Chàng trai xoay người lại, khóe miệng nhếch lên, “Ồ, là nương nương?”
Tuyền Cơ ngẩn ra, bất giác lui bước lại.
Lăng Thụy Vương gia, Long Tử Cẩm.
“Tham kiến nương nương.” Long Tử Cẩm hành lễ.
“Không phải Vương gia đang ở cung Hoa Âm sao?”
“Nương nương tản bộ nơi này chắc cũng lâu rồi phải không? Yến hội đã tan.” Long Tử Cẩm cười lớn nói.
Tuyền Cơ cắn môi, lời nói của hắn rõ ràng mang ý châm chọc, nhưng trong mắt lại không thấy tia chế nhạo nào.
Thủ đoạn của Tử Ninh Vương gia nàng đã lĩnh giáo rồi. Tâm tư của người trong hoàng thất còn khó dò hơn mò kim đáy biển. Nàng hơi cảnh giác nhìn hắn.
“Tử Cẩm chỉ muốn nói, dọc theo hồ này đi theo bên trái, xuyên qua kỳ viên phía trước, chính là cung Phượng Thứu.”
Tuyền Cơ khẽ giật mình, vì sao hắn lại muốn nói cho nàng?
Để người khác chỉ dẫn như vậy khiến nàng không khỏi thấy ngượng ngập.
Mang theo tâm sự tràn đầy bi thương, nàng thầm nghĩ mau rời đi.
“Đa tạ Vương gia.” Không hề nói thêm câu nào, nàng liền nhìn con đường phía trước mà đi. Cũng vì vậy mà nàng bỏ lỡ không nhìn thấy hình ảnh phía sau lưng, Long Tử Cẩm dựa vào gốc liễu, đang nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường và quỉ dị.
“Tham kiếnVương gia.”
Một bàn tay hướng về phía tán cây khẽ vẫy , ba người đang núp trong rừng cây đi ra.
Long Tử Cẩm cười khẽ, “Hoàng huynh, hành động của huynh cũng nhanh thật đấy. Không phải mẫu hậu giữ huynh lại có chuyện muốn nói sao?”
Nét mặt mặc dù mang ý cười nhẹ nhưng ánh mắt đã có phần nghiêm lại.
Hạ Tang đứng tránh ra phía trước, hoàng đế chậm rãi đi ra, Từ Hi liền theo ở phía sau.
“Niệm tình riêng, Người muốn trẫm hạ chỉ cho phép Tam ca từ đất phong triệu hồi về đế đô.” Hoàng đế thản nhiên nói, phượng mâu ánh lên tia sáng, lại nhìn không ra suy nghĩ bên trong, đen sâu thăm thẳm.
“Mẫu hậu muốn trẫm niệm tình riêng, hạ chỉ cho phép Tam ca từ phong địa* về đế đô.” Hoàng đế thản nhiên nói, trong mắt ánh lên tia sáng, lại nhìn không nổi suy nghĩ bên trong, chỉ thấy ánh mắt đen sâu thăm thẳm.
* Phong địa là vùng đất của các vương tôn, quan lại có công lớn được vua ban cho.
“Niệm tình riêng? Tình riêng này của mẫu hậu chắc không chỉ là tình mẫu tử chứ?” Long Tử Cẩm nhíu mày cười lạnh, “Trong vạn dặm non sông của mười hai nước Vân Thương, Tây Lãnh đất rộng của nhiều, dự trữ quốc khố có nước nào có thể sánh bằng?
“Vậy nên, ai cũng muốn chiếm đoạt.” Hoàng đế nhàn nhã nói.
Long Tử Cẩm cười nhẹ, “Đáng tiếc, muốn cướp miếng thịt màu mỡ này từ tay Long Phi Ly thì còn phải xem thủ đoạn của chúng đến đâu.”
Hoàng đế không nói gì, đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn xa xôi nhìn về phía hồ. Long Tử Cẩm liếc nhìn hoàng đế một cái, cũng hướng phía trước nhìn theo.
Hạ Tang cười nói: “Thật là lạ, mới nãy nô tài gặp Vương gia, Vương gia cũng là đang nhìn theo hướng kỳ viên, không hiểu bên trong có bảo bối gì đây?”
Long Tử Cẩm cười mắng, “Ngươi cũng thật tinh ý, thật ra trong Kỳ Viên có bảo bối hay không, ngươi chẳng lẽ lại không biết sao?”
Hạ Tang hơi hơi thay đổi sắc mặt. Kỳ viên…
“Thứ cho Hạ Tang vô lễ, Vương gia, vừa rồi ngài rốt nói chuyện cùng ai vậy? Nô tài vừa thấy người đó đi về phía kỳ viên.” Hạ Tang cẩn thận nói từng từ, dấu không được vẻ tò mò.