Tân Sủng

Chương 20: Không nơi nương tựa


Chương trước Chương tiếp

Ngắt điện thoại, bàn tay Hứa Kha có chút run rẩy.

Cô xếp gọn mấy tờ hợp đồng lại, cả giấy tờ và thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Dao.

"Chị bây giờ phải về tỉnh L ngay. Mật mã thẻ ngân hàng là 821125."

Lâm Dao ngạc nhiên nhìn Hứa Kha, "Bây giờ chị phải về tỉnh L ư?"

"Ừ, chị phải đi ngay bây giờ. Xong việc rồi , em đem hợp đồng về cất cẩn thận đi nhé."

Hứa Kha vội vàng dặn dò xong, nhanh chóng đi ra khỏi tòa nhà. Đứng ở đầu đường, người đến kẻ đi tấp nập, dưới ánh mặt trời gay gắt của tháng năm, thế mà cơ thể cô lại run lên từng đợt.

Người yêu thương cô nhất trên thế giới này, người thân duy nhất của cô, bây giờ đang ở trong bệnh viện không rõ sống chết thế nào.

Sự sợ hãi trong lòng cô đã lên tới cực hạn. Thành phố lớn như vậy, trong biển người mênh mông, cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến thế, lòng cô hiu quạnh như giống như một ngọn cỏ cô đơn giữa dòng nước xiết, một mình chống đỡ mọi chuyện, không có bất cứ một nơi nào có thể nương tựa.

Cô đón một chiếc taxi, sau khi ngồi lên, lái xe vừa nghe cô muốn đi ra ngoại ô đã có vẻ không bằng lòng cho lắm.

Hứa Kha đưa ra 500 ngàn, vội vàng khẩn cầu nói: "Bác ơi, giúp cháu chút đi, cháu có việc gấp phải về ngay. Phiền bác đi nhanh một chút."

Tài xế cầm tiền, xe đi trên đường về tỉnh L.

Ngồi trên xe, lòng cô vẫn sợ hãi không ngừng, tất cả mọi loại khả năng cứ quay vòng vòng trong đầu, tra tấn cô từng giờ từng phút, khoảnh khắc này cô cảm thấy mình yếu đuối đến mức sắt đứt dây thần kinh rồi.

Tim của Thiệu Nhất Bình không khỏe, rất lâu trước kia Hứa Kha đã từng nghe cha cô đề cập tới việc này, năm đó bác sĩ đề nghị bà không nên mang thai, nhưng bà lại mạo hiểm để sinh cô ra, sau khi sinh con xong, bà phải ở lại bệnh viện tận 2 tháng. Mấy năm gần đây, điều Hứa Kha lo lắng nhất chính là sức khỏe của bà. Bây giờ cô thầm cầu nguyện trăm ngàn lần trái tim bà đừng phát bệnh nữa, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay đã chảy ròng ròng.

Cô ngồi trên taxi, tâm tư rối loạn, đột nhiên cô lại nghĩ tới, bệnh này của mẹ cô rất cần tiền hơn nữa còn là một số tiền rất lớn. Vừa rồi bị dọa tới mức quýnh quáng cả lên, thế mà lại không nghĩ tới chuyện này, cô lập tức lấy di động ra gọi cho Lâm Dao.

"Lâm Dao, tạm thời không mua nhà nữa ."

"Sao?"

"Mẹ chị bị bệnh, việc nhà cửa nói sau, bây giờ thì chưa mua được."

"Không được đâu, tiền đã đưa rồi mà."

Hứa Kha ngẩn ra, sao lại có thể nhanh như thế? Xem vừa cô còn thấy có bao nhiêu người xếp hàng mà, ít nhất cũng phải nửa giờ mới có thể tới lượt chứ. Suy nghĩ của cô lúc này còn đang đặt ở phòng bệnh kia, rối loạn ngắt điện thoại, hận không thể mọc ra hai cánh để bay nhanh về đó.

Xe đi rất nhanh, một giờ sau, xe đã dừng lại ở bệnh viện nhân dân tỉnh L.

Hứa Kha chạy nhanh lên phòng cấp cứu trên tầng 2.

Dì Mạnh hàng xóm đang ngồi ở bên ngoài, vừa thấy Hứa Kha đã chạy nhanh tới nắm chặt lấy tay cô.

"Con bé này, cuối cùng con cũng về rồi. Chú Lý của con cũng không có ở nhà, một mình dì ở đây sợ hãi quá."

Mắt Hứa Kha ngân ngấn nước, hỏi: "Dì Mạnh, mẹ con thế nào rồi?"

"Đã vào được nửa tiếng rồi, bác sĩ vẫn chưa thấy ra."

Một giọt nước mắt của Hứa Kha không nhịn được liều mạng chảy xuống.

Dì Mạnh vỗ vào mu bàn tay cô, "Con đừng lo lắng quá,mẹ con hiền lành tốt bụng như thế, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho bà ấy."

Hứa Kha nghẹn ngào , "Dì Mạnh, cảm ơn dì."

"Nói gì vậy, đều là hàng xóm già bao nhiêu năm trời rồi . Hôm nay có một người khách nào đó đến nhà con. Dì đi xuống vườn hái rau, thuận tiện cắt hai cây tỏi tây và ít rau cho mẹ con đãi khách, không ngờ, lúc vào đã thấy mẹ con ngất trên ghế rồi."

"Khác nào ạ?" Hứa Kha rất không hiểu, hai người nhà cô thực ra không có bà con thân thích gì cả, bình thường rất ít khi có khách tới nhà.

"Dì không biết, trước kia chưa thấy bao giờ, đi xe BMW, có tài xế riêng, là một người phụ nữ phong cách rất phương tây."

Lòng Hứa Kha cả kinh, lập tức nghĩ tới một người.

"Bà ấy có phải chống gậy không ạ?"

"Gậy hả? Dì không để ý lắm, hình như bước chân không được như người bình thường."

Hứa Kha lập tức đã hiểu ra. Một cảm xúc tức giận lập tức vọt lên trong lòng. Đã nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Tiếu Sơn đã qua đời từ lâu rồi, Lê Cảnh Hoa chẳng lẽ vẫn chưa thể từ bỏ, phải đuổi tận giết tuyệt sao?

Ai cũng có thể tổn thương cô, nhưng nhất quyết không thể tổn thương mẹ cô. Giận dữ sinh dũng cảm, cô lấy di động ra bấm số của Thẩm Mộ.

Điện thoại vừa được nối, Hứa Kha đã nói ngay: "Thẩm Mộ, mẹ anh quá đáng quá đấy! Bà ấy rốt cuộc định làm trò gì? Chẳng lẽ phải ép mẹ tôi tới chết mới hả giận sao?"

Hứa Kha không thể áp chế được sự phẫn nộ của bản thân, từ trước đến nay cô vẫn luôn không thích lôi chuyện cũ ra nói, nhưng đến hôm nay hì cô không thể nhịn được nữa, nói vài lời tự trong đáy lòng mình: "Chuyện của thế hệ trước, tôi vốn chẳng có tư cách gì mà bình luận cả. Nhưng chẳng lẽ mẹ anh năm đó không có lỗi sao? Chú Thẩm bị ung thư dạ dày nằm viện ba tháng, bà đem tất cả mọi chuyện giao hết lại cho y tá bác sĩ, từ đầu tới cuối chỉ từ nước ngoài về đúng một lần. Bà đã làm đủ trách nhiệm của một người vợ chưa? Bà ấy có chăm sóc chú Thẩm được một ngày sao? Bà ấy ngoài bỏ tiền ra thì còn bỏ ra chút tâm sức gì không? Bà ấy có tư cách gì mà trách cứ người khác?"

Vừa nói xong, nước mắt Hứa Kha chảy xuống, vừa nghĩ tới cảnh mẹ mình bị Lê Cảnh Hoa làm cho tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, cô lại cảm thấy thật khó chịu.

Thẩm Mộ trong điện thoại dường như chẳng biết gì, vội hỏi: "Mẹ em sao vậy?"

Hứa Kha không trả lời, chỉ nói: "Số điện thoại mẹ anh là bao nhiêu, tôi muốn nói chuyện với bà ấy."

Thẩm Mộ vội hỏi: "Rốt cục là mẹ em xảy ra chuyện gì rồi? Em bây giờ đang ở đâu?"

Hứa Kha thấy anh không chịu nói số điện thoại của Lê Cảnh Hoa cho cô lập tức không muốn nói nhiều với anh nữa, ngắt điện thoại.

Một ngày hôm nay cô cảm giác như bao năm đã trôi qua, cuối cùng cũng có một vị bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi đi từ trong phòng ra.

"Ai là người nhà?"

Hứa Kha lập tức đứng lên, "Tôi là con gái của bệnh nhân."

"Cô tới đây."

Hứa Kha theo ông đi vào một văn phòng. Bác sĩ đầu tiên hỏi qua về lịch sử căn bệnh và một vài vấn đề khác, sau đó nói với Hứa Kha về bệnh tình của Thiệu Nhất Bình, cuối cùng nói: "Nơi này thiết bị và kỹ thuật không thể đảm bảo, chờ thêm vài ngày nữa bệnh tình ổn định rồi, tốt nhất nên chuyển nên tuyến trên làm phẫu thuật tim bắc cầu."

Hứa Kha không yên tâm hỏi: "Có rủi ro không?"

"Tất nhiên là có những rủi ro. Đầu tiên là rủi ro của việc gây tê, sức chịu đựng của mỗi người đối với thuốc tê rất khác nhau, để phẫu thuật được thì phải làm cho trái tim không đập nữa, không thể phủ nhận sẽ có những tình huống bất ngờ xảy ra. Còn có, lượng máu truyền vào vấn đề là phải hút hết những máu cũ ra sau đó truyền lượng máu mới vào mạch máu, nếu ngoài ý muốn, mạch máu sẽ vỡ ra gây xuất huyết ở nhiều nơi. Mọi thứ đều có thể rất nguy hiểm , bác sĩ chúng tôi có trách nhiệm phải báo cho người nhà biết để mọi người chuẩn bị tâm lí thật tốt."

Hứa Kha nghe xong hồn bay phách tán, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

"Tất nhiên , tất cả những cái đó chỉ là rủi ro có thể xảy ra cho nên phải nói cho cô biết. Nhưng nhìn những bệnh nhna đã phẫu thuật trước đây, hiệu quả đạt được cũng rất tốt, kĩ thâutj phẫu thuật đó bây giờ đã tiên tiến hơn nhiều rồi. Tôi đề nghị nên phẫu thuật, bằng không lúc nào tính mạng của bệnh nhân cũng bị đe dọa."

Hứa Kha thoáng yên tâm, một lát sau mới hỏi: "Chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu?"

"Chắc chưa tới 10 vạn."

Hứa Kha tính toán trong lòng, số tiền Thiệu Nhất Bình đưa cho cô và cả số tiền cô tiết kiệm được đều chuyển hết vào tấm thẻ ngân hàng cô dùng để chơi chứng khoán kia, lúc này số tiền cô cầm trong tay thực sự cũng chẳng có bao nhiêu. Cuộc đời chính là muốn trêu đùa con người như vậy. Gấp gáp thế này tìm ở đâu được 10 vạn đây?

Lúc này, cô đột nhiên nghĩ tới một người, do dự một lát cuối cùng cô vẫn gửi một tin nhắn vào số điện thoại của người ấy.

"Tiểu Tiểu, mẹ tớ phải phẫu thuật cần gấp 10 vạn. Tớ sẽ trả cho cậu sau."

Đây là lần đầu tiên trong đời cô đi vay tiền, còn vay một số tiền nhiều như vậy, trong lòng Hứa Kha vô cùng khó chịu không thoải mái. Bên miệng mẹ cô thường có một câu là: anh em thân thiết, tiền bạc rõ ràng. Trên thế giới này có mấy cái tình thân thế mà bởi vì tiền bạc mà thay đổi hương vị, vì thế cho nên cô không muốn có dây dưa tiền bạc với người bạn thân duy nhất của mình.

Nhưng, tất cả những nguyên tắc lúc gặp phải vấn đề gì đó thì đều phải trải qua thử thách. Hoặc là kiên trì, hoặc là bỏ qua.

Mạc Tiểu Tiểu rất nhanh gọi lại cho cô.

"Hứa Kha, dì làm sao vậy? Bệnh gì?"

"Cần làm phẫu thuật tim bắc cầu."

"Ừm, đừng lo, tớ chuyển tiền ngay cho cậu đây. Đúng rồi, chuyển đến bệnh viện của Trương Phỉ đi, có người quen sẽ dễ dàng hơn."

Hứa Kha trong lòng có một dòng nước nóng chảy qua thật ấm áp, cổ họng nghẹn ứ nói: "Tiểu Tiểu, cám ơn cậu."

"Cậu coi tớ là người ngoài sao, ghét quá. Gửi cho tớ số tài khoản nhanh nhé."

Hứa Kha gửi số tài khoản của Thiệu Nhất Bình qua đó. Lúc này, Thiệu Nhất Bình đã được đưa vào phòng theo dõi, trên người bà cắm rất nhiều dây dợ và bình truyền nước, còn phải đeo bình oxi. Nước mắt của Hứa Kha lúc này lại tiếp tục chảy.

Trong suy nghĩ của cô, mẹ cô luôn là người rất kiên cường bây giờ lại phải nằm trên giường bệnh, nhỏ bé suy nhược như thế, trong tim phổi Hứa Kha đều là buồn bã đau đớn. Một vài chuyện mới xảy ra gần đây hiện lên trong đầu cô, lòng cô vừa chau xót vừa vui vẻ, vừa hạnh phúc lại vừa bi thương .

Giờ phút này cô mới cảm nhận được bản thân mình có bao nhiêu cô đơn bất lực, gánh nặng kinh tế và tâm lí sợ hãi cả hai đều đặt trên vai cô, trong giây lát làm cô cảm thấy thật nặng nề. Phía sau cô, không có một ai có thể để cô dựa vào.

Rất lâu sau, điện thoại cô đổ chuông, là điện thoại của Lâm Ca. Giọng điệu anh rất vội vàng: "Tiểu Kha, mẹ em sao vậy? Em đang ở đâu thế?"

Hứa Kha thấp giọng nói: "Mẹ em bệnh tim tái phátem ở trong bệnh viện tỉnh L."

"Anh qua đó ngay nhé."

"Trước mắt anh đừng tới đây, anh gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu đi, bạn trai cô ấy là bác sĩ , bảo anh ấy sắp xếp giúp em một chút chuyện ở bệnh viện, hai ngày nữa em sẽ chuyển mẹ qua bệnh viện đó."

Lâm Ca đại khái hỏi thêm một chút về bệnh tình của bà, nói thêm: "Được. Tiểu Kha em đừng lo lắng quá, anh bây giờ đi liên lạc với Mạc Tiểu Tiểu, ngày mai sẽ qua chỗ em."

"Vâng, được rồi."

Hứa Kha ngơ ngác ngồi trên ghế, lâm vào trạng thái ký vừa tỉnh táo lại vừa chết lặng, ngốc nghếch.

Đột nhiên, vài tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.

Hứa Kha giật mình, đứng dậy mở cửa phòng ra.

Thẩm Mộ đứng ở trước mặt cô, mặc một bộ tây trang rất lịch sự, chắc là họp xong rồi chạy tới đây luôn, có vẻ rất vội vã.

Cô tuyệt đối không ngờ tới, giờ phút này, anh sẽ đến. Trong lúc nhất thời giật mình một cái, giật mình tỉnh mộng.

"Dì sao rồi?"

"Anh tới làm gì?"

Hai người dường như mở miệng cùng một lúc.

Hứa Kha thần sắc lãnh đạm, mang theo vẻ mệt mỏi không thể che giấu. Cô thực sự rất mệt mỏi, với anh, với mẹ anh, nếu có thể, cô rất muốn rời khỏi đây, cao chạy xa bay, không gặp lại họ nữa.

Ánh mắt Thẩm Mộ trầm tĩnh không sóng gió, yên lặng nhìn cô, chỉ thở dài: "Tiểu Kha, anh đã hỏi mẹ anh rồi mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu."

Hứa Kha hỏi lại: "Vậy thì thế nào? Sau khi mẹ anh tới, mẹ tôi lập tức phát bệnh ."

Cô không biết Lê Cảnh Hoa đột nhiên tới thăm hỏi là có mục đích gì, nhưng cô biết bà ta chính là nguyên nhân khiến mẹ cô phát bệnh.

Thẩm Mộ mím môi, "Tiểu Kha, không tin thì chờ lúc mẹ em tỉnh lại, em hỏi thẳng bà ấy."

Hứa Kha không muốn nói nhiều, quay đầu đi tới đoạn quẹo ở hành lang.

Thẩm Mộ im lặng đi theo sau cô, trong bệnh viện đặc sệt toàn mùi thuốc sát trùng khiến người ta cảm thấy thật khó thở và nặng nề.

Một cơn mưa mùa hè chợt đến, tí tách tí tách, giống như một tiếng đàn từ xa vang vọng về nơi này.

Cô yên lặng đứng trên hành lang, mộ cơn gió đột nhiên thổi tới, mang theo sự mát mẻ của cơn mưa. Đột nhiên, trên vai cô có một chiếc áo khoác choàng lên.

Cô từ trong im lặng tỉnh lại, bàn tay kéo chiếc áo xuống, đưa lại về tay anh.

"Thẩm Mộ, tôi và Lâm Ca mùng 5 sẽ kết hôn. Anh và mẹ anh, mong rằng chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...