Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 34: Giáo dục lớp trẻ


Chương trước Chương tiếp

Mùi hoa quế theo gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, Tần Mạt ngồi lại chỗ, nhưng trong mắt mọi người, hình tượng của nàng đã khác hoàn toàn với lúc trước.

Tiếng vỗ tay lại ầm ầm vang lên, Lỗ Tùng thậm chí còn kích động đập lên bàn, tiếng bang bang càng khiến học sinh toàn lớp học kích động hơn.

Lư Hoa Ba không ngăn mọi người ồn ào, ông vui cười nhìn nhóm học sinh nhao nhao ầm ĩ, trong lòng vui sướng. Vui sướng này không chỉ vì ông phát hiện ra trong học sinh của mình có nhân vật như Tần Mạt, mà cũng vì ông tràn đầy hi vọng khi nghe bài phân tích của Tần Mạt hôm nay, có tấm gương như Tần Mạt phía trước, còn sợ những học sinh khác không có hứng thú với văn học sao?

Một người ưu tú xuất hiện thường sẽ kéo theo nhiều người khác, mà Lư Hoa Ba đang nghĩ làm thế nào để niềm vui này đạt đến mức tối đa.

"Em là Tần Mạt?" Lư Hoa Ba cuối cùng cũng cảm thấy bình tâm lại, có thể nói chuyện được rồi, ông hỏi lần nữa, nhìn Tần Mạt với ánh mắt đầy hứng thú.

Tần Mạt bình tĩnh nhìn ông, cười nhạt nói: "Thầy giáo, nếu như thầy còn không biết tên em, có thể nhìn danh sách."

Đây tuyệt là học sinh đầu tiên dám dùng ngữ điệu như thế nói chuyện với Lư Hoa Ba, thầy Lư sững sờ, lập tức ngửa đầu cười lớn.

Tiếng cười vui vẻ, làm tiếng nhao nhao của học sinh nhất thời ngừng lại.

“Các em hãy nhìn đi, thì ra lớp 10.19 của chúng ta lại là ngọa hổ tàng long, Tần Mạt luận về nghịch chuyển, thầy lại không thể chen vào câu nào. Giờ cô bé đã nói xong, thầy cũng không thể phản bác được một chữ…” Lư Hoa Ba nói, lại xoay người đối mặt với bảng đen, dùng phấn đỏ vẽ một vòng tròn thật đậm quanh hai chữ "nghịch chuyển" ông viết ban nãy, "Bạn Tần Mạt đã giải thích được điểm độc đáo trong đó, góc nhìn không giống người thường, các em nghe xong, có cảm tưởng gì?"

Trong phòng học lại là một mảnh im lặng, ngay khi Lư Hoa Ba cho rằng không có người chịu chủ động lên tiếng, Khương Phượng ngồi ở nhóm năm bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng hỏi: "Thầy à, em muốn hỏi, vì sao Tần Mạt lại cần nghĩ đến lý trí, ích lợi, danh dự? Chúng em còn đang học dịch những bài cổ văn, vi sao bạn ấy lại đi phân tích ích lợi? Vi sao bạn ấy lại suy nghĩ phức tạp như thế? Bạn ấy nói đến《 Chu Dịch 》, là cái gì? Chúng em thi vào trường đại học cũng phải thi những thứ này sao?"

Khương Phượng vừa nói ra những lời này, nụ cười trên mặt Lư Hoa Ba nhất thời héo đi một chút. Nữ sinh này hỏi đúng chỗ hiểm, Thi đại học cũng thi những thứ này sao? Cuộc thi đương nhiên sẽ không hỏi những thứ này. Nhưng mà, điều này sẽ khiến ai đau xót? Là thầy giáo hay học sinh? Mà trò này, hiện tại lại hỏi vấn đề như thế, ai có thể nói nàng sai?

Không thể phủ nhận, lời Khương Phượng như một chậu nước lạnh, dội xuống người Lư Hoa Ba.

Tầm quan trọng của việc thi đại học không thể nghi ngờ gì nữa, điều quan trọng của cuộc thi này, đến cuối cùng là cái được học hay là cái học được?

Nhưng lúc này, lại có một người đứng lên ngoài dự liệu của mọi người, phản bác lời nói của Khương Phượng.

Vương Tử Dục đứng lên như một cây lan cao ngạo, hờ hững lạnh giọng nói: “Giá trị của những vật nhìn thấy, không phải chỉ ở bên ngoài của nó. Bạn hỏi thi vào trường đại học có thi《 Chu Dịch 》 hay không, chẳng lẽ không phải là xuất phát từ việc lo lắng cho lợi ích của bạn?”

“Cậu…” Khương Phượng vừa sợ vừa giận, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nàng quay đầu căm tức nhìn Vương Tử Dục, "Sao cậu có thể nói thế? Mình, mình quan tâm việc thi vào đại học, chẳng lẽ có gì không đúng? Sao cậu lại nhắc tới lợi ích với chẳng lợi ích? Nói vậy, không thấy là quá thấp kém à?”

Vương Tử Dục chỗ ngồi ở hàng thứ sáu nhóm ba, vóc người nàng khá cao, lúc này lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt vạn phần khinh thường nhìn Khương Phượng, cười lạnh nói: "Cái gì là thấp kém? Cái gì là thanh cao? Bạn cảm thấy nói đến ích lợi thì rất thấp kém à? Vậy bạn cho không ăn thức ăn của nhân gian là thanh cao? Bạn không cần ăn cơm à? Bạn không muốn thi đại học thật tốt? Bmuốn kiếm nhiều tiền? Vậy bạn đọc sách làm gì? Đừng nói với mình đọc sách là để tương lai có thể là một người có ích nhé, bạn nói thế làm mình chán ghét thì không sao, nhưng đừng khiến các bạn ở đây cũng coi thường, bạn không đảm đương nổi đâu!"

Nói một hơi xong, nàng lại khẽ hừ, sau đó như không có việc gì ngồi lại chỗ, tiếp tục khôi phục dáng vẻ lãnh đạm. Giống như cả thế giới này chỉ có mình nàng, không có ai lọt vào mắt.

Nhưng không vì thế mà ánh mắt của bạn học nhìn nàng kém hấp dẫn đi.

Dung mạo và khí chất của Vương Tử Dục quá chói mắt, bình thường nàng chỉ lạnh lùng như một người đẹp bằng gỗ mà thôi, nhưng lời này vừa nói ra, hình tượng của nàng lại sống động hơn trong mắt bạn học. Giống như bước ra từ trong tranh, cũng là lạnh lùng, sau khi nàng chê cười Khương Phượng, khí lạnh trên người nàng lại chuyển thành đóa hoa có gai, có người sợ hãi, lại xúc động mơ tưởng chinh phục.

Thậm chí nhiều học sinh còn rất non nớt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc các nam sinh bị Vương Tử Dục hấp dẫn.

Tần Mạt ngồi im lặng, khóe môi khẽ nhếch. Tuy nàng không quay đầu nhìn ánh mắt Vương Tử Dục khi nói chuyện, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ngôn từ chê cười của Vương Tử Dục ngoài bén nhọn còn là yếu ớt. Tần Mạt vốn nghĩ mình sinh ra đã có một đôi mắt độc đáo, nhìn phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp, chưa bao giờ không chuẩn. Dù trong phần lớn phụ nữ, càng đẹp thì lại càng phức tạp.

Tiết cổ văn giải thích biến thành tiếiện luận, Lư Hoa Ba cũng có điểm dở khóc dở cười. Góc độ của người thành niên, ông đương nhiên không cho rằng nói đến lợi ích là có gì đó sai trái, nhưng dưới góc độ của thầy giáo, ông không thể dạy học sinh chỉ thấy ích lợi, mà không để tâm những thứ khác. Ví như đạo đức, ví như nguyên tắc, ví như lương thiện… Nhưng những thứ này, nếu biến thành lý thuyết, học sinh sẽ thấy chán. Ông phải làm thế nào đây?

Lư Hoa Ba chỉ có thể khẽ áp chế Khương Phượng phản bác, sau đó dùng giọng nói vui đùa: "Được rồi, đợi lát nữa tôi sẽ tìm chủ nhiệm Nhâm của các em chuyển tiết tự học thành buổi tranh luận, mỗi người các em, nghĩ gì có thể nói nấy, làm hội tranh luận đi! Đây là tiết ngữ văn của tôi, tạm thời không tranh luận nữa. Được rồi, lúc nãy Tần Mạt đã giải thích bằng chuyện xưa, tiếp theo, các em có muốn nghe thầy giải thích hay không?”

Lực chú ý của học sinh nhất thời lại bị ông hấp dẫn, Lư Hoa Ba nhặt phấn viết lên bảng hai chữ to “Giải nghĩa”.

“Tôi giải thích cái gì?” Lư Hoa Ba cười híp mắt, khóe mắt cong cong, ý sắc bén. “Tôi muốn giải thích là, căn bản! Nhà cao vạn trượng từ đất bằng phẳng, học trò như các em, chưa học đã muốn chơi? Trình độ cổ văn của các em hiện tại, còn kém xa lắm! Được rồi, ai muốn giống như bạn Tần Mạt, xuất khẩu thành thơ, trích dẫn điển tích hạ bút thành văn, thì hãy học căn bản cùng với thầy đi!”

Ông nói xong, liền bắt đầu trôi trảy đọc thơ, vừa nói vừa giảng bài, một tiết học bắt đầu đi vào con đường đúng của nó.

Tần Mạt thỉnh thoảng lại cảm thấy hệ thống khái quát của văn học hiện đại có điểm đáng khin, đáng để nàng tham khảo.

Đang viết, Ngụy Tông Thần ngồi cùng bàn ở bên kia lặng lẽ đưa đến một tờ giấy nhỏ.

Tần Mạt tò mò mở ra, liền thấy một dòng viết ngoáy như gà bới: "Cao nhân, người dạy con làm thế nào có thể nói chuyện như hát đi!" Cuối cùng còn vẽ một mặt quỷ xấu xí, Tần Mạt nghiêng đầu, liền thấy bên phải Ngụy Tông Thần, Lỗ Tùng nhe răng, nhìn nàng cười gian.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...