấy bóng dáng của mẹ mình, nước mắt lập tức rớt xuống không ngừng lại được. Thiệu Nhất Bình cả người cắm rất nhiều ống dịch, miệng thì chụp bình ôxi, cơ thể mỏng manh như một chiếc lá sắp rụng, dường như chỉ có máy móc mới có thể cứu được mạng sống của bà.
Chủ nhiệm Trương đi tới, an ủi cô: "ca phẫu thuật của bà rất thành công, cô cứ yên tâm. Bây giờ bà sẽ được người trong phòng theo dõi chăm sóc, cô không cần chăm sóc bà nữa, về nhà nghỉ ngơi chút đi."
Doãn Vãn Thừa cũng nói: "Đúng vậy, Tiểu Kha cậu trở về nghỉ ngơi chút đi, mấy ngày nay cậu không ăn được không ngủ được, không khéo cũng ngã quỵ đấy, cậu về nhà đi, tôi ở đây chăm sóc bà được rồi."
Người trong phòng theo dõi không cho cô đi vào, bên trong có các y tá bác sĩ trực theo ca chăm sóc bà , Hứa Kha nghĩ ngợi, gật gật đầu đồng ý .
Trở lại căn nhà ở Hổ Tây, Hứa Kha bất ngờ phát hiện ra, Lý Bình Ngọc lại ở đây.
Lâm Ca cũng có chút bất ngờ, "Mẹ, mẹ tới đây lúc nào vậy?"
"Mẹ vừa tới lúc trưa, con không phải nói mẹ Tiểu Kha nằm viện sao, mẹ mang vài quả trứng gà tới đây rồi."
Hứa Kha vội nói: "Cám ơn dì, khiến dì phải lo lắng rồi ." Nói thật, cô đối với việc Lý Bình Ngọc qua đây đã rất bất ngờ rồi nhưng càng bất ngờ hơn khi bà quan tâm tới bệnh tình của mẹ cô như thế.
Lâm Ca săn sóc nhìn cô "Tiểu Kha, em đi tắm rồi ngủ một giấc đi."
Lý Bình Ngọc cũng nói: "Mau đi đi."
Hứa Kha tắm xong, nằm ở trên giường ngủ được một chút, tỉnh lại vừa nhìn đồng hồ, đã là 7 rưỡi tối, liền nhanh chóng bước xuống giường.
Mở cửa phòng ra, trong phòng khách im lặng xem TV, đồ ăn đã nấu xong xuôi để hết trên bà, ba mẹ con Lý Bình Ngọc rất im lặng ngồi trên sô pha.
Hứa Kha có chút ngại ngùng, đi qua đó, "Dì, cháu xin lỗi, mọi người cứ ăn cơm trước, không cần chờ cháu đâu ạ."
Lý Bình Ngọc cười cười: "Cháu mấy hôm nay vất vả nhiều . Mau tới đây ăn cơm, xem thức ăn có hợp khẩu vị không."
Hôm nay Lý Bình Ngọc khiến Hứa Kha rất cảm động. Đây là lần đầu tiên cô ăn đồ ăn do bà nấu. Đồ ăn trên thật phong phú, cá pecca hấp, tôm nõn kho, trứng gà rán.
Nhưng không khí trên bàn cơm rất kì lạ, Lâm Dao ngày hôm nay chẳng nói lời nào, còn Lý Bình Ngọc lại nhiệt tình hơn rất nhiều so với mọi người, liên tiếp gắp thức ăn cho Hứa Kha.
Ăn cơm xong, Hứa Kha đang định đi rửa bát. Lý Bình Ngọc ngăn cô lại: "Để Lâm Dao làm đi, dì có chuyện muốn nói với chau một chút."
Lâm Dao thu dọn xong vào nhà bếp ngay, không biết vì sao khuôn mặt cô ta lại rất nặng nề.
Lý Bình Ngọc cúi đầu thở dài thật mạnh, nói với Hứa Kha: "Tiểu Kha, xin lỗi cháu, Lâm Dao đã làm sai một chuyện, dì cũng chẳng biết nên nói với cháu thế nào."
Hứa Kha ngẩn người.
Lâm Ca yên lặng đứng dậy, đi vào trong phòng ngủ, một lát sau cầm một tập hợp đồng đi tới. Sắc mặt anh rất khó coi, muốn nói gì đó nhưng lại khó mở miệng, lúc đưa hợp đồng cho Hứa Kha có một loại xấu hổ không biết tay chân nên để đâu cho đúng.
Hứa Kha không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, có một loại dự cảm không tốt lắm, đến khi cô cầm lấy hợp đồng, nhìn vào phòng tên người mua, dường như không thể tin được hai mắt mình nữa.
Lâm Dao.
Hứa Kha trong đầu ầm ầm một tiếng, nhất thời giận tới mức không nói nên lời. Nếu như, Lâm Dao viết tên người mua là Lâm Ca, cô cũng sẽ không tức giận đến thế. Số tiền mua căn nhà này có nửa chút nào liên quan tới Lâm Dao không? Cô ta sao có thể làm vậy?
Hai năm nay, rất nhiều việc như vậy cô đều có thể nhịn, nhưng hôm nay, Lâm Dao thật sự rất quá đáng. Tất cả các hợp đồng cô đều kí tên rõ ràng rồi, chỉ còn một việc đi quẹt thẻ trả tiền thôi. Nhưng cô thế nào cũng không ngờ tới, Lâm Dao thế mà lại làm ra chuyện như vậy. Tính cách cô ta luôn rất keo kiệt bủn xỉn, nhưng Hứa Kha vẫn thấy nhân phẩm cô ta không có vấn đề gì, vẫn cho rằng, cô ta không phải một người xấu, đó là nguyên tắc làm việc của mỗi người. Cho nên, cô chưa bao giờ đề phòng cô ta, vẫn cố gắng đối xử với cô ta như người nhà, rộng lượng hết sức.
Lâm Ca thấp giọng nói: "Lúc Lâm Dao quẹt thẻ, phát hiện tên của tấm thẻ là của anh, vì thế đã đổi hợp đồng kí tên lại lần nữa."
Hứa Kha chán nản, kinh ngạc nhìn Lâm Ca.
"Đúng, tấm thẻ đó là của anh, nhưng tiền trong đó là của em, là tiền em chơi chứng khoán, và tiền mẹ em cho em , nó dựa vào cái gì mà làm như vậy, một câu cũng không hỏi?"
Lý Bình Ngọc vội nói: "Nó chỉ nghĩ đó là tiền của Lâm Ca . Hai ngày trước, nó thương lượng với Lâm Ca là tên người chủ nhà sẽ viết tên nó, Lâm Ca nói tiền mua nhà là của cháu , không thể làm như vậy. Kết quả hôm nay nó nhìn thấy, chủ thẻ là Lâm Ca , nghĩ là Lâm Ca lừa nó, nhất thời tức giận ngập đầu, làm sai."
Hứa Kha nhìn tờ hóa đơn, càng tức giận hơn.
"Lúc đấy cháu ngồi trên xe gọi điện thoại cho Lâm Dao, nói mẹ cháu bị bệnh phải dùng tới tiền, nhà ở tạm thời không mua nữa . Lâm Dao nói đã mua rồi. Nhưng trên hóa đơn này viết rõ ràng là 4 giờ chiều. Tại sao nó có thể làm như vậy? Cái này căn bản không phải do tức giận mà làm sai, căn bản là vấn đề nhân phẩm!"
Đột nhiên, Lâm Dao từ trong phòng bếp chạy ra, phẫn nộ chỉ chỉ vào Hứa Kha nói: "Hứa Kha, cô dừng cái việc đó lại đi, cô mới là người có vấn đề về nhân phẩm! Cô và Thẩm Mộ ôm hôn nhau đến nỗi lên cả mặt báo, toàn thành phố đều biết rồi, cô còn có mặt mũi mà nói người khác ư!"
Sắc mặt Lý Bình Ngọc lập tức thay đổi.
Hứa Kha tức giận đến mặt trắng bệch, nhìn Lâm Dao, hôm nay thực sự là lần đầu tiên cô biết con người này, hiểu rõ con người này.
Lâm Dao xoay người từ trong phòng lấy ra một quyển báo, ném lên bàn cơm.
"Mẹ, mẹ đừng để anh con lừa, cô ta có ngốc đâu mà gửi tiền vào trong thẻ của anh con? Đó rõ ràng là tiền của anh con mà! Cô ta là một người phụ nữ gian xảo, mỗi ngày quấn lấy anh trai con, ảnh chụp đã bị đưa lên báo rồi mà anh con vẫn còn bênh cô ta."
Hứa Kha tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cô không ngờ tới hai năm nhún nhường của mình, đổi lại là một cái đánh giá như vậy.