Một đoàn thuyền lớn đến bến phía nam của thành Ung Ðô. Có hai chiến thuyền chứa đầy quân cấm vệ, ai nấy đều uy võ và căng thẳng. Lao ái dắt theo quan viên lớn nhỏ của Ung Đô ra nghênh tiếp ở ngay bến. Lúc này Hạng Thiếu Long đang đội lốt Ô Quả và Kinh Tuấn đứng bên cạnh An Cốc Hề nhìn ra đoàn thuyền.
Kinh Tuấn ghé sát Hạng Thiếu Long, rỉ tai nói, "Huynh nhìn dáng vẻ của Lao ái, chắc đêm qua không ngủ ngon."
Bọn họ vẫn chưa biết Hàn Kiệt đã bỏ trốn ngay trong đêm, có vẻ không hiểu tinh thần của Lao ái tại sao lại kém đến thế.
Chiếc thuyền của tiểu Bàn ầm ầm cập bến.
Kinh Tuấn lo lắng nói, "Giả sử Ô Quả bị vạch trần thân phận rồi bị trói ném xuống, chúng ta phải làm thế nào?"
"Chỉ còn cách nói với Doanh Chính rằng đây là kế dụ địch, " Hạng Thiếu Long cười khổ nói.
An Cốc Hề lúc này quay sang Kinh Tuấn cười nói, "Ðã lâu không gặp tam ca của huynh! Trong lòng ta rất nhớ y, xin mời!"
Rồi vỗ ngựa bước ra. Hai người vội vàng đi theo.
Tấm ván lên bờ từ thân thuyền thò xuống. Lao ái lúc này ở trên bờ sai người tấu lên nhạc khúc đón chào.
Ðầu tiên là ba trăm cấm vệ quân tạo thành bức tường người gồm ba vòng, ở giữa có một khoảng trống khoảng mười tấc, trông rất chỉnh tề mà lại đẹp mắt.
Bọn An Cốc Hề vội vàng xuống ngựa, quỳ xuống bên đường.
xương Văn quân dẫn đầu nhảy xuống ván trước, sau đó là hơn hai mươi cấm vệ quân tinh nhuệ dẫn đường, hai người đi đầu cầm vương kỳ.
Tiếp theo là mười quan nội thị bưng các đồ tế lễ, sau đó là hai mươi cấm vệ quân nữa, rồi mới thấy Tần Thủy Hoàng tiểu Bàn và bị phi được Xương Văn quân, Vương Quan, Lý Tư, Thái Trạch, Cầm Thanh, Ô Quả lúc này đang giả thành Hạng Thiếu Long vây quanh, bước xuống thuyền.