Tận Kiếp Phù Du – Hoa Tư Dẫn
Chương 17
Tẩu tẩu Lưu An Hảo cầm gậy trúc đánh đuổi đám người của Lý Nhạc mang lễ vật đến, tôi đứng bên nhìn mà thở dài, cái tên Lý Nhạc này quả nhiên không tầm thường, chai mặt chưa từng thấy, đã liên tiếp 10 ngày rồi, ngày nào cũng đưa lễ đến, mà lễ vật ngày nào cũng khác nhau, hắn là đang khoe khoan nhà hắn giàu hay sao?
“Cái bọn khốn đó đúng là cẩu không hiểu tiếng người mà, A Ngưng, muội yên tâm, có ta ở đây bọn chúng không làm phiền muội được đâu.”
Tẩu tẩu Lưu An Hảo sau khi làm cho bọn người kia chạy vắt giò lên cổ thì quay qua thâm tình nói với tôi, tôi cũng rất vui vẻ gật đầu đáp trả: “Cám ơn tẩu tẩu.”
Tẩu tẩu có vẻ rất vui, còn kéo tôi đến phòng bếp nói là muốn cùng tôi làm cơm chiều cho cả nhà. Tôi bị tẩu tẩu kéo đi chỉ có thể quay đầu nhìn Thẩm Ngạn đang đứng bên cười khổ, anh cũng mỉm cười với tôi đáp lại, nhưng tôi nào biết khi tôi quay lưng đi rồi thì sắc mặt anh lại sa sầm đi. Cơ hồ còn tỏa ra sát khí.
Dạo gần đây tôi cảm thấy Thẩm Ngạn rất lạ, không biết là đang bận việc gì, có nhiều lúc tự nhiên anh đột nhiên mất tích, không biết là đi làm những gì, mỗi lần tôi hỏi, anh chỉ cười: “Nàng muốn biết?”
Tôi đương nhiên muốn biết, cho nên gật đầu nhưng Thẩm Ngạn lại nói: “Ta không nói cho nàng biết.”
Đáng ghét, thật quá đáng ghét, không nói thì thôi, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Mà điều kỳ lạ hơn nữa, là Lan Lan cũng thỉnh thoảng mất tích, những lúc tôi hỏi thì mặt lại đỏ lên, ấp a ấp úng không trả lời được câu nào, tôi thầm nghĩ con gái lớn rồi, không thể giữ, cho nên đành bỏ qua không truy vấn nữa. Cho nên những lúc Thẩm Ngạn và Lan Lan mất tích tôi sẽ cùng Thẩm Lạc vui đùa, dạy cho nó 1 số bài toán ở hiện đại, nhìn khuôn mặt nhăn mày nhó của nó xin tôi cách giải, tôi lại cảm thấy rất hài lòng, trẻ con phải như thế này, chứ nếu suốt ngày bày ra bộ dạng ta đây không thèm quan tâm thật chẳng đáng yêu.
“Mẹ… Bài này… Giải như thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Thẩm Lạc đã đen như đêm 30, mày cũng xoăn tít lại, ngượng ngạo kéo lấy tay áo tôi hỏi cách giải.
Tôi nhìn thấy mà vui vẻ không thôi, phun võ hạt dưa trong miệng ra, hướng Thẩm Lạc cười nói: “Lạc Nhi, con là đang nhờ mẹ sao?”
Mặt Thẩm Lạc lại đen thêm mấy phần, nhưng rồi vẫn gật đầu, tôi lòng nở đầy hoa, phải biết rằng muốn thằng nhóc này nhờ vả ai thì thật sự là khó, khó vô cùng, tôi thật sự khâm phục trí thông minh của người hiện đại, chỉ có người hiện đại mới có thể nghĩ ra mấy cái tích phân điên khùng này khiến cho Thẩm Lạc phải cuối đầu nhờ sự giúp đỡ của tôi. Hahahahaha.
“À! Để mẹ xem, bài này a, rất dễ, con chỉ cần giải như thế này.”
Tôi sau khi thõa mãn được lòng hư vinh cũng không keo kiệt, cầm lấy bút lông tự chế giúp bé giải bài toán, Thẩm Lạc rất chăm chú nghe giảng, tôi cũng rất chăm chú giảng, cho nên không biết bên cạnh hai người bọn tôi lại xuất hiện thêm 1 người từ bao giờ.
“Nàng đang dạy cho học cho con sau?”
Vừa nghe tiếng, cây bút lông trong tay tôi liền rơi xuống đất, con bà nó, cái giọng này không phải của Lý Nhạc thì là của ai, nhưng đó không còn quan trọng, quan trọng là tại sao hắn lại có thể vào đây, vào hoa viên của Tống phủ? Tôi ngước đôi mắt nghi ngờ đánh giá hắn, từ đầu đến chân, từ chân lên đầu mấy lượt.
“Sao anh lại ở đây?”
“Ta nhớ nên đến thăm nàng?” Lý Nhạc mỉm cười, không ai mời cũng tự động ngồi xuống ghế.
“Thôi nói sàm đi.” Tôi cố gắng kiềm chế da gà nổi lên trên da.
“Nàng cũng thật quá lạnh nhạt với ta đi, ta thật sự nhớ nàng mà… Thôi thôi được rồi, nàng đừng trừng mắt như thế nữa, mắt sẽ bị đau đấy, ta đến đây là để từ giã nàng.” Lý Nhạc dừng 1 chút, uống 1 hớp trà do chính hắn rót, lại liếc mắt nhìn tôi đầy thâm ý: “Dạo này phu quân của nàng có phải thường xuyên ra ngoài hay không?”
Tim tôi nảy lên 1 nhịp, báo hiệu chuyện hắn sắp nói ra đây chẳng tốt đẹp gì: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Phải phải, chẳng liên quan gì tới ta…” Lý Nhạc lại nở 1 nụ cười gian sảo: “…Nhưng lại có liên quan đến đại ca Tống Diễn của nàng nha.”
“Ngươi là có ý gì?”
Tim trong lòng ngực đập liên hồi, tôi cố gắng áp chế cảm xúc không để lộ bất cứ sơ hở nào, dù hắn có cại miệng tôi cũng nhất quyết không nói cho hắn biết phu quân hiện tại của tôi là Thẩm Ngạn.
“Ý gì? A Ngưng ơi A Ngưng nàng nghĩ chỉ cần nàng không nói thì không ai biết sau. Nếu Lê vương biết Thẩm Ngạn, Thẩm tướng quân của Khương quốc đang ở phủ Hộ quốc tướng quân Tống Diễn thì nàng nói xem sẽ có chuyện gì sảy ra.” Trên môi hắn vẫn nở nụ cười.
“Ngươi…”
Uy hiếp, đây rõ ràng là hắn đang uy hiếp tôi đây mà, tôi không nghĩ đến việc hắn thần thông quản đại đến việc này mà hắn cũng biết:
“Vậy ngươi muốn gì?”
Nét cười trên mặt Lý Nhạc càng trở nên sáng lạng: “Nàng biết ta muốn gì mà.”
“Ngươi đừng có nói với ta cái gì mà muốn ta 1 đời 1 kiếp ở bên cạnh ngươi, đều là dối trá. Ngươi muốn cái gì thì nói rõ ra đi.”
Tôi cơ hồ là rít lên vì tức giận, chòm dậy túm lấy cổ áo Lý Nhạc, cũng may là Thẩm Lạc khi thấy Lý Nhạc đến đã sớm rời đi, nếu không để bé thấy cảnh tượng này chỉ e là sẽ dọa bé. “Bị nàng đoán ra rồi… Hơi… Trò chơi đã hết vui rồi.”
Tôi thật muốn đấm 1 đấm thật mạnh vào khuôn mặt đang tươi cười kia, “Nói mau, ngươi muốn gì?”
Lý Nhạc gỡ bàn tay đang nắm cổ áo của hắn ra: “Thật ra chẳng muốn làm gì cả, ta chỉ muốn xem thử cái gọi là tình yêu của nàng có tồn tại được hay không mà thôi.”
Tôi ngớ ra: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói, ta muốn xem tình yêu của nàng và Thẩm Ngạn có tồn tại được hay không? Chúng ta cược 1 ván đi, nếu nàng thắng ta sẽ để cho nàng yên, không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng, còn nếu nàng thua thì nàng phải rời xa Thẩm Ngạn, còn có cả con nàng nữa, sống cô độc cả đời, như thế nào?”
Lý Nhạc phẩy vạt áo bỏ đi, còn tôi ngồi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, cho đến khi Thẩm Lạc dẫn tẩu tẩu Lưu An Hảo của tôi đến, tôi mới hoàn hồn lại: “Muội không sao.” Tôi cố gắng nở 1 nụ cười với tẩu tẩu, rồi xoay người bỏ đi, tôi cảm thấy mệt mỏi, hiện tại không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Tôi không rõ, tôi đã làm gì khiến Lý Nhạc lại có thể hận tôi đến thế, phải là hận, còn là rất hận, ánh mắt hắn nhìn tôi lúc nãy đã nói lên tất cả. Yêu 1 người đã khó, hận 1 người lại khó hơn. Lý Nhạc đã hận tôi đến thế thì tôi phải làm việc gì đó khiến trời đất khó dung, lòng người căm phẫn, nhưng thật sự ký ức tôi vẫn còn rành rành đây, rõ ràng tôi chẳng làm gì tại sau hắn lại hận tôi. Ý nghĩ đó cứ lờn vờn trong đầu tôi, lại làm tôi 1 đêm mất ngủ. Đã lâu lắm rồi tôi không bị mất ngủ, mà khi còn người ta mất ngủ thường sẽ suy nghĩ lung tung, tôi đột nhiên lại nhớ đến Bách Lý Tấn, không biết hắn đã giúp Công Nghi Phỉ đều chế thuốc xong chưa, không biết hắn đã về Triệu quốc chưa, không biết hắn có khổ sở không, có đau lòng không, có nhớ tôi không, nếu tôi về thành Tứ Phương, hắn có cho tôi vô nhà không? Rất nhiều câu hỏi có không lại xuất hiện trong đầu. Tôi lắc mạnh đầu cho mấy nghĩ điên rồ đó văng ra khỏi đầu, tôi đã có Thẩm Ngạn không được phép nhớ đến nam nhân khác, hiện tại lại có thêm 1 cái tên rắc rối Lý Nhạc, phải lo tìm cách giải quyết không được nghĩ linh tinh.
“Sao thế, không ngủ được à?” Có lẽ tôi lắc đầu quá mạnh đã đánh thức Thẩm Ngạn,
“Thẩm Ngạn, thiếp yêu chàng, dù cho có sảy ra bất cứ chuyện gì chàng chỉ cần biết thiếp yêu chàng nhất là được rồi.” Tôi giống như là 1 đứa trẻ làm sai có tật giật mình liền lao vào lòng Thẩm Ngạn, ôm cứng ngắt.
Tôi nghe 1 tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, Thẩm Ngạn vòng tay ôm lấy tôi: “Ta biết.” Chỉ hai chữ ngắn gọn: “Ngủ đi.” Rồi cứ thế ôm tôi mà ngủ.
Đáng lý những lúc như thế này nam nhân khác sẽ nói: “Ta cũng yêu nàng, yêu nàng nhất trên đời, dù cho có chết ta cũng sẽ yêu nàng.” Nhưng đó là những nam nhân khác, chứ những câu thoại đại loại như vậy Thẩm Ngạn sẽ chẳng bao giờ nói ra đâu. Tôi chưa từng hứa sẽ cược cùng Lý Nhạc, nhưng không hứa thì sao, mà hứa thì sao, ván cược vẫn bắt đầu, 2 tuần sau đó Lê vương qua đời, mà điều kỳ lạ là lúc đó kế thừa ngôi vị trong di chiếu không phải là thế tử mà lại là hoàng đệ của Lê Vương – An Hải hầu – Lý Nhạc, mà di chiếu đó lại là 1 di chiếu thật 100 %. Trong triều tuy có người phản đối nhưng không thể làm trái di chiếu của tiên vương đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau khi tân vương đăng cơ, chiếu chỉ đầu tiên đưa ra là bắt Tống Diễn do tội tư thông với địch, Tống Phủ bị niêm phong, toàn gia bị bắt, sau khi bị bắt 2 ngày lại được thả ra, triều đình thông cáo thiên hạ nói là đã hàm oan cho Hộ quốc tướng quân Tống Diễn, nên tân vương đích thân đến Tống phủ tạ tội, còn thăng cho Tống Diễn là Trung Nghĩa hầu, cùng vô số ruộng vườn đất đai. Nói nghe văn vẻ thì được thăng quan, tăng bổng lộc, được ban nhiều ruộng đất để vui thú điền viên, nói thô tục thì bị tước binh quyền, ban cho cái chức hầu gia hữu danh vô thực, chỉ có thể ở nhà làm ruộng làm vườn.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, tôi không nghĩ đến là lại nhanh đến như vậy, đến lúc khi bị bắt nhốt vào trong nhà lao, rồi lại được đưa đến gặp Lý Nhạc thì tôi mới biết được cái ngày tôi gặp được Lý Nhạc ở Thực Vi lâu đó không phải hắn chỉ đơn giản là đến họp mặt bạn bè, mà là đang lôi kéo thế lực, hắn liên tiếp đưa quà đến Tống phủ không phải để tặng cho tôi mà là để tạo sự nghi ngờ của Lê vương với Tống Diễn, hận tôi là vì nữ nhân hắn yêu nhất bởi vì tôi mà chết.
Nói đến đây thì cũng thật quá oan ức cho tôi, à không cho Tống Ngưng. Trước đây rất lâu rất lâu lão Lê vương già, cha của Lý Nhạc từng tứ hôn cho Tống Ngưng với con trai thừa tướng, 1 công tử nhu nhược, khiến hắn sợ đến nỗi té gãy cả chân, dân chúng trong kinh thành truyền nhau như vậy cho nên tôi chỉ biết như vậy, nhưng chuyện lại không phải như vậy. Tên công tử nhu nhược đó không phải khi nghe tin kết hôn với Tống Ngưng mà sợ đến nỗi té từ trên ngựa xuống gãy chân mà là, sau khi té xuống ngựa bị người ngựa người khác cưỡi đạp cho gảy chân, còn cái người khác đó chính là Lý Nhạc.
Nói ra lại trở thành 1 mô típ tình yêu tay 3 cũ rích, Lý Nhạc thầm yêu 1 cô gái, mà cô gái đó lại yêu tên công tử nhu nhược kia, sau khi cô gái nghe được tin công tử nhu nhược sẽ phải lấy Tống Ngưng, vì không chụi nỗi đã kích liền tự tử. Lý Nhạc càng không chụi nỗi đã kích đó đi tìm công tử nhu nhược kiếm chuyện, rồi làm hắn gãy chân, tôi nghĩ nếu không có người ngăn cản thì ngựa của Lý Nhạc chắc đã đạp vỡ sọ công tử nhu nhược rồi chứ không phải chỉ gãy chân đơn giản như vậy.
Theo quy tắc chụi trách nhiệm liên đới, Tống Ngưng cũng không thoát nỗi tội, nhưng tiếc là Tống Ngưng ngày đêm ở chiến trường, Lý Nhạc không thể làm gì, đến lúc cô trở về thì Tống Diễn lại cầu xin việc tứ hôn, rồi cô lại rời đi, hắn vẫn không có cơ hội trả thù, nào ngờ vận trời xui rủi để cho tôi trở về Lê quốc, để cho tôi gặp lại Lý Nhạc, để hắn thấy được cảnh tượng hạnh phúc của tôi và Thẩm Ngạn, làm hắn nhớ lại khoảng thời gian hắn mất đi người hắn yêu thương, khiến hắn đau đớn cở nào, cho nên hắn quyết tâm đạp tan hạnh phúc của tôi, khiến tôi phải đau khổ giống như hắn năm đó vậy. Cũng khiến cho những người tôi yêu cũng đau khổ như tôi.
Đêm nay trăng rất sáng, sáng như cái ngày tôi gặp lại Thẩm Ngạn, gió thổi làm lay mấy cánh tường vi. Tôi bước theo Lý Nhạc đi dọc con đường mòn trải đá xanh bên hoa viên. Mỗi bước đi của tôi hôm nay rất nặng, nặng như đeo cả tấn sắt trên chân vậy. Đi quanh co mấy vòng, lại rẽ vào 1 cánh cửa bên trong 1 hòn giả sơn, Lý Nhạc khom người bước vào, tôi cũng khom người vào theo, bên trong rất tối, nếu không phải Lý Nhạc trước đó đã đốt 1 ngọn đèn để soi đường, tôi căn bản không thể nào nhận biết được hướng đi. Tôi ghét nhất là trời tối, tôi sợ hãi bóng tối, mấy ngày trước đây khi được Thẩm Ngạn ôm trong lòng tôi nghĩ nổi sợ hãi đó đã mất đi rồi, thì ra tôi sai, nó chẳng mất đi, mà khi ở bên anh tôi chỉ yên tâm hơn mà thôi.
Lý Nhạc dừng lại trước cửa 1 căn phòng, tôi thầm nghĩ, đã đến rồi sao, tại sao có thể đến nhanh như thế, tôi nữa muốn bước vào, nữa lại sợ hãi không dám bước qua bậu cửa đó:
“Mau vào đi, ta chỉ cho nàng 1 khắc (15 phút)”
Lý Nhạc thúc giục, tôi nhìn cánh cửa đã mở toang, bên trong thật tối, tôi lại chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, Lý Nhạc đưa ngọn đèn trong tay cho tôi, tôi không tiếp lấy mà lần mò vào bên trong, bàn tay chạm vào vách tường đá bên cạnh thật lạnh, tôi thầm nghĩ lạnh như thế này thì có đáng gì, lạnh bằng lòng tôi bây giờ sao? Trong gian mật thất âm u lạnh lẽo, có 1 cái cửa sổ nhỏ để mở, ánh trăng bên ngoài len vào trong, làm 1 góc phòng mờ mờ sáng. Tôi mơ hồ nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc. Anh đang ngồi dựa lưng vào vách tường, mắt vô hồn như đang nghĩ đó, trên bộ y phục trắng đã sớm lấm lem đầy vết máu, chỗ y phục bị rách ra cơ hồ để lộ vết thương nhầy nhụa máu thịt. Tôi nhìn thấy mà lạnh run người, cố gắng hít thở sâu áp chế tâm tình lại:
“Ngươi đến rồi sao? Ngươi thật ra muốn gì?”
Giọng anh lạnh như băng, cơ hồ còn tỏa ra sát khí. Thẩm Ngạn đang hỏi, nhưng tôi biết người anh hỏi không phải tôi, tôi chỉ là đứng trong bóng tối khiến anh nhìn không rõ mà hiểu nhầm thành Lý Nhạc.
“Là thiếp.”
Tôi bước ra chỗ có ánh trăng, khiến anh có thể nhìn rõ diện mạo mình, Thẩm Ngạn khi nhìn thấy tôi trước là sững sốt, sau lại kích động ôm chầm lấy tôi:
“A Ngưng, nàng không sao chứ?”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, mỉm cười nhìn anh: “Thiếp không sao, Lý Nhạc không làm gì thiếp cả.”
“Vậy là tốt, nàng không sao là ta yên tâm rồi, Lạc Nhi đâu?”
Thẩm Ngạn nhìn tôi mỉm cười, nụ cười của anh như ánh mặt trời ngày đông, làm tan chảy băng tuyết, nhưng lại khiến lòng tôi thật lạnh:
“Thẩm Ngạn, quên thiếp đi. Chàng hãy đưa Lạc Nhi đi, tìm 1 nơi thích hợp mà sinh sống.”
“Nàng là đang nói cái gì?”
Thẩm Ngạn kích động nắm lấy hai bả vai tôi, khiến bả vai tôi đau đớn:
“Thẩm Ngạn, quên thiếp đi, kể từ giây phút này chúng ta không còn là phu thê nữa.”
Anh ôm lấy tôi thật chặt, chặt đến nỗi cơ hồ như muốn khảm tôi hòa nhập vào với cơ thể anh:
“A Ngưng, đừng nói nữa ta biết rồi, nàng đừng vì …”
Tôi đẩy anh ra, người anh hơi loạng choạng mất thăng bằng: “Thẩm Ngạn, anh tĩnh lại đi, anh nghĩ giữa anh và Lý Nhạc tôi chọn ai? Lý Nhạc nói rất yêu tôi. Lý Nhạc là Lê vương, có quyền có thế, còn anh chẳng qua chỉ là 1 tướng quân lưu vong ngay cả nhà cũng không thể về. Anh nghĩ tôi theo anh thì sẽ hạnh phúc sao?”
“A Ngưng!”
Thẩm Ngạn cơ hồ là gào lên trong đau đớn, tôi siết chặt hai tay trong tay áo, cố gắng kiềm chế xúc cảm của mình:
“Tôi rất hận, Thẩm Ngạn, tôi rất hận anh, 7 năm qua anh có biết tôi sống như thế nào không, anh có biết khi nhìn thấy anh và Liễu Thê Thê bên nhau tôi như thế nào không, Thẩm Ngạn, anh vĩnh viễn không hiểu được.”
“A Ngưng….”
Thẩm Ngạn lại kêu tên tôi trong đau đớn, giọng anh thật bi thương, anh gọi tôi giống như cái ngày tân hôn ấy tôi từng gọi anh vậy:
“Tôi không thể nào quên những việc trước đây anh làm với tôi, trước đây tôi nghĩ mình có thể tha thứ cho anh, nhưng tôi đã lầm. Thẩm Ngạn, nước đã đổ đi không thể hốt lại được, trái tim đã vỡ, tình yêu đã chết. Thẩm Ngạn anh nghĩ tôi có thể tiếp tục yêu anh như trước đây sao. Anh hãy buông tha tôi đi, hãy để tôi tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.”
Thẩm Ngạn không nói gì nữa, anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi, dưới ánh trăng, ánh mắt anh toát lên vẻ đau thương vô bờ. Thẩm Ngạn rời đi cùng Thẩm Lạc, tôi theo phía sau chính mắt nhìn thấy hai người bọn họ an toàn rời khỏi thành. Lý Nhạc đã hứa sẽ không làm hại bọn họ, nhưng tôi không cách nào tin tưởng được lời hứa đó. Đêm đó tôi đã nói những lời tổn thương Thẩm Ngạn, nhưng chỉ còn cách đó mà thôi, chưa bao giờ tôi nghĩ mối quan hệ của tôi và Thẩm Ngạn phải dùng đến lời thoại của Quỳnh Dao để kết thúc. Tôi không muốn ưu thương, không muốn bi lụy, trước đây tôi có thể vì đọc 1 câu chuyện, vì nhân vật trong chuyện mà khóc cả ngày, nhưng hiện giờ chỉ cần những người tôi yêu thương được sống trên đời, có thể nói có thể cười thì đã là hạnh phúc. Ở lại bên cạnh Lý Nhạc không những có thể cứu được Thẩm Ngạn và Thẩm Lạc, còn có thể không liên lụy đến Tống Diễn và tẩu tẩu. Tôi chưa từng hoài nghi về năng lực của Lý Nhạc, hắn là 1 người đã muốn có thứ gì thì nhất định phải đạt được mới thôi.
Thẩm Ngạn đi rồi, Lý Nhạc cũng mang đến cho tôi 1 chén thuốc, màu thuốc xanh biếc như ngọc bích, lại mang hương thơm của hoa mai ngày tuyết. Chén thuốc đẹp đến thế, thơm đến thế lại là 1 thứ hại người, nó cướp đi ký ức của người khác, khiến họ trở nên vô tình. Vong tình thủy, có thật uống vào rồi sẽ vong tình hay không. Tôi chừng chờ mãi mà không dám uống. Nhưng chừng chờ mãi rồi cũng đến lúc phải uống mà thôi. Tôi từng nghĩ, 1 đao thôi, chỉ 1 đao đâm vào tim thì kết thúc mọi chuyện, tôi chết đi thì sẽ không phiền não, không cần lo nghĩ đến bất cứ thứ gì, nhưng có thật chết đi là không cần lo lắng sao. Lý Nhạc từng nói với tôi rằng: “Chỉ cần nàng có ý nghĩ kết liễu đời mình ta sẽ làm cho nàng hối hận vì ý nghĩ đó. Nàng nghĩ nàng chết đi là xong sao, Thẩm Ngạn và Thẩm Lạc vẫn sống trên đời, nếu nàng chết ta sẽ đem máu họ tế mộ nàng, còn Tống Diễn và tẩu tẩu Lưu An Hảo của nàng nữa. Bọn họ cũng cùng đi theo nàng luôn cho có bạn.”
Thật nực cười, hắn muốn tôi sống, để tôi niếm trải cảm giác bi thương, niếm trải cảm giác tuyệt vọng, vậy mà hắn lại ban cho tôi 1 chén thuốc khiến tôi quen đi tất cả, quen đi rồi thì còn gì đau khổ, còn gì bi ai, nhưng có lẽ nổi bi ai nhất cuộc đời con người là quên mất những người mình yêu thương, những người mà cho dù có chết cũng không được quên.
Tôi nâng chiếc bát chứa vong tình thủy lên miệng, hương mai quanh quẩn nơi chóp mũi, tôi hít lấy 1 hơi sâu, nhắm mắt uống cho bằng hết những thứ chứa trong bát. Những ký ức của tôi về Thẩm Ngạn, về Thẩm Lạc, Lan Lan, Bách Lý Tấn, Tống Diễn, Lưu An Hảo, Quân Phất, Quân Vỹ, Mộ Ngôn, Tiểu Hoàng…. Cứ như vậy mà mất đi sao, tôi thầm cười mỉa trong lòng, không nghĩ đến tại thế giới này mình đã quen biết nhiều người như thế, còn có cô gái Công Nghi Huân kia nữa, lạnh giống như băng tuyết ngày đông. Cô như thế là do mất đi ký ức, có phải khi tôi mất đi ký ức rồi cũng sẽ như cô không? 1 giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi đã nhắm chặt, tôi không còn biết gì nữa. Ký ức của tôi, linh hồn của tôi, tạm biệt!