Ta Không Thành Tiên
Chương 327: Quyển 9 - Chương 287: Trả lại sắc áo cho đất trời
Dịch: sweetzarbie
Kiến Sầu giơ cao chiếc dù, tay áo đón gió tung bay phần phật.
Không biết có phải là sắc trời ngưng tụ trên người nàng quá ư rực rỡ hay không mà khuôn mặt nàng trông có vẻ tái đi nhiều.
Đứng từ xa mà trông cũng thấy rất yếu nhược.
Gần như chẳng có ai nhận ra cánh tay trì cán dù của nàng đã hơi bắt đầu run run, làm như chỉ một khắc nữa thôi là sẽ không còn trụ nổi nữa!
Thật kinh khủng!
Cái gọi là dù hư ma diệt gọn ngọc niết trong nháy mắt đối với một người chỉ tới hồn châu như nàng thật là một gánh nặng quá lớn!
Mặc dù đã dùng huyền ngọc để hấp thu âm hoa địa lực nhưng lượng hồn lực cần thiết để mở dù hư ma vẫn còn chưa đủ, thậm chí còn quá ít!
Nơi mi tâm của Kiến Sầu bắt đầu hơi đau đau, dần dần khô kiệt.
Viên hồn châu nhỏ xíu của nàng đang xoay tít như điên, cốt sao theo cho kịp sức hấp thu bá đạo của dù hư ma...
Thế nhưng vẫn không kịp!
Không đủ được!
Tốc độ mở ra của dù hư ma càng lúc càng chậm. Kiến Sầu thậm chí còn cảm thấy bảy phần mặt dù đã bung ép nàng đến nghẹt thở.
Giống như một người phải đỡ lấy một hòn núi khổng lồ trên tay!
Mà núi thì có thể đổ xuống bất cứ lúc nào!
Nàng chẳng qua chỉ là một quả trứng mỏng manh dưới hòn núi đó thôi!
Hồn lực trong cơ thể nàng mỗi lúc mỗi hạ xuống, mỗi lúc mỗi ít đi...
Hồn châu đang xoay tròn cũng bắt đầu lung lay run rẩy. Khe nứt ở trên thân dường như rít lên kèn kẹt, dường như muốn bục ra!
Nguy hiểm vô thanh vô tức ập xuống!
Lúc này, phàm là những ai để ý quan sát Kiến Sầu đều có thể thấy được nàng sắp không trụ nổi được nữa rồi! Cả người vị nữ quỷ này cứng đờ như một bức tượng, thân thể run run gần như muốn dầu hết đèn tắt đến nơi, đôi môi biến thành tím tái, còn nơi mi tâm có tổ khiếu chứa hồn châu thì vì phải phát ra hồn lực quá độ mà đã trở nên mờ mờ!
Viên hồn châu yếu ớt ấy thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.
"Nguy rồi!"
Bà lão ở phía bên kia liền kêu lên thất thanh!
Cố Linh không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng thấy tình hình không được thuận lợi, lại nhìn cục diện trận chiến đang tới hồi gần như hủy thiên diệt địa thì sợ đến run rẩy chân tay: "Kiến Sầu tỷ tỷ!"
"Ha ha ha!"
Ngay lúc đó, một trận cười dài tràn đầy cuồng vọng vang lên trong bầu thiên không âm thảm quỷ quái!
Có lẽ Phan Hạc Tầm thấy mình bị hãm vào khốn cục cực kỳ nguy hiểm ngặt nghèo rồi sau đó cơ hội rốt cục cũng xuất hiện nên khí thế trong người y liền đột ngột bạo tăng!
"Một kẻ yếu nhớt như ngươi cứ tưởng có dù hư ma là có thể diễu võ giương oai được sao?"
"Cái mặt ngươi mà cũng muốn mở dù hư ma hả?!"
"Có mà nằm mơ!"
Ngay khi Phan Hạc Tầm nhếch miệng cười lạnh thì hai tay y liền chắp lại như Phật chưởng, kết thành một hình dạng trang nghiêm cổ xưa, hướng thẳng về những lưỡi dao bạc chỗ Trương Thanh mà đánh tới!
"Chiến xa, mở ngũ đô!"
Trên chiến xa khổng lồ liền bắn ra một hư ảnh cực lớn, bám vào phía sau lưng Phan Hạc Tầm!
Y đẩy ra một chưởng, cái bóng đen không rõ hình thù kia cũng vươn tay ra đẩy về phía Trương Thang!
Trương Thang liền cảm thấy sức ép đánh tới thật khủng khiếp!
Chỉ có điều là không thể lui được!
Và___
Y cũng chẳng muốn lui!
Chiếc khay tròn trước người được những lưỡi dao mỏng bạc đính thành một hình bát giác tua tủa mũi nhọn hiện giờ rộng đến ba trượng, trông tựa như sao trời rực rỡ tụ lại một chỗ!
Hai tay Trương Thang đan vào nhau xoay chuyển chiếc khay, biến nó thành một vầng trăng tròn đầy, nghênh đón thủ ấn của cái bóng kia!
"Két két!"
Dưới sự điều khiển của Trương Thang, chiếc khay bàng bạc ánh dao nhọn xé gió bay đi!
"Ầm ầm!"
Thủ ấn đen khổng lồ liền đâm sầm vào mặt khay tròn!
"Rắc rắc___"
Chiếc khay nổ tung, ánh bạc tung tóe khắp nơi!
Giống như một khối đá đã đánh bể một mặt kính lưu ly huyền ảo mê hoặc!
Bàn tay của Phan Hạc Tầm hay nói cho đúng hơn, bàn tay của cái bóng cực lớn phía sau lưng y chỉ bị khựng lại một chút rồi dễ dàng đâm thọc tới cái khay bạc tròn dễ dàng như xuyên qua một một tờ giấy!
Nhìn mà sững sờ nghẹn họng!
Lực mạnh đến nỗi ầm ầm bùng nổ!
Người quan sát bên ngoài thậm chí còn chưa kịp đổ mồ hôi lạnh thay cho Trương Thang thì cả người y đã bị đánh bay ra ngoài.
Trong tình thế nguy cấp, khuôn mặt của vị hung quan đanh lại, y lăng không trở mình hét to "Thu dao". Vô số lưỡi dao mỏng đang bị đánh bay tứ tán, rơi lả tả như sao sa liền quay ngoắt lại mà lao về phía y, bao bọc toàn bộ thân người!
Cả cơ thể phủ một lớp bạc của Trương Thang phóng vọt lên không trung.
Trông tựa như___
Một con rồng bạc đang ngao du!
Thủ ấn nặng nề cổ xưa của Phan Hạc Tầm sượt qua sát người con rồng bạc rồi đập xuống mặt hồ bao la cuồn cuộn dung nham ở phía dưới, kéo theo vô số lưỡi dao mỏng!
"Ầm ầm!"
Sóng dung nham trên miệng hồ lớp lớp tung cao thấu trời, tựa như vừa bị một khối thiên thạch từ ngoài hành tinh đâm xuống!
"Ha ha..."
Phan Hạc Tầm ngửa mặt lên trời cười dài, thấy Trương Thang khốn đốn như thế thì trong lòng vô cùng đắc ý!
Chiếc chiến xa Khôn Ngũ Đô này là pháp khí thượng cổ mà y tình cờ có được, cứ mỗi lần sử dụng là mỗi lần ngạc nhiên khoái ý cực độ!
Trên người bị thương nặng ư?
Vậy thì đã sao?
Khôn giả, địa dã!
Mình ta tung hoành há sợ ai!
Vào lúc này, y giơ hai cánh tay lên cao, thét to những tiếng cực kỳ quái dị!
"Lên, lên, lên!"
"Vù vù!"
Cái bóng đen vốn đang đứng phía sau lại như bị triệu hoán một lần nữa, rùng rùng bổ nhào về phía Phan Hạc Tầm!
"Ầm ầm ầm!"
Quỷ dị, hung ác...
Trông nó giống như một đám bông khổng lồ màu đen đang luồn nhập vào dưới quần áo của một người nhỏ xíu, nhưng cũng vì vậy mà bộ quần áo kia trong nháy mắt liền phồng to ra đến nỗi tưởng như muốn phá nứt cả thân người Phan Hạc Tầm!
"A a a a..."
Phan Hạc Tầm thét lên đau đớn.
Từng đường huyết văn đỏ thẫm lần lượt hiện ra trên mặt vị đệ nhất quỷ tu thành Phong Đô, khiến cho trong cơ thể y kêu lên lục cục giống như đang phình to ra!
Trong nháy mắt một con quái vật liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai bên cổ nó mọc ra hai cái đầu mới. Trên lưng và trên vai cũng thò ra bốn cánh tay mới!
Đúng là ba đầu sáu tay giống như bức vẽ trên tường!
Khắp cơ thể nó đầy huyết văn đỏ thẫm, hai mắt trợn trừng, tròng trắng nhiều hơn tròng đen, trong đó còn vằn vện những đường tơ máu màu lục sẫm, trông khủng khiếp lạnh người!
Cả người Phan Hạc Tầm đã cao được một trượng!
Bóng đen dường như là một loại vật chất kỳ dị, thúc đẩy y biến hóa. Nhưng hình như nó quá lớn, với tu vi hiện tại y không tài nào tận dụng hết nổi nên sau khi tăng phình đến cực hạn thì phải ngừng lại, không thể tiếp tục được nữa. Đa số phần bóng còn dư lại thì móc ở phía sau ót của y thành một cái túi to to phồng phồng.
Thoạt trông Phan Hạc Tầm gần như chẳng còn hình dáng con người nữa mà đã hợp với cái bóng đen kia thành một thể!
Ai chứng kiến cảnh tượng này đều không khỏi nổi da gà rợn tóc gáy.
Phan Hạc Tầm có ba cái đầu, sáu con mắt, tầm nhìn liền trở nên xa hơn trước nhiều. Thương tích trên người đã biến đâu mất và cũng chẳng còn đau đớn gì nữa, ngay cả cơn tức vì bị người ta hè nhau vây đánh cũng tiêu tan!
Chỉ có sức mạnh mà thôi!
Tất cả đều nhờ sự biến hóa kinh người của y!
Sau lưng Phan Hạc Tầm, ánh kim quang của mười hai thanh phi kiếm do mười hai cái nan quạt của Trần Đình Nghiên biến thành đã phóng tới gần, y chỉ cần giơ tay ra là đã chặn lại được!
"Keng keng keng!"
Mười hai thanh phi kiếm rung lên bần bật, tất cả đều bị hất mạnh một cái cho bay về cố chủ!
"Chết tiệt!"
Trần Đình Nghiên đâu lường được chúng đột nhiên quay lại như vậy nên hồn lực cả người bị chấn động kịch liệt, giống như ăn phải một đòn chí mạng, xém nữa là đã té nhào khỏi không trung!
"Không biết tự lượng sức mình!"
Phan Hạc Tầm gần như không nén nổi, bất giác muốn ngửa mặt lên trời thét dài!
Mạnh quá thể!
Đây là lần đầu tiên y xài thử năng lực nhập thân có từ thời thượng cổ của chiến xa Khôn Ngũ Đô, thật là khoái ý không thôi!
Bây giờ đám tép riu Trần Đình Nghiên Trương Thang chẳng còn là cái thá gì nữa!
Sáu con mắt của Phan Hạc Tầm nhất tề đảo về phía Kiến Sầu, hung quang trong đáy mắt vừa ánh lên thì trên chiếc chiến xa liền đột nhiên nẩy mạnh một cái rồi ào ào lao về phía dáng người đang đứng bất động kia!
Đập chết nữ quỷ này mới là việc cấp bách!
"Nguy rồi!"
"Kiến Sầu tránh mau!"
Nhiều tiếng kinh hô đầy sợ hãi từ tận đáy lòng vang to!
Kiến Sầu dĩ nhiên nghe thấy được nhưng hoàn toàn không nhúc nhích mảy may! Hồn lực trong cơ thể đang bị dù hư ma hút lấy với tốc độ cực nhanh, nàng cảm thấy sức xoay của hồn châu bắt đầu yếu đi, mặc dù đã dùng vô số huyền ngọc kín đáo bồi bổ nhưng cũng hoàn toàn không thể theo nổi sức hút kinh khủng như vậy!
Mở được bảy phần rồi.
Bảy phần rưỡi.
Tám phần.
Tám phần rưỡi.
...
Tốc độ mở của dù hư ma càng lúc càng chậm lại, tưởng chừng đã đạt đến cực hạn!
Chỉ thiếu một chút thôi là nguyên cả tán dù sẽ bung căng!
Chưa đủ!
Vẫn còn thiếu!
Thấy cái bóng như ma như quỷ của Phan Hạc Tầm đang vọt về phía mình, sáu cánh tay khổng lồ của y vung vẩy điên cuồng trong không trung mà đáy lòng Kiến Sầu bất giác phựt lên lửa giận khó lòng kiềm chế!
Đòn sát thủ!
Ai cũng đều có đòn sát thủ của mình!
Duy chỉ có nàng là kẹt ở cảnh giới hồn châu, hồn phách tả tơi tàn khuyết!
Cho mãi đến bây giờ, lần nào cũng chỉ bị thiếu sót một chút mà mọi sự không được vuông tròn!
Lui?
Dĩ nhiên không được!
Lui là chết!
Chỉ có giết y thì họa may mới có đường sống!
Thật ra cũng chẳng có đường thứ hai để mà chọn!
Chỉ còn nước đi cho hết hiểm đạo này mà thôi!
Từ lúc rơi vào Cực Vực cho đến nay, Kiến Sầu chưa bao giờ quên đủ mọi gian nan khó khăn ập xuống trên người mình!
Ngay trong thời khắc ấy, nàng cắn chặt răng, hít thật mạnh và cũng thở ra một hơi thật mạnh tựa như để trấn tĩnh lại trước khi ra một đòn nặng, rồi thét lên____
"Tụ!"
Chỉ cần hồn lực thôi sao?
Vậy có địa lực âm hoa là xong chứ gì?!
Nàng không có âm hoa, hồn châu cũng chẳng có nhưng ngay trong toàn bộ mười tám tầng địa ngục của mảnh đất Cực Vực này lại là nơi có rất nhiều____
Địa lực âm hoa!
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Tay trái còn trống của Kiến Sầu đột nhiên vươn ra!
Đầu ngón tay cái và ngón áp út nhẹ nhàng chụm lại!
"Ầm!"
Giữa hai ngón tay nàng đột nhiên có chớp điện sấm sét lập lòe quấn quanh!
"Ào ào!"
Cuồng phong rùng rùng cuộn mình dấy lên trên đất bằng, sức gió mạnh đến nỗi ai nấy đều không mở nổi mắt! Tuy vậy thần hồn của họ đều cảm biết được chấn động cực lớn!
Ngay trong khoảnh khắc ấy mọi người đều sợ đến thốt không nên lời!
Địa lực âm hoa!
Từ trên mặt hồ núi lửa, từ trên mặt đất, từ trên trời xanh mênh mông, địa lực âm hoa vô biên vô tận cứ thế mà cuồn cuộn tuôn ra!
Phô thiên cái địa!
Chúng tựa như bị cái gì đó hấp dẫn mà kéo đến. Trong khi thường ngày người ta khổ sở vất vả trăm bề mới hút ra được một chút thì bây giờ có không biết bao nhiêu mà kể. Tất cả giống như hóa điên, ào ào lao về phía Kiến Sầu!
Trong thoáng chốc, mắt mũi thần hồn chẳng còn cảm thấy cái gì khác!
Trong đất trời chỉ còn có địa lực âm hoa mà thôi!
Âm hoa điên cuồng quay tít quanh Kiến Sầu, tạo một vòng xoáy khổng lồ!
Từng từng lớp lớp luồng âm hoa đều chui thẳng vào mi tâm nàng! Ngay lúc ấy viên hồn châu nhỏ bé ở bên trong liền bắn mạnh ra ngoài, nhập vào trong trận lốc âm hoa!
Lượng âm hoa mới nhiều làm sao?!
Áp lực của nó mới khủng khiếp làm sao?!
Mọi người đều cho là Kiến Sầu điên đến nơi rồi!
Hồn châu của nàng nhỏ thế cơ mà...
Kích cỡ còn không bằng cả đầu ngón tay út của một đứa trẻ sơ sinh mà chỉ là một hạt gạo lập lòe như đom đóm! Thậm chí trên mặt ngoài của nó lại còn rành rành hiện ra một đường nứt rất khó coi. Màu của hồn châu đúng ra phải trắng hoàn toàn nhưng đối với trường hợp hồn phách bị tàn khuyết như thế này thì bây giờ mới thấy được nó hơi xen lẫn sắc tím.
Đây là lần đầu tiên mọi người trông thấy màu sắc pha tạp trên hồn châu của Kiến Sầu!
Tồi tệ!
Tàn tạ!
Ô trọc!
Thật rách rưới và cũng thật đáng thương!
Hồn châu của mỗi người kích cỡ đều có hạn và chỉ có thể dung nạp một lượng hồn lực nào đó mà thôi, cũng giống như một cái bình nhỏ chỉ chứa được một lượng nước nhất định, nếu như vẫn cứ cố đổ vào thì cái bình đầy tràn, hồn châu sẽ bể ra!
Hồn châu mà bể thì hồn phi phách tán!
Viên châu của Kiến Sầu nhỏ như vậy thì rõ ràng là không thể đáp ứng nổi nhu cầu khủng khiếp về hồn lực của dù hư ma!
Tất cả mọi người đều không nỡ nhìn tiếp, chỉ cảm thấy viên hồn châu kia chòng chành trong gió lốc tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ, có thể bị nhấn chìm vào bất cứ lúc nào!
Nhưng Phan Hạc Tầm thì hết sức vui mừng.
"Trời cũng giúp ta!"
"Là tự ngươi đâm đầu vào chỗ chết, đỡ cho ta phải mất công động tay động chân! Nhưng đã lỡ xuất thủ rồi thì để ta tiễn ngươi một đoạn luôn!"
Vừa dứt câu, y ngoác rộng miệng ra!
"Ầm!"
Giống như hồng thủy phá đê, một luồng hắc khí đậm đặc tinh thuần phụt ra như một dòng nước lũ, hòa vào những cơn lốc âm hoa đang cuồn cuộn trước người Kiến Sầu, rồi nương theo vòng xoáy tuôn về phía hồn châu của nàng!
"Hèn hạ!"
Cố Linh tức đến hai mắt đỏ quạch, bất giác thét to.
Rõ ràng là Phan Hạc Tầm đang bỏ đá xuống giếng, trời đã tuyết lại còn đổ thêm sương!
Địa lực âm hoa ở bên ngoài nhiều không sao kể xiết, y lại còn thổi thêm hồn lực tinh thuần vào thì chẳng phải là muốn Kiến Sầu bội thực, bạo thể mà chết ư?!
Nhất thời ai nấy đều căm ghét phẫn nộ đến cực điểm!
Nhưng tại một nơi hẻo lánh ngoài mười tám tầng địa ngục, quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đang xem trận chiến qua tám đỉnh bình phong thì hãi hùng kêu thét lên, sợ đến tè cả ra quần!
Sao mà quen mắt quá thể!
Trên toàn cõi Cực Vực, bọn chúng là người quen thuộc với cảnh tượng này hơn ai hết!
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ còn vẫn còn nhớ đến thưở ban đầu lượm nàng về, nhớ lúc đồng ý thỏa hiệp với nhau, rồi sau đó nhìn thấy nàng tu luyện...
Cả hai đều ở chung một gian nhà với Kiến Sầu nhưng chúng không tài nào kéo được một chút âm hoa ra khỏi mặt đất.
Tất cả đều bị nàng hút mẹ nó hết rồi!
Cho đến bây giờ cả hai tên quỷ vẫn còn nhớ như in cảnh tượng như ác mộng kia!
Nàng ngồi đó mà địa lực âm hoa cuồn cuộn đầy cả gian nhà như xả lũ!
Chỉ có điều lúc này lại còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần so với trước.
Giống như thả hết sức mình hút lấy hút để mọi thứ xuất hiện dưới lòng đất!
Khả năng tự thân và lực hút đã khủng bố nhường ấy, đã vậy lại còn có...
Dường như đều cùng nghĩ đến điều gì đó mà quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ liền lập tức quay đầu lại nhìn nhau, chẳng cần nói cũng đọc được trong mắt kẻ kia một câu: Phan Hạc Tầm ơi là Phan Hạc Tầm, ngươi xui xẻo quá mạng rồi!
Đau tim!
Đau tim muốn chết luôn!
Thương thay cho Phan Hạc Tầm mãi cho đến giờ này vẫn còn không biết mình trúng phải cái gì.
Cái thân ba đầu sáu tay của y vẫn trụ giữa không trung, ba khuôn mặt hung hăng dữ tợn giống nhau như đúc cứ ha hả cười, chỉ trông cho Kiến Sầu mau mau bỏ mạng!
Toàn bộ vùng xoáy hồn lực đã hoàn toàn bị mất khống chế!
Sau khi Phan Hạc Tầm thổi thêm vào một luồng hồn lực hùng hậu, địa lực âm hoa trong vùng xoáy liền bắt đầu trở nên tán loạn.
Chúng tựa như những con ngựa hoang sút cương ầm ầm lao tới Kiến Sầu như giông bão!
Trương Thang và các đồng bạn khác đều muốn giúp nàng nhưng vào lúc này toàn bộ địa lực âm hoa trong đất trời đều bài xích, ngăn không cho bọn họ đến gần, thậm chí cả thân thể cũng bị cơn bão này cuốn vào.
Cái thân mình còn lo không xong thì còn nói gì đến chuyện cứu người khác?!
Bây giờ trận chiến này đã hoàn toàn biến thành trận chiến của Kiến Sầu!
Trong lúc mọi người còn đang hồi hộp muốn nghẹt thở, lượng âm hoa cuồn cuộn có lẫn luồng hồn lực ác ý của Phan Hạc Tầm thoắt cái đã táp tới viên châu nhỏ bé tàn khuyết của Kiến Sầu!
"Ào ào!"
Làn địa lực âm hoa đổ về tựa như một cơn sóng lớn đập mình tung bọt trên ghềnh đá, viên châu hẳn sẽ phải bị đánh bạt đi!
Nhưng một cảnh tượng kinh người lại diễn ra!
Viên hồn châu kia vậy mà lại đứng sững lại giữa không trung, không chòng chành nữa!
Cảnh tượng hủy diệt lại hoàn toàn không xảy ra như dự đoán!
Số địa lực âm hoa cuồn cuộn vô cùng vô tận ấy lại bị một viên hồn châu nhỏ xíu mà ai cũng khinh rẻ ấy hút vào!
Hồn châu của nàng xoay tròn như gió!
Một nửa phần địa lực âm hoa bị hồn châu hút vào liền ầm ầm chuyển hóa; nhưng nửa phần kia thì lại thoát ra qua một cái khe hở không lớn lắm___
Bị rò rỉ!
Bị lủng ư?!
"Sao lại thế này?!"
Ba cái đầu há hốc mồm, sắc diện sững sờ, giọng nói thảng thốt!
Phan Hạc Tầm không muốn tin vào mắt mình nữa!
Một cái muỗng đục lỗ!
Hồn châu của cô ta thế mà lại như một cái muỗng đục lỗ!
Thành thử hồn lực dồi dào như vậy nhưng quá nửa lại lọt ra ngoài!
"Móa!"
Chẳng cứ gì Phan Hạc Tầm, ngay cả hàng hà sa số quỷ tu ở bên ngoài đang chăm chăm chờ Kiến Sầu bạo thể chết đi cũng đều nhất tề gào lên chửi, cảnh tượng thật là trước nay chưa từng có!
Hồn châu nhỏ nhất trong lịch sử Cực Vực!
Hóa ra là cái kiểu "nhỏ" này!
Một hồn châu như cái muỗng đục lỗ thế kia thì làm mẹ gì không nhỏ được chứ?
Mà tu ra như vậy cũng là chuyện gần như nghịch thiên đúng không?
Lúc này đang có không biết cơ man nào là người đang muốn quăng trứng ung vào mặt Kiến Sầu!
Thật là chưa từng thấy ai quái dị như vậy a!
Hèn gì cô ta hút địa lực âm hoa như điên, lại thêm Phan Hạc Tầm nhân lúc giậu đổ bìm leo mà đổ dầu vào lửa cô ta cũng tỉnh bơ không sợ!
Với viên châu lủng lỗ như thế này thì có chở đến hai xe địa lực âm hoa cũng chẳng nhằm nhò gì!
Thật là tức muốn hộc máu mà!
Tức chết đi được!
Bực quá là bực a!
Vô vàn chúng quỷ điên tiết, thấy mình như bị lừa. Kẻ nào kẻ nấy giương mắt nhìn viên châu của Kiến Sầu trong tràng diện mà ánh mắt như muốn tóe lửa!
Viên hồn châu pha tạp của nàng đang xoay tít, tốc độ bạo liệt như điên mà một người bình thường không sao hiểu nổi.
Địa lực âm hoa sau khi được chuyển hóa thì liền trở thành hồn lực của Kiến Sầu. Từ trong viên châu bé nhỏ như hạt bụi ban đầu chỉ có một tia hồn lực nhưng sau khi phóng ra thì bành trướng rất mau thành một đường như một con rồng trắng lao về phía mi tâm của nàng___
Một phát bắn tới!
"Ầm!"
Trong nháy mắt, luồng hồn lực dồi dào tinh thuần đã rót đầy mi tâm Kiến Sầu!
Sắc mặt nàng đang tái xanh liền trở nên hồng hào như trước, sắc trời hồng hồng lam lam càng loang nhanh hơn trên áo, thoáng chốc đã phủ đầy!
Trên mặt tán dù to rộng khổng lồ, kim quang lưu động và huyễn ảnh bành trướng giao thoa lập lòe!
Trên toàn ngục Nhiệt Não tầng thứ hai bây giờ chỉ có một khoảng trời nho nhỏ trên chóp dù là còn lại một chút màu sắc. Sau khi hồn lực được bổ sung cuồn cuộn tràn về, truyền lên đến dù hư ma thì thoáng chốc khoảng trời ấy liền mau chóng thu nhỏ lại!
Tựa như một vũng nước còn đọng lại trên mặt đất, gió thổi qua là khô ngay!
Khoảng trời cuối cùng còn lại hóa thành sợi sợi sắc màu rơi xuốn đỉnh dù nhọn, làm dấy nên một trận cuồng phong!
Mái tóc đen dài như thác nước của nàng giống như đang nhuốm màu!
Sợi sợi hóa thành sắc trời biêng biếc xanh, mây đỏ trông tựa như chiếc trâm đang cài lên tóc!
Bây giờ dù hư ma đã bung mở hoàn toàn!
Đúng là đã được____
Mười phần rồi!
Ngay lập tức cục diện liền trở nên nguy hiểm, giống như một thanh kiếm nhọn thoắt cái đã trở mũi gác lên cổ Phan Hạc Tầm! Y không sao ngờ được mình chỉ thuận miệng phun ra một luồng hồn lực hùng hậu nhưng rốt cục không những không phá được tiến độ mở dù mà lại còn hóa ra trợ giúp thêm cho nàng!
Thật là lén bắn người ta một tên nhưng mũi tên đó cuối cùng lại quay lại đâm vào tim mình!
Phan Hạc Tầm tức muốn ói máu!
Trước mắt y, vòng xoáy địa lực âm hoa vô cùng vô tận đang bị hồn châu của nàng ta chuyển hóa liên tục.
Viên châu ấy vốn pha lẫn một màu tím nhạt nhưng trong quá trình chuyển hóa và hấp thu khủng khiếp như vậy thì lại dần dần trở nên đậm hơn trước rất nhiều!
Màu tím đế vương!
Ngay lúc đó, từ trên thân viên hồn châu nho nhỏ kia liền tỏa ra một luồng uy áp rất khó diễn tả bằng lời, cái sức ép đó tựa như muốn đàn áp hết thảy mọi người, bắt họ phải cúi đầu tôn nó là thần!
Màu sắc này...
Không lẽ đây là loại màu trong truyền thuyết ư?
Làm sao nó lại có thể xuất hiện trước mặt y được chứ?
Hồn châu của cô ta đang từ từ biến tím hoàn bộ...
Không.
Không thể nào!
Ánh mắt Phan Hạc Tầm chợt tràn đầy kinh hãi và hoảng hốt: Giết Kiết Sầu! Phải tranh thủ chết chết cô ta ngay!
Miễn là giết được thị thì cho dù cái viên hồn châu kia có thú vị đến đâu, có phải là đế vương hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa!
Nhất thời sát ý trong sáu đôi mắt y liền bừng lên điên cuồng!
Phan Hạc Tầm há to miệng rống lên một tiếng hung hãn như một con mãnh thú, sáu cánh tay vung vung vẩy vẩy, hóa phép biến ra một cái đầu lâu thâm đen khổng lồ, khiến nó lao thẳng vào vòng xoáy địa lực âm hoa hướng đánh về phía Kiến Sầu!
Dù hư ma đã căng rộng, nàng lẽ nào còn sợ y chứ?
Cảm giác sung mãn tràn đầy hồn lực như thế này khiến cho đầu óc và thân thể nàng gần như muốn nổ tung!
Ngay trong sát na Phan Hạc Tầm đánh tới, nàng cũng căng người nghênh gió, đôi mắt mở to, trong đáy mắt hội tụ ngàn ngàn vạn ánh kim quang, tay giữ chắc cây dù chớp lóe lửa điện!
"Tạch!"
Thu!
Ánh kim quang lưu chuyển dày đặc trên tán dù rộng một trượng thoắt cái liền tụ vào phía trong! Đoạn tựa như một thanh kiếm sắc, cả chiếc dù hư ma chĩa đỉnh dù nhọn hoắt đâm về phía cái sọ người cao đến mấy trượng kia!
"Ầm ầm!"
Chẳng gặp phải trở ngại gì!
Ngay khi đỉnh dù nhọn đâm xuyên qua, cái sọ người uy phong lẫm lẫm kia vậy mà lại vỡ tung thành mảnh vụn, giống như một miếng đồ sứ mà bị một thanh kim loại đập phải! Phan Hạc Tầm theo sát phía sau liền rú lên một tiếng thảm thiết!
"Dám phá quỷ Ngũ Đô của ta. Giết, giết, giết!"
Ba giọng nói cùng hét lên!
Nhưng cái tiếng ấy khàn khàn, dường như bị hãm trong lồng ngực mà dội tiếng vang rền, nghe như ma rú quỷ gào!
Kiến Sầu nhíu mày, động tác không chút lần chần do dự!
Đôi con ngươi ngưng tụ kim quang!
Sau khi phá tan cái sọ người kia, tốc độ điều khiển dù còn nhanh hơn ba phần nữa!
Trong nháy mắt đã tiến gần đến trước Phan Hạc Tầm!
Ba cái đầu của Phan Hạc Tầm quay lại, hướng về phía Kiến Sầu rống lên cùng một lúc, miệng nào miệng nấy há to đầy máu đỏ lòm lòm! Sáu cánh tay ngăm ngăm đen của y như quỷ trảo thò ra từ địa ngục đánh mạnh về phía nàng!
Cái bóng đen phồng phồng to to vẫn luôn bám ở phía sau ót Phan Hạc Tầm thì lại càng trở nên linh hoạt như vật sống. Nó linh cảm thấy nguy hiểm chết người cận kề nên liền điên cuồng cựa quậy ngay lúc y đánh quyền ra!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
.....
Một tràng rền vang!
Trong nháy mắt, cái bóng đen kia mọc ra trăm đầu vạn tay, tay nào tay nấy lực lưỡng đen kịt, trên da lồ lộ những đường gân máu đỏ, móng tay đen đúa nhọn hoắt tựa như có thể thọc thấu tim gan người ta.
Con "quái vật" này toát ra một mùi tanh tưởi, không ngừng lồng lộn trong không trung!
Cảnh tượng thật kinh khủng!
Ai nấy đều hít sâu một hơi khí lạnh!
Đầy trời nhìn đâu cũng thấy những tay là tay, khí tức hung hăng nanh ác như tà thần hiện thế. Chúng hợp cùng với sáu cánh tay của Phan Hạc Tầm đồng loạt đánh ầm ầm về phía Kiến Sầu!
"Ngươi tự đào mồ chôn mình, ta sao không thể không tiễn ngươi đi!"
Tuy thấy cảnh tượng trước mắt còn khủng khiếp hơn cả địa ngục nhưng Kiến Sầu chẳng nao núng chút nào, ánh mắt trong trẻo của nàng chỉ nhìn thấy Phan Hạc Tầm đang hoảng hốt và suy nhược mà thôi!
Ngươi đã muốn chết thì để ta tiễn một đoạn vậy!
Cánh tay nàng khẽ giật, thả lỏng ngay mọi kinh mạch đang bị phong bế, hồn lực hùng hậu vô cùng vô tận liền trào ra như sóng cuộn biển gầm!
"Ào ào!"
Dù hư ma vừa mới khép lại liền bung ra ngay!
Lần này nó không bị trì hoãn như lần đầu tiên và bề rộng mặt dù cũng không chỉ có một trượng nữa!
Dưới sự bồi bổ vô tận của hồn lực tựa như cỏ dại rạp mình quét dài trên hoang nguyên bao la, mặt dù bung ra cực nhanh, xâm chiếm cả một không trung rộng lớn!
To!
To!
To nữa!
Ngay khi Kiến Sầu bung dù lần thứ hai, tán dù đã che lấp hết nửa bầu trời! Toàn bộ phù văn vàng kim ở bên trên phóng lớn.
Đó là hình ảnh của thần, của tiên, của quỷ, của ma____
Dù siêu tục thoát trần hay nanh ác dữ tợn, dù nghiêm nghị hay quỷ quyệt thì tất cả đều tựa như một quả cầu được thổi khí căng phồng, hình nào hình nấy đều hút no hồn lực bày binh bố trận trên tán dù!
Phần đỉnh đầy tiên phật, ma quỷ vờn quanh như mây!
Tràng diện hùng vĩ kỳ lạ đến cực điểm!
Miệng núi lửa cao cao như gần vươn thấu trời xanh, dung nham bên trong lênh láng như nước hồ; cả bầu trời đã mất đi màu sắc, hóa thành một khoảng hư vô.
Một bên là Phan Hạc Tầm, bên kia là Kiến Sầu.
Bên thì bóng đen che phủ cả nửa khoảng không, thân mình tua tủa ngàn vạn cánh tay lực lưỡng đáng sợ; bên thì dù hư ma đang thu nạp cả bầu trời, phóng ra vô vàn bóng hình kim sắc khổng lồ!
Liên tục đều đều không ngớt!
Ngàn vạn cánh tay tựa như sấm sét bạo tạc ầm ầm đánh về phía dù hư ma!
Bóng kim ảnh như giông bão gào thét đầy trời. Cao cao trong thiên không vang vọng tiếng tụng niệm thương xót bi ai, âm điệu lên bổng xuống trầm thanh thoát như nước chảy, khoáng đạt như núi non, nhưng trong đó lại hòa lẫn những tiếng cười khặc khặc quái dị và tiếng quỷ khóc ô ô nghe mà phát khiếp!
Dù mở ra, mọi thứ điên đảo hỗn độn như cảnh Cộng Công phẫn nộ húc đổ núi Bất Chu*!
* Nguyên văn "Cộng Công nộ xúc Bất Chu sơn": lấy tích thần thoại chép trong thiên Thiên Văn Huấn, sách Hoài Nam Tử. Chuyện kể xưa Cộng Công và Chuyên Húc tranh ngôi vua. Cộng Công thua trận tức giận húc vào núi Bất Chu. Cột chống trời gẫy, dây buộc đất nứt. Trời nghiêng về tây bắc nên mặt trời trăng sao đi về phía đó, đất bị trống ở phía đông nam nên sông ngòi và bụi đất đều đổ về phía đó.
Đất trời sụp đổ!
Nhất thời hồn lực nổ tung khắp nơi, trong không trung tràn ngập hàng hà sa số ánh kim quang lao về phía cái con người quỷ không ra quỷ ma không ra ma ở đằng kia, khí thế như núi đổ non dời, sức mạnh khủng khiếp chưa từng thấy!
Ngàn vạn cánh tay và thậm chí ngay cả những cái mặt hung ác của Phan Hạc Tầm trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung!
"Ầm ầm ầm!"
Tiếng chấn động khủng khiếp vang rền khắp tầng địa ngục thứ hai!
Vào thời khắc này, đất trời chìm trong thinh lặng!
Vào thời khắc này, ở trong và ngoài Cực Vực cũng im lìm như tờ!
Trên bảy mươi hai thành trì địa phủ, vô số quỷ tu thầm run rẩy chấn kinh trong lòng!
Cả trăm trưởng lão trong thập đại quỷ tộc loạng choạng muốn ngã!
Tám vị diêm quân của Bát phương diêm điện thì mở to mắt, bật đứng dậy khỏi vương tọa, mục quang sắc bén xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở ngại của địa ngục, nhìn thấu suốt đến bên miệng hồ núi lửa!
...
Ở giữa tầng thứ hai của địa ngục có hai nhóm tăng nhân đứng cách nhau khá xa. Bọn họ đã đứng lặng một lúc lâu rồi nhưng vào thời khắc này thái độ liền trở nên kiêng sợ, cảnh giác. Tất cả ngẩng đầu quay nhìn về phía con đường đã đi qua để đến đây___
Cái bóng đen khổng lồ đã bị đánh cho tan tành. Nó bắn ngược về phía mặt la bàn trên chiến xa Khôn Ngũ Đô rồi biến mất tăm.
Cả cơ thể ba đầu sáu tay của Phan Hạc Tầm hóa thành một màn máu đỏ. Ngay khi dây bạch cốt trường tiên văng lên không trung thì vị đệ nhất quỷ tu thành Phong Đô cũng ầm ầm tiêu tán...
Kim quang từ từ biến mất.
Tuy vậy dù hư ma vẫn còn nằm trong tay Kiến Sầu.
Nhưng tán dù khổng lồ bỗng rực cháy rồi biến mất, chỉ để trơ lại những chiếc nan.
Riêng những đóa mây đỏ và sắc trời biếc xanh thì vẫn còn vương phủ trên áo nàng như trước.
Kiến Sầu đứng lặng một lúc thật lâu. Nàng ngước trông khoảng không hư vô rồi quay đầu nhìn lại, ánh mắt toát ra vẻ phóng khoáng khó tả thành lời...
Cánh tay áo rộng liền phất lên cao!
Từ đó một đường ánh sáng rực rỡ phóng lên không trung mịt mờ. Vô vàn sắc màu nhuộm trên áo nàng thoát bay lên cao, chiếu sáng một vùng tối tăm ảm đạm ở phía chân trời xa!
Sắc trời biêng biếc xanh liền trải ra. Từng ráng mây đỏ rực như lửa cũng tuôn ra theo rồi từ từ bồng bềnh trôi đi. Mới đầu chỉ là một khoảng trời nho nhỏ, sau đó mới phủ rộng cả bầu thiên không!
Kiến Sầu đứng giữa không trung, quanh người gió mát mơn man nhẹ thổi, y bào bây giờ đã trở nên mộc mạc như thưở ban đầu.
Với cái phất tay ấy, nàng đã hoàn trả lại sắc màu cho đất trời!