Tẩm Quân

Chương 89: Tổn thương


Chương trước Chương tiếp

Dõi mắt ra cửa sổ, Khinh Tuyết chờ, chờ người kia đến, chờ thời cơ đến.

Giả điên mãi không phải biện pháp, chuyện này, phải giải quyết dứt khoát cho xong. Nàng không xác định được, cái gọi là năng lượng tình yêu của Hách Liên Bá Thiên có thể duy trì trong bao lâu, nàng thật sự không dám tin tưởng vào hiện thực, nàng đang là một kẻ điên, hắn làm sao có thể yêu nàng chứ.

Nàng ngẩn người nhìn sắc trời dần tối, tay cầm một đĩa bánh điểm tâm, kỳ thật ăn nhiều đồ ngọt ngấy lắm, nhưng nàng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc này. Nàng không biết phải làm gì bây giờ, chỉ khi tay chân lấm bẩn, nàng mới che dấu được tâm tư.

Rốt cục, người kia cũng bước vào tầm mắt nàng. Nàng chỉ biết, cô ta sẽ không buông tay, ít nhất cũng phải đến nhìn một chút.

Quả thế.

Linh Phi vẫn như trước kia, khoác trên người là bộ cung phục màu trắng trang nhã mà yêu kiều, mắt to, gương mặt mỹ miều, tinh hoa rạng rỡ, nhìn qua lại ngỡ tiên nữ xuống trần.

Nhưng hình như hôm nay tâm trạng tiên nữ có chút sầu não.

Hoa Phi đắc thế, không có khả năng sẽ kéo Linh Phi nổi cùng.

Tình cảm Hách Liên Bá Thiên dành cho cô ta vốn chẳng nhiều nhặn gì, thêm những chuyện đã xảy ra, cảm xúc với cô ta đương nhiên là càng lúc càng kém.

Hắn làm sao có thể hồi tâm chuyển ý chứ.

Cô ta đi tới cửa thì bảo cung nữ đứng lại, tiến vào một mình.

Khinh Tuyết cười thầm, chỉ nhìn cô ta chằm chằm. Cô ta đi đến trước mặt nàng thì ngồi xuống, đưa tay lấy một miếng điểm tâm, không phải để ăn, mà là để xem xét cẩn thận một phen, sau đó đưa mắt đánh giá Khinh Tuyết một cách tỉ mỉ.

Rốt cục, cô ta thở hắt ra. Lên tiếng: “Lâu Khinh Tuyết, ngươi thật sự điên rồi sao?”

Không gian lặng như tờ, tất cả cung nữ đã bị Linh Phi đuổi ra ngoài hết.

Khinh Tuyết cười, miếng điểm tâm trong mồm còn chưa nuốt xuống, thanh âm có chút mơ hồ: “Ngươi nói thử xem?”

Bề ngoài si ngốc ngây dại, nhưng lời lẽ lại rõ ràng rành mạch.

“Ngươi giả vờ?” Dường như Linh Phi vô cùng kinh ngạc, có lẽ tuy là cô ta có ý định đến dò hỏi Khinh Tuyết, nhưng hoàn toàn không ngờ đến chuyện thật sự thăm dò ra chuyện Khinh Tuyết không điên.

Trong nháy mắt mặt cô ta trở nên biến sắc.

Một đống suy nghĩ xô vào đầu cô ta.

Khinh Tuyết chỉ nhìn mà chẳng nói lời nào.

“Không thể tưởng tượng được là ngươi giả điên!” Cô ta sợ hãi, nhìn Khinh Tuyết chằm chằm với vẻ không thể tin, dường như không tin vào mắt mình nữa.

Khinh Tuyết cười khẽ, thản nhiên như trước kia, vài phần tuệ trí, vài phần trong sáng, khiến kẻ khác phải giật mình.

“Ta là giả điên.” Nàng nói.

“Tại sao ngươi lại cho ta biết, ngươi không sợ ta tìm Hoa Phi nghĩ cách đối phó ngươi!” Linh Phi nói, sợ hãi thật sự.

“Ta không sợ.” Khinh Tuyết quay sang tặng cho cô ta một nụ cười quyến rũ.

“Tại sao?” Linh Phi hỏi.

Khinh Tuyết chỉ cười nhạt, đôi mắt trong veo, nhìn cô ta, cũng không giải thích.

Linh Phi tuy cũng tính là thông minh, nhưng nếu luận về tâm kế chân chính, thủy chung vẫn kém một bậc.

Thế nên, nàng không lo lắng Linh Phi sẽ đoán ra động cơ của bản thân.

“Ngươi đoán đi?” Khinh Tuyết nói.

“Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn ta hợp tác với ngươi đối phó với Hoa Phi?” Linh Phi suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ được đáp án này, liền hỏi.

Khinh Tuyết cười ôn hòa, gật gật đầu: “Đúng là như thế, kỳ thật ta biết, lúc này ngươi đang rất buồn phiền, trong lòng Hoàng thượng có vướng mắc với ngươi, làm sao có thể sủng ái ngươi chứ? Trong hậu cung này, không có ngươi và ta, như vậy chỉ còn Hoa Phi đắc thế, thành nữ nhân uy quyền nhất hậu cung, mặc dù ngươi giúp Hoa Phi, nhưng Hoa Phi không có khả năng sẽ giúp ngươi đoạt lại sự sủng ái.”

Khinh Tuyết nói đến đây thì dừng một chút, cố tình bí ẩn, như tăng độ tin cậy cho lời nói của mình, nàng chậm rãi nói tiếp: “Không có nữ nhân nào lại tình nguyện giúp một nữ nhân khác tranh giành tình cảm với mình, huống chi kẻ đó lại là Hoa Phi!”

“Rồi sao nữa, ngươi cũng là nữ nhân, ta cứu ngươi rồi ngươi sẽ giúp ta sao, hơn nữa, nếu chuyện này công khai ra, ta cũng có phần, đã chắc gì Hoàng thượng sẽ lại sủng ái ta.” Linh Phi tự cho là thông minh hỏi lại.

Khinh Tuyết cười thầm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Lần trước, là bản thân nàng rơi vào bẫy của hai người.

Lần này, nàng muốn hai người phải sập cái bẫy mà nàng thiết kế ra.

“Ta sẽ không giúp ngươi, nhưng ta sẽ lấy lại được ân sủng.” Khinh Tuyết nói: “Hơn nữa, chỉ mình ta có khả năng khiến Hoàng thượng lại sủng ái ngươi, bởi vì nếu ta khỏe lại, ta tin là Hoàng thượng sẽ nghe lời ta nói, ta có biện pháp để Hoàng thượng lại dành thiện cảm cho ngươi, chuyện sau đó thì ngươi phải tự cố gắng.”

“Ngươi thật sự sẽ giúp ta sao?” Linh Phi hỏi, dường như bắt đầu động tâm.

Khinh Tuyết gật đầu: “Đúng.”

Linh Phi suy nghĩ một hồi, lâu thật lâu sau vẫn không nói gì, dường như đang cân nhắc, vừa suy nghĩ vừa nhìn Khinh Tuyết chằm chằm.

Về phần Khinh Tuyết, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó, thản nhiên ăn điểm tâm.

Đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy nàng thật ngây dại, từ đầu đến cuối không hề thay đổi. Hoàn toàn không có chút dị thường nào. Nàng ăn được một nửa, dừng lại nói thêm: “Đương nhiên, chuyện này, ngươi phải cân nhắc cẩn thận một phen. Ta sẽ không cưỡng cầu ngươi.”

“Được, ta sẽ cân nhắc cẩn thận chuyện này.” Linh Phi nói.

Khinh Tuyết cười, gật gật đầu.

“Ta đi trước.” Linh Phi nói.

Khinh Tuyết cười: “Được rồi.”

Nhìn bộ dạng do dự của Linh Phi, Khinh Tuyết chỉ cười thầm trong lòng, cho miếng điểm tâm vào trong mồm, dù đã no vẫn tiếp tục ăn. Nàng không biết ngoài việc ăn thì nàng có thể làm gì nữa.

Tay cầm một miếng điểm tâm, nàng nhảy nhót trong hoa viên, cười khanh khách, sau đó cố tình vấp ngã.

Oạch, bụi đất bay tứ phía.

Lưng hơi đau, nhưng Khinh Tuyết lại cảm thấy thích tư thế này, tư tưởng rộng mở, không băn khoăn điều gì, cứ nằm như thế, giống như được đất mẹ ôm vào lòng.

Bụi đất bay lên, dính đầy trên tóc.

Nàng bị sặc, ho sặc sụa, nhưng lại cười vui vẻ hơn bất cứ lúc nào.

Cung nữ đi theo thấy thế, vội vã tiến đến: “Tuyết Phi nương nương, ngài đừng nằm thế, mặt đất bẩn lắm, ngài mau đứng lên, nô tỳ đưa ngài về thay quần áo!”

Tất cả cung nữ này đều một tay Lưu công công chọn lựa, đặc biệt tận tâm hầu hạ nàng, được thêm Hách Liên Bá Thiên ngày nào cũng đến, khiến các cung nữ càng thêm cẩn thận, không dám có chút sai sót chậm trễ nào.

Khinh Tuyết cười, thế nhân là thế đấy, nhìn người hành sự.

“Không muốn không muốn! Ta không cần, ta muốn đi ngủ!” Khinh Tuyết dùng sức vùng vẫy, không chịu cho cung nữ lôi kéo.

Nhìn thái độ như muốn ngủ luôn trên đất của nàng, các cung nữ cũng cảm thấy xấu hổ thay nàng.

“Nếu nương nương muốn ngủ, nô tỳ đưa nương nương vào phòng ngủ, nơi này tuyệt đối không thoải mái, không tốt!” Cung nữ vội vàng khuyên nhủ.

Khinh Tuyết bĩu môi: “Ta không cần, ta muốn ngủ với hoa!”

Nói xong, nàng giơ tay chỉ chùm hoa trên cây, cười vui vẻ.

Cung nữ vừa nghe thấy thế, mặt tái dại hơn nửa, không biết phải nói với Khinh Tuyết thế nào mới được, chỉ biết nhìn nàng khó xử.

Khinh Tuyết không để ý tới cung nữ, co người lại, thản nhiên nhắm mắt ngủ.

Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đều đặn vang lên.

Cung nữ thấy thế lắc đầu: “Thật hết cách, chủ nhân thế này, biết hầu hạ thế nào bây giờ!” Nói xong lại gọi năm cung nữ khác, đỡ Khinh Tuyết về phòng ngủ.

Tuyết Phi đã thế này liên tục mất ngày rồi, lần nào cũng chơi đùa đến khi ngủ luôn trên đất.

Các cung nữ đỡ Khinh Tuyết rất khéo léo, đặt lên giường rồi Khinh Tuyết vẫn ngủ ngon.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn nhau, khẽ khàng ra khỏi phòng.

Lúc này, nữ tử đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt.

Đôi mắt nàng sáng trong, không có chút ngái ngủ nào.

Nàng chỉ cười, rồi sau đó chờ Hách Liên Trường Phong đến. Đây là thỏa thuận ngầm của hai người, mỗi ngày, nàng đều khiến các cung nữ hầu hạ mệt rã rời, sau đó giả vờ ngủ.

Các cung nữ sẽ đưa nàng đi ngủ, nếu các cung nữ làm ra tiếng động gì, nàng sẽ giả như bị ‘đánh thức’. Các cung nữ cũng sợ nàng tỉnh lại bọn họ lại phải đi theo hầu hạ tiếp, nên đưa nàng đi ngủ xong là đóng cửa rút lui, không ai dám ở lại, chỉ sợ đánh thức Khinh Tuyết.

Lúc này, có một bóng đen nhảy vào.

Nam tử vào trong phòng, bắn một chưởng về phía cửa, cửa sổ liền khép lại.

Khinh Tuyết ngồi dậy, cười khanh khách nhìn hắn: “Đến đây.”

“Thân thể nàng thế nào rồi?” Hắn hỏi, nhìn nàng, khuôn mặt kiên cường có vài phần nhu hòa.

“Không còn gì đáng ngại nữa rồi.” Khinh Tuyết đáp.

“Vậy thì tốt. Ta thấy Linh Phi đến đây?” Hắn nói.

Khinh Tuyết gật đầu: “Đúng, cô ta mới đến, hơn nữa, những gì cần nói ta cũng nói với cô ta rồi, ta tin tưởng, chậm nhất là ngày mai, cô ta nhất định sẽ có hành động, thế nên hiện tại ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.”

Nói xong, nàng có chút khó xử không biết phải bắt đầu như thế nào, hắn giúp nàng đã nhiều lần lắm rồi, thế mà nàng còn tìm hắn nhờ vả nữa.

Nhưng nếu không có hắn, lúc này nàng căn bản là không biết phải làm thế nào để bắt đầu lại.

“Ta nói rồi, chỉ cần nàng lên tiếng, ta sẽ giúp nàng.” Hách Liên Trường Phong nghiêm mặt nói. Hắn tình nguyện giúp nàng, không cần bất cứ lý do gì.

“Cám ơn ngươi.” Khinh Tuyết nói, giọng nói có vài phần nghẹn ngào.

“Tại sao phải nói cảm ơn? Ta nói rồi, ta tình nguyện giúp nàng, nàng không cần phải nói tiếng cám ơn, ta thấy thế rất khách sáo. Tự bảo vệ bản thân thật tốt, chính là lời cám ơn tốt nhất đối với ta, biết không?” Hắn nói, nhìn nàng chăm chú, chỉ cảm thấy cõi lòng chua xót, lại có chút vui mừng.

Kỳ thật, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, hắn liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Tại sao chứ, tại sao hắn có thể yêu nàng một cách không vụ lợi thế chứ? Nàng thật sự không biết, cả đời này, phải làm thế nào để báo đáp hắn.

Khinh Tuyết cúi đầu, không nói gì, lệ tràn khóe mi.

“Đừng khóc, khóc sẽ sưng mắt, không phải uổng phí công sức ta cứu nàng sao?” Hách Liên Trường Phong nói.

Khinh Tuyết cười, gật gật đầu, không biết Hách Liên Trường Phong luôn ngay thẳng chính trực học được kiểu nói chuyện đấy từ bao giờ.

“Về chuyện đấy, cần ta làm gì, nàng nói đi.” Hách Liên Trường Phong nói.

Khinh Tuyết nghĩ nghĩ một chút, rồi sau đó nói: “Ta hy vọng ngươi có thể chú ý hành tung của Linh Phi thật sát sao, nếu cô ta gặp Hoa Phi báo cáo tình huống, ngươi cho ta biết ngay lập tức, ta muốn ăn miếng trả miếng, làm ra một màn trả đũa hai người đó.” Nàng nói, ánh mắt hiện vẻ tàn nhẫn.

“Còn nữa, ngươi nhắn với Chu Đãi, sáng sớm ngày mai đến đây chẩn trị cho ta. Ngươi nói với hắn, hắn cứ nói là tìm được kỳ môn độc phương, có hiệu quả với bệnh của ta, nhưng có vài phần mạo hiểm, khám buổi sáng tốt hơn là khám buổi chiều.” Nàng còn nói thêm.

“Vì sao phải làm như vậy?” Hách Liên Trường Phong cũng không rõ mục đích của Khinh Tuyết.

“Ta thấy đã đến lúc tỉnh táo lại, giả điên mãi chung quy không phải biện pháp lâu dài.” Khinh Tuyết nói: “Hiện tại đúng là thời cơ thích hợp.”

“Được, mấy chuyện đó không thành vấn đề, ta sẽ chú ý nhất cử nhất động của Linh Phi thật sát sao.” Hách Liên Trường Phong đáp.

Vốn dĩ nàng định làm gì đáng lẽ hắn không nên hỏi, nhưng chung quy là lo lắng cho nàng, hắn hỏi: “Nàng muốn làm gì?”

Khinh Tuyết cười: “Ta chỉ là muốn diễn một màn kịch với hai người đó, cho hai người đó biết bị người khác *** hại là cảm giác thế nào!” Dứt lời, nàng nói thầm kế hoạch vào tai Hách Liên Trường Phong.

Lúc này, chẳng những nàng muốn sống lại, còn muốn Hoa Phi vĩnh viễn cũng không thể đứng lên.

“Phải cẩn thận trong hành động.” Hách Liên Trường Phong dặn dò.

Khinh Tuyết gật gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận.”

“Vậy ta đi trước.” Hách Liên Trường Phong nói xong xoay người định đi, trong tay còn cầm một chùm hoa, nhưng đứng một lúc vẫn không nói gì, hắn đã thành thói quen, mỗi ngày ngắt mấy chùm hoa quế mang đến cho nàng.

Nhưng hiện tại nàng có một vườn đầy hoa quế, đưa tay ra là chạm đến, nàng còn có thể muốn một chùm hoa quế này sao?

Khinh Tuyết nhìn hắn có chút chần chừ, sau đó trông thấy bàn tay hắn xiết lại, một mùi hương nhàn nhạt đưa vào mũi. Nàng thầm cảm động, biết là hắn mang hoa đến cho nàng, nhưng bắt gặp một vườn hoa quế, hiện tại không biết mở lời thế nào, vì thế nàng cố ý nói: “Ngươi đã mấy ngày không mang hoa đến cho ta đó.”

“Nàng muốn sao?” Hách Liên Trường Phong nghe thấy câu hỏi của nàng, vừa bất ngờ vừa vui mừng quay đầu nhìn nàng

Nam nhân này, đường đường bẩy thước, khí khái mạnh mẽ, nhưng trên lĩnh vực tình cảm thì quá mức ngây ngô đơn thuần, nhìn ánh mắt ngạc nhiên vui sướng của hắn. Nàng chỉ cảm thấy có chút không dám đối mặt.

Hắn thật quá tốt.

Mà nàng lại không xứng. Nàng không có thân phận tốt, không có tấm thân trong trắng, đã là người của Hách Liên Bá Thiên, kiếp này, nàng và hắn nhất định chỉ có vô duyên. Nàng không nên khiến hắn hy vọng gì đó, càng hy vọng sẽ chỉ càng thêm thất vọng.

Yêu nàng, sẽ khiến hắn trắng tay. Không, nàng không thể.

Vì thế nàng cười lạnh nhạt: “Không muốn, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhân tiện muốn nói với ngươi, hiện tại ta có một vườn hoa quế, ngươi không cần phải ngắt hoa quế mang đến cho ta nữa.” Nàng nói xong thì không dám nhìn hắn nữa. Nàng sợ phải nhìn thấy đôi mắt bi thương thất vọng của hắn.

Về phần Hách Liên Trường Phong, sửng sốt một lúc lâu.

Khinh Tuyết nhìn thấy một cách rất rõ ràng, bàn tay đang cầm chùm hoa của hắn càng xiết chặt hơn, xiết đến mức các đầu khớp xương đổi màu trắng bệch.

Rốt cục, hắn cũng lên tiếng, thanh âm ôn hòa vô lực, như vẳng đến từ một cõi xa xăm: “Ta biết rồi, thế nên mới không mang đến.”

“Ta… đi trước.”

Khinh Tuyết không nói gì, cho đến khi hắn đã phi thân đi rồi, nàng mới dám ngẩng mặt.

Hai mắt đỏ hoe.

Môi nàng khẽ mấp máy, nói không thành tiếng: “Thực xin lỗi.”

Nàng cũng không muốn làm tổn thương hắn.

Nhưng nàng thực sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Nàng và hắn, vĩnh viễn cũng không có khả năng.

Chưa nói đến chuyện nàng chỉ coi hắn như người thân, quan trọng hơn, hai người bọn họ một người là thần tử, một người là phi tần, nhất định là vô duyên vô phận.

Nàng chậm rãi trở về giường nằm, nhưng không có nổi một chút buồn ngủ.

Chỉ ngẩn người nhìn đỉnh màn.

Chỉ có mình hắn đối tốt với nàng, nàng lại khiến hắn bị tổn thương.

Lòng nàng cũng rất khổ sở.

Nhưng lại không thể không làm.

Sáng sớm hôm sau, Chu Đãi tới. Chu Đãi này thật đúng giờ, nhắn hắn sáng sớm qua, là sáng sớm hắn qua luôn.

Giờ này Hách Liên Bá Thiên đã lên triều, không có Hách Liên Bá Thiên ở đây, muốn làm gì cũng tiện hơn.

Thời điểm Chu Đãi đến, Khinh Tuyết đang ngồi dưới đất bứt hoa quế, xếp cánh hoa thành hình tròn, tuy nàng điên rồi, nhưng xếp cánh hoa thành hình tròn rất hoàn hảo.

Chu Đãi đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống: “Tuyết Phi nương nương, thần tới chẩn trị cho người.”

Khinh Tuyết ngẩng mặt, nhìn hắn một cái, không nói lời nào, chỉ cười, đưa một tay cho Chu Đãi.

Thái độ rất hợp tác.

Mấy ngày qua, Chu Đãi đến Hải Đường cung hàng ngày, lần nào đến cũng bắt mạch, thế nên nàng vừa thấy hắn đến, rất chủ động đưa tay cho hắn chẩn trị.

Chu Đãi lắc đầu: “Hôm nay không cần bắt mạch.”

Khinh Tuyết nghe xong vẫn ngơ ngẩn không hiểu, chỉ nhìn hắn chăm chú.

Cung nữ nhanh chóng chạy đến hỏi: “Chu Thái y, không cần bắt mạch sao, thế chữa bệnh thế nào giờ?”

“Thân thể Tuyết Phi nương nương đã tốt hơn nhiều rồi, không suy yếu như mấy hôm trước, về phần bệnh điên, đã xác định được triệu chứng chính xác rồi. Hôm qua ta mới tìm được một phương thuốc bí truyền, mặc dù có chút mạo hiểm, cũng không biết rốt cục sẽ hiệu quả đến đâu, nhưng chung quy vẫn phải thử một chút.”

“Ồ, vậy khả năng thành công là bao nhiêu?” Cung nữ kia lại hỏi.

Chu Đãi lắc lắc đầu: “Khó mà nói được.”

Cung nữ kia ‘hả’ một tiếng, rồi sau đó không nói gì nữa.

Khinh Tuyết nhìn cung nữ kia một cái, nhại tiếng ‘hả’ của cô ta.

Bộ dạng thật là si ngốc, ngây dại.

Chu Đãi thấy thế, lấy trong hòm thuốc ra một viên tròn màu trắng, đưa cho Khinh Tuyết: “Kẹo ngon lắm, người ăn đi.”

Khinh Tuyết vừa nghe, cười thật vui vẻ: “Ta muốn ăn!”

Nói xong giật luôn viên kẹo, cho vào mồm.

Mùi thơm ngập tràn khoang miệng nàng.

Chu Đãi chậm rãi lên tiếng: “Ăn viên thuốc này, nương nương sẽ yên lặng hơn, có thể ta mới châm cứu được.”

Hắn vừa nói xong, Khinh Tuyết rất phối hợp mà ngã xuống.

Chu Đãi cười thầm, viên hắn đưa nàng là kẹo thật, hơn nữa còn là kẹo giòn ngon nhất.

Tuyết Phi nương nương thật giỏi diễn kịch, ăn kẹo thôi cũng phối hợp với lời chỉ đạo của hắn được.

Hắn bước lên, nhìn nàng một cái, sau đó nói với cung nữ: “Gọi thêm vài người đến, đỡ Tuyết Phi nương nương vào trong phòng, ta muốn châm cứu cho nương nương.”

Hắn vừa dứt lời, đã thấy vài cung nữ khác tiến đến, người đỡ vai kẻ đỡ chân, rất thành thạo nâng Khinh Tuyết lên, đi về phía phòng ngủ.

Chu Đãi cười, chiêu giả vờ ngủ này của Khinh Tuyết, hắn đã từng nghe nói qua.

Xem ra chiêu này của nàng đã huấn luyện các cung nữ một cách rất thành thạo.

Đi vào phòng trong, Chu Đãi bắt đầu lấy ngân châm ra.

Vì đề phòng kẻ khác nhìn ra sơ hở, hắn đành phải châm kim lên người nàng thật, nhưng ngân châm chưa chạm vào huyệt vì hắn vẫn sợ thương đến nàng, dù sao đi nữa, huyệt vị không phải thứ để đâm loạn.

Vì thế mỗi một châm hắn đâm xuống đều vừa đúng, không hại đến người, nhưng kẻ khác nhìn vào thì không thể nhìn ra khác biệt.

Cung nữ lần trước mật báo với Hoa Phi, vẫn đứng gần đó nhìn chằm chằm

Khinh Tuyết chỉ nhắm mắt lại.

Nàng cảm thấy những chỗ bị châm kim vào có chút ngứa, nhưng đành nhịn xuống không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ.

Nàng không lo lắng mấy cây kim đó sẽ làm mình bị thương, nếu Chu Đãi muốn hại nàng, hắn không cần cứu nàng từ đầu.

Nếu cứu nàng, tất là hắn sẽ không làm nàng bị thương.

Tên Thái y này, nàng cũng coi như hiểu hắn một ít.

Nhưng không biết có phải hắn cố ý không? Nhiều biện pháp chữa bệnh như vậy, lại cố tình chọn cách châm cứu, đây rõ ràng là muốn nàng nếm một chút nỗi đau thể xác đi!

Nàng cứ thế âm thầm chịu đựng cơn ngứa suốt hai canh giờ.

Lúc này Chu Đãi mới rút châm, cất vào túi.

Sau đó kéo tay Khinh Tuyết, tỉ mỉ bắt mạch, rồi sau đó rung đùi đắc ý: “Thực kỳ quái, tại sao không có chút phản ứng nào chứ, tại sao lại thế nhỉ?”

“Cái gì cơ? Thái y?” Cung nữ kia hỏi.

Chu Đãi lắc lắc đầu: “Bệnh của nương nương thật kỳ quái, không biết vì sao, châm cứu rồi vẫn không có khởi sắc.”

Hắn nhìn cung nữ kia, lại cố ý nói: “Xem ra, còn phải tìm những biện pháp khác, tuy Hoàng thượng không ra thời hạn, nhưng cứ để lâu, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ tức giận. Ây da… Thực phiền toái! Rõ ràng mất trí do sốt cao, trị liệu bằng cách này phải có khởi sắc mới đúng chứ!”

“A!” Đột nhiên, Khinh Tuyết đang ngủ say bỗng nhiên quát to một tiếng, tỉnh lại, nhìn Chu Đãi, rồi sau đó nhìn túi ngân châm hắn đặt trên bàn.

Nàng nhìn túi ngân châm bằng đôi mắt trong trẻo tò mò.

Nàng đột nhiên lao tới lấy túi ngân châm, sau đó rút một túm châm ra, đâm về phía Chu Đãi. Chu Đãi cả kinh, lập tức lui về sau.

Nhưng vẫn bị nàng đâm trúng một phát.

Khinh Tuyết đâm được hắn thì cười thầm, sau đó rút thêm mấy cây nữa, đâm về phía cung nữ kia, con nô tỳ này, thật đáng giận.

“Ta đâm, ta đâm” Nàng dứt lời cũng là lúc sáu bẩy cây trâm cắm lên tay cung nữ.

Cung nữ kia ‘á’ một tiếng, sợ phát khóc.

Khinh Tuyết chỉ vờ như không biết, chạy ra khỏi phòng, không ngừng thì thào: “Ta đâm… Ta đâm…”

Chu Đãi đi sau, nhìn nàng, không khỏi âm thầm cười khổ. Căn bản là nàng trả thù, không chịu nghĩ cho kĩ, hắn cũng là vì giúp nàng, mới dùng thuật châm cứu, nàng dĩ nhiên trả thù hắn cơ đấy. Chẳng qua, so với con nô tỳ phản chủ kia, hắn cũng đã tính là tốt lắm rồi.

Bị đâm đến sáu bẩy cây châm, nhất định là đau lắm.

Haizzz, cung nữ kia khóc thật dữ dội, hắn âm thầm cười.

Giả vờ như đang sợ hãi, hắn xách hòm thuốc: “Ta đi trước, lúc nào Tuyết Phi nương nương dùng xong mấy cây ngân châm kia, phiền cung nữ tỷ tỷ cất lại cho Chu mỗ.”

Dứt lời người đã đi khuất.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...