Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 43


Chương trước Chương tiếp

Buổi sớm mùa đông lạnh giá, ánh sáng tuy không rọi qua được tấm rèm giường dày nhưng vẫn làm bừng cả căn phòng.

Huyết Tử hơi động người nhưng toàn thân đơ cứng như bị bó chặt. Đôi mi đen dài khẽ nhấp nháy rồi mở to kinh ngạc. Tên Trịnh Phi Vũ kia cư nhiên dám nhân cơ hội ôm nàng mà ngủ!

Nhưng cảm giác này cũng không tệ, đây là lần đầu tiên nàng biết được thân nhiệt của một người bình thường còn có tác dụng gấp mấy lần chăn bông. ( :D )

Huyết Tử nhướng cổ nhìn đến gương mặt thập phần nam tính phía trên đỉnh đầu. Trong khi đôi mắt vẫn thường linh động thay đổi khi nhìn những đối tượng khác nhau khép chặt thì chiếc mũi cao chính là điểm nhấn trên khuôn mặt hắn. Nàng di ánh mắt xuống khuôn miệng vẫn hay cười thì bất ngờ nó mấp máy:

- Cuối cùng thì nàng cũng phát hiện ra ta là một nam nhân rất quyến rũ!

Bị phát hiện, Huyết Tử liền theo phản xạ thu lại tầm mắt, đẩy tên “nam nhân quyến rũ” xấu xa trước mặt ra. Nhưng vòng tay của hắn rất chặt, nàng cố gắng mấy cũng không thể tạo được khoảng cách. Đã thế, hắn còn không biết vô sỉ mà mỉm cười buông thêm một câu:

- Ta lạnh lắm, nàng mà bỏ ta là ta chết cóng cho xem!

- Không liên quan đến ta!

Huyết Tử thẹn quá hóa giận, nhất quyết đẩy hắn. Hắn lại được thể mà siết tay ôm chặt hơn, ngụy biện:

- Không được! Nàng quá tàn nhẫn! Ta đã vì nàng hi sinh thân thế sáng trong như ngọc này sưởi ấm nàng suốt đêm vậy mà giờ nàng định qua cầu rút ván sao?

- Ta có nhờ ngươi sao?

Nàng thờ ơ đáp.

Trịnh Phi Vũ đuối lý, nhất thời không nghĩ ra điều gì nên tiếp tục lì lợm ôm lấy nàng.

- Dù sao thân cũng trao rồi, nàng không nhận không được, ta quyết không chịu lỗ! (Tà: Ngươi không được dạy viết 2 chữ “vô sỉ” như nào sao? -_- , Phi Vũ: *đá bay*)

Huyết Tử bị hắn làm cho loạn, tự vấn bản thân đã làm gì “tấm thân sáng trong như ngọc” của tên này. So độ vô sỉ, nàng không bằng hắn đành chấp nhận chịu thua, nói lảng sang chuyện khác.

- Ngươi đã biết hoàng thượng có ý diệt mình mà không có động thái gì sao?

Trịnh Phi Vũ cọ cọ chiếc cằm lên mái tóc mềm của nàng, hứng thú cười:

- Nha, nàng quan tâm ta nha!

Ngừng một lúc lại nói tiếp:

- Đương nhiên ta không thể để vương phi của ta chịu khổ nên đã âm thầm cho người chuyển tất cả tiền bạc châu báu đến nơi an toàn rồi, thuận tiện cho sau này chúng ta ngao du thiên hạ!

- Hoàng thượng là người nghe ngươi nói rút lui liền tin ngươi rút lui?

- Người không tin cũng phải tin! Đất nước vừa bình ổn sau việc quân phản loạn, người sẽ không ép ta làm phản để giang sơn lại thêm lần nữa nguy khốn đâu!

---

- Vương gia, hoàng thượng phát thiệp mời vương gia cùng vương phi vào cung dự yến!

Thấy Bùi Lực tiến vào bẩm báo, Trịnh Phi Vũ đang thưởng trà trong sân dừng lại hành động, nhướng mày lắng nghe.

- Yến tiệc?

- Vâng, toàn bộ hoàng thân quốc thích cùng quý tộc đều được mời!

- Vậy thông báo với vương phi đi, ta sẽ cùng nàng tham dự tối nay!

Hoàng cung đêm nay rộn ràng và nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Đèn lồng, đuốc và nến bừng sáng mọi ngõ ngách. Mỹ nữ cung tần vận xiêm y lộng lẫy thướt tha đi lại, hoa thơm cỏ lạ khắp bốn phương hội tụ về một nơi.

- Ta bắt buộc phải đến đây sao?

Huyết Tử một bộ không thoải mái vừa đi vừa liếc xéo tên nam nhân bên cạnh.

- Trở thành Cửu vương phi một thời gian dài mà không ra mắt với mọi người thì thật không phải đạo!

Trịnh Phi Vũ méo mó cười, hắn là đang cực lực vận công điều hòa hô hấp để không phải liên tục hắt hơi bởi mùi son phấn dày đặc đang lượn lờ này.

- Ngươi trước nay có tôn sùng chữ “đạo” sao?

Chưa biết nên trả lời câu hỏi của Huyết Tử thế nào thì đắng sau vang đến tiếng nói:

- Ô, Cửu vương gia!

Một vị trông có vẻ là lão quan đầu bạc mặc cẩm phục tiến lại, chòm râu hai màu rung rung theo từng cử động.

- Chào ông, lão quan Thượng thư bộ Hình, ông cũng đến sao?

- Vâng, tự dưng hôm nay tinh thần hưng phấn muốn vào cung cùng đồng quan văn võ ôn chuyện, không ngờ còn gặp được cả vương gia người! Còn đây là...

Lão quan già nhìn sang Huyết Tử.

- À, vương phi của bản vương!

Trịnh Phi Vũ thật tự nhiên ôm vai nàng kéo sát lại người hắn.

- Tịnh Nhi, đây nguyên là quan Thượng thư bộ Hình đã hồi hưu, công thần của triều đình và phù trợ ba đời tiên vương!

Huyết Tử nhìn đến vị quan già có phần thân thiết với Trịnh Phi Vũ, hơi cúi đầu chào theo lễ.

- Chào ông!

- Vâng, chào Cửu vương phi! Vương phi quả như lời đồn, xinh đẹp đôn hậu...

- Thôi được rồi, chúng ta mau vào trong!

Trịnh Phi Vũ lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện. Dù lão quan này đã quá lục thập niên nhưng dù gì cũng là nam nhân, mà hắn chính là không muốn nam nhân nào chú ý đến nữ nhân của hắn. Dẫn nàng vào cung, hắn hối hận rồi!

Trịnh Phi Vũ và Huyết Tử là hai người được chào đón nhất đêm dạ tiệc tối nay sau hoàng thượng cùng hoàng hậu. Họ được cung nữ đưa đến chiếc bàn của hoàng đế, nơi đó đã chuẩn bị sẵn thêm hai chiếc ghế.

- Hoàng thượng an khang!

- Đừng đa lễ, mau ngồi đi!

Hoàng thượng vận long bào thêu rồng năm ngón uy nghiêm ngồi chính giữa, mỉm cười phất tay nói với hai người vừa đến.

- Vị này hẳn là Cửu vương phi, người có thể tùy thời thay đổi tâm trạng cùng hành động của Cửu vương gia hoàng đệ!

Vị nữ chủ ngồi ngay cạnh hoàng đế gương mặt sắc xảo, mắt phượng xinh đẹp quan sát Huyết Tử. Nhưng nàng chỉ điềm đạm nở nụ cười nhạt, khiến người khác không đoán được nàng đang đồng ý, phủ nhận hay tỏ ra bất kì thái độ nào với người nói. Điều đó khiến vị mẫu nghi thiên hạ trước mặt không vừa lòng.

Nàng ta ở trong cung cấm lâu ngày, lấy việc dẹp loạn hậu cung, thị uy phi tần làm thú, cái bản chất thâm độc và ngạo mạn đã lâu ngủ yên nay bỗng trỗi dậy. Hậu cung hơn mấy trăm cung tần mỹ nữ, từ sau khi phe cánh Hoàng thái hậu và Vĩnh Dương sụp đổ đã mất đi chỗ dựa, gặp nàng liền cúi đầu e sợ, vậy mà nay lại xuất hiện một nữ nhân dám không hùa theo nịnh nọt nàng ta.

- Có thế chiếm được lòng Cửu đệ quả không dễ, chắc hẳn vương phi phải là kì nữ xuất chúng. Hôm nay nhân ngày vui thế này, hay là vương phi trổ tài cho mọi người mở rộng tầm mắt?

Hoàng hậu xinh đẹp lời nói đưa đẩy, hướng Huyết Tử vào con đường khó đi.

- Hoàng hậu đã quá lời, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, có chăng cũng chỉ xinh đẹp hơn thiên hạ đôi chút!

Trịnh Phi Vũ giúp Huyết Tử đỡ lời, hai chữ “thiên hạ” của hắn cũng thật thâm sâu. Mà vị mẫu nghi kia đương nhiên nhìn ra thâm ý đó, nàng ta cũng là một người thông minh, nếu không đã không trụ vững trên cái ghế hoàng hậu này.

- Cửu hoàng đệ, nếu nói chỉ vì xinh đẹp mà ngươi thích nàng ta thì làm sao chúng ta tin. Quanh ngươi trước nay có đến hàng ngàn mỹ nữ nguyện hiến thân mà ngươi nào có động lòng, đôi lần còn phong cho người ta cái danh “quân kĩ”. Ngươi đừng nên giấu của ngon vật lạ cho riêng mình chứ. Ta nói phải không mọi người?

Nàng ta vừa liếc đến, đám phi tần gần đó đều hùa theo gật đầu:

- Vâng, nương nương nói chí phải!

- Vâng vâng, đúng vậy!

Đang muốn vận khí chưởng cho đám nữ sinh vật léo nhéo kia một đạo kình phong thì cánh tay Trịnh Phi Vũ đột nhiên bị nắm lại. Hắn ngạc nhiên nhìn đến.

Huyết Tử là chủ động nắm tay hắn?

- Cũng không được xem là ngón nghệ cao thâm, chỉ sợ sẽ bị chê cười!

Nàng điềm tĩnh lên tiếng, lời thoát ra gặp khí lạnh hóa thành làn khói trắng nhẹ.

- Vương phi đừng khiêm tốn! Vương phi muốn thể hiện tài năng gì?

Người lên tiếng bây giờ là minh quân hoàng đế.

Bàn tay đang nắm Trịnh Phi Vũ bất ngờ bị siết chặt, nàng điềm nhiên nhìn sang thì bắt gặp đôi mày hơi nhíu lại của hắn. Hắn quả thực bị nàng làm cho phát sốt. Huyết Tử nàng trước nay nếu không câu hồn thì là đoạt mạng người, hắn chưa thấy nàng có khả năng gì thuộc về lĩnh vực “đài cát, thục nữ”. Chắc không phải nàng định lên biểu diễn cách đoạt mạng người sao cho nhanh, gọn, đẹp?

Huyết Tử như đọc được suy nghĩ của hắn, chỉ mỉm cười bảo hắn yên tâm rồi xoay sang hoàng đế.

- Chỉ xin một cây cổ cầm!

- Được, tốt lắm! Người đâu, mau chuẩn bị cầm cho vương phi!

Hoàng đế tươi cười sảng khoái phân phó người chuẩn bị. Rất nhanh, một cây đàn tranh trông rất tinh xảo được đưa đến.

Trịnh Phi Vũ nhìn Huyết Tử tiến đến ngồi trước đàn, gương mặt lãnh đạm như thường nhưng lại khiến lòng hắn rộn rạo không yên. Chỉ hắn mới biết, vừa rồi bàn tay nàng nắm hắn nhớm nháp mồ hôi.

Đúng vậy, sự thờ ơ và điềm tĩnh bây giờ mà tất thảy mọi người đang thấy chỉ là vẻ bề ngoài của nàng, thực ra... nàng đang lo lắng. Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng mạnh mẽ dội lên một sự ngọt ngào hiếm có. Nàng lúc nãy không phải nắm tay trấn an hắn mà muốn trấn an chính bản thân mình. Nàng xem hắn là chỗ dựa. Nàng tin tưởng hắn.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...