Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 11: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (11)


Chương trước Chương tiếp

Editor: hatrang.
- --
Hôm sau thức dậy, bên người đã không còn bóng dáng của Cầm Đan nữa.
Vừa ra cửa đã thấy hổ lớn đứng dưới gốc cây chổng ngược đầu xuống đất.
“Làm sao vậy?” Khương Ngâm đi tới xoa xoa thân nó, Cầm Đan đáng thương rên rỉ một tiếng, “Bảo bối của ta thật tội nghiệp, chậc chậc.”
Thẩm Thôi Anh mở cửa phòng, tức khắc phi tới hất tay cậu ra, “Buông ra, đừng chạm vào!”
Nếu không lại bị nó xem là thư thú.
Khương Ngâm vừa đau vừa giận mà không dám nói gì, cậu trừng mắt liếc đối phương, tự hỏi sao hôm nay Thẩm Thôi Anh lại keo kiệt bủn xỉn như vậy, không phải chỉ là sờ một chút thôi sao? Ngày xưa hắn cũng chẳng phản ứng nhiều đến thế.
Thẩm Thôi Anh vừa nhìn đã biết thiếu niên đang nghĩ gì, lập tức bực bội cau mày, hắn có ý tốt giúp cậu tránh đi phiền phức, cậu còn không cảm kích, ha!
Chờ ngày nào đó bị Cầm Đan biến thành phối ngẫu của nó thì đừng khóc.
Trời đã sáng, Khương Ngâm cũng lười diễn vở kịch huynh đệ thân thân mật mật với hắn, không thèm chào hỏi mà cứ thế nhấc chân đi về.
Hôm nay cậu phải xuống núi nhận đồng phục, vốn theo thường lệ thì sẽ do đệ tử tạp dịch mang tới cửa, nhưng quanh Tử Trọng Phong đầy kết giới, phàm là người không liên quan thì không được tùy ý tiến vào, Khương Ngâm đành tự thân vận động, cũng thuận tiện làm quen với nơi này một chút.
Trên đường có người muốn bắt chuyện với cậu, song lại lập tức lui xuống khi thấy ngọc bội đeo bên hông Khương Ngâm, đại khái là biết cậu đến từ Tử Trọng Phong.
Có thể nói ấn tượng của mọi người trong tông môn với Khương Ngâm vô cùng phức tạp, cậu là tiểu đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, bọn họ hẳn phải nên tiến lên trò chuyện với cậu, không cần quá nhiệt tình, nhưng ít nhất cũng lưu lại chút ấn tượng tốt. Thế nhưng thiếu niên trước mắt này luận về tu vi hay thiên phú cũng không phải giỏi nhất, thậm chí ngay cả tướng mạo đều không bằng bọn họ, dựa vào cái gì mà được Khấp Thủy Kiếm Quân coi trọng?
Thế nên trong lòng mọi người khó tránh khỏi sinh ra oán giận.
Giống như có một cái xương cá mắc ngang cổ họng, nuốt không trôi mà nhả không ra, dù sao mọi chuyện cũng đã xong rồi, bọn họ không làm gì được cậu, mà cũng không muốn vứt bỏ mặt mũi chủ động bắt chuyện với đối phương.
Chỉ là bọn họ tuy không hành động, vẫn có người cảm thấy không công bằng.
Khương Ngâm còn chưa kịp bước qua, bên tai đã vang lên một tiếng “chát!”, một thanh roi nhanh như chớp đánh vào chỗ cậu chuẩn bị đặt chân xuống, mặt đất kia thế mà lại nứt ra, có thể thấy lực đạo ấy hung hãn tàn nhẫn đến bậc nào.
“Vãi!” Khương Ngâm suýt chút nữa ngã xuống, trước khi cậu kịp định hình chuyện gì vừa mới xảy ra, một cú vung roi khác xé gió mà đến, vút vút vút đánh loạn xạ xung quanh cậu.
Roi cuối cùng trực tiếp cuốn lấy tay cậu rồi kéo mạnh cả người xuống đất, Khương Ngâm đau đến nhíu mày, hẳn là da tay bị rách rồi.
“Ngươi chính là Khương Ngâm?” Có người chậm rãi đi đến trước mặt Khương Ngâm, bộ dáng nhàn nhã như đang tản bộ.
Khương Ngâm vừa ngẩng đầu đã bị ánh sáng chói loá trên người đối phương làm mù mắt.
Dung mạo hắn có thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, lông mày mang theo một tia tức giận cùng kiêu ngạo, trên người mặc áo choàng lông vũ bảy màu lộng lẫy, mặt trên thêu hoa văn ngọc bích, viền áo trải dài chỉ mảnh màu vàng xanh, toàn thân tựa như một con khổng tước* vừa tao nhã lại diễm lệ đang phô cái đuôi sặc sỡ của mình ra.
*con chim công
Ấn tượng đầu tiên của Khương Ngâm với đối phương chính là: Hắn ta và Thẩm Thôi Anh nhất định có chung mạch não!
“Khổng...” Tước.
Khương Ngâm lẩm bẩm, người nọ trông thật giống một con khổng tước kiêu ngạo.
“A, hoá ra ngươi biết thanh danh của ta.” Nam nhân nhẹ nhàng di chuyển, kéo kéo vạt áo hoa lệ, bộ dáng ngạo mạn đi đến trước mặt Khương Ngâm, “Không sai, ta chính là đệ tử chưởng môn vừa thu nhận, Khổng gia của Viên Châu, Khổng Tuyên!”
Người xung quanh lập tức hít một hơi, Khổng gia kia ở Viên Châu chính là một thế gia tu chân lâu đời, nếu không phải bởi vì Khấp Thủy Kiếm Quân thì họ cũng sẽ không đưa trưởng tử đến Thanh Vân Tông, ai dè nửa đường bỗng xuất hiện một Khương Ngâm ngáng chân, Khổng Tuyên chỉ đành lùi lại một bước bái nhập dưới trướng chưởng môn.
Hệ thống 661 vui vẻ đến xem náo nhiệt: “Ting —— mở khóa cốt truyện mới!”
[Hắn ta xuất thân từ dòng chính của Khổng gia, vốn phải ở nhà kế thừa gia nghiệp, chỉ là thuở niên thiếu nghe được chiến tích lẫy lừng của Khấp Thủy Kiếm Quân nên vô cùng ngưỡng mộ y, thậm chí còn ngày đêm không ngừng khổ luyện để một ngày nào đó có thể trở thành đệ tử của Vệ Từ.]
[Năm đầu tiên Kiếm Quân thu đồ đệ, hắn một mình đến Thanh Vân Tông, lúc ấy thiên phú và tu vi có thể nói là ngang hàng với Thẩm Thôi Anh, cả hai đồng hạng nhất. Đáng tiếc Kiếm Quân thời trẻ từng nợ trưởng lão Thẩm gia một ân tình, bởi vậy bèn thu Thẩm Thôi Anh làm đồ đệ, đồng thời thông báo sẽ không thu nhận thêm bất kì ai trong vòng năm năm. Chuyện lớn không thành, Khổng Tuyên đành phải cô đơn xuống núi.]
[Năm nay, Khổng Tuyên lại lần nữa tiến vào Thanh Vân Tông, mục tiêu là trở thành đệ tử Vệ Từ. Thế nhưng lần này Vệ Từ vẫn chỉ nhận một người, đã vậy còn trực tiếp chọn Khương Ngâm.]
Hệ thống 661: “Có thể tưởng tượng, hắn hận cậu đến mức nào!”
Khương Ngâm: “...Tại sao người bị thương luôn là tôi?”
Hệ thống 661: “Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên: Đánh bại Khổng Tuyên khiêu khích cậu, để hắn nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của đệ tử Kiếm Tôn”
“Nhiệm vụ thành công: Khen thưởng 300 điểm”
“Nhiệm vụ thất bại: Nhận được ba phút nước mắt không ngừng rơi”
Khương Ngâm la to: “Cậu muốn hại chết tôi à? Tôi mấy ngày nay chỉ học qua mấy cuốn tâm pháp, ngay cả chiêu thức kiếm thuật còn chưa đụng chữ nào, làm sao có thể đánh thắng được hắn?”
Hệ thống 661 bình tĩnh trả lời: “Cho nên tôi mới cho cậu hai lựa chọn —— hoặc là đánh hắn tới mức quỳ xuống đất khóc rống, hoặc là chính cậu quỳ dưới chân hắn mà khóc.”
“Cực kì hợp lý thấy không, tôi còn cẩn thận cân nhắc tới trường hợp cậu khóc không được.”
Khương Ngâm: “...Tôi thật sự, thật sự cảm ơn cậu.”
Khổng Tuyên hung hăng quất mạnh lên sườn mặt Khương Ngâm, chau mày: “Ta đang nói chuyện, ngươi còn có thể thất thần? Xem ra là thực lực bất phàm, đã đồng ý khiêu chiến của ta.”
Khương Ngâm: “Hắn ta khiêu chiến khi nào cơ, sao tôi lại không biết?” Cậu vốn đang muốn chạy trốn mà.
Hệ thống 661: “Vừa lúc cậu nói chuyện với tôi.”
“Này...” Khương Ngâm cúi người lăn xuống đất, nơi cậu vừa nằm bị đánh đến vỡ ra một cái khe, “Vị Khổng sư huynh này, nếu có chuyện muốn nói, hai ta trước hết ngồi xuống được không? Đừng động tay động chân nữa!”
“Hừ, cầm kiếm lên, hôm nay ta muốn đấu với ngươi, không chết không ngừng!” Ánh mắt Khổng Tuyên tràn đầy tàn nhẫn, roi bay đến long xà loạn vũ*, đập mạnh xuống đất phát ra tiếng chát chúa rung động, “Động thủ đi!”
*rồng rắn nhảy múa
“Ngươi đang coi thường ta sao? Ngay cả kiếm cũng không rút ra!” Khổng Tuyên quất roi tới tấp, “Vậy thì ta đây càng muốn ép ngươi dùng toàn lực nghênh chiến, bổn thiếu gia muốn nhìn xem đệ tử do Kiếm Tôn đích thân tuyển chọn giỏi hơn ta ở điểm nào?”
Khương Ngâm chạy vòng quanh chật vật trốn tránh, hoảng loạn đến mức muốn khóc lớn: “Hu hu, yêu tổng, tại sao hắn ta chưa từ bỏ ý định vậy? Hắn không nghĩ tới còn có một loại khả năng là thực lực của tôi chỉ đến đó thôi sao?”
Hệ thống 661 đáp: “Chắc hẳn hắn coi cậu cùng đẳng cấp như Thẩm Thôi Anh, thế nên lầm tưởng cậu khinh thường hắn, cố tình che giấu thực lực.”
Khương Ngâm khóc không ra nước mắt: “Cho tôi cái buff miễn đau đi, tôi thật sự chịu không nổi nữa, tôi chỉ là một bia đỡ đạn nhỏ bé thôi mà, vì sao lại bắt người ta chịu đựng nhiều như vậy?”
“Hu hu, đánh chết ta đi!” Khương Ngâm khuỵu xuống mặt đất, không buồn giãy giụa nữa.
Khổng Tuyên vốn đang tức giận vì người này quá mức cứng đầu, kết quả lúc đến gần, hắn bị một gương mặt đẫm nước mắt doạ cho nhảy dựng.
“Ngươi... Ngươi làm gì vậy?” Khổng Tuyên lui về phía sau một bước, “Nam tử hán đổ máu không đổ lệ, là do ngươi không rút kiếm, còn khóc... khóc cái gì!”
Khương Ngâm nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng rơi lệ.
Cậu không giống những người khác gào khóc kêu to mà lặng lẽ nức nở, bộ dáng như một nữ tử yếu đuối, khoé mắt đỏ ửng ầng ậng nước, từng giọt lệ như viên ngọc trai to tròn nhẹ nhàng rơi xuống.
Rõ ràng không nói gì, lại giống như chịu rất nhiều ủy khuất, khiến trái tim người khác vừa nhìn đã vô thức run lên.
“Này!” Khổng Tuyên hoàn toàn luống cuống, hắn vội vàng nâng Khương Ngâm dậy, thế nhưng thiếu niên lại bất động như con cá chết, nam nhân đành nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Này, ngươi đủ rồi! Ta rõ ràng không làm gì ngươi cả!”
Như thế nào lại biểu hiện giống như hắn đã làm ra tội ác gì tày trời lắm vậy.
Lúc trước hắn cùng Thẩm Thôi Anh đánh nhau ba trăm hiệp, cuối cùng chỉ thua nhau một chiêu, hai người họ đánh đến trời đất nổi bão, toàn thân đầy vết thương cũng không thấy đối phương rơi một giọt nước mắt nào, thế mà tại sao sư đệ của Thẩm Thôi Anh này mới có thế đã chịu không nổi?
“Dừng tay! Hai ngươi đang làm gì vậy!” Một đạo kiếm khí đánh tới, chung quanh mọi người đồng loạt lùi lại mấy bước.
Khổng Tuyên không kiên nhẫn ngẩng đầu: “Kẻ nào đến tìm chết?”
Chỉ nghe lá cây xung quanh xào xạc rung động, kiếm sĩ mặc thanh y hơi nhón mũi chân đã bay đến trước mặt hai người, “Khương Ngâm, ngươi không sao chứ?”
Khương Ngâm hai mắt đẫm lệ, mơ mơ màng màng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, còn chưa kịp chào hỏi đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo qua, Diệp Trúc Quân nhìn cậu một lượt: “Hắn đánh ngươi bị thương chỗ nào rồi?”
Vẻ mặt Khương Ngâm mộng bức*, người này tại sao lại ở đây?
*trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm
Khổng Tuyên bên cạnh cũng cười khẩy tiếp lời: “Nói xem, ta cũng muốn biết, ta rốt cuộc làm ngươi bị thương ở đâu? Làm ngươi khóc như cha chết mẹ chết đến nơi.”
“Ngươi!” Diệp Trúc Quân lập tức trừng mắt giận dữ.
Khương Ngâm nhìn hai người đối chọi gay gắt, mắt thấy bầu không khí giữa họ ngày càng căng thẳng, thậm chí có xu hướng chuẩn bị lao vào đánh nhau, cậu vội vàng kéo tay áo Diệp Trúc Quân, yếu ớt nói một câu: “Ta... Ta muốn đi vệ sinh.”
“........” Tầm mắt hai người đồng loạt nhìn về phía cậu.
A! Khương Ngâm im lặng cúi đầu, cậu vốn dĩ muốn nói là đi nhận quần áo, ai ngờ lại thuận miệng nói bậy.
Diệp Trúc Quân xoay người kéo tay cậu đi, song họ bị Khổng Tuyên ngăn cản, hắn cầm roi vỗ vỗ tay, hất hàm kiêu căng nhìn Khương Ngâm, “Sư đệ nếu phải đi, vậy tốt nhất nên giải quyết cho xong một thể, sư huynh ta rốt cuộc có đả thương ngươi hay không?”
“Không... Không có, sư huynh chỉ là muốn đùa với ta một chút mà thôi.” Khương Ngâm vội vàng xua tay, sợ mình chậm một giây, đối phương lại không vui.
“Vậy là tốt rồi, nếu sau này có chuyện gì, nhớ đến tìm sư huynh nha~” Khổng Tuyên cười cười không rõ ý tứ.
Khương Ngâm không dám nhìn hắn nữa, rời đi theo Diệp Trúc Quân.
Thẳng đến lúc tiến vào một khu rừng trúc, cậu mới buông tay đối phương ra.
“Diệp sư huynh, sao ngươi lại đến đây?”
Diệp Trúc Quân không trả lời mà hỏi ngược lại cậu: “Vừa rồi có phải hắn ta ức hiếp ngươi không?”
Khương Ngâm mím môi, không biết phải giải thích thế nào. Nếu nói bị khi dễ, kỳ thực vẫn là do cậu chiếm mất vị trí của hắn, người nọ đau khổ chờ đợi 5 năm mà vẫn không được chọn, đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ tức giận.
“Không, chỉ là bàn luận võ công mà thôi.”
Diệp Trúc Quân nhìn đuôi mắt đỏ hoe của cậu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
“Vậy, sao Diệp sư huynh lại đến nơi này?” Khương Ngâm vội vàng chuyển chủ đề.
Diệp Trúc Quân nhìn cậu, đáp: “Ta cố ý tới gặp ngươi, Tử Trọng Phong người ngoài không vào được, ta nghĩ hôm nay ngươi hẳn sẽ xuống núi lấy đồng phục, nên đến đây đợi.”
“Chờ ta?” Khương Ngâm có chút khó hiểu, người này mấy ngày trước hình như còn không thèm để ý tới cậu, sao giờ lại đợi cậu? Chẳng lẽ Ma Tôn bên kia giao nhiệm vụ để mình hỗ trợ hắn hoàn thành?
“Ừm” Diệp Trúc Quân lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho cậu, “Thân phận ngươi có chút đặc thù, hiện tại vẫn đang trong kỳ ấu niên, cần phải có hơi thở của Long tộc trưởng thành để trấn an tinh thần, chỉ là Long tộc sớm đã tuyệt chủng, mà ta cũng sắp sửa hóa thành giao*, hy vọng thứ này sẽ hữu ích với ngươi...”
*giao long: một trong những loại rồng, nhưng bản chất thấp hơn, còn gọi là thuồng luồng
Khương Ngâm hiểu ra: “Chuyện lưỡng sinh kính hôm đó... Ngươi cũng thấy rồi?”
“Ừ” Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Trúc Quân hiện lên một tia nóng cháy.
Người thường chỉ cho rằng đó là vảy của Xà tộc hoặc Giao tộc, chỉ có Yêu tộc như hắn mới nhạy bén cảm nhận được một sự áp chế nguy hiểm cường đại sâu trong huyết mạch, đây là thứ mà chỉ có vương thất cấp cao nhất của Yêu tộc mới sở hữu —— Long tộc.
Đó chính là rồng!
Vốn là sinh vật đã tuyệt chủng từ mấy vạn năm trước, không ngờ ở đây vẫn còn một con non duy nhất tồn tại dưới trướng Ma Tôn.
Rồng này có thể trắng có thể đen, có thể mảnh có thể dày, có thể ngắn có thể dài, ngày xuân phân bay thẳng lên trời, tiết thu phân lao xuống vực thẳm. Lúc trước, nó cùng với Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ trở thành ‘Tứ Đại Thần Thú’, là chủng tộc thần bí mạnh mẽ nhất chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
《 Thuật dị ký 》từng ghi lại: “Năm trăm năm xà hóa thành giao, ngàn năm sau giao hóa thành long, lại qua năm trăm năm long hoá thành giác long, ngàn năm sau giác long mới hoá ứng long*.” Trong đây, tổng cộng có năm loại sinh vật, theo cấp bậc từ thấp đến cao là: xà, giao, long, giác long, ứng long. Tuy nhiên, trải qua trời đất xoay chuyển, ngày đêm biến hóa, Long tộc đã dần dần biến mất, chỉ có xà và giao là còn tồn tại!
*rồng có nhiều loại, loại có vây gọi là giao long (thuồng luồng), loại có sừng trên đầu là giác long, loại có cánh bay được gọi là ứng long
.........
“Giao tứ chi như xà, đầu lại như hổ, lúc trưởng thành có thể dài đến mấy thước, chủ yếu sống dưới hang đá nhiều sông suối, tiếng kêu như trâu rống.” Đưa mắt nhìn toàn bộ Tu chân giới này, số lượng giao đếm được không quá năm ngón tay, để chúng hóa rồng lại càng không có khả năng, vì thế, hầu hết Xà tộc đều dốc lòng tu luyện, cố gắng học tập, độ được lôi kiếp, sau đó thoát thai hoán cốt hóa thành giao.
Lại không ngờ hắn thế nhưng gặp được Long tộc trong truyền thuyết, đã thế còn là một con non nhỏ yếu!
Nếu tộc nhân của hắn biết được, hẳn sẽ mừng rỡ như điên đem vị tiểu tổ tông này về cung phụng, Diệp Trúc Quân ban đầu cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn sợ dọa đến nhóc rồng nhỏ này, chỉ đành kiềm chế tâm tư lại. Suy cho cùng thì Yêu giới còn có rất nhiều chủng tộc khác đang mong chờ sự trở lại của Long Thần, nếu làm lộ thân phận của nhóc rồng nhỏ quá sớm cũng sẽ dẫn đến những nguy hiểm khó lường.
“Đặt cái bình này bên gối của ngươi, mỗi đêm sẽ dễ dàng hô hấp hơn rất nhiều, con non phải được con trưởng thành bảo hộ thì mới an tâm lớn lên được.” Diệp Trúc Quân vừa nói vừa đưa mắt nhìn Khương Ngâm.
“Nếu ngươi không hài lòng, ta cũng có thể viết thư cho các trưởng lão trong tộc, để bọn họ gửi hơi thở của mình lại đây...”
“Không cần không cần, cái này đủ rồi!” Khương Ngâm càng nghe càng như lọt vào sương mù, biết thứ này có lợi, cậu bèn nhanh chóng đáp: “Ta tin tưởng Diệp sư huynh!”
Kỳ thật mặc dù Khương Ngâm còn chưa thành niên, nhưng theo thời gian lớn lên, long áp* trong thân thể cũng ngày càng rõ ràng, đặc biệt là đối với Yêu tộc.
*áp lực đến từ rồng
Càng đến gần, càng có thể cảm nhận được.
Loại cảm giác bị áp chế mạnh mẽ đến từng mạch máu vào thẳng trong linh hồn làm người ta mê luyến cuồng nhiệt, cho dù có là kẻ kiêu căng ngạo mạn nhất cũng sẽ nhịn không được mà quỳ rạp trước mặt thiếu niên, sẵn sàng dâng lên tất thảy chân thành.
Diệp Trúc Quân dáng người cao gầy, dung mạo sắc bén lại mang nét yêu dị, bàn tay đặt bên hông hơi hơi động đậy, nhưng cuối cùng bị hắn nỗ lực kiềm chế, con ngươi làm như lơ đãng nhìn thoáng qua Khương Ngâm, giấu đi ngọn lửa nóng bỏng trong đáy mắt.
Nếu có thể, hắn nguyện ý thần phục dưới thân Khương Ngâm ngay bây giờ, rồi thành kính hôn nhẹ lên từng ngón chân tinh xảo của đối phương.
- --
note của editor:
hấp dẫn lên rồi=)) còn nhìu chuyện bất ngờ lắm mng cứ từ từ đọc hihi


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...