Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn
Chương 3-2
Khuất Lam Sơ ngạc nhiên, sau đó lập tức giơ tay đánh anh.
Anh nhanh nhẹn tránh được.
Cô liên tiếp đánh anh.
Mà anh ở thời điểm nguy kịch liền tránh được trong tích tắc, bộ dáng ung dung cười nói: "Ôi, đừng hẹp hòi như vậy mà, chỉ hôn trên má cũng chưa hôn lên môi, nếu không em cho phép anh hôn môi nhé, anh sẽ chịu một cú đánh của em, em đồng ý không?"
"Anh muốn tự đâm đầu vào chỗ chết!" Giọng cô đầy giận dữ. Gương mặt trắng như ngọc liền ửng hồng, tay chân càng hung ác tấn công.
Nhưng anh vẫn không lo lắng tránh từng cái, cũng không đánh trả lại, mặc cho cô dí theo anh chạy khắp phòng.
Cuối cùng anh tính toán thời gian, lặng lẽ bỏ xuống cây bút xuống, cô không để ý đến quỷ kế của anh, giẫm lên, lòng bàn chân trơn, thân thể đột nhiên mất ổn định nghiêng về phía trước.
Cam Nhĩ Toàn ôm trọn thân ngọc vào lòng, hôn trộm lên môi anh đào của cô một cái như mong muốn, tuy chỉ ngắn ngủi trong hai giây, lại đủ để trông anh giống như mèo ăn trộm được cá, vẻ mặt thỏa mãn.
Trên môi có cảm giác tê dại như dòng điện chay qua trong nháy mắt, làm mặt của Khuất Lam Sơ đỏ lên, lập tức đẩy anh ra, mắt phượng phẫn nộ nhìn anh, vô cùng tức giận mắng: "Nếu như anh thật sự muốn chết, nhanh nói một tiếng, tôi lập tức đưa anh xuống địa ngục!" Một luồng khí nóng từ miệng cô, ngay cả ngực cũng không nhịn được phát run.
"Haizz, người tốt giống như anh, sau này cho dù chết cũng nhất định sẽ được lên Thiên đường. Nhưng mà trước mắt anh không muốn chết chút nào, anh còn muốn sinh em bé với em mà."
Bực bội với vẻ lỗ mãng của anh, cô tức giận nói: "Anh còn nói hưu nói vượn nữa, coi chừng tôi vả nát miệng anh!"
Vẻ mặt Cam Nhĩ Toàn rất thưởng thức nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng đỏ của cô mỉm cười.
"Ha ha ha, anh rất thích vẻ mặt ửng hồng của em, giống như đóa hoa lan kiều diễm, không đúng, so với hoa lan em còn mê người hơn."
Nghe anh khen ngợi nhan sắc của mình, cô vừa tức vừa cảm thấy...... ngượng ngùng, chợt thấy anh lộ ra khe hở, cô nhanh chân ra tay.
Không nghĩ rằng cô sẽ ra tay lúc này, chân trái của anh bị cô đạp trúng, đau đến nhe răng trợn mắt??cúi người.
"Lam Lam, em thật ác độc!"
Ánh mắt Khuất Lam Sơ lạnh lùng nhìn anh, "Đây chỉ là cho anh bài học, anh còn nói chuyện xằng bậy, không phải chỉ như vậy đâu." Không biết vì sao, nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, tự nhiên cô có chút..... không đành lòng.
Thật là gặp quỷ rồi, loại cảm giác vừa rồi nhất định là ảo giác của cô.
Cam Nhĩ Toàn chậm rãi đứng lên, ngồi lên ghế sa lon màu trắng.
"Lam Lam, có thể giúp anh lấy thuốc trong rương ra đây được không?"
Cô ngạc nhiên nhìn vết máu nhuộm quần dài màu xám của anh, sao lại chảy máu? Một cú kia của cô có lực mạnh vậy sao?
"Thuốc, hòm thuốc để ở đâu?"
"Ở phòng bếp chính, thuộc ngăn kéo thứ 2 của cái tủ."
Cô bước nhanh đi lấy hòm thuốc tới, thấy anh đang kéo quần dài lên, kéo tới đùi, cô khẽ cắn môi, nhìn vết thương đang rỉ máu.
Liếc cô một cái, anh vuốt vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Em đừng tự trách mình, chỗ này của anh đã bị thương từ trước, nên em vừa đạp một cái là chảy máu."
Khuất Lam Sơ ngước mắt, bước lên nhìn sâu vào đôi mắt cười dịu dàng của anh, trái tim chợt rung lên, người đàn ông này...... Sao lại không hờn trách cô, thậm chí ngay cả vẻ mặt mất hứng cũng không có, ngược lại càng an ủi cô, người vừa đá anh bị thương.
Cô không hiểu cảm giác hỗn loạn của trái tim cô trong giây phút này... cũng không rõ cảm giác kỳ lạ này, chỉ biết rằng tim cô đang đập thật nhanh.
Cô cầm máu cho anh, lại lấy ra nước sát oxi già sát trùng vết thương của anh.
"Trước đây chỗ này này vì sao lại bị thương?" Cô nhận ra trên đùi anh có một vết sẹo rất lớn, máu đang rỉ ra từ vết sẹo này.
" Bị thương từ tám năm trước trong vụ tai nạn máy bay." Cam Nhĩ Toàn cuối đầu nhìn vết sẹo trên đùi, đúng vậy vụ tai nạn kia làm hơn hai trăm người mất mạng ngoài ý muốn ——
*********
Sau tiếng nổ ầm ầm, thân máy bay đã vỡ thành ba phần, đã đâm xuống khu rừng nguyên sinh của New Zealand..
Khi máy bay sắp rơi xuống thì bên trong buồng máy bay tràn ngập một sự sợ hãi kinh hoàng và tiếng hét chói tai, nhưng sau khi máy bay rơi xuống đất, tất cả lại trở lại bình thường, bởi vì người chết rồi thì không thể nào nữa phát ra âm thanh.
Chỉ có một số ít người may mắn sống sót, còn lại hơn hai trăm hành khách và phi hành đoàn đã bị chôn vùi trong đống đổ nát của máy bay.
Bên trong buồng máy bay rất nhiều nơi bị cháy, một vài người không bị thương hoặc chỉ bị thương nhẹ đã giúp đỡ những người bị thương nặng thoát ra khỏi máy bay.
Trên sàn chảy rất nhiều chất lỏng đỏ, thân mặc màu hồng chân mang giày da thận trọng tránh né, không muốn làm cho máu làm dơ đôi giày yêu thích của cô.
Đôi mắt đen sáng nhanh nhẹn nhìn trái nhìn phải, làm theo hướng dẫn của ông nội, đi tìm kiếm xem còn hành khách nào còn sống sót hay không, nhưng đập vào mắt, đều là nạn nhân trợn mắt hung dữ hoặc là vẻ mặt vặn vẹo của hành khách do hoảng sợ.
Những ngón tay của cô gái nắm chặt vào lòng bàn tay, chịu đựng nỗi sợ hãi và muốn nôn ra cảm giác, khuôn mặt nhỏ không thay đổi vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Trong phút chốc, mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ phía trước, cô gái bước nhanh hơn lúc nãy, thấy một cậu thanh niên ngồi yên lặng trên ghế, đang mở đôi mắt đen nhìn cô.
"Anh trai, anh có thể đi được không?" Cô gái có một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào vết thương trên đùi của cậu thanh niên, giọng trẻ con nhưng lạnh lùng hỏi.
"Hình như...... Có chút khó khăn." Khuôn mặt tuấn tú lộ ra cười một tiếng, "Em có thể làm cái gậy cho anh không?"
"Ừ, anh vịn vai của tôi đi, tôi dẫn anh xuống." Cô đặt cánh tay của anh lên vai mình, đỡ thân thể cao gầy của anh "Ông nội nói máy bay có thể sẽ bị nổ, chúng ta phải đi nhanh một chút."
"Thật làm phiền em, em gái." Nhìn nghiên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé, mắt đen xẹt qua một tia than thở, thầm nghĩ tiểu nha đầu này lớn lên hẳn là mỹ nhân.
Tay nhỏ của cô bé vịn ở hông của anh, nhanh chóng đi về hướng của ra vào, miệng an ủi anh.
"Anh đừng sợ, chờ chúng ta đi xuống xong, sẽ không có chuyện gì nữa, ông nội nói rằng công ty hàng không sẽ phải cử người tới cứu chúng ta."
Cậu thanh niên cười khẽ, không ngờ mình cũng có ngày lưu lạc tới mức phải để một tiểu nha đầu an ủi mình, thoạt nhìn anh có vẻ kinh hãi, hoảng sợ hay sao?
"Em bao nhiêu tuổi rồi?" Anh phát hiện vẻ mặt của cô bé rất bình tĩnh không như một đứa trẻ, nhìn thấy vẻ mặt lại không biểu lộ sự sợ hãi cũng không có chút nào sợ hãi.
"Mười ba tuổi."
Mới mười ba tuổi thôi "Em không sợ sao? Nhiều người chết như vậy." Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhìn thấy trên gáy trái của cô có một vết đỏ, cho là cô bị chảy máu, đang muốn mở miệng, lại phát hiện thì ra là cái bớt màu đỏ, anh nhìn kỹ, hình dáng giống như trăng lưỡi liềm, sắc màu đỏ tươi như máu.
Cô trầm mặc, nhẹ lắc đầu."Người chết không có gì phải sợ, có lúc người sống so người chết còn phải đáng sợ hơn rất nhiều."
"Oh, sao em lại nghĩ như vậy?" Cậu thanh niên kinh ngạc khi nghe cô nói.
"Ông nội thường nói với chúng tôi như vậy."
"Như vậy à." Anh cố gắng kéo chân không bị thương, đi theo cô đi tới cửa ra.
Cô nhận ra anh đang nhịn đau qua nét mặt."Anh kiên nhẫn một chút, chúng ta phải đi xuống."
"Ừ."
Cô bé cố gắng đỡ thân thể anh, đi về phía cầu thanh thoát hiểm.
Sau khi xuống, cô nhanh chóng đỡ anh, vừa đi về phía trước vài bước, sau lưng truyền đến mấy tiếng động kì lạ.
Cậu thanh niên quay đầu lại, vẻ mặt sợ hãi.
"Máy bay sắp nổ tung, chúng ta mau đi!" Không để ý chân bị thương, anh lôi kéo cô liều mạng chạy về phía trước.
Mấy tiếng ầm ầm nổ vang liên tiếp, thân máy bay trong khoảnh khắc nổ tung biến thành biển lửa, hừng hực, lửa mạnh trong chốc lát liền nuốt chửng thân máy bay.
"Anh trai, anh không sao chứ?" Sau đợt nổ vang, cô gái nhẹ nhàng đẩy anh, người đang che trên người cô.
Một lát sau, anh mới có thể cất tiếng."Anh...... Không có việc gì."
Anh cố gắng hết sức để che chở thân thể cô, lúc cô đứng dậy, cô cảm thấy vết thương ở bắp đùi anh hình như càng nặng hơn, anh vừa nhìn xuống, máu giống như ngừng cũng ngừng không được vẫn chảy ra, cả ống quần đều nhuộm đỏ.
Cô gái cũng phát hiện, vội vàng đỡ lên anh, bước đi tập tễnh về phía trước tập hợp vài người địa phương, để anh ngồi xuống, không biết ở đâu ra cô tìm được một con dao, cắt quần dài ở vị trí đùi, kiểm tra vết thương của anh.
Diện tích vết thương rất lớn, trầy da tróc thịt, dường như có thể thấy xương trắng bên trong.
Sắc mặt cô tái đi, chạy nhanh đến gần đó nói mấy câu với một cụ già, rồi mang theo đồ cầm máu và nước sát trùng quay lại.
Cô băng bó vết thương của anh để máu không chảy ra, rồi giúp anh sát trùng vết thương.
"Vết thương rất sâu, chờ một chút ông nội tới sẽ giúp anh khâu vết thương lại."
"Ông nội em là bác sĩ hả?"
Cô chần chừ một lúc rồi lắc đầu, "Không phải, nhưng ông nội rất lợi hại, cái gì cũng biết, bây giờ ông nội đang ở bên kia giúp một người sửa lại khớp xương, chút nữa sẽ qua đây."
Cô lẳng lặng ở bên cạnh chăm sóc anh giây lát, không bao lâu, quả nhiên một ông lão tóc bạc đi tới.
Sau khi kiểm tra xong vết thương của anh, ông lão quay về lấy một hòm thuốc, cầm kim lên hơ qua lửa, ánh mắt sáng lên nhìn anh.
"Chàng trai, không có thuốc tê, có thể sẽ đau một chút, cậu cố chịu đựng một chút."
"Ừ." Á —— anh còn chưa chuẩn bị xong, lão già đã đâm xuống. Con mẹ n, thật là...... Đau!
"Lam Lam, giữ cậu ta, không cho cậu ta lộn xộn." Lão nhân phân phó.
"Dạ." Cô gái vội vàng đưa hai tay ra đè thật chặt cái chân bị thương của anh thật chặt, không để cho anh đá lung tung.
"......" Anh đau đến sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời.
“ Anh ráng chịu một chút, sẽ tốt hơn, nếu không khâu lại, anh sẽ bị chảy quá nhiều mà chết mất." Sắc mặt cô gái không thay đổi nói.
Nghe một cô gái mười ba tuổi nói với mình như vậy, chàng trai bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.
Anh đã là một thanh niên mười chín tuổi đời, sao có thể để một tiểu nha đầu khinh thường như vậy, vì vậy liền cắn răng nhịn đau, không để cho tiếng rên rỉ bật ra cánh môi.
Anh chợt nhớ tới chuyện xưa Hoa Đà vì Quan Công cạo xương trị độc, chuyện xưa kể lão Quan Công còn có vẻ mặt giống như đang xem sách, vậy...... có khi nào là người sau biên soạn ra để gạt người đời hay không? Đúng rồi, nhất định là lúc ấy Hoa Đà đã dùng ma túy, cho nên lão Quan Công mới không có chút cảm nào.
Hiện tại anh không có thuốc mê để gây tê, tình trạng vết thương lớn hơn so bàn tay, máu thịt be bét nhất thiết phải khâu lại.
Chợt, có một bàn tay nhỏ bé cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán anh.
"Anh rất dũng cảm, không có la lên." Xung quanh đây có rất nhiều người bị thương đang rên rỉ, chỉ có anh là một âm thanh cũng không kêu lên.
Được cô gái khen ngợi như vậy, anh miễn cưỡng vểnh môi cười một tiếng.
"Cám ơn em, em gái." Không uổng công anh vất vả nhẫn nhịn như vậy, hàm răng sắp bị cắn nát.
Môi cô vô tình kéo lên, lộ ra nụ cười nhạt.
Nụ cười nhạt của cô làm anh nhìn cô ngây dại, trái tim đập thình thịch như có cái gì đụng vào, rung động.
Đây là cái cảm giác gì đây? Nỗi đau đớn, giày vò trên đùi cũng bị quên lãng, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô thật lâu, cho đến khi giọng nói của ông lão vang lên.
"Tốt lắm " ông lão đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, "Tiểu tử, cậu cũng rất có tiền đồ, vậy mà miệng cũng không kêu la một tiếng nào."
Lúc này anh mới hoàn hồn, nhìn thấy cô gái nhỏ bị ông lão gọi qua bên kia để hỗ trợ, anh không kịp suy nghĩ??thốt lên: "Ông ơi, chờ cháu gái của ông lớn lên, hãy gả cô ấy cho cháu đi."
Ông lão kinh ngạc nhìn anh.
Đột nhiên phát hiện mình nói lời nói ngu ngốc, anh ngước mắt lên nhìn thẳng ông lão, đánh trống lảng nói: "Ha ha, hình như cháu bị đau đầu luôn rồi, ý thức không rõ ràng."
"Tiểu tử, tên cậu là gì?"
"Cam Nhĩ Toàn, Cam trong từ ngọt ngào, Nhĩ trong từ mỉm cười, Toàn trong từ hoàn toàn." Anh cẩn thận nói ra tên của mình.
"Oh, Tôi đã nhớ kỹ tên của cậu." Ông lão chỉ gật đầu một cái, cô cháu gái đang gọi tới để điều trị cho người bị thương khác.
Ông lão nhất định sẽ cảm thấy anh rất càn rỡ, mới vừa rồi anh lại có thể nói ra như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy mình cũng rất kì lạ.
Cam Nhĩ Xoáy nghiêng đầu, ngắm nhìn bóng dán cô gái nhỏ đang bận rộn đến thất thần.
Sau hai giờ, đội tìm kiếm cứu nạn cũng đã tới, trong tình huống hỗn loạn, anh và cô gái kia lạc nhau, từ đó tới giờ cũng không gặp được cô, cho đến đêm kia Khuất Lam Sơ tới ám sát anh, bọn họ mới lại gặp nhau.