Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Ha ha ha, quả nhiên cô đã chạy, nhìn cô chạy chối chết như thế làm cho tâm tình anh thật tốt, nhưng anh vẫn phải bắt cô trở lại, nếu không nhiệm vụ của anh ngay ngày đầu tiên đã thất bại.

Dựa vào lợi thế thân hình cao lớn, anh rất nhanh đuổi kịp Long Duyệt.

“Long Duyệt, đợi đã.” Anh kéo cánh tay của cô lại.

“Anh ……….. anh rốt cuộc muốn là gì?” Sợ anh là người điên, đáy mắt Long Duyệt càng sợ hãi.

“Cô đừng sợ, vừa rồi là tôi đùa với cô chút thôi.” Nhìn thấy cô đang sợ hãi, anh không nhanh không chậm nở nụ cười và nói.

“Hả …….. Nói giỡn?” Long Duyệt nghiêm túc nhìn anh ta, không biết có nên tin anh ta hay không.

“Thật, thật ra tôi chẳng qua chỉ là đùa với cô một chút mà thôi, bởi vì thấy cô dường như rất sợ tôi, nên mới đùa chút để cô nới lỏng tâm tình.” Thượng Quan Liệt tìm một lý do tốt, rốt cuộc cũng thấy cô bớt hoảng sợ nhưng vẫn nhìn anh phòng bị như trước.

“Tại sao anh lại muốn làm như vậy?” Thấy sắc mặt của anh bình thường, tuyệt đối không phải là kẻ điên thì cô không khỏi tò mò về động cơ của anh.

“Gì?” Lý do không phải anh vừa nói rồi sao? Anh cũng không thể nói là vì anh muốn xem phản ứng của cô như thế nào đi.

“Anh tại sao lại muốn quen biết tôi?” Cô đổi lại câu hỏi.

“Đó, chẳng qua chỉ là kết bạn, tôi nghe Tử Bình nói về cô, cho nên muốn kết bạn với cô.” Anh nói dối mặt không đổi sắc, mọi việc đúng như anh dự liệu.

“Anh rất thân với Tử Bình sao?” Long Duyệt nghi ngờ hỏi, làm sao mà Tử Bình cho tới bây giờ vẫn không nhắc qua gì.

“Ừ ………. Cũng không phải là rất thân, cô ấy là đàn em của anh hai tôi, cho nên tôi có gặp cô ấy vài lần.” Anh nói cố gắng nói sát sự thật nhất, để tránh cho cô nghi ngờ.

“Thì ra là như vậy.” Long Duyệt cuối cùng cũng biết đầu đuôi câu chuyện. Thật ra thì nhiều bạn bè cũng rất là tốt, chỉ cần chân thành đối xử với nhau, chẳng qua là, cô rất kinh ngạc khi mình và anh có thể đùa giỡn để hiểu ra điểm rối rắm, nghĩ thế nên cô đột nhiên mỉm cười.

Nhìn thấy cô cười, Thượng Quan Liệt trong lòng chợt thấy xôn xao kì lạ, anh ngây người, vội vàng đem cảm giác quái dị này xóa bỏ.

Long Duyệt mang theo ý cười nhìn anh, không biết anh lại đang nghĩ cái gì, cô tốt nhất không quấy rầy nên chỉ nhìn về phía trước.

Nguy rồi! Long Duyệt âm thầm kêu than, đã quá thời gian cô nên trở về nhà.

“Thượng Quan …….. Ách ……….” Cô dừng lại, đã là bạn bè, nếu cô gọi là ‘Thượng Quan tiên sinh’ tựa hồ như quá mức lạnh nhạt, cô suy nghĩ một chút, kể ra thì anh cũng lớn tuổi hơn cô, “Thượng Quan đại ca, thời gian không còn sớm nữa tôi phải về nhà.”

“Không nên gọi tôi là Thượng Quan đại ca.” Nếu cô gọi như thế thì anh có cảm giác là cô đang gọi Thượng Quan Lẫm.

“Kia ……” Long Duyệt không biết xưng hô với anh như thế nào cho phải.

“Bạn bè của tôi thường gọi tôi là Liệt, cô cũng có thể gọi như vậy.”

Liệt? Như thế thì quá thân mật.

“Nếu như cô ngại cô cũng có thể gọi tôi là anh Liệt.” Dường như nhìn thấu được sự do dự của cô, anh cũng đưa ra một cách xưng hô khác, mặc dù trong mắt Thượng Quan Liệt thì những cách xưng hô này căn bản cũng không có gì khác nhau.

Anh Liệt? Cô lại nhíu mày, cũng không phải là một đại ca xã hội đen.

Hai cách xưng hô này đều làm cho cô có cảm giác không thể chấp nhận.

Thượng Quan Liệt thấy cô khó xử, bắt đầu không kiên nhẫn được, chọn một cách xưng hô khó vậy sao? “Tùy cô, thích xưng hô như thế nào cũng được, miễn sao đừng gọi tôi là Thượng Quan đại ca.”

Cái gì? Long Duyệt mở trừng hai mắt, anh như không có hứng thú, nhưng cô thật không thể gọi ra miệng, hết lần này tới lần khác anh không đồng ý cho cô gọi là “Thượng Quan đại ca” nhưng……….. tại sao anh lại không muốn như thế chứ?

“Bởi vì nếu gọi như vậy sẽ làm cho tôi nhớ đến anh cả tôi.”

Nghe câu trả lời của anh, cô mới phát hiện là cô đã đem nghi ngờ của mình hỏi ra lời.

“Thế thì ………. Anh là thứ mấy?”

“Ở nhà tôi đứng thứ ba.”

“Ừ, vậy tôi gọi anh là Thượng Quan tam ca nhé.” Thật tốt quá, cô đã tìm được cách thích hợp để xưng hô với anh, anh cũng sẽ không phản đối chứ?

“Tùy ý cô.” Anh không muốn lãng phí thời gian vào vấn đề này. “Cô không phải là phải về nhà vội sao? Có cần tôi đưa về không?”

“Đúng rồi.” Mải nghĩ cách xưng hô mà cô đã quên mất việc này. “Không cần phiền thế đâu, tôi tự về là được rồi.”

“Cũng được.” Thượng Quan Liệt cũng không níu giữ, dù sao bây giờ cũng là mới bốn giờ chiều, giữa ban ngày ban mặt, anh cũng không muốn cô xảy ra chuyện gì.

“Ừ, Thượng Quan tam ca, tạm biệt.” Long Duyệt vừa vẫy tay vừa hướng ra ngoài công viên chạy đi.

Thượng Quan Liệt cũng vẫy vẫy tay.

Thượng Quan tam ca? Nghe vẫn có chút kì quái, lần sau nếu cô gọi anh là Tam ca thì tốt hơn.

Mặc dù Long Duyệt về nhà trễ mất một lúc nhưng tâm tình cô rất vui vẻ bởi vì cô hôm nay quen biết thêm một người thú vị.

Đúng vậy, thú vị.

Nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa cô và Thượng Quan Liệt, bất giác cô nở nụ cười, cô thật cao hứng khi bắt đầu làm bạn với anh, mặc dù thoạt nhìn anh rất dọa người, tính khí cũng không quá tốt, nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng phương thức như thế để làm bạn với cô.

Cô từ nhỏ chính là một cô bé trầm tĩnh, không nói nhiều lời lắm, rất khó cùng người khác hòa đồng, bạn bè của cô hầu hết là do tiếp xúc lâu dài mà thành, cho nên phần lớn là những người quen biết ở trường học, đặc biệt là những người ở cấp hai trước đây.

Nhưng những người bạn này vì cô chuyển nhà, chuyển trường mà không liên lạc nữa, chỉ còn lại mỗi bạn tốt là Tử Bình.

Cô thật ra là rất muốn có nhiều bạn, chẳng qua là ở đại học, bạn học đều bận rộn cả, không chỉ vì việc học, đi làm, xã đoàn thì cũng là mải yêu đương, mà cô không đi làm thêm, cũng không tham gia đoàn thể nào cả, nên rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với mọi người.

Cô vẫn cho rằng những tình huống như thế này thì cô sẽ thích ứng rất nhanh, cũng tự nói với chính bản thân mình là lúc đi học chỉ cần chăm lo cho việc học, học xong thì về nhà giúp một tay, cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, nhưng hôm nay cô mới thấy đó là một sai lầm.

Khi nghe Thượng Quan Liệt muốn làm bạn với cô thì trong lòng cô rất vui sướng cơ hồ như không có cách nào dừng lại, mặc dù phương thức quen nhau rất là đặc biệt, nhưng cô cũng thật vui vẻ. Vui đến mức cho dù biết rõ khi về nhà sẽ bị trách phạt nhưng cô vẫn luôn mỉm cười.

“Mày đi chết ở nơi nào? Trễ như thế này mới trở vể?” Long Duyệt vừa bước vào Long gia, đã thấy vợ của Long Thừa Vận – Phương Lâm Lâm nộ khí đằng đằng nhìn cô.

“Đại ……. Ách ……. Long phu nhân.” Thiếu chút nữa thì cô đã quên, cô không được phép gọi là mẹ lớn.

“Mẹ, có người tự cho mình là thiên kim tiểu thư của Long gia, biết rõ hôm nay trong nhà có chuyện, cũng không về sớm để phụ giúp, rõ ràng cũng không xem lời mẹ dặn để trong mắt.” Long Ngọc đứng ở một bên nói mát, cô ta căn bản không thừa nhận Long Duyệt là em gái của mình.

“Con ... ..... Con không có......”

“Còn dám lớn tiếng.” Phương Lâm Lâm tát cô một cái.

“... .......” Long Duyệt không dám mở miệng nữa, cô cúi xuống nhìn sàn nhà, má cô bỏng rát, sống mũi cay cay.

“Còn đứng ở chỗ này làm gì? Không mau đi giúp một tay?” Phương Lâm Lâm dùng sức đẩy cô một cái.

Bà ta chính là nhìn Long Duyệt không vừa mắt, bởi vì mẹ cô đã đoạt mất chồng của mình. Mỗi lần nhìn thấy Long Duyệt, bà ta sẽ nghĩ tới chuyện này, mà nghĩ tới chuyện này thì bà ta liền nuốt không trôi cục tức vì thế bà ta cần phải trút giận nên cô.

Long Duyệt nghe thấy những lời này, vội vã hướng phòng bếp đi tới, không dám chậm trễ nữa.

Nhìn thấy Long Duyệt bị đánh, tâm tình của Long Ngọc rất tốt, cha là của riêng cô ta, hơn nữa cô ta là cháu gái duy nhất của Long gia, cô không cho phép ai tới đây tranh giành quyền lợi với mình.

“Mẹ, đừng tức giận với loại ti tiện này, hôm nay trong nhà có yến tiệc, mẹ phải trang điểm đẹp một chút, đừng để thua mấy cô bác kia.”

“Được rồi, con cũng phải ăn mặc cho thật đẹp vào, ông nội nhìn thấy sẽ rất cao hứng.”

“Vâng.” Long Ngọc cười cười trở lại phòng của mình.

Long Duyệt đi vào phòng bếp, vẫn ở bên cạnh để phụ giúp một tay mặc dù bữa tiệc này, Long gia cũng mời không ít đầu bếp, nhưng vẫn có một số việc cần chuẩn bị phải làm.

Những đầu bếp tạm thời này cũng không biết thân phận của cô, cứ nghĩ cô là người làm của Long gia, cho nên cũng không khách khí sai cô làm việc.

Nhưng không chỉ trong mắt những người thân của cô ở Long gia mà ngay cả những người làm ở đây cũng coi cô là người hầu, ngoại trừ anh họ Long Vũ Văn. Ở Long gia chuyện này đối với cô là bình thường nên cô cũng không để ý lắm.

Bọn họ không chỉ nói xấu cô, mà còn xem cô cùng mẹ cô là nhân tố phá hoại gia đình này, cho nên thường hay nói xấu, chê cười sau lưng, cô cũng quen rồi nhưng đánh cô chỉ có mẹ lớn và chị gái cùng cha khác mẹ.

Cô đến bên bồn rửa rau, lấy nước vỗ vỗ lên gò má mình vừa bị đánh lúc nãy còn đang đau.

Khi Long Duyệt vừa tới nhà này, vì cha cô vẫn còn sống nên cô được trải qua một giai đoạn giống như đại tiểu thư, mặc dù cảm nhận được rất nhiều người không hoan nghênh cô nhưng bọn họ cũng không dám ra mặt khi dễ cô, nhưng tất cả đã thay đổi sau khi cha cô mất.

Vừa mới bắt đầu cô rất khó để thích ứng, cho dù ngoài mặt cô chưa từng phản kháng, nhưng trong lòng mỗi ngày cô đều oán hận và nghi ngờ, tại sao người thân của cô lại đối xử với cô như thế?

Cô đã trải qua một quãng thời gian rất không vui vẻ, cũng từng có ý nghĩ tự tử, nhưng lúc đó thật may là có Tử Bình và anh họ ở bên cạnh để cho cô còn cảm nhận được một chút ấm áp, đặc biệt là anh họ Vũ Văn của cô, anh ấy đã dần dần làm thay đổi suy nghĩ của cô.

Long Vũ Văn là con trai duy nhất của Long Thừa Đạt, tính tình ôn nhu, lạc quan, thích vẽ tranh, với kinh doanh một chút hứng thú cũng không có, nhưng bởi vì sinh ra ở Long gia cho nên anh phải từ bỏ sở thích của mình gia nhập vào thương trường.

Anh không phải là chưa từng phản kháng qua, chẳng qua là khi cha mẹ lấy tính mạng ra để uy hiếp thì anh cũng không thể tránh được, không thể làm gì khác là vào Long Vân làm việc.

Nhưng anh luôn có dáng vẻ lạc quan, yêu đời.

Anh cho là thay vì oán giận tự do của mình bị hạn chế rồi, không bằng ở nơi hạn chế này tìm lấy tự do thuộc về mình, như vậy vừa có thể tránh được xung đột, cũng để mình sống vui vẻ hơn. Cuộc sống rất ngắn ngủi, nếu mình không sống vui vẻ không phải là thật đáng tiếc sao?

Anh đem tất cả tư tưởng này truyền đạt cho Long Duyệt, đây là thời điểm để thay đổi tư tưởng, cũng là biện pháp tốt nhất, bởi vì nếu có thể thay đổi anh cũng sẽ thử, anh biết Long Duyệt ở Long gia tình cảnh hèn mọn, nhưng anh cũng không có cách nào can thiệp vào cho nên anh nói cho cô ấy biết, bất kể dù người ta có đối xử với mình như thế nào nhưng hãy luôn tha thứ và làm cho mình vui vẻ là được.

Long Duyệt lúc nào cũng nhớ những lời này, nhưng vẫn mất ba năm để có thể thích nghi được.

Cô không muốn mình sống có oán hận trong lòng cho nên cô nguyện ý tha thứ cho những người đã tổn thương mình, hơn nữa cô cũng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cũng vì nghĩ cho ông nội, mẹ lớn và chị gái cùng cha khác mẹ, nghĩ lại thì cũng là cô và mẹ mình có lỗi với bọn họ trước, cũng bởi vì mẹ xuất hiện nên mới đưa cô đến nhà bọn họ, vì vậy, khi bọn họ khi dễ cô đều nhẫn nhục chịu đựng.

Huống chi, mẹ của cô lúc lâm chung đã dặn dò muốn cô cùng người của Long gia sống chung với nhau hòa thuận, nên cô cũng cố gắng để làm, mặc dù sẽ không thay đổi được thành kiến của bọn họ, nhưng ít ra cô cũng không phụ lòng mình, phụ lòng cha mẹ.

Hơn nữa, bên cạnh cô vẫn có người quan tâm tới cô rất nhiều, vì thế cô phải biết thỏa mãn.... .... Nghĩ như thế, cô không khỏi không nghĩ tới chuyện Tử Bình muốn cô rời khỏi Long gia.

Cô không phải là không nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, trên thực tế, cô tin chắc là sẽ có ngày cô rời khỏi Long gia, vì vậy cô mới chịu đựng hết thảy, chẳng qua là ngày đó.... ..... Cô cũng không biết là lúc nào, có khi phải chờ tới khi cô lập gia đình.

Nhưng.... ... người cô quen biết ít như vậy, người nào sẽ là đối tượng của cô đây.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Liệt, cô sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu một cái, không thể nào, anh ta không thể nào sẽ coi trọng cô.

“Cô lại đang mải nghĩ cái gì? Còn không nhanh lên một chút?” Một người đầu bếp vỗ xuống bả vai của cô.

“Vâng.” Cô thu suy nghĩ lại và làm nhanh hơn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...