Tà Vương
Chương 10
Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi, một tả một hữu, chạy nhanh đến bên người nam nhân của họ , bảo trì khoảng cách an toàn, không cho phép bọn họ ra tay, bởi vì thời gian không đến uống một ly trà, sơn tặc đều đã giải quyết xong , mà các nàng còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, bất quá nhưng thật ra nghĩ tới một sự kiện.
Các nàng chỉ biết là, hai người là tử địch.
Nhưng các nàng lại không biết , hai người như thế nào biến thành tử địch?
“Ngươi và Đoàn tỉ phu của ta , rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì ?” Thủy Linh Nhi vẫn không có cơ hội để hỏi Sở Ân, hắn cùng Đoàn tỉ phu rốt cuộc là gây thù kết oán gì , thế cho nên hắn không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến đuổi giết hắn.
Sở Ân ánh mắt lạnh lùng , giọng điệu lạnh như băng mở miệng:“Trong lòng hắn tự hiểu được.”
Vì thế Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi ánh mắt đồng loạt chuyển hướng khác , tìm kiếm đáp án.
Đoàn Ngự Thạch trả lời, cũng là lạnh nhạt một câu.“Ta không biết.”
Không biết?
Sở Ân đôi mắt tiến bắn hung quang.“Ngươi không biết?”
Đoàn Ngự Thạch nhìn hắn nghi ngờ khẩu khí cứng nhắc .“Đại trượng phu dám làm dám chịu, ta nói không biết, là không biết, không có gì để giấu diếm .”
“Ngươi lừa gạt cảm tình của em gái ta , đối nàng bội tình bạc nghĩa, còn dám nói không biết !”
“ Em gái của ngươi là ai?”
“Sở Tuyền.”
Đoàn Ngự Thạch không khỏi ngẩn ra, tiện đà mày rậm cau lại .“Là nàng?”
Tô Dung Nhi cũng ngây người, Tâm nhi lạnh một nửa.“Đoàn đại ca?” Nên sẽ không hắn hắn hắn…… Hắn thật sự từng cô phụ cô nương nhà người ta?!
“Chậm đã, ta biết nàng đúng vậy, nhưng ta không có lỗi với nàng ấy , là nàng ấy có lỗi với ta.”
Đáp án này, thật ra là ngoài ý muốn của mọi người .
“Ngươi nói cái gì?” Sở Ân sắc mặt càng khó coi hơn .
“Đoàn tỉ phu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Ngươi mau giải thích một chút đi.” Thủy Linh Nhi cũng thực vội, lo lắng bọn họ muốn đánh nhau nên đứng lên.
Vì thế Đoàn Ngự Thạch đem chuyện của một năm trước, khi còn đóng quân tại phương bắc Hổ thành, chuyện hắn ngăn cản một vị Miêu Cương cô nương dùng roi dạy dỗ một gã nam tử người Hán như thế nào, lại làm sao chế phục nàng, khi ấy nơi biên giới Hán Miêu hai tộc đang có xung đột đều kể ra.
“…… Ta đoán, vị Sở cô nương kia đại khái là roi bị ta làm gãy xấu hổ không nhịn được, đối với ta ghi hận trong lòng, mới có thể cố ý nói ta cô phụ nàng.”
“Bậy bạ!” Sở Ân giận đỏ mặt .
Đoàn Ngự Thạch cũng trợn mắt nhìn hắn .“Ta Đoàn Ngự Thạch dám làm dám nhận , chưa làm qua chuyện cũng không đồng ý để người khác vu oan, tin hay không tùy ngươi! Nhưng thật ra ngươi, cùng Bắc Thái vương cấu kết, ức hiếp người Hán của ta , ý đồ như thế nào ?”
“Hoang đường! Ta khi nào cùng Bắc Thái cấu kết !”
“Bắc Thái vương đem công chúa gả cho ngươi, không phải là vì mượn sức toàn bộ Miêu tộc của các hạ?”
Lần này, đổi Thủy Linh Nhi trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn phía Sở Ân.
Hắn muốn kết hôn cùng Bắc Thái công chúa? Như thế nào lại không có nghe nói?
“Ta không đáp ứng!” Sở Ân lập tức phản bác, chuyện này, hắn tuyệt đối không muốn Linh Nhi hiểu lầm .
Đoàn Ngự Thạch hừ lạnh.“Ngươi hiện tại không đáp ứng, tương lai còn chưa biết .”
Một câu khơi mào cuộc chiến , Sở Ân thình lình hướng hắn tung chiêu giết người , Đoàn Ngự Thạch nhanh chóng song chưởng chặn lại , tiếp được đối phương chiêu thức, cả hai quấn lấy nhau như nước với lửa , thoáng chốc cuồng phong tảo hiệp, trời đất tối đen .
Tô Dung Nhi hoa dung thất sắc, không biết làm sao kêu lên:“Nguy rồi nguy rồi! Chúng ta mau ngăn cản bọn họ nha! Di? Linh Nhi, ngươi đi đâu?”
“Ta muốn hồi Tiên sơn.”
“Ngươi hiện tại hồi Tiên sơn? Không phải là đùa vào lúc này chứ ! Ngươi mặc kệ Sở Ân ?”
Nàng hai bên khóe miệng suy sụp xuống dưới.“Hắn muốn kết hôn Bắc Thái công nương, ta còn lưu lại làm gì?” Nói xong, lại phẫn hận quay đầu, khóe mắt thượng ngấn lệ.
Tô Dung Nhi há hốc mồm, thực rõ ràng , Linh Nhi đang ghen, nhưng lại là ăn dấm chua chuyện năm xưa , lập tức, nàng thật không hiểu nên khóc hay nên cười? Chính mình một người đã ứng phó không nổi , Linh Nhi lại giận dỗi bỏ đi !
Đột nhiên, nàng linh quang chợt lóe, có biện pháp !
Chạy nhanh há mồm hô to:“Linh Nhi, ngươi đừng luẩn quẩn trong lòng nha! Chuyện đâu còn có đó , trăm ngàn lân đừng tự sát a!”
Thủy Linh Nhi hồ nghi quay đầu lại.“Ta không có ──”
Mạnh, một bóng dáng sét đánh không kịp bưng tai đi đến trước mặt nàng, đem nàng ôm mạnh vào trong lòng, bởi vì tốc độ quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn hoa mắt hỗn loạn không biết sao lại thế này, đợi đến khi nhìn thấy rõ, Thủy Linh Nhi mới phát hiện ôm lấy chính mình , đúng là Sở Ân.
“Ngươi làm cái gì? Buông nha!” Nàng giãy dụa , bởi vì hắn đem nàng ôm hảo nhanh.
“Không được!”
Hắn không chịu buông ra, giống như sợ buông lỏng tay , nàng sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn không chịu buông ra, giống như sợ vừa buông lỏng tay , nàng sẽ xảy ra chuyện gì vậy .
Thủy Linh Nhi tức giận trừng hắn. Từ lúc cùng hắn có gần gũi qua da thịt chi thân, thân thể nàng đối với hơi thở nam tính của hắn mẫn cảm hẳn lên, mà bây giờ lại nằm trong bờ ngực vững chãi của hăn, cũng không tránh khỏi nhớ lại đoạn kí ức đầy kích thích của đêm hôm đó , hai má không khỏi đỏ ửng lên .
“Ngươi…… Làm chi đột nhiên ôm người ta?”
“Ngươi vì sao tìm chết?”
Nàng thế này mới tỉnh ngộ, thì ra hắn tin lời nói của Dung Nhi , tưởng nàng thật sự muốn tự sát, mới ôm chặt nàng như thế , là sợ nàng gặp chuyện không may, nhịn không được trong lòng cảm thấy mừng thầm.
Nhưng mà nàng ở ngoài mặt không phủ nhận, cố ý dùng ngữ điệu lạnh lẽo hỏi lại:“Ngươi phải cưới Bắc Thái công chúa , còn quản người ta làm cái gì?”
“Ta sẽ không cưới nàng ấy !” Hắn giọng điệu kiên định.
“Ta mới không tin, cưới Bắc Thái công chúa, thật sự tiện lợi a , có lẽ ngươi sẽ thay đổi chủ ý.” Nói xong, vẻ mặt ủy khuất, lệ cũ trên mặt chưa khô, lệ mới đã tràn xuống tới.
Sở Ân ninh mi.“Ta nói không cưới nàng ta tất nhiên sẽ không cưới , mặc kệ có phải là công chúa hay không , đều giống nhau.”
Hiếm khi hắn dùng lời nói làm nàng vui vẻ , cũng tin tưởng hắn là người nói được thì làm được , nhưng nàng phát hiện là mình dường như rất thích làm nũng với hắn a !
Một nữ nhân một khi đã được sủng ái , nghe lời ngon ngọt thường nghiện, khó tránh khỏi được nuông chìu còn giả bộ giận hờn , nàng cũng không ngoại lệ.
“ Người ta vừa là công chúa vừa là đại mỹ nhân , nói không chừng khi ngươi nhìn thấy nàng, sẽ đổi ý thì sao .”
“Sẽ không.”
Liếc hắn một cái mị nhãn.“Ngươi sao biết sẽ không?”
“Rất đơn giản, ta đem đầu nàng ta chặt bỏ sau đó đem đến cho ngươi xem , ngươi sẽ biết là không phải mỹ nhân .”
Thủy Linh Nhi há hốc mồm, sợ tới mức nghiêm chỉnh cảnh cáo.
“Không thể! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đi chặt đầu của nàng, ta thề không bao giờ để ý ngươi nữa ! Không cho phép tiếp cận nàng, biết không! Không, được , lấy !” Hai tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy cổ áo hắn, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt hắn , chỉ kém không đem nước miếng phun ở trên mặt hắn. ( sặc , dơ quá tác giả ơi )
“Muốn ta không chém đầu của nàng ta , đi, chỉ cần ngươi đáp ứng sẽ gả cho ta, ta đồng ý với ngươi
|Ư .”
Nàng lại ngây dại, xoay một trăm tám mươi độ , sao lại xoay tới chuyện này , hại nàng không kịp chuẩn bị tâm lý, cảm thấy cũng là vừa mừng vừa sợ.
“Ta…… Ngươi muốn ta gả ngươi?”
“Ngươi không lấy chồng, ta liền chặt đầu của nàng ta , ngươi gả, ta sẽ không chặt .” Hắn nói đầy bình tĩnh mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp , tuyệt không giống như là đang cầu hôn, giống uy hiếp hơn.
Mặc kệ là uy hiếp, hay là mệnh lệnh, Thủy Linh Nhi vừa nghe nói tâm nhi rung động .
Chính mình chưa từng nghĩ tới có thích hắn hay không? Nhưng mỗi khi nhớ đến hắn , tim bắt đầu đập dồn dập , không biết bắt đầu từ đâu khi, nam nhân này đã chiếm vị trí khá lớn trong lòng của nàng .
Chẳng qua, hắn lấy đầu của Bắc Thái công chúa để uy hiếp, dường như không đúng đạo lý lắm, sự tinh quái của nàng từ khi gặp hắn, có lúc tưởng như không sử dụng được .
“Nếu ta gả ngươi, ngươi sẽ không chặt đầu của Bắc Thái công chúa ?”
“Đúng .”
“Cũng sẽ không chém đầu của Đoàn tỉ phu ta ?”
“Đúng .”
Thủy Linh Nhi nghe được vô cùng vui mừng! Hắn đáp ứng không giết Đoàn tỉ phu , thì đâu còn vấn đề gì , nàng đương nhiên đáp ứng rồi!
“Hảo, ta gả cho ngươi, ngươi phải giữ lời nha!” Vui sướng gật đầu.
Hắn khẽ nhếch khóe môi gợi lên tuấn lãng độ cong.“Ngươi yên tâm, ta sẽ không chặt đầu tỉ phu ngươi .” Mắt hắn hiện lên một tia tà khí, chặt tay chân hắn là được rồi .
Thủy Linh Nhi quay đầu khẩn cấp nói cho Tô Dung Nhi biết tin tức tốt này.“Dung Nhi, Sở đại ca đáp ứng ta, không giết Đoàn tỉ phu !”
“Thật sự? Thật tốt quá!” Tô Dung Nhi nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ , nàng ở một bên đợi đã lâu, đang nắm chặt tay tướng công cản không cho hắn cùng Sở Ân giao đấu , cùng lúc cũng chờ mong Linh Nhi có thể thu phục Tà Vương.
Thủy Linh Nhi khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng nói:“Bởi vì…… Ta…… Ta muốn gả cho hắn.”
Lời này chính là tâm ý trong lòng Tô Dung Nhi, mở miệng chúc phúc nói.“Thật tốt quá! Đây là đại hỷ sự nha, chúc mừng sư muội tìm được lang quân như ý, về sau chúng ta chính là người một nhà , đúng hay không? Sở đại ca.”
Nàng một chút cũng không dám gọi Tà Vương một tiếng muội phu, vẫn là tôn xưng một tiếng Sở đại ca, chẳng những giữ cho người ta một chút mặt mũi, cùng với bảo toàn địa vị của hắn.
Nhưng là, cố tình có một tên đại quê mùa lại không nghĩ như vậy ── ( maytrang : Kiếm chỗ núp , sắp có chiến tranh )
Đoàn Ngự Thạchcau mày nhăn mặt thành một chữ “Không” to đùng.
“Người này sẽ làm ‘Muội phu’ của? Không thể nào!”
Muội phu hai chữ, lại lần nữa khơi mào chiến tranh lần thứ hai .
Sở Ân đằng đằng sát khí phi thân mà đến, Đoàn Ngự Thạch thân hình nhảy lên, cùng hắn ở không trung giao thủ, thoáng chốc thiên địa biến sắc, cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong lá rụng, cỏ cây kinh động!
Hai nữ nhân ngây ngốc đương trường, hoàn toàn không nghĩ tới, hai người này nói đánh là đánh, ngay cả câu xã giao mở đầu cũng đều không có.
“Các ngươi dừng tay a!” Tô Dung Nhi khóc không ra nước mắt la lên, nhưng hai người càng đánh càng bay lên cao , các nàng vốn không có võ công g, chỉ có thể trên mặt đất sốt ruột giương mắt nhìn.
“Sở đại ca, ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta!” Thủy Linh Nhi tức giận dậm chân, nói vọng lên .
“Yên tâm, ta sẽ không chặt đầu của hắn, chỉ chặt tay chân của hắn thôi !”
“Hừ! Nói mạnh miệng không biết xấu hổ , thử xem ngươi có khả năng đó không !”
“Thử xem sẽ biết!”
Hai người đều vận hết toàn lực, nhưng một người trọng thương vừa bình phục , một người vừa bị nội thương, giờ phút này ra tay quá nặng, nội lực bị tổn thương trầm trọng, chỉ hơn trăm chiêu sau, hai phương đồng thời đánh ra song chưởng, đều là khuynh xuất toàn lực,hai chưởng chạm vào nhau sau tức khắc cả hai bị đánh bật ra ngoài , rơi xuống đất, Sở Ân cùng Đoàn Ngự Thạch không hẹn mà cùng ói ra một ngụm máu tươi.
“Đoàn đại ca!”
“Sở đại ca!”
Hai nàng song song chạy đến bên cạnh trượng phu và tình lang , Thủy Linh Nhi kinh hoảng giúp đỡ Sở Ân, tuy nàng vẫn còn đang giận hắn , nhưng thấy Sở Ân gương mặt tái nhợt, khóe môi lưu lại máu tươi càng không ngừng nhỏ giọt , làm đau lòng của nàng, lo lắng còn không kịp, làm sao còn nhẫn tâm trách cứ hắn.
“Ngươi bị thương thế nào? Đau không đau?”
Sở Ân cả người sát khí tràn đầy , thẳng tắp nhìn chằm chằm Đoàn Ngự Thạch, tóc dài rối tung, ánh mắt chuyên chú mà lợi hại, tràn ngập dã tính của con báo đang rình mồi , cho dù bị thương, vẫn như cũ cao ngạo bình tĩnh, bắt tại khóe miệng máu tươi, ngược lại làm cho hắn thoạt nhìn tà mị hơn, tuấn mỹ đến mức người ta khó thở .
Đoàn Ngự Thạch còn lại là cả người hừng hực cơn tức, khi hắn không cười khi, thần thái đầy nét nghiêm túc cương nghị gương mặt đã đủ dọa người , một khi thượng chiến trường, tựa như một mãnh hổ muốn ăn thịt người, từng cái đường cong, mỗi khối cơ bắp, đều bùng nổ một cỗ khiếp người lực lượng, mắt không chớp trừng mắt địch nhân, khóe miệng máu tươi, cũng nhỏ giọt không ngừng.
Hổ báo tranh chấp, lưỡng bại câu thương, tựa như bọn họ như vậy.
“Xem ra ngươi bị thương không nhẹ.”
“ Ngươi cũng không tốt hơn ta đâu.”
“Hừ, tính ngươi vận khí tốt, ta đáp ứng Linh Nhi không giết ngươi, nếu không ngươi đã chết bởi độc xà của ta .”
“Nếu không phải ta nể tình tiểu sư muội, đánh vào ngực ngươi một chưởng, sẽ không là chỉ để lại dấu tay, mà là đã moi trái tim của ngươi ra.”
Sở Ân nhìn xuống trước ngực rớt ra một mảnh áo , quả nhiên nhìn thấy ngực trái t có một dấu tay màu đen, phẫn nộ trách cứ:“ Nói bậy! Nếu không có ta thủ hạ lưu tình, lưu của ngươi mạng chó, ngươi làm gì có cơ hội đánh một chưởng này !”
“Đối với ngươi, ta không biết đã thủ hạ lưu tình bao nhiêu lần , nếu không ngươi hiện tại thế nào còn có cơ hội ở trong này nói mạnh miệng ──” Đoàn Ngự Thạch đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, lại ói ra một ngụm to máu tươi, tiếp theo thân hình thật mạnh rồi ngã xuống.
“Đoàn đại ca!” Tô Dung Nhi sợ tới mức thét chói tai.
Sở Ân lộ ra thắng lợi tà cười.“Hắc hắc…… Người nói mạnh miệng, là ngươi……” Bỗng dưng hai chân mềm nhũn, cuối cùng chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, hắn cùng Đoàn Ngự Thạch tám lạng nửa cân, cũng không ai tốt hơn ai .
“Sở đại ca!” Thủy Linh Nhi kêu sợ hãi, bối rối ngồi xổm xuống cạnh thân thể hắn, người đã sợ tới mức phát run .
Giống như ông trời đang cố tình đùa cợt , hai người này dường như kiếp trước có thâm cừu đại hận gì đấy , đời này lại muốn kết thành thân gia, thân gia chưa kết thành, liền đã muốn thương vong thảm trọng .
Thủy Linh Nhi thân thủ run run đưa tay lên mũi xem hơi thở hắn , may mắn còn có hô hấp, không chết!
Mắt thấy người trong lòng bị thương nặng, nàng trong lòng như có lửa đốt, những đan dược nàng mang trên người đã dùng hết rồi .
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Nàng trong miệng thì thào , đột nhiên nghĩ đến đại sư tỷ, đúng rồi! Đại sư tỷ có đan dược.
“Dung Nhi! Dung Nhi!” Nàng đi đến bên cạnh Tô Dung Nhi, xòe tay ra tay nói .“Mau cho ta một viên đại hoàn đan!” Có đại hoàn đan, ít nhất có thể bảo toàn mạng sống .
Nàng cảm thấy kỳ quái khi sư tỉ như thế nào nửa ngày cũng không phản ứng, nhìn kỹ, thế này mới phát hiện sư tỉ cả người ngây ngốc, sắc mặt thương tâm hoảng sợ, nhịn không được ngạc nhiên.“Dung Nhi? Ngươi làm sao vậy?” Nàng lắc lắc vai sư tỉ.
“Không thấy ……”
“Ngươi nói cái gì?”
Tô Dung Nhi đột nhiên oa một tiếng, chảy ra hai hàng lệ, khóc lớn lên.
“Túi gấm không thấy ! Túi gấm của ta rớt đâu mất rồi ! Không có đại hoàn đan, ta như thế nào cứu Đoàn đại ca a!”
Thủy Linh Nhi gương mặt cũng trở nên trắng bệch , ngã ngồi trên mặt đất, run giọng hỏi:“Ngươi nói là đã đánh mất túi gấm? Khi nào thì?”
“Ta cũng không biết, hôm nay một đoàn hỗn loạn, ta căn bản không biết mất khi nào , và mất ở chỗ nào……” Nàng càng nói càng thương tâm, nước mắt tuôn như ngọc châu , làm ướt toàn bộ gương mặt của nàng .
Túi gấm sớm không mất muộn không mất lại mất ngay lúc này , chẳng lẽ là ý trời đã định, muốn các nàng hai người chưa gả đã thủ tiết thờ chồng ?
Hai sư tỷ muội đồng chung cảnh ngộ, nhịn không được ôm nhau khóc lớn.
Các nàng tỷ muội tình thâm, đã từng cùng nhau thề nguyền, dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cũng nguyện chết chung cùng năm cùng tháng cùng ngày. nhưng họ không có thề nguyền cho hai đấng lang quân của họ cùng chết chung một ngày a ~~
Tô Dung Nhi ngoại trừ dịch dung, cái gì cũng không biết , Thủy Linh Nhi khinh công, đã không thể sử dụng , ngay cả muốn đi cầu cứu cũng làm không được, tại nơi núi rừng hoang vu này , các nàng một chút biện pháp cũng không có, chỉ biết khóc lớn, và khóc lớn.
Nhưng mà khi hai người đang khóc lớn , thanh âm đổ thực vang dội, xuyên qua không gian rộng lớn của núi rừng bao la , truyền lại cao lại xa, ngay cả người ở ngoài phạm vi trăm dặm đều nghe được tiếng khóc của các nàng.
Có một người nghe được tiếng khóc của các nàng , chậm rãi hướng sơn trại đi tới……
Nàng mặc áo màu tím , váy sam phiêu dật, một mái tóc đen dài mềm mại, không có nhiều trang sức tô điểm , chỉ dùng một sợi dây nhỏ màu tím vén những sợi tóc mai hai bên má cột thành chùm , còn sau lưng buông xõa .
Mặc dù cách ăn mặt rất tự nhiên , nhưng dung nhan của nàng băng thanh ngọc khiết mỹ mạo, không giống khí chất của người thường , đẹp hơn mang những vàng ngọc châu báu trên người , hoặc khoác trên mình những tơ lụa gấm vóc hảo hạng , bởi vì nét đẹp của nàng đầy khí chất ít người sánh kịp , không phải học tập mà ra , đôi mắt đẹp lộ ra ánh nhìn hờ hững như không quan tâm thế sự , lại cũng rất mê người .
Thi Dược Nhi ngẩng đầu nhìn lên, lắng tai nghe tiếng khóc rung động tâm can , gật gật đầu.
“Chính là nơi này , Mặc Thạch.”
Đứng ở phía sau Thi Dược Nhi, là một diện mạo thật đáng sợ, thân thể cao lớn lông lá bù xù , và hắn bị câm . Hắn là nô bộc của Thi Dược Nhi, lúc nào cũng ở bên cạnh chủ nhân , một tay ôm thùng gỗ , bên trong toàn là những thảo dược quý hiếm của chủ nhân .
Hắn thủy chung trầm mặc, Thi Dược Nhi cũng biết hắn sẽ không trả lời, bởi vì hắn câm điếc, lại bộ dạng cao lớn, mặt không chút thay đổi, giống tảng đá, cho nên Thi Dược Nhi cho hắn gọi là Mặc Thạch, ý tức tảng đá im lặng.
“Thật khó , ngoại trừ khi còn nhỏ , sau khi lớn lên, ta chưa từng nghe các nàng khóc lớn như vậy, giống như trong nhà có người chết vậy .” Nàng lắc đầu, giọng nói mềm mại mà hờ hững , bước đi luôn nhẹ nhàng không vội vàng xao động.“Đi thôi, Mặc Thạch, chúng ta đi xem, kia hai nữ nhân rốt cuộc ở đây than trời trách đất cái gì?”
Nàng mới đi phía trước đạp từng bước, bả vai đã bị bàn tay to bắt lấy.
Thi Dược Nhi nghi hoặc quay đầu.“Chuyện gì? Mặc Thạch?”
Mặc Thạch thân thủ chỉ vào phía trước , Thi Dược Nhi dọc theo hướng hắn chỉ quan sát, lúc đầu nhìn không ra nơi ấy có cái gì, sau lại Mặc Thạch lấy một viên đại thạch quăng đến trước mặt, trước mặt liền xuất hiện một cái hố to lớn , Thi Dược Nhi mới tỉnh ngộ.
“Nguyên lai có cạm bẫy a! Nơi này hình như chứa không ít cơ quan a , nhưng ta phải đi vào, ta phải tìm hai tiểu sư muội yêu dấu của ta đang khóc lớn ở nơi nào nha.”
Mặc Thạch đi lên phía trước , một chân nửa quỳ nửa ngồi , Thi Dược Nhi liền đi đến , ngồi trên cánh tay hắn , Mặc Thạch mang theo nàng, khinh thân nhảy, giống như khỉ đang xuyên qua ở trong rừng cây bình thường, chớp mắt đã biến mất ở trong rừng.
“Ô ô ô ~~”
Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi, đã khóc đến cả người rũ rượi , các nàng từ trước đến giờ đều luôn vui vẻ , chưa bao giờ trải qua sinh ly tử biệt, nam nhân đầu tiên mà các nàng yêu , cũng là tình cảm chân thành duy nhất , lại sắp chết ở trước mặt các nàng .
Thủy Linh Nhi ngày thường thông minh linh hoạt, giờ phút này cũng hết đường xoay xở, chân tay luống cuống, chuyện duy nhất có thể làm là chỉ hy vọng có kỳ tích xuất hiện , tốt nhất nên có một vị Bồ Tát hiện thân , giúp các nàng cứu hai nam nhân này.
“Dung Nhi, làm sao bây giờ?”
“Ta cũng không biết……”
“Nếu Dược Nhi lúc này ở đây thì tốt rồi, ô ô ô ~~”
“Là nha ~~ có nàng ở đây , cho dù người chết cũng có thể cứu sống ~~ ô ô ô ~~”
Một tiếng thở dài truyền đến, lạnh lạnh nói:“Ta cũng không phải thần tiên, nào có thần thông quảng đại như thế.”
Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi tiếng khóc chợt ngừng, mở to hai đôi mắt đẹp , trừng mắt nhìn cô gái mặt áo màu tím, không dám tin tưởng hai mắt của mình.
“Xem hai người các ngươi kìa , khóc đỏ mắt sưng mũi hết rồi , khó coi chết đi được.”
“Dược Nhi!” Hai người kinh hỉ kêu lên, đồng thời nhảy bật lên, chạy thật nhanh hướng của nàng.
Thi Dược Nhi đôi môi nở một nụ cười nhẹ , có thể gặp được Dung Nhi cùng Linh Nhi, nàng cũng thật cao hứng, bởi vì hôm nay , đúng là vì tìm các nàng mà đến .
Hai người chạy nhanh đến, giống như khỉ con ôm cây , hai người chạy đến ôm chặt lấy nàng , vui mừng cực hạn , giống như ly biệt tám trăm năm không gặp, làm Thi Dược Nhi nhất thời không quen, nhịn không được toát mồ hôi lạnh.
“Các ngươi…… Làm gì kích động như vậy…… A! Không cần hôn ta, đều là nước miếng!”
Nàng tính tình lạnh nhạt , không giống Dung Nhi cùng Linh Nhi hai người đều hoạt bát nhiệt tình, đột nhiên bị hai nàng ôm lấy lại hôn hít loạn xạ , ghê tởm muốn chết, trán nàng nhăn lại , nhịn không được khẽ gọi.
“Mặc Thạch! Mau đưa hai động vật này tránh ra !” ( Maytrang : Á, sốc lần hai, ta gặp tỷ là bó miệng luôn … )
Không đợi Mặc Thạch kịp trở tay , Dung Nhi cùng Linh Nhi đã tự động chạy thẳng về hướng Mặc Thạch, mỗi người ôm một bên, nước mắt nước mũi cùng nhau rơi xuống .
“Mặc Thạch! Chúng ta cũng rất nhớ ngươi nha ~~”
Mặc Thạch cũng không phải là cỏ cây, trên gương mặt kiên cường chất phác kia , cũng lộ ra mỉm cười, tựa hồ hai vị chủ nhân đối hắn càng nhiệt tình, hắn càng vui vẻ.
Thi Dược Nhi lau nước miếng trên mặt, nhịn không được lắc đầu.“Thật là, biến mặt ta thành…… Di?” Đôi mắt đẹp chợt nhìn thấy hai người đang nằm , nhướng cao chân mày , nàng gật gật đầu.“ Mặt trời đã lên cao rồi, mà có thể nằm ở nơi này để ngủ , thật sự là hảo hưng trí a.”
Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi một tả một hữu chạy vội tới bên người nàng, lại là nước mắt nước mũi chảy thành dòng .
“Không phải ! Dược Nhi, bọn họ sắp chết, ngươi mau cứu bọn họ !”
Dược Nhi hừ nhẹ.“Cứu? Không thân cũng chẳng quen , ta tại sao phải cứu?”
“Hắn là tướng công của ta !” Hai người trăm miệng một lời tranh nhau trả lời.
“Tướng công? Các ngươi thành thân khi nào , ta như thế nào không biết?”
“Là tướng công tương lai , tóm lại chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ cùng bọn họ thành thân ! Chính là chưa kịp đưa bọn họ về Tiên Sơn để bái kiến sư phụ lão nhân gia, liền đã xảy ra chuyện!”
“Vậy chờ thành thân rồi nói sau.” Nàng quay đầu muốn đi.
“Dược Nhi!” Hai nữ nhân hét lớn , đồng thời xụ mặt xuống .
Thi Dược Nhi lại quay đầu trở về.“Được rồi được rồi, nói đùa một chút cũng không được, xem các ngươi khẩn trương như vậy, quả nhiên giống như oán phụ có chông sắp chết vậy.”
Trong ba tỷ muội các nàng , Thi Dược Nhi là người nói chuyện vô cùng thẳng thắn , tính tình vô cùng lạnh lùng , nhưng cũng vô cùng thanh tú động lòng người.
Nàng cả ngày cùng dược thảo làm bạn, trên người tỏa ra mùi hương thơm tự nhiên của dược thảo , lúc nàng không cười , giống cái tuyết sương không hóa băng tâm mỹ nhân, nhưng nàng khi mỉm cười, lại như hoa mai đang nở giữa mùa đông, ngông nghênh, lại rất cảm động. ( nguyên văn ,chứ hem thêm bớt )
Bắt mạch hai người xong, nàng lập tức kêu Mặc Thạch mở hộp thuốc ra , bên trong là các thuốc quý hiếm của khắp các đại giang nam bắc còn có các loại thuốc do nàng chính tay bào chế nữa.
Nàng cho hai người uống thuốc xong, đặt họ nằm yên để ổn định kinh mạch , ổn định bọn họ tâm mạch, một bên nghe các nàng nói sự tình từ đầu đến cuối, đồng thời ra lệnh cho Mặc Thạc đả thông kinh mạch cho Linh Nhi.
“ Khinh công của ngươi không mất đi chính là bị che lại, đả thông huyệt vị liền không có việc gì.”
Thủy Linh Nhi thoáng chốc cảm thấy mạch lạc thong thả , thử nhảy lên , quả nhiên thân nhẹ như yến, khinh công đã khôi phục bảy tám phần.
“Ta có thể thi triển khinh công , thật tốt quá!” Thủy Linh Nhi vui vẻ nói, một lần nữa có cánh, tay chân cũng trở nên linh hoạt lại rồi rồi.
“ Khoảng chừng một canh giờ nữa , khinh công của ngươi sẽ hoàn toàn khôi phục.” Nàng đem đủ loại kiểu dáng linh đan diệu dược, phân biệt đưa cho Dung Nhi cùng Linh Nhi, muốn các nàng phải mang theo, sau đó đối Mặc Thạch phân phó:“Ngươi giúp các nàng đem này hai nam nhân mang về Tiên sơn, miễn cho bọn họ trên đường lại đánh nhau làm hai tỷ muội ta bận tâm .”
Nàng mặc dù tính tình lạnh lùng , nói chuyện độc , nhưng khi đối với các sư tỷ muội từ nhỏ lớn lến bên nhau , lại che chở đầy đủ, mọi chuyện đều xử lý cẩn thận , chẳng qua là nàng sẽ không biểu hiện ở ngoài mặt , mà là dùng hành động, cho dù lời vừa rồi thốt ra thái độ và giọng nói cũng thật thản nhiên.
Mặc Thạch nghe xong lời của nàng, dùng sức lắc đầu, mặt mày nhăn nhó biểu hiện vô cùng không đồng ý .
“Ta có thể chiếu cố chính mình, hãy nghe ta .”
Linh Nhi cùng Dung Nhi hai người kinh ngạc.“Di? Ngươi không theo chúng ta trở về?”
“Ta muốn đi tìm Tiên nhân túy.”
“Tiên nhân túy?” Dung Nhi cùng Linh Nhi, đồng thời cùng mở to mắt, trong lòng biết, cái này nhất định lại là loại thuốc gì quý hiếm có một không hai, nếu không người không hề thích rời khỏi nhà như Dược Nhi sẽ không chịu xuống núi.
Mặc Thạch sắc mặt đầy vẻ khẩn trương , kéo kéo góc áo hai vị chủ nhân , chỉ vào Dược Nhi, xua tay mãnh liệt , như muốn nói cho các nàng biết chuyện gì.
Mặc Thạch là câm điếc, nhưng các nàng ngầm hiểu, Mặc Thạch khoa tay múa chân ra hiệu , liền hiểu được hắn đang nói cái gì.
“Ngươi nói…… Dược Nhi rất nguy hiểm, có người đang muốn bắt nàng?” Linh Nhi kinh ngạc hỏi.
Mặc Thạch gật gật đầu, không chịu bỏ Dược Nhi ở lại , hai người lại một lần nữa quay sang Dược Nhi.
“Đây là có chuyện gì a, Dược Nhi? Có người muốn bắt ngươi?”
Dược Nhi nhướng cao mày ý không thích Mặc Thạch lắm miệng, bình thản nói:“Chính là tên nam nhân nhàm chán thôi. Vâng lời sư phụ đi tìm các ngươi trên đường đến đây , ta có cứu một người nam nhân.”
“Ngươi cứu một nam nhân?!” Linh Nhi cùng Dung Nhi mở to đôi mắt không thể tin nổi, còn dụi dụi đôi mắt vài cái , sở dĩ các nàng kinh ngạc như thế, là vì các nàng vô cùng hiểu tánh ý của Dược Nhi, ngoài thích nghiên cứu dược thảo ra , nàng kỳ thật là không thích trị liệu người khác .
Nữ nhân cầu nàng chữa bệnh , nàng còn cố mà làm, nam nhân cầu nàng trị liệu, trừ phi có nguyên nhân nào đặc biệt , nếu không nàng sẽ không đáp ứng.
Bởi vì, không hề phân biệt sinh mạng của dân hay quan , bởi vì nàng đối với sự sống chết thực sự không quan ttaam dù đó là mạng của nàng .
Có thể làm cho Dược Nhi nguyện ý cứu trị một nam nhân, nhất định phải có nguyên nhân gì trọng đại lắm a, nhưng rốt cuộc đó là cái gì? Các nàng thật sự tò mò muốn chết! Bây giờ thấy sinh mệnh của Sở Ân và Đoàn Ngự Thạch không còn nguy hiểm, các nàng dồn hết sự chú ý vào trên người Dược Nhi .
Thi Dược Nhi thản nhiên hừ nhẹ.“ Chuyện này gì mà ngạc nhiên, muốn cứu thì cứu, nhưng mà dường như không nên cứu hắn, tên nam nhân này thực phiền toái……” Hai câu nói, nàng là nói cho chính mình nghe , trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia , khó có thể tin được nàng sẽ vì một người nam nhân, cau đôi mày .
“Cái gì phiền toái?”
“Là nha, vì sao?”
Bốn con mắt cùng nhau chuyển chuyển trên gương mặt của nàng giống như đang chờ mong nghe được câu chuyện gì đáng sợ lắm vậy.
“Ta cũng không biết, ta có lòng tốt cứu hắn, hắn lại giam lỏng ta, nhưng mà thủ hạ của hắn đánh không lại Mặc Thạch, cho nên bắt không được ta.”
“A, nam nhân này quá đáng rồi , lấy oán trả ơn!” Hai tỷ muội nghe xong, nhịn không được vì nàng bênh vực kẻ yếu.
Thi Dược Nhi thở dài.“ Thì đó , người tốt không được báo đáp, cho nên ta mới không thích cứu người.”
Trên thực tế, nàng chỉ nói một chuyện , còn có thứ hai, thứ ba, có đến thứ mười a , cũng chưa nói, nàng cứu người ta mục đích thật sự của nàng là lấy thân thể người ta để thử nghiệm thuốc , lại muốn quan sát cho thật kỹ tác dụng của thuốc đem quần áo người ta cởi sạch .
Đường đường một nam tử hán đại trượng phu, bị nàng lấy thân để thí nghiệm thuốc, đã muốn giận đến nói không nổi , cư nhiên còn bị lột hết quần áo, là sự nhục nhã tày trời .
“ Sắc trời đã không còn sớm, các ngươi nên khởi hành sớm một chút, ta cũng nên khởi hành , Mặc Thạch, đem những dược thảo hái hôm qua , ngươi giúp ta đưa chúng về Tiên sơn, trồng tại bách thảo lâm , biết không?”
Mặc Thạch ô ô kêu, giống như không đồng ý , nhưng Dược Nhi thoáng xụ mặt , hắn cũng không dám ra tiếng .
Tỷ muội ba người quấn quít dặn dò , sau đó chia tay , Thi Dược Nhi một mình một người ra đi, bóng dáng màu tím đơn sơ , dần dần biến mất ở trong rừng.
“Nàng đi một mình không sao chứ ?” Dung Nhi có chút lo lắng hỏi.
“Nàng sẽ có chuyện gì? Những người đã từng chạm đến nàng, nếu không có việc gì là may mắn ba đời của hắn rồi .” Linh Nhi nói.
Hai người cùng nhìn nhau , không hẹn mà cùng ngửa mặt lên trời cười to.
“Nói đúng lắm, ai chọc tới Dược Nhi, người đó thật thảm rồi .”
“ Dám làm nàng giận , thì nên cầu trời phù hộ cho họ .”
Thi Dược Nhi lợi hại như thế nào chỉ có ba tỷ muội cùng lớn lên bên nhau mới có thể hiểu hết được , hoa đẹp nhất theo lẽ thường đó cũng là loài hoa độc nhất .
Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi đều tự nâng dậy người nam nhân yêu mến của mình, cuối cùng có thể trở về Tiên sơn . Các nàng đã tim được người nam nhân quan trọng nhất của đời nàng, đưa về Tiên Sơn để ra mắt sư phụ của các nàng.
Có thể tưởng tượng được , đem này hai người nam nhân khắc nhau như nước với lửa mà ở cùng nhau , tất nhiên là long trời lỡ đất! Nhưng không sao , trên Tiên sơn, cái gì thì không có, chứ linh đan diệu dược thì có rất nhiều , hơn nữa nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chỉ cần có sư phụ ở đó, không sợ! Không sợ! Trời dù có sập xuống cũng đã có sư phụ che chở !
Hai đồ đệ trở về Tiên sơn , tạm thời chấm dứt những cuộc phiêu lưu nơi giang hồ của nàng , mà Thi Dược Nhi thì chỉ mới dấn thân vào chốn giang hồ, thì đó lại là một câu truyện khác.
Toàn Thư Hoàn
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp