Nhược Nhất nhẹ nhàng đặt Nguyệt Hoàng bên cạnh mình, lạnh lùng nói: “Nhan Nhược Nhất vừa sợ chết vừa sợ đau, rất biết thời thế”. Cô nhìn Anh Lương chủ chằm chằm, trong ánh mắt toát lên vẻ khinh thường và châm biếm. “Ta không chạy, bởi vì ta biết, từ nay về sau tộc phượng hoàng của ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trong lịch sử Cửu Châu”.
Anh Lương chủ cười lạnh lùng: “Nha đầu nhà ngươi có khẩu khí manh quá nhỉ”. Hắn chưa nói dứt lời đã không thấy bóng dáng đâu.
Nhược Nhất ngồi im, tóc mai bên tai khẽ động. Cô biết, nếu Anh Lương chủ muốn giết mình, chắc chắn cô không thể trốn được, nên cô nguyện lấy thân làm mồi nhử…
Khi Anh Lương chủ hiện hình, hắn đã tới phía sau Nhược Nhất. Hắn nhếch môi cười, trong nháy mắt móng tay hắn dài hơn ba tấc, giống như dao sắc đâm vào lưng cô. Nhược Nhất nhắm mắt, chờ đợi cơn đau ập đến. Thoắt cái, trong không trung thình lình có một luồng sát khí cực mạnh bay tới giáng thẳng vào ngực Anh Lương chủ. Anh Lương chủ không thể không quay người phòng thủ. Cuộc tấn công từ trên không trung liên tiếp giáng xuống không cho hắn một chút thời gian ngừng nghỉ, ép hắn lùi ra sau hàng chục thước.
Bụi bay mù mịt, Nhược Nhất và Anh Lương chủ ngẩng đầu nhìn, Thương Tiêu trên không trung một tay túm cổ của Hồng Liên, một tay chỉ thẳng xuống chỗ Anh Lương chủ, ngón tay lóe ánh sáng bạc. Trong mắt Thương Tiêu bừng bừng sát khí, rõ ràng là mấy đòn tấn công lúc nãy là của hắn.
Anh Lương chủ cười với Thương Tiêu: “Những năm qua, ngươi là kẻ trưởng thành nhanh nhất. Thần minh thượng cổ Câu Mang trả giá bằng tính mạng để cứu chúng sinh, ngươi cũng muốn nối gót ông ta sao?”.
Thương Tiêu vẫn chưa đáp, Anh Lương chủ lại cười nham hiểm: “Chỉ đáng tiếc, ngươi muốn bắt chước hắn cũng không có cơ hội!”. Mắt trận màu máu đỏ chợt lay động dữ dội. Những quái vật được ghép lại từ tứ chi và đầu lâu giống như nhận mệnh lệnh, lần lượt nhảy vào trong mắt trận. Mắt trận giống như có sinh mệnh, rung động lúc mạnh lúc yếu, gần như hơi thở của sinh vật.
Ánh sáng chiếu ra từ Anh Lương sơn ở phía xa lại mạnh hơn một chút.
Thương Tiêu nghiêm mặt, bỗng hắn cảm thấy trong cổ của Hồng Liên hình như có thứ gì đó đang nhúc nhích. Thương Tiêu vẫn chưa kịp phản ứng đã thấy cái đầu vẫn gục xuống của Hồng Liên chợt ngẩng lên, khóe miệng nhếch nụ cười gian xảo, máu đen phun thẳng vào mặt Thương Tiêu. Máu bắn lên thần ấn trên ấn đường của hắn. Thương Tiêu chỉ thấy một luồng nóng rát từ ấn đường lan ra đến lục phủ ngũ tạng. Tay Thương Tiêu dùng lực, dồn hết thần lực lên cơ thể Hồng Liên, làm nát lục phủ ngũ tạng của hắn.
Các ngón tay buông lỏng, Hồng Liên yếu ớt rơi xuống đất.
Ấn đường của Thương Tiêu nóng rát như muốn thiêu đốt thần lực trong cơ thể hắn, lại giống như là một bàn tay không ngừng khơi dậy dục vọng tận sâu trong trái tim Thương Tiêu và dẫn ra ma khí phong ấn trong tâm hắn từ khi hắn nhập thần. Toàn thân Thương Tiêu mềm nhũn, rơi từ trên không xuống.
“Biểu ca!”. Bỗng nhiên một hình bóng mỹ miều từ xa vội vàng bay tới. Võ La đỡ lấy Thương Tiêu, chỉ thấy sắc mặt của hắn tái xanh, trán toát mồ hôi, lại nhìn mắt trận màu máu đỏ mở ra bên dưới, thất thanh nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Các quái vật bao vây tấn công Cửu Diệm cũng lần lượt nhảy vào trong mắt trận. Cửu Diệm đang định trở lại giúp Thương Tiêu, quay lại nhìn thì thấy Võ La ở đây, hắn lập tức biến sắc, tức giận đùng đùng, quát lớn: “Quay về ngay!”.
Võ La không chịu.
Anh Lương chủ ngửa mặt lên trời cười lớn: “Cuối cùng ta đã đợi được ngày hôm nay rồi! Trời đất bất nhân khiến tộc phượng hoàng của ta bi thảm tới mức này, bây giờ ta phải tiêu diệt đất trời để số mệnh Cửu Châu đều nằm trong tay ta!”.
Sắc mặt Nhược Nhất lạnh tanh, cô nghe tiếng cười gần như điên cuồng của Anh Lương chủ, tay khẽ sờ vào cơ thể dần lạnh cứng của Nguyệt Hoàng, thầm thì: “Xin lỗi, ta không cứu được tỷ, không cứu được Thành Hạo của tỷ, hắn cầu cứu ta như vậy… cầu cứu ta lâu như vậy… Nhưng bây giờ, ta lại phải động thủ với sư phụ mà tỷ đã tìm mọi cách để bảo vệ”.
Chưa nói dứt lời, Nhược Nhất đã đứng dậy, nhìn Anh Lương chủ, tập trung tinh thần, toàn thân xuất ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, luồng khí dưới chân lưu chuyển xung quanh Nhược Nhất lập tức lan rộng. Cô bước một bước, ung dung đi về phía Anh Lương chủ.
Khoảnh khắc ấy, khí tức lưu chuyển như khiến Anh Lương chủ nhìn thấy vị tiên nhân cô đơn đã một mình coi giữ Không Tang suốt mấy nghìn năm. Anh Lương chủ nhìn Nhược Nhất, nhướn mày: “Có chút thú vị”. Nói rồi, sát khí toàn thân hắn lan tỏa hình thành thế trận đối đầu với luồng khí của Nhược Nhất.
Thương Tiêu muốn cử động, nhưng toàn thân đau rát dữ dội, không thể nhúc nhích được. Võ La ghé sát tai mình bên miệng Thương Tiêu, hỏi: “Biểu ca, huynh muốn nói gì?”.
“Bảo nàng ấy… đi”. Thương Tiêu cố gắng áp chế ma khí đang trào dâng trong cơ thể, khóe miệng run run: “Anh Lương chủ muốn máu của nàng ấy, bảo nàng ấy đi đi”.
Võ La nhìn tình hình phía dưới, thầm tính trong lòng, nàng biết bây giờ nếu muốn A Nhan tự đi chắc chắn là không thể, nàng gầm lên với Cửu Diệm: “Đánh ngất A Nhan rồi đưa tỷ ấy đi! Việc ở đây cứ giao cho thiếp!”.
Cửu Diệm biết tính khí của Võ La, hắn chỉ nghiến răng, quay người bay về phía Nhược Nhất.
“Như thế không được”. Anh Lương chủ vung tay lên, một đám ma khí ngưng kết thành hình trong không trung, hóa thành hình dáng của Hồng Liên chém về phía Cửu Diệm.
“Vướng víu!”. Cửu Diệm tức giận, yêu lực trào ra cuồn cuộn, chỉ một chiêu liền đánh tan ma khí. Nhưng không ngờ lúc ấy Nhược Nhất thình lình xuất chiêu, đánh thẳng về phía Anh Lương chủ. Cửu Diệm muốn bắt nàng cũng không kịp.
Anh Lương chủ nhếch môi cười lớn, dễ dàng hóa giải sự tấn công liều lĩnh của Nhược Nhất, rồi lại quay sang tung ra rất nhiều ma khí bám chân Cửu Diệm. “Tiểu nha đầu quả là nóng nảy. Chỉ là, chiêu thức này khó coi quá đấy”.
Nhược Nhất cười khinh miệt: “Ta không nóng nảy như ngươi. Chỉ cần chiêu thức đủ để giết chết ngươi là được”. Nhược Nhất rất tự tin nói câu này, cô không hề nhụt chí vì chiêu thức khó coi của mình.
Anh Lương chủ cười ha ha: “Ta muốn xem xem, bây giờ còn kẻ nào có thể giết ta!”. Một tay hắn đỡ lấy ánh sáng vàng mà Nhược nhất chém tới, hắn lật tay, bước lên một bước, chộp lấy cánh tay của Nhược Nhất, móng tay bàn tay kia đã dài ra mấy tấc, vung trên không trung. Mắt trận màu máu liên tiếp phát ra những tiếng kêu gào, bênmắt trận như ngưng thành thứ gì đó, phối hợp với Anh Lương chủ.
Nụ cười của Anh Lương chủ càng điên cuồng: “Phượng hoàng Cửu Châu! Đã đến lúc được nhìn thấy mặt trời rồi!”.
Cánh tay giơ lên rồi hạ xuống, Nhược Nhất chỉ thấy đau nhói ở bụng. Trước mắt tối sầm, khi thần trí tỉnh táo trở lại, bên tai cô là tiếng kêu ríu rít của đàn phượng hoàng và cả tiếng quát phẫn nộ của Võ La văng vẳng trong không trung: “Dừng tay!”.
Nhược Nhất bị ném sang một bên, ngã xuống đất, bê bết máu. Trong lúc mơ màng, Nhược Nhất nhìn thấy Anh Lương chủ ấn bàn tay dính đầy máu tươi của cô xuống đất rồi lẩm nhẩm niệm chú. Nhược Nhất nhếch miệng cười. Máu của ta, chỉ sợ ngươi không dùng được.
Mắt trận bắt đầu chấn động dữ dội, ánh mắt Anh Lương chủ càng điên cuồng. Đột nhiên, huyết quang trong mắt trận thôi chuyển động. Sinh vật bên trong phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, sắc mặt Anh Lương chủ thoáng kinh ngạc, tiếp đó mặt đất dần trở lại yên bình, máu ngấm ra cũng dần khô cạn.
Trong mắt trận đầy máu tanh chiếu ra một chùm sáng vàng. Anh Lương chủ trợn mắt, thấy trong chùm sáng vàng đang dần tỏa rộng hiển hiện một bóng người…
Huân Trì. Trên khuôn mặt Huân Trì vẫn là nụ cười dịu dàng như trước, thần thánh tới mức khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng. Nhược Nhất thở hổn hển, cảm giác đau đớn ở bụng đã khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt của Huân Trì, nhưng cô vẫn giơ ngón tay cái ra huơ huơ với hắn. Huân Trì, ta làm được rồi.
Nhưng Huân Trì đó lại không nhìn về phía Nhược Nhất, hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói già nua của một ông lão, lại ôn nhu như một người quân tử: “Vạn vật đều có tuổi thọ của mình, tộc phượng hoàng thọ đã tận, ứng kiếp luân hồi chính là thiên đạo”.
Nhược Nhất nghe ra, đây chính là giọng nói của người đã đưa cô quay về Cửu Châu, là thần Câu Mang ở giữa đất trời. Người đó nhìn Anh Lương chủ, khuôn mặt toát lên vẻ từ bi và thương xót: “Làm trái thiên đạo sẽ không bao giờ thành công”. Thanh âm dần tiêu tan giữa đất trời, ngay cả mắt trận màu máu đỏ khổng lồ mở ra dưới đất cũng nhắm lại. Lớp lớp ánh sáng vàng quét sạch khí bẩn trong không gian, sắc máu chiếu ra từ Anh Lương ở phương xa cũng dần tan biến trong ánh sáng vàng.
Mặt trời lại rạng, trời xanh mây trắng trong vắt như xưa.
Võ La ngây người nhìn: “Vừa rồi… đó là thần minh thượng cổ sao?”. Thương Tiêu gục đầu bên cạnh Võ La, hơi thở dần trở nên kỳ quái, nhưng lúc này đã không còn ai chú ý tới sự thay đổi của hắn nữa.
Nhược Nhất gắng chống người dậy, cười đắc ý: “Anh Lương chủ, ta đã nói rồi, ta là người biết thời thế”. Nhược Nhất chưa nói dứt lời thì trên cổ cô bất chợt xuất hiện một dấu ấn màu đen, Anh Lương chủ dùng ma khí từ xa bóp cổ Nhược Nhất, từ từ nâng cô lên không trung.
Anh Lương chủ oán hận vô cùng: “Huân Trì đã chết, ngươi lấy đâu ra trái tim của Câu Mang!”.
“Dĩ nhiên là Huân Trì cho ta. Ta không nỡ mang ra dùng… tăng cường chút sức lực nhỏ bé của ta. Ngươi thấy đó, ta đưa cho ngươi dùng, hiệu quả rất tốt đấy chứ?”.
Trước đây khi Huân Trì đưa trái tim của thần minh cho Nhược Nhất, cô không biết luyện hóa, càng không biết dùng trái tim của thần minh để hòa hợp với thần lực trong cơ thể mình. Đã không biết lại càng không nỡ, cô liền cất nó ở đan điền. Anh Lương chủ đâm bụng Nhược Nhất, lấy được máu, cũng lấy được trái tim của Câu Mang.
Chỉ một liều thuốc mạnh đã làm hỏng kế lớn nghìn năm của Anh Lương chủ. Anh Lương chủ hận đỏ mắt, tay dùng lực, hắn muốn bóp nát cổ Nhược Nhất.
Võ La hét lên: “Cửu Diệm!”.
Đâu cần nàng nói, Cửu Diệm thấy vậy đã tấn công hắn. Anh Lương chủ quát lớn một tiếng, ma khí khắp người lan tỏa. Sức mạnh lớn tới mức ngay cả Cửu Diệm cũng không thể lại gần.
“Ngươi hủy nghiệp lớn của ta! Ta bắt ngươi đền mạng!”.
Nhược Nhất cầm chặt cổ tay của Anh Lương chủ, lúc này cô đã mất máu quá nhiều nên không có sức lực để phản kháng, cô chỉ luôn nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
Nhược Nhất khó nhọc mở miệng mà không phát ra tiếng nào, nhưng Anh Lương chủ lại hiểu được ý cô: “Ngươi thật đáng thương”.