Hồi 20: Không thể chấp nhận khinh thường Trong bóng tối, Tần Bái Tường và Bùi Hà nói chuyện, tuy cách lớp cửa, nhưng cũng truyền đến tai Tần Mạt rất rõ ràng. “Dù thế nào, tiệc tạ ơn thầy nhất định phải làm.” Giọng Tần Bái Đường trầm thấp mà hùng hồn, “Kết quả thi của Đình Đình không phải bình thường, đến cả thủ khoa thành phố nó cũng đạt được, bậc làm cha mẹ như chúng ta không thể khinh suất, để con chúng ta bị người khác coi thường.” “Nhưng mà...” Bùi Hà thở dài, “Cha tụi nhỏ này, gia đình chúng ta ngoài Đình Đình, còn có hai đứa cũng đang đi học mà. Nghe nói nếu học đại học, ít nhất là một vạn đồng một năm, mà kết quả của Đình Đình như vậy, vào Thủy Lợi không thành vấn đề gì rồi. Thủy Lợi là trường học như thế, lại ở thủ đô, chi phí chắc chắn sẽ rất cao, muốn chi một vạn một năm, tôi sợ học phí cho nó cũng không đủ.” “Chẳng lẽ không thể làm tiệc tạ ơn thầy?” “Cha tụi nhỏ à, học phí trung học của Mạt Mạt cũng là hai ngàn một năm, hơn nữa mỗi tháng còn có ba trăm tiêu vặt, một năm cộng lại, tối thiểu hơn năm nghìn. Tiểu Chí thì ở lại trường, dù có tiết kiệm, cũng yêu cầu ít nhất năm nghìn một năm. Đình Đình một vạn rưỡi, ba đứa con một năm cũng gần ba vạn. Để sinh hoạt hàng ngày, mỗi tháng cũng mất ít nhất là hai ngàn, hơn nữa cuối năm còn chuẩn bị quà biếu, mỗi năm trôi qua, lại chi ba vạn. Một năm tôi kiếm được hai vạn, ông cũng chỉ có thể làm ra ba vạn, tính ra, ngay cả sống chúng ta cũng khó khăn rồi, làm sao còn lo tiệc tạ ơn thầy nữa chứ?” Tần Bái Tường trầm mặc một hồi, mới nói: "Làm một bữa tiệc, đại khái chắc cũng chỉ ba bốn ngàn không hơn. Chúng ta mời ít người thôi, khoảng mười mâm, hơn ba trăm đồng một mâm, cũng là có chất lượng rồi...” Bùi Hà cười lạnh: "Ba bốn ngàn? Ông cho rằng đây là ít sao? Ông nói dễ nghe quá, tiền lương một tháng của ông cũng mới có hai ngàn, sao ông có thể nói ba bốn không nhiều?” “Không phải là Đình Đình đỗ thủ khoa sao?” Giọng Tần Bái Đường cao lên, lập tức lại đè nén xuống, “A hà, Đình Đình có thể có kết quả như vậy, chúng ta không thể kém người ta a...” “Mất thể diện? Vậy ông để cả nhà chúng ta ăn không khí à?” “Nhưng việc này không phải đã quyết rồi sao, chẳng lẽ còn có thể đổi ý?” “Không đổi ý thì ông định thế nào? Ông đưa tiền ra đây?” “Mạt Mạt nó...” Giọng nói Tần Bái Đường có chút chần chừ, “Nó còn có thể đi học sao? Nếu không để nó sớm đi làm...” Bùi Hà nhỏ giọng hô, cắt ngang lời, liền mắng: “Ông là người đàn ông vô dụng, ông muốn thế nào, ông có ý gì? Ông sợ mất mặt, còn quan trọng hơn cả tương lai của con gái mình sao?” “Tôi không... tôi, aizz! Ai, bà cũng không phải không rõ, Mạt Mạt, nó...” “Đừng nói, đừng nói gì cả, tôi không cho phép ông nói.” Trong cửa truyền ra tiếng nghẹn ngào uất ức, “Ban đầu đã nói rồi, mọi người cũng đã quên, giờ đừng nhắc đến nữa.” Tần Mạt nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe. Trái tim dường như bị một thứ gì đó bao lấy, đập cũng khó khăn, gần như ngạt thở. “Tốt, tôi không nói, tôi không nói.” Giọng nói Tần Bái Đường ngượng ngùng, “A, tôi không nói rồi mà, bà đừng khóc. Vậy đi, tôi sẽ kiếm thêm việc làm, tranh thủ kiếm ít tiền. Tạm thời đi vay người thân, đối phó trước đã. Hơn nữa Đình Đình thi tốt như vậy, tiệc tạ ơn chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tiền lì xì, cũng bù lại được một chút…” “Tùy ông, dù sao tiền trong tay tôi chỉ để lo cho chúng đi học, tuyệt đối không thể đưa cho ông dùng. Nếu ông có thể mượn được tiền, thì ông đi làm tiệc tạ ơn, dù ông không mượn được, dù có phải đập nồi bán sắt, tôi cũng phải để ba đứa đi học.” “Hây, bà à...” Tần Bái Tường cười khổ, "Bà cho rằng tôi không quan tâm đến Mạt Mạt sao, chỉ cần có thể học được, sao tôi có thể nhẫn tâm để nó thôi học chứ?” Bùi Hà trầm mặc trong khoảng khắc, mới cúi đầu nói: "Đã muộn rồi, đi ngủ thôi..." Tần Mạt than nhẹ một tiếng, lại lặng lẽ quay về phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống. Ngoài cửa sổ ánh sao lờ mờ chiếu lên nhà cao tầng trong thành phố, cuối cùng phản chiếu lại, chiếu xuống phòng ngủ chị em Tần gia, làm mọi vậy đều mông lung tĩnh mịch, giờ phút này Tần Mạt không có lòng nào để ngủ. Một lúc sau, Tần Mạt chợt nghe thấy tiếng động truyền đến, ngay sau đó thành giường khẽ rung. Tần Mạt nhắm mắt lại, cảm thấy Tần Vân Đình đang nhẹ nhàng xuống giường, lại bước chân nhẹ nhàng đến cửa. Bước chân của nàng trong đêm khuya càng vang lên rõ rệt, Tần Mạt nghe thấy thanh âm đi vào phòng khách, lát sau, truyền đến tiếng xả nước trong nhà vệ sinh. Nghe ra, đây là Tần Vân Đình nửa đêm rời giường đi nhà cầu. Tần Mạt nhẹ thở ra, sâu trong lòng nàng không hi vọng Tần Vân Đình nghe được cuộc nói chuyện của Bùi Hà và Tần Bái Đường, cho nên thời điểm Tần Vân Đình tỉnh lại vừa đúng lúc. Trong đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của Tần Vân Đình lại càng vang, Tần Mạt cảm giác nàng đang đứng trước giường, nhỏ giọng tự nói: “Nha đầu này, cho dù trời nóng nực, trên bụng cũng nên đắp chăn vào chứ, để thế cảm lạnh thì sao?” Sau đó hương thơm truyền đến chóp mũi, Tần Vân Đình cúi người xuống, nghiêng người qua nắm lấy chăn, cẩn thận che bụng cho Tần Mạt. Chăn mềm mại áp xuống thân, Tần Mạt bỗng cảm thấy, chiếc chăn mỏng này mang theo một sức nặng vô hình. Vừa nhẹ vừa nặng, chí nhu chí cương. Mà cái nàng muốn làm, biết rõ không thể giúp, nhưng vẫn muốn giúp người. Trên đời này, tất cả mọi việc không phải đều liên quan, chỉ cần không muốn thì không cần làm. Có thể trắng trợn nói: “Ta không muốn, ai cũng đừng tưởng có thể ép được ta.” Người nói lời này, không phải là Tần Mạch lúc trước, càng không phải là Tần Mạt Tần Mạch vì sao muốn văn dốt vũ dát, lưu luyến Chương Dài[16]? Trời sinh ra hắn đã là con nhà giàu rồi. Nói đến cùng, hiện thực chỉ là một loại trốn tránh thôi. Không bước chân vào nhà cao cửa rộng, vĩnh viễn không thể giải thích bi ai sâu trong đình viện đó. Hắn lấy cớ thanh cao, trốn tránh thế tục, phóng túng bản thân. Lại xa hoa lãng phí, đương nhiên vì muốn trốn tránh. Nếu như không phải xuyên qua ngoài ý muốn, có lẽ mười năm sau, thậm chí chỉ cần năm năm, ba năm, thậm chí nửa tháng mười ngày, Tần Mạt sẽ càng phóng túng hơn trước. Hắn đã quên mất lý do phóng túng, cho rằng đó là chuyện đương nhiên; hắn chôn sâu phần tài hoa xuống, mà theo phụ thân, chìm thật sâu trong triều đình hủ bại, biến thành một quan lại quý tộc điển hình nhất, thậm chí là phá gia chi tử. Tần Mạch có đầy đủ lý do làm bại gia. Thế lực gia tộc hắn khổng lồ, của cải chồng chất, hắn không cần nỗ lực gì, đã có thể ngồi hưởng thụ kim nô ngọc tì, xa hoa không hết. Vậy hắn còn cần làm gì? Hắn ngoài việc tiếp tục làm bại gia, hắn còn có thể làm gì? Chỉ là, hắn mãi mãi không thể làm chính mình. Chẳng hạn như khi còn bé hắn có rất nhiều lý tưởng, chẳng hạn như thời thiếu niên hắn từng muốn có một tình yêu chân thật, lại chẳng hạn như sau này hắn cũng từng muốn quét sạch lũ quan tham ô. Tất cả trước mắt gia tộc khổng lồ kia, đều không có Có việc không muốn làm liền có thể không làm, có việc không muốn phải làm, cũng có thể làm. Quy tắc xã hội thời đó đã sớm hình thành, đừng nói hắn chỉ là con nhà quyền quý, đã coi hắn là hoàng đế đương triều. Cũng đừng nghĩ có thể thay đổi những quy tắc hủ bại đó. Sau khi cuộc cải cách của Vương An Thạch thất bại cũng đủ để chứng minh điểm này. Nhưng ít nhất hắn đã từng cố gắng? Trong bóng tối, Tần Mạt nở nụ cười khổ. Năm đó, lúc Tần Mạch còn là thiếu niên, khi đó Vương An Thạch là một vị quan nhỏ ở địa phương, lúc đó Tần Mạt không thể ngờ một người hắn chẳng để vào mắt lại có thể thiên cổ lưu danh. Về phần Tần Mạch là người ra sao, từ ngàn năm sau đến nay, cũng chỉ Tần Mạt có thể nhớ rõ. Còn có Tô Thức[17] là bạn chí thân với Tần Mạch năm đó. Tô Thức bằng tuổi Tần Mạch, năm thứ hai Gia Hựu đỗ tiến sĩ, tại thời đó, ông đã có ý chí phấn đấu cỡ nào? Nhưng ngàn năm sau, người bạn thân tài danh hơn người này, lý tưởng chính trị của ông lại không thể thực hiện được. Song cuối cùng, chẳng qua bọn họ không hợp thời. Nhưng Tần Mạch, ngươi đang ở đây làm gì? Tần Mạt, còn ngươi muốn làm cái gì?
Hồi 21: Mù tin tức Sắc trời vừa sáng, cha mẹ đã đi làm, Tần Vân Chí vừa bước ra cửa là đi tìm bạn nó chơi, Tần Vân Đình thì đi điền đơn nguyện vọng đồng thời gặp gỡ bạn học, chỉ còn mình Tần Mạt ở nhà, đọc sách học bài. Thực ra Tần Vân Đình muốn đưa Tần Mạt ra ngoài xả hơi một chút, nhưng theo kinh nghiệm lần trước, Tần Mạt làm gì cũng không thích, thêm vào đó bạn học của nàng cũng không muốn. Vốn sự xuất hiện của Tần Mạt cũng bất tiện, nó chẳng quen bạn học nàng, mà cũng chẳng bao giờ chung đụng. Vừa đến chín giờ, Tần Mạt buông đề thi toán học trong tay ra, vọt vào phòng tắm một lát, sao đó đội một chiếc mũ che nắng màu lam nhạt bằng vải mềm, đi ra ngoài cửa. Thực ra hôm nay nàng cũng có kế hoạch ra ngoài, nhưng nàng chỉ muốn đi ra một mình, không muốn chung đường với ai. Dọc theo đường đi, Tần Mạt chậm rãi từ từ đi. Nàng lại quan sát thế giới này, đang tìm thứ nàng mơ tưởng. Bất quá nàng không nhận được đường, cũng chỉ xung quanh con đường phía nam, mấy con đường cạnh Tam Trung. Đi tới đi lui, Tần Mạt đi đến đường cầu học. Vì mới được nghỉ hè, có rất nhiều ở lại trường mấy ngày đi chơi, cho nên trên đường cầu học khá náo nhiệt. Mục đích của Tần Mạt là tìm cơ hội làm thêm vào mùa hè. Loại rao vặt này tràn lan trên internet, nhưng Tần gia không có máy tính, tạm thời Tần Mạt không có cơ hội học được cái đó, cho nên với nàng mà nói, chỉ có thể đến tận nơi tìm kiếm. Cuộc nói chuyện đêm qua của cha mẹ Tần gia quả thật có chút tác động đến nàng, chuyện làm thêm mùa hè nàng đã từng xem trong ti vi, đây là điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến trước mắt, biện pháp giải quyết kinh tế khó khăn này. Tiu nàng tự nhận cái gì mình cũng không biết làm, nhưng ai cũng đều từ không biết đến biết, từng bước một cải thiện. Nếu nàng không thử, vậy nghĩa là đem toàn bộ vận mệnh của mình giao phó vào tay người khác rồi. Nàng không thể chờ Tần Bái Tường tạo nên kỳ tích, bỗng nhiên kiếm ra một số tiền lớn, cũng không thể lấy chính tương lai của mình để thử, Bùi Hà để cho ba đứa con đi học đã phải kiên trì quyết tâm bao lâu mới được. Kiếp trước, đường đi của Tần Mạt đã sớm được an bài bởi cái gia tộc khổng lồ đó, mà nay để sinh tồn, không có người lót đường cho Tần Mạt, nàng chỉ có thể tự tìm đường đi của riêng mình. Có lẽ, xuyên qua không phải là tai nạn, bởi vì ít ra nàng có thể theo đuổi lý tưởng chân chính của mình. Con đường cầu học thẳng tắp, xe rất ít khi đi qua, nhưng hai bên đường lại không thiếu người phát tờ rơiất nhiều quán đang khẩn trương bán hàng, bất quá thông báo tuyển dụng hình như không có. Việc làm thêm hè thực ra cũng không khó tìm, nhưng chẳng qua là không biết làm việc gì, Tần Mạt lại không có kinh nghiệm. Đang đi trên con đường nhộn nhịp, Tần Mạt bỗng nhiên rẽ ngang đường, di về phía quán trà Triệu Ký phía đối diện. Trên đường rất huyên náo, nhưng tiếng đàn cổ trong quán trà Triệu Ký vang vọng không hề có tạp âm, thong thả bay tới tai Tần Mạt. Tiếng đàn lần này khác lần trước, đây là một khúc tri âm tri kỷ tràn đầy cảm xúc. Tần Mạt vừa nghe đến đúng đoạn nước chảy, dù biết bản nhạc này khác năm đó, nhưng tiếng đàn trong vắt đó như nước chảy xuống, uốn lượn súc tích, hàm chứa cả xưa và nay, không bị thời gian ngăn trở, không nhuốm hồng trần. Tần Mạt ngơ ngác đứng trước cửa quán trà, lắng nghe, dường như ngây ngốc. Cho đến khi tiếng đàn bé dần, dư âm vẫn lưu luyến bên tai nàng, làm nàng dường như không thể phân biệt đêm nay là đêm nào. "Cô bé? Cô bé?" Bên tai vang lên hai tiếng gọi liên tiếp, Tần Mạt mới lắc đầu, đi ra từ trong cảnh ý kia. Nghiêng đầu nhìn lại, người vừa nói kia chính là một ông già hơn sáu mươi tuổi. Vóc người bậc trung, không béo không gầy, tóc đã hoaâm, nhưng chỉ nhìn qua, đã thấy tràn ngập sinh lực. Nhìn thế đứng của ông, mạnh mẽ thẳng tắp, đã có mấy phần khí phách quân nhân. Tần Mạt vừa nhìn, vừa ngạc nhiên, người có khí chất như vậy cũng không nhiều, nhưng ông già này đã già đến vậy, mà khí phách lại hơn rất nhiều người trẻ tuổi. Ông lão thấy Tần Mạt nhìn mình đến ngây ra, lộ ra nụ cười, ôn tồn nói: “Cô bé, ta thấy cháu đứng trước quán trà suy nghĩ rất lâu, sao lại không vào?” Cho đến giờ người kêu cô bé thật không nhiều, Tần Mạt nghe có chút thân thiết, rất tự nhiên mỉm cười đáp: ”Phiền ông đã bận tâm, cháu đang nghe đàn, vừa đến cửa thì tiếng đàn ngưng, cho nên mới đứng đây nhớ lại dư âm của nó.” Ông lão hứng thú hỏi: "Dư âm? Cô bé nghe ra dư âm gí?" "Nước chảy không thôi, núi rừng trùng điệp." Tần Mạt lắc đầu, mang theo buồn bã, "Đáng tiếc núi cao vô âm, không thể họa lại, kỳ thật cũng không có tri âm." Ông lão ngẩn ra, sau một lát mới thở thật dài, ngạc nhiên thích thú: "Tiểu Tam nhi đàn mười năm, càng đàn càng tịch mịch, cháu là người đầu tiên nghe ra ẩn ý trong đó, sao nó lại không có tri âm, tri âm không phải ở đây rồi sao?” Đang nói, ông bỗng giữ chặt tay Tần Mạt, đi vào trong quán trà, một bên nói: ”Cô bé ngoan, ông giới thiệu người đánh cho cháu nhé?” Vốn vì động tác đột ngột của ông lão này, Tần Mạt có chút tức giận, nhưng nghe ông nói vậy, lại không thể phát tác. Ông lão này có vẻ là người tính tình sảng khoái, hơn nữa quả thật Tần Mạt cũng muốn gặp người có phong thái vận cầm kia. Trong quán trà cũng không có nhiều người, khác vẻ huyên náo trên đường. Nơi này cổ kính, các bàn vuông nhỏ xếp trong hành lang thành hình ngũ mai, bảy tám khách thưa thớt ngồi tại bàn, có người chỉ thưởng trà, có người đánh cờ. Còn có hai nhân viên nữ mặc áo sườn xám trẻ trung thắt eo dựa người vào cửa, thoạt nhìn nhàn nhã, còn đang nhỏ giọng buôn chuyện. Quầy tiếp ở đối diện cửa lớn, chiếc đàn được đặt bên trái góc phòng. Người đánh đàn ở phía sau bình phong, khiến người bên ngoài nhìn vào, từ góc độ nào, cũng không thể nhìn rõ người chơi. Cách bố trí này thật tinh xảo mà tao nhã, Tần Mạt tán thưởng: “Cách bố trí ngũ mai thật tuyệt.” Ông lão lại kinh ngạc: “Con mắt của cô bé thật tốt, từ khi quán trà này mở ra, liếc mắt một cái có thể nhìn ra hoa mai trận không được mấy ai, cháu làm lão già này cảm thấy thật hổ thẹn.” "Không có gì, chảu tình cờ xem một số sách có ghi lại, chẳng may gặp đúng mà thôi.” Tần Mạt thấy lúng túng, cái này rất khó nhận ra sao? Không thể nào chứ? Nghĩ là nghĩ như vậy, biểu tình lúng túng của nàng vào mắt ông lão, lại thành ngại ngùng khiêm tốn. Ấn tượng của ông lão với Tần Mạt ngày càng tốt, dẫn nàng đến bên quầy, hỏi người đàn ông trung niên đang cúi đầu sau quầy tính toán gì đó: “Tiểu Thành, Tam Nhi đâu?” Người bị gọi là Tiểu Thành thực ra cũng khoảng bốn mươi tuổi, có vẻ khá dễ gần. Ông lên tiếng trả lời, vẻ mặt cung kính tươi cười: “Chú Thúc, chú đến rồi à, Tam Nhi vừa đàn một khúc, đi ra cửa sau rồi, sao vậy, chú tìm nó à?” Ông lãn cười, phất tay nói: “Không, tôi chỉ tiện thể ghé qua thôi. Nó không có ở đây, về sau sẽ hối hận.” Nói xong, ông quay đầu về phía Tần Mạt nháy mắt mấy cái, nhìn vậy, dường như đang ám chỉ cái gì. Cả người Tần Mạt nhất thời đổ mồ hôi lạnh vì xúc động, vốn chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng dưới biểu tình của ông già này, sao lại biến mùi như thế nhỉ? Người đàn ông trung niên sau quầy cũng thấy Tần Mạt, nhưng mắt ông chỉ đảo qua, cố nhiên là coi thường Tần Mạt. “Vậy... chú Thúc, tôi pha trà cho chú nhé?” Ông lão lắc đầu, trầm ngâm, đột nhiên hỏi Tần Mạt: “Cô bé, ông thấy cháu lý giải âm luật khá giỏi, ở đây cũng có đàn, không bằng, cháu cũng đàn một khúc đi?”