"Tốt. U Nhiễm, vậy cháu cũng đừng gọi ta là Sở phu nhân. Thấy như người ngoài! Trực tiếp gọi Sở bá mẫu đi!" Ấn tượng đầu tiên của Sở phu nhân đối với Tiết U Nhiễm không tệ. Nữ tử này vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các, biết lễ mà lại hiền hòa.
"Vậy có phải con nên gọi là U Nhiễm tỷ tỷ hay không? Tiết tỷ tỷ có phải là quá tùy ý hay không? Vẫn nên gọi là U Nhiễm tỷ tỷ đi!" Sở Mộng Văn ở một bên tự hỏi tự đáp. Trong đôi mắt nhìn Tiết U Nhiễm tràn đầy tò mò vui tính.
"Nha đầu, cháu cũng không nói cho U Nhiễm tỷ tỷ biết tên của mình. U Nhiễm tỷ tỷ biết trả lời cháu như thế nào?" Sở nãi nãi không nhịn được nhắc nhở tiểu mơ hồ nhà mình.
Sở Mộng Văn nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ. Tiến lên hai bước, kéo tay Tiết U Nhiễm nói: "A a. U Nhiễm tỷ tỷ, muội tên là Sở Mộng Văn, là nữ nhi nhỏ nhất ở Sở gia. Năm nay mười ba tuổi, phía trên có ba ca ca. Đại ca Sở Lăng Húc, Nhị ca Sở Diệp Triển, Tam ca Sở Kinh Triết. Đại ca là đương gia, Nhị ca ở Tuyên Lạc thư viện đọc sách, Tam ca rời nhà trốn đi đến nay còn chưa có về. Còn có..."
"Ta nói nha đầu, cháu nói liền một mạch, để cho U Nhiễm tỷ tỷ nói gì a?" Sở nãi nãi cưng chiều nhìn Sở Mộng Văn. Đứa cháu gái này ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có. Phần đơn thuần kia thật không giống như đứa bé Sở gia bọn họ, nhưng cũng hết sức trân quý.
"Thật sao thật sao! Vậy cháu không nói. U Nhiễm tỷ tỷ, tỷ nói." Lắc lắc tay của Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn ngọt ngào nói.
"Mộng Văn muốn tỷ tỷ nói gì?" Mặc cho Sở Mộng Văn lôi kéo nàng làm nũng, Tiết U Nhiễm ôn hòa hỏi. Tiểu cô này kiếp trước sợ nhất chính là nàng, từ trước đến nay có thể tránh liền tránh, không thể tránh liền trốn. Hòa thuận ở chung như vậy vẫn là lần đầu tiên.
"Hãy nói tỷ với đại ca quen biết như thế nào. Đại ca cũng không gần nữ sắc a! Làm sao đột nhiên lại biết đại mỹ nhân là tỷ?" Sở Mộng Văn trong lòng tràn đầy nghi ngờ, hỏi thẳng.
"Cái này a, vẫn là ít nhiều có vị Tiêu cô nương bên ngoài kia giúp! Ngày đó..." Nàng và Sở ngốc tử quen nhau cũng không có gì mà phải giấu giếm. Tiết U Nhiễm nhẹ nhàng nói.
"Dành vòng ngọc a! Tiêu Vũ Sắt thế nhưng làm ra chuyện như vậy? Cháu đã nói nàng không phải là người tốt lành gì rồi! Bà nội còn không tin, luôn nói ta là trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Hừ!" Nghe xong Tiết U Nhiễm kể lại, Sở Mộng Văn rốt cuộc có thể chứng minh mình không nhìn nhầm người, hết sức đắc ý. Nàng chính là không thích Tiêu Vũ Sắt đó. Không có gì liền hướng Sở gia chạy, còn luôn giả vờ dịu dàng cố gắng lấy lòng nàng. Cho là nàng không biết Tiêu Vũ Sắt này khi dễ Sở Thạch ca ca a! Mỗi lần đều là bộ dáng cao ngạo không đem Sở Thạch đại ca để vào trong mắt, thật là ghét! [Sở Thạch và Mộng Văn cũng có chuyện xưa a.]
"Là nha đầu cháu thông minh, bà nội là già rồi hồ đồ được chưa? Thật đúng là thích so đo. Không phải là bà nội chỉ càm ràm cháu hai câu thôi sao! Yên tâm, Tiêu Vũ Sắt không bao giờ... lại xuất hiện ở Sở gia nữa." Cháu gái mình oán trách Sở nãi nãi đã nghe thấy nhiều, chẳng qua là vẫn không có để ở trong lòng mà thôi. Bất quá bây giờ không giống trước đây. Bất luận là Tiêu Vũ Sắt lại dùng thủ đoạn gì, cũng đừng muốn bước vào Sở gia nửa bước.
"Thật? Thật tốt quá! Bà nội, người thật là quá anh minh. Cả Sở gia, chỉ có ngài có hỏa nhãn kim tinh, lập tức đã nhìn ra bản chất của Tiêu Vũ Sắt." Hoan hô một tiếng, Sở Mộng Văn bắt đầu thổi phồng bà nội mình.
"Chiêu vỗ mông ngựa này thật đúng là không cao mình. Đừng làm rộn, để cho U Nhiễm tỷ tỷ của cháu chê cười kìa." Đem đề tài kéo về trên người Tiết U Nhiễm đang ngồi yên lặng ở một bên, Sở nãi nãi rất là vui khi thấy Sở Mộng Văn có thể cùng Tiết U Nhiễm ở chung hòa thuận như vậy.
"U Nhiễm tỷ tỷ mới sẽ không cười cháu đâu! Có đúng hay không?" Quay đầu nhìn về phía Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn tiếp tục làm nũng. Mặc dù mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng nàng lại có trực giác tỷ tỷ này nhất định sẽ bao dung cho nàng. Có lẽ là khí chất ôn hòa của tiểu thư khuê các trên người U Nhiễm tỷ tỷ để cho nàng có loại ảo giác giống như là đang đối mặt với đại ca đi!
"Mộng Văn rất đáng yêu. U Nhiễm tỷ tỷ sẽ không chê cười muội." Nét ngây thơ trên khuôn mặt tươi cười của Sở Mộng Văn để cho trong lòng Tiết U Nhiễm nổi lên một tia cảm giác giống như đã từng quen biết. Đã từng đã từng, nàng cũng cười không buồn không lo như vậy.
"Bà nội, người xem! U Nhiễm tỷ tỷ tốt như vậy, mới sẽ không chê cười cháu. Đúng rồi, mẹ, chúng ta giữ U Nhiễm tỷ tỷ ở lại ăn cơm trưa có được hay không?" Sở Mộng Văn tính tình rất đơn thuần, yêu ghét rõ ràng. Bởi vì thích Tiết U Nhiễm, cho nên mới muốn cùng nàng ở lâu hơn một chút.
Bên kia, lấy được tin tức Sở Bạch phái người truyền đến, Sở Lăng Húc lập tức chạy về Sở phủ. Trong lòng không khỏi nghi ngờ nặng nề: U U làm sao lại đến Sở gia? Sở Bạch nói là bà nội tự mình mời U U vào phủ, đây cũng là chuyện gì xảy ra?
"Sở Bạch, người ở ngoài cửa này làm gì?' Từ xa đã nhìn thấy Sở Bạch ở ngoài cửa rắc đồ, Sở Lăng Húc nghi ngờ hỏi.
"Chủ tử, ngài đã trở lại. Tiết tiểu thư đang ở bên trong cùng lão thái thái nói chuyện nhà đấy!" Nhanh chóng đem vật cầm ở trên tay giấu ra sau lưng, Sở Bạch chỉ chỉ vào trong nhà, thần bí nói.
Sở Lăng Húc nghe vậy, cũng không tiếp tục truy cứu Sở Bạch đang làm gì, bước nhanh đi vào trong phủ.
Nhìn bóng lưng của chủ tử nhà mình, Sở Bạch tiếp tục đem muối rắc vào chỗ Tiêu Vũ Sắt vừa đứng. Xui xẻo, nhất định phải diệt trừ! ==!!!
"Mộng Văn, không cho hồ nháo!" Sở Lăng Húc vừa bước vào đại sảnh liền nghe thấy muội muội nhà mình muốn giữ U U ở lại ăn cơm, lập tức mở miệng quát lớn nói.
"A? Đại ca, huynh trở lại? Vì sao không để cho U Nhiễm tỷ tỷ ở lại nhà chúng ta ăn cơm?" Sở Mộng Văn bất mãn nhìn chằm chằm người đại ca mình luôn kính trọng. Tiêu Vũ Sắt cũng có thể ở lại ăn cơm, U Nhiễm tỷ tỷ vì sao không thể?
"Bà nội, mẹ." Rất là ngoài ý muốn mẹ mình cũng ở đây, Sở Lăng Húc không trả lời Sở Mộng Văn, ánh mắt liếc về phía Tiết U Nhiễm đang ngồi ở một bên.
"Húc tiểu tử, cháu tại sao lại trở lại? Ai truyền tin tức cho cháu?" Trong lòng hiểu rõ Sở nãi nãi nghiêm mặt nói. Nhất định là Sở Bạch, thật là nhiều chuyện.
"Bà nội, ngài lại không biết Tiết tiểu thư, sao lại mời nàng vào phủ?" Có chút nóng nảy nhìn bà nội mình, Sở Lăng Húc chỉ sợ U U sẽ giận nãi nãi mình.
"Tại sao không thể mời U Nhiễm đi vào ngồi một chút? U Nhiễm cũng đã đến cửa, bà nội vẫn không thể tìm U Nhiễm nói chuyện nhà?" Nhìn chằm chằm Húc tiểu tử, Sở nãi nãi bí hiểm nói. Chỉ cho phép ngươi ở ngoài biết cô nương, không có phép bà nội là ta đây nhìn thấy cháu dâu?
"Bà nội, Tiết tiểu thư ra phủ tự nhiên là có chuyện. Ngài sao có thể làm trễ nãi Tiết tiểu thư? Sau này nếu là có cơ hội, lại nói tiếp là được!" Sở Lăng Húc thử cùng bà nội mình nói lời hữu ích. Bất luận cô nương nhà nào cũng không nguyện ý không giải thích được được mời vào trong nhà người khác cùng trưởng bối người ta hàn huyên đi? Huống chi người này chỉ là nam tử mới gặp qua mấy lần.
"U Nhiễm người ta cũng không nói chuyện, cháu gấp cái gì?" Sở nãi nãi nhìn chằm chằm tôn tử nhà mình nói. Cái tên Húc tiểu tử này, rõ ràng chính là coi trọng tiểu thư người ta. Bà làm nãi nãi chưa từng thấy qua tôn tử nhà mình có phản ứng lớn như vậy. Thời điểm đối mặt với Tiêu Vũ Sắt, hắn không phải là thần sắc trấn định thì chính là chui vào trong thư phòng.
"Sở nãi nãi, U Nhiễm vẫn là trước rời đi đi! Sở công tử dường như là không thích U Nhiễm ở lại Sở phủ. Là U Nhiễm làm phiền." Đứng lên, hơi cúi đầu, giọng nói của Tiết U Nhiễm mang theo chút ủy khuất.
"Ta không phải là ý này. Nàng..." Sở Lăng Húc làm sao nghĩ đến Tiết U Nhiễm sẽ nghĩ như vậy, trên mặt thoáng qua một chút bối rối. Sẽ không phải là U U thật sự nghĩ rằng hắn không muốn cho nàng đến Sở gia chứ? Hắn chỉ sợ U U không thích đến Sở gia, sợ U U cảm thấy phiền mà thôi.
"Không sao. Chưa được sự cho phép của Sở công tử đã tùy tiện đến cửa viếng thăm, là tiểu nữ không đúng. Vậy tiểu nữ đi." Ngẩng đầu lên, Tiết U Nhiễm bộ dáng điềm đạm đáng yêu thấy ba người kia tất cả trừng mắt nhìn Sở Lăng Húc.
"Đại ca, tại sao huynh có thể đối xử như vậy với U Nhiễm tỷ tỷ?" Sở Mộng Văn là người thứ nhất đứng ra khiển trách Sở Lăng Húc.
"Húc, phong độ của con đâu? Tại sao có thể đối xử như vậy với cô nương nhà người ta?' Sở phu nhân không hài lòng nhìn về phía Sở Lăng Húc.
"Húc tiểu tử, hôm nay bà nội càng muốn giữ U Nhiễm ở lại ăn cơm." Sở nãi nãi ra lệnh một tiếng, quyết định Tiết U Nhiễm đi hay ở.
Nhìn Tiết U Nhiễm trong mắt lóe lên ý cười trêu tức, Sở Lăng Húc á khẩu không trả lời được? U U, ta hôm nào thì đắc tội qua nàng?
Đánh một trận giành thắng lợi, Tiết U Nhiễm thừa dịp ba người kia không chú ý, len lén cho Sở Lăng Húc một nụ cười đắc ý. Cư nhiên lại để cho Tiêu Vũ Sắt đến cửa làm ầm ĩ. Sở ngốc tử, bản Quận chúa tức giận. Hậu quả rất nghiêm trọng.
Tư Nguyệt quả thật là không thể tin vào hai mắt của mình. Quận chúa nhà mình mấy hôm nay không phải là đã trở thành một vị thiên kim có tri thức hiểu lễ nghĩa rồi sao? Thế nào đột nhiên lại trở về bộ dạng của trước kia? Nhưng là nghĩ là thấy không đúng. Hôm nay Quận chúa có điêu ngoa của trước đây, nhưng cũng mang theo cơ trí của mấy ngày nay. Quận chúa, quả thật đã lớn lên!
Tề Phong vẫn là bộ dáng lạnh băng như cũ, chẳng qua là ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Sở Lăng Húc mang theo đồng tình. Sở công tử này, sợ là khó thoát khỏi ma chưởng của tiểu Quận chúa.
Ngày đó, Tiết U Nhiễm cuối cùng vẫn ở lại Sở gia ăn cơm. Trừ Nhị thiếu gia Sở Diệp Triển đi học ở thư viện và Sở gia Tam thiếu gia rời nhà đi không có ở đây, tất cả mọi người Sở gia đều đến đông đủ. Hai đời đến nay lần đầu tiên cùng người Sở gia ngồi ở trên cùng một bàn ăn cơm, cũng rất hòa thuận vui vẻ.
"Húc tiểu tử, đừng chỉ lo mình ăn a! Gắp thức ăn cho U Nhiễm." Đối với Tôn tử đầu gỗ nhà mình, Sở nãi nãi cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Tay Sở Lăng Húc dừng lại. Trên bàn cơm ở Sở gia trước sau như một là muốn ăn liền tự mình động tay, hắn chưa từng gắp thức ăn cho người khác. Nếu như gắp rồi mà U U không thích, thì làm sao bây giờ?
"Sở công tử, tiểu nữ muốn ăn đậu hũ thủy tinh bên tay trái của huynh, làm phiền huynh." Cười xinh đẹp nhìn về phía Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm không chút khách khí nói. Nàng ngồi ở bên tay phải Sở Lăng Húc, tất nhiên là gắp không được đậu hũ kia. Về phần vì sao nhất định phải là món này, cũng không phải là nàng rất muốn ăn đậu hũ, chỉ là muốn trêu chọc Sở ngốc tử mà thôi.
Sở Lăng Húc im lặng không nói, cầm lấy thìa trên bàn múc một khối đậu hũ để vào trong bát của nàng. Sau đó, Sở Lăng Húc nghe được một câu chỉ có một mình hắn nghe thấy: "Đậu hũ của Sở ngốc tử!"
Cái muỗng trong tay thiếu chút nữa không có giữ được, Sở Lăng Húc ngạc nhiên nhìn Tiết U Nhiễm. U U... U U đây là đang đùa giỡn hắn sao?
"Cảm ơn đậu hũ* của Sở công tử." Thấy Sở Lăng Húc trấn định không động, Tiết U Nhiễm cất cao thanh âm, lớn tiếng nói.
(*) Đậu hũ có hai nghĩa: 1 là đậu hũ bình thường mình vẫn ăn, 2 là giống như kiểu sàm sỡ đó.
"Phốc..." Sở Mộng Văn là người thứ nhất bật cười, "U Nhiễm tỷ tỷ ăn đậu hũ của đại ca, có phải hay không nên phụ trách?"
Mộng Văn tính tình đơn thuần, cũng chỉ là đùa giỡn không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi. Ba ngọn núi lớn của Sở gia đều không nhịn được cười vui vẻ, cảm thấy hứng thú chờ Tiết U Nhiễm trả lời.
"Đậu hũ của Sở công tử, tiểu nữ còn chưa có ăn đâu!" Không nhìn mọi người trêu chọc, Tiết U Nhiễm nhìn Sở Lăng Húc một cái, bình tĩnh trả lời. Sở ngốc tử, đậu hũ của huynh nếu chỉ cho một mình ta ăn, ta sẽ phụ trách a!
Nhìn ra thâm ý trong mắt Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc quýnh lên, gương mặt nóng bừng. Đè xuống trái tim không được tự nhiên, nghiêm mặt nói: "Ăn cơm thật ngon!"
Cũng biết sẽ là loại kết quả này. Tiết U Nhiễm cúi đầu, như không có chuyện gì xảy ra bắt đầu ăn đậu hũ cua Sở ngốc tử. A, không đúng, phải là đậu hũ mà Sở ngốc tử gắp đến.
Người trong cuộc một nghiêm mặt, một người khác bắt đầu ăn, bốn người xem náo nhiệt cũng không nói nữa, lẳng lặng tiếp tục ăn cơm. Bữa cơm này của Sở gia cứ yên lặng kéo dài đến cuối cùng, kết thúc trong gió yên sóng lặng. Chẳng qua là chút mập mờ kia, giống như cũng từ từ nổi lên trong lòng mọi người...