Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!

Chương 14: Một ngày dài


Chương trước Chương tiếp

Sau khi được Ngôn Tử Mặc nâng dậy thì Thiên Tuyết cũng dừng vụ hát cải lương than trách số phận hẩm hiu của mình, nhìn tên nam nhân đang đánh nhau với đôi song sinh kia. Nàng nhìn sang Ngôn Tử Mặc thì thấy hắn không có phản ứng kiểu như ra can ngăn gì gì đó mà lại có dáng vẻ giống ông cụ non nhìn về ba người đang đánh nhau kia. Thiên Tuyết cảm thấy rất nhiều chấm, người ta đang đánh nhau bụi đất mù mịt kia kìa, có thể phá hỏng nhà được đấy mà còn ngồi xem ?!

Nhưng công nhận nhìn rất đẹp mắt đấy, từng chiêu thức của đôi song sinh đều bị tên nam nhân kia hóa giải nhanh chóng, nhưng đôi song sinh kia cũng không kém đâu, rất phối hợp nhau nha, nếu đánh đôi thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, sang trái sang trái, ngồi xuống dịch sang phải đi,....

Cô nàng nào đó lúc nãy còn cảm thấy phải ra can ngăn giờ đã kiếm đâu ra cái ghế mà cùng Ngôn Tử Mặc xem ba người kia đánh nhau. Nghìn chấm hơn nữa là còn đàm luận chuyện phiếm rất vô tư, kiểu như đang xem diễn chứ không phải đánh nhau trời đất đảo lộn như thế này.

Qua lời tiểu Mặc Mặc thì Thiên Tuyết biết được đôi song sinh kia chính là tỳ nữ mà tiểu Mặc Mặc chuẩn bị cho nàng. Còn nói thêm đó chính là đôi song sinh nàng đã cứu khi còn ở trên núi làm Thiên Tuyết vò đầu bứt tai một hồi, đó là quãng thời gian kịnh khủng nhất nàng từng trải qua đấy, đôi song sinh đó đã phúc hắc từ xương a ! Tên xú tiểu tử Ngôn Tử Mặc chết tiết kia, biết ngay là hắn không chỉnh nàng một lần một ngày thì không chịu được mà.

Lúc Thiên Tuyết ngầm niệm chú nguyền rủa Ngôn Tử Mặc nghìn lần thì nam nhân kia hình như đã hết kiên nhẫn, dùng nhiều sức hơn một chút làm đôi song sinh kia bị bắn ngược ra. Nam nhân đó lạnh lùng nhìn hai người rồi quay đầu, khi nhìn thấy Thiên Tuyết thì vội bay qua, chỉ vài giây đột nhiên xuất hiện chỗ Thiên Tuyết làm mỗ nữ nào đó đang thảnh thơi xem kịch hay bỗng bị giật mình, ngụm trà chưa nuốt trong miệng bỗng phun vào mặt tên nam nhân đó.

Mặt hắn như được rửa một lần, trên mặt còn có một hai lá trà tươi xanh. Khi Thiên Tuyết định thần lại thì nàng liền thấy tên nam nhân đó vẫn đứng vị trí cũ, ngay trước mặt nàng giống như pho tượng, khuôn mặt cúi xuống làm nàng nhìn không rõ biểu cảm. Hắn không động đậy giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác của Thiên Tuyết bỗng nhạy bén bất thình lình, dường như cung Thiên Yết đã nhập vào cô rồi.

Lần đầu tiên Thiên Tuyết cảm thấy sống lưng lạnh kinh khủng như vậy, nàng còn thấy hai cô nương song sinh vừa đánh nhau quyết liệt với tên nam nhân mặt băng này đã tránh ra xa, còn tiểu Mặc Mặc thì lại cũng ở chỗ đó giống như đang nói gì đó với hai cô nương đó. Không có một bóng người nào khác trong phạm vi bán kính 10m, đến cả chim cũng không còn hót, Thiên Tuyết bỗng cảm thấy bầu trời như mất hết ánh sáng rồi, hình như còn có sát khí ở đâu đó nữa.

Nàng nuốt nước bọt ực một cái, giọng nói hơi có chút sợ hãi, hít một hơi thật sâu rồi vẻ mặt hơi áy náy. Tưởng chừng như mỗ nữ của chúng ta sẽ bắt đầu xin lỗi như nàng chỉ nói mỗi từ "Êu"… Bốn phía lặng ngắt như tờ, bỗng có 3 tiếng quác quác quác phát ra...

Thiên Tuyết cảm thấy hình như sát khí càng dày đặc hơn rồi, nàng sợ hãi mà vội vàng nói :

- Êu, Lãnh Ngạo, so ri ngươi, ta cũng không cố ý đâu, chỉ là do ngươi đột nhiên xuất hiện trước mặt làm ta bị hoảng sợ ý. Ta cũng bị tổn thương cả tinh thần và thể xác đấy. Ngươi cũng phải nên xin lỗi và cảm ơn ta chứ, ta cũng đã chăm sóc hồ ly của ngươi đấy.

Lãnh Ngạo cảm thấy người mình run run, cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn san bằng hết tất cả mọi thứ, hít một hơi rồi bình tĩnh ngẩng đầu lên, mặt lạnh lùng nói :

- Xin... lỗi....Cảm...ơn !

- Cái gì ??? Ta nghe không rõ, ngươi nói rõ hơn xem nào, dạo này vì bị tra tấn lỗ tai bởi hồ ly của ngươi mà ta khó nghe lắm ý.

Lãnh Ngạo không nhìn được nữa, hét lên :

- XIN LỖI CÁM ƠN !!!

Sau tiếng hét đó là một trận gió thổi qua, chiếc lồng có Tuyết Băng trong đó đã được mang đi. Thiên Tuyết hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, đang lúc nàng đang vui vẻ thì một trận tiếng cây đổ rầm rầm làm nàng giật nảy mình, tổn thọ mất một năm của nàng rồi, tên nam nhân trứng thối đáng ghét kia, tỷ ghi hận ngươi !

Sau khi Lãnh Ngạo đến để mang Tuyết Băng đi thì xung quanh cũng bình thường trở lại. Ngôn Tử Mặc đi đến bên cạnh Thiên Tuyết, rất bình tĩnh nói :

- Tỷ, đôi song sinh này chính là tỳ nữ chính thức của người. Hai người dù là song sinh nhưng người mặc áo lam là Nguyệt Dao - tỷ tỷ, còn người mặc áo hồng là Nguyệt Vũ - muội muội. Hai người này sẽ "chăm sóc" tỷ thật chu đáo !

Không hiểu sao nhưng Thiên Tuyết cảm thấy rợn gáy khi nghe đến từ chăm sóc. Nhưng cảm giác đó cũng chỉ được vài giây, nữ chính của chúng ta lại vứt chuyện đó ra sau đầu, chỉ kêu "ừ hử" như đã biết.

Cho xin tha đi, Thiên Tuyết nàng còn chưa được ăn gì đây, bụng đói meo đói mốc mà lại còn bị lăn qua lăn lại nhờ vào cái tên mặt băng nữa chứ. Nếu nàng còn để ý chuyện nô tỳ thì có khi Ngọc Hoàng cũng phải xuống hỏi nàng tại sao đấy ? Thấy biểu cảm của tỷ tỷ mình thì Ngôn Tử Mặc cũng biết nàng đang nghĩ gì, hắn khẽ cười rồi cũng không làm phiền tỷ tỷ nữa, ai bảo tỷ hắn đã phá lệ mà làm được việc tốt đâu chứ ?

"Vậy đệ chỉ nói thế thôi, tỷ cũng nên nghỉ ngơi đi." Lời nói đó giống như lời nói tỏ tình của soái ca cho Thiên Tuyết rồi, nàng vui vẻ mà híp mắt cười, vỗ vỗ vai Ngôn Tử Mặc nói :

- Tiểu Mặc Mặc, chỉ có đệ hiểu tỷ. Giờ tỷ cũng không khách sáo nên tỷ đi ăn rôì ngủ đây. Không tiền đâu.

Rồi nàng vui vẻ đi vào trong ngôi nhà, nhưng lúc chỉ còn một bước để vào cửa, cánh cửa của Thiên Đường và Địa Ngục thì giọng nói vui sướng khi người gặp họa :

- Tỷ tỷ, dưng quên mai tỷ phải dậy sớm đi cùng mẫu thân đấy. Và cũng không được ăn nhiều, sẽ béo lên và làn xấu mặt Ngôn gia đâu.

Thiên Tuyết dừng lại, cả người cứng đờ…Cả ngày hôm qua nàng đã không được yên ổn rồi, đến ngủ còn lúc đủ lúc không ! À không, phải từ lúc gặp tên Lãnh Ngạo kia chứ, hắn đúng là phúc tinh của nàng mà, tất cả do hắn ! Dù buồn rầu vì không thể ngủ được lâu nhưng Thiên Tuyết vẫn ủ rũ gật gật đầu "Tỷ biết rồi, đệ đừng lo, giờ cho tỷ đi nghỉ được chưa ? Dù chưa tỷ vẫn đi !"

Nói rồi Thiên Tuyết như một ngọn gió đi vào nhà, không thèm quay đầu lại. Ngôn Tử Mặc cũng không can ngăn mà nhìn Nguyệt Dao Nguyệt Vũ :

- Hai người các người chăm sóc tiểu thư nghỉ ngơi đi.

Hai người Nguyệt Dao Nguyệt Vũ cũng vâng rồi đi vào trong nhà, Ngôn Tử Mặc gật đầu rồi đi đến viện gần đó - viện của hắn. Khi Thiên Tuyết vừa quay đầu lại nhìn người vào cửa thì Nguyệt Vũ đã ôm chầm lấy nàng làm nàng cũng không phản ứng kịp, kinh ngạc hô :

- Uầy, muội, muội làm cái gì vậy ? Sắp nghẹt chết ta rồi !

Nghe thấy thế thì Vũ cũng vội vàng buông nàng ra, vui vẻ nói :

- Tuyết tỷ, người còn nhớ bọn muội chứ ?

- Đương nhiên rồi, hai người các muội…không ngờ…lại đi theo tên xú tiểu tử kia ! Đáng nhẽ các muội nên sống cuộc sống bình thường, sao lại đi làm tỳ nữ làm chi ?!

- Thiếu gia cũng là muốn để bọn muội chăm sóc tỷ, mà tỷ cũng đã có ơn với bọn muội nên đó không phải vấn đề gì cả. Với cả bọn muội cũng đâu còn nơi để đi nữa… - Nguyệt Dao thường ít nói bỗng xen vào, giọng điệu dù nhẹ nhàng như Thiên Tuyết vẫn cảm thấy có chút thương tâm.

Nguyệt Vũ cũng nói thêm :

- Nếu tỷ không nhận bọn muội thì bọn muội cũng chẳng còn nơi để đi nữa rồi…Tuyết tỷ, tỷ sẽ bỏ rơi bọn muội sao ?

Thiên Tuyết nhìn Nguyệt Vũ dùng ánh mắt to tròn đen láy như chú thỏ nhỏ đáng thương nhìn nàng mà cả người khó chịu, ai không biết nhưng nàng luôn không thể cứng rắn trước mấy tiểu lo li đấy. Nhìn xem, trái tim nàng bị tan chảy bơi mấy bé tiểu loli như vầy nè !

- Ầy…Thôi thì thế cũng được. Nhưng bọn muội không cần phải lễ tiết gì đó trước mặt tỷ đâu ! Giờ tỷ đi ngủ đây, mấy ngày nay bị lăn qua lăn lại cũng mệt chết rồi ! - Thiên Tuyết ngáp ngắn ngáp nói rồi nhảy lên trên chiếc giường đầy đủ đầu tiên mà nàng nhìn thấy từ khi xuyên không. Nàng lăn lộn vài vòng cảm nhận được sự mềm mại êm ả của chăn rồi cũng dần dần thiếp đi.

Đạt được ước muốn nên hai tỷ muội họ Nguyệt cũng không lo lắng nữa, khi thiếu gia đón bọn họ ra đã nói với các nàng "Nếu các ngươi không được chính nàng chấp nhận thì cũng đừng ở lại !" nên bọn họ phải cố gắng, dù sao đây cũng chính là ân nhân của các nàng, cũng là người đầu tiên mang đến ánh sáng cho họ từ chuyện năm đó. Khi Thiên Tuyết đã ngủ say thì hai người cũng lui xuống, để cho mỗ nữ nào đó được một giấc ngủ yên bình…

Sau khi Thiên Tuyết bị gọi dậy thì nàng có dùng chút cơm trưa, sau đó thì dành cả buổi chiều nghe Nguyệt Dao Nguyệt Vũ kể hết mọi chuyện trong Ngôn gia mà các nàng biết được trong hai năm ở đây. Cũng nói vài tình hình của Thiên Long hoàng triều, dù nói thật Thiên Tuyết còn biết nhiều chuyện trong hoàng cung hơn do đã đọc truyện này. Có chi tiết nữ chủ củ Lạc vào hoàng cung thì chẳng may được Hoàng đế thầm thương trộm nhớ, nhưng do Hoàng thái hậu can ngăn nên đâm ra đau khổ, không quan tâm đến mấy vị phi tử, cả Hoàng hậu tình thâm hồi nào. Nói chung là cực cẩu huyết ! Thiên Tuyết suy nghĩ không biết tình tiết này có thay đổi không, dù sao nữ chủ cũng luôn có bàn tay vàng mà. Ngẫu nhiên trong lúc các náng tán gẫu thì Ngôn phu nhân cũng đến thăm, cùng các nàng nói chuyện một hồi mới đi có việc, nói là lựa chọn mấy cửa hàng để mai cùng nàng đi nhưng chuyện đó cũng bị bỏ ra sau đầu, tiểu Mặc Mặc cũng có qua nhắc nàng vài chuyện, hắn còn không quên khinh bỉ nàng vài câu nữa chứ, xú tiểu tử ! Nhưng lạ là tên nam nhân mặt băng kia không thấy bóng dáng…Uầy, mi đang nghĩ gì vậy ? Hắn và mi đâu có quan hệ gì đâu chứ, hắn chỉ qua lấy con hồ ly sủng vật kia thôi ! - Thiên Tuyết cố gắng xóa đi suy nghĩ về Lãnh Ngạo, nhưng khi nghĩ đến thì nàng lại có chút cảm giác tiếc nuối, thật kỳ lạ…

Nhưng dù vậy tất cả cũng bị quăng ra sau đầu sau khi Thiên Tuyết nhìn thấy một bàn cơm thịnh soạn vào bữa tối, cuối cùng, giấc mơ được thưởng thức mỹ thực cũng được một phần rồi, há há, nàng thật có quyết định sáng suốt. Sau bữa ăn vui vẻ thì Thiên Tuyết cũng trở về viện của mình, ngáp một tiếng rồi nằm uỵch xuống giường êm rồi ngủ thiếp đi luôn. Hôm nay có lẽ cũng là ngày đầu tiên nàng cảm nhận được tình thân gia đình từ lúc xuyên qua đến giờ ….


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...