Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 5: Đồng hương


Chương trước Chương tiếp

"Phóng khoáng tự nhiên, có lễ độ, mình nhìn nhầm mất rồi!" đây là định ngữ do Chúc Vũ Hàm kết luận về Dương Phàm sau một lúc nói chuyện. Du Nha Nỹ mở cái hội quán này, trên thực tế là nơi để cho chị em nhà khá giả vui chơi giải trí, Chúc Vũ Hàm lúc bắt đầu còn cho rằng Dương Phàm xuất hiện ở đây là vì Du Nhã Ny, chắc cũng là loại con ông cháu cha ở thủ đô, bản thân mình là nhân vật ở Giang Nam nhỏ bé không nể mặt cũng là bình trường. Sau mới phát hiện Dương Phàm đến cả Trương Đại Pháo và Trương Tư Tề cũng không biết, tự nhiên biết ngay Dương Pham không phải là người thủ đô. Cũng có khả năng là họ hàng xa của nhà họ Trần mà? Có người của Trần gia ở Hồ Nam gần đây có qua lại mật thiết với Chúc Đông Phong - cha của Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm nếu như quả thật ngồi xe của Trần Xương Bình mà tới, làm quen cũng không phải không tốt, huống chi người này còn đẹp trai tới mức chị em nào nhìn thấy cũng tim đập chân run. Đương nhiên, câu trả lời của Dương Phàm cũng đã mặc nhận là mình ngồi xe của Trần Xương Bình mà tới.
"Chúc Vũ Hàm! Rất hân hạnh được làm quen!"
Tay của Dương Phàm chỉ bắt nhẹ rồi thả bàn tay mềm mại của Chúc Vũ Hàm ra ngay, không có như những người đàn ông khác nắm chặt lấy. Chỉ một cái tiểu tiết này thôi đã khắc sau vào trái tim của Chúc Vũ Hàm, lòng tử tế nghĩ lại bộ dạng bực bội vừa rồi của Trương Tư Tề, xem ra cậu em này cũng không phải là người bình thường.
Đang lúc suy nghĩ làm sao để làm rõ Dương Phàm là thần thánh phương nào, điện thoại của Dương Phàm lại kêu lên.
"Xin lỗi! Tôi nhận điện thoại cái." Dương Phàm rút ra một cái Nokia giá chỉ khoảng 200 đồng, Chúc Vũ Hàm thấy kiểu điện thoại này không khỏi bật cười, cảm thấy cậu em này thật là một người kỳ lạ. Khó trách có thể khiến Trương Tư Tề tức giận bỏ đi, quả thất rất giỏi diễn trò nha. Tử tế mà nhìn quần áo của Dương Phàm, Chúc Vũ Hàm càng buồn cười, bởi vì quần áo của Dương Phàm không phải là hàng hiệu, ngược lại lại giống như mua mấy bộ rẻ tiền trong siêu thị ra mặc đại.
"Đợi ở chỗ cũ đó!" Du Nhã Nỹ nhẹ giọng nói vừa nhanh vừa vội, được một câu là cúp ngay, có khi là gọi trộm Trương Tư Tề.
"Tôi phải đi rồi!" Dương Phàm cười xin lỗi đối với Chúc Vũ Hàm, sau khi gật đầu liền đi ra khỏi tòa nhà. Lúc đi ra Dương Phàm nhìn thấy xe của Du Nhã Ny đang đỗ, không khỏi nghĩ tới cô quả phụ mà Trần Xương Bình nhắc tới, mười thì có tám chín phần là Du Nhã Ny. Xem ý tứ này, Du Nhã Ny đối với Trần Xương Bình chẳng có tí cảm tình quái gì cả.
Vừa mới đi ra nhìn đường ngắm phô, Dương Phàm liền trợn mắt há mồm, nơi đây toàn là biệt thự, muốn lái xe cũng thật không phải là việc dễ dàng gì. Hết cách, chỉ có thể đi theo đường xe để ra ngoài, hi vọng có thể ra khỏi khu này rồi gọi Taxi.
Vừa đi được vài bước, Dương Phàm nghe thấy đằng sau có tiếng động cơ xe, vừa quay đầu lại là thấy ngay một chiếc Lamborghini màu trắng, Chúc Vũ Hàm hạ cửa sổ xuống rồi thò đầu ra vẫy tay cười. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Nơi này không tiện lái xe, đi đâu? Chị đưa cậu đi."
Dương Phàm thấy bản thân không còn đường nào khác, khu vực thật sự là quá rộng, muốn đi ra khỏi ít nhất cũng mất nửa tiếng, gọi Trần Xương Bình tới đưa mình đi sao? Mình đâu có phải nhân vật cỡ đó, gọi điện cho Du Nhã Ny? Cô ta có khi còn đang kiếm cớ hất đít Trương Tư Tề đi đó chứ.
Ngồi lên ghế bên cạnh, Dương Phàm cúi đầu xuống là thấy cặp giò trắng muốn mìn màng dưới chiếc váy bò bó xát, lòng vừa lâng lâng liền nhận ra mình phi lễ nên quay đầu nhìn về phía trước ngay. Chúc Vũ Hàm mãn ý nhất cũng chính là phần hạ của mình, mông vừa căng vừa tròn, cặp đùi trắng dài. Chúc Vũ Hàm thấy phản ứng của Dương Phàm không khỏi đắc ý trong lòng, vì để bộc lộ ưu điểm của mình, Chúc Vũ Hàm trọn đồ mặc cũng tốn không ít tâm tư.
"Cảm ơn! Vườn hoa Thanh Thủy."
"Khu đó cũng không tồi đó! Chị biết!" Chúc Vu Hàm muốn mượn câu này để mở đầu câu chuyện, thuận tiện hỏi thăm về Dương Phàm, một người đàn ông đẹp giai lại có khí chất tuyệt vời thế này, muốn thân cận một chút cũng là thường tình. Huống chi có thể ngồi xe của Trần Xương Bình tới, bối cảnh khẳng định cũng không phài bình thường. Suy nghĩ của Chúc Vũ Hàm không hề sai, cũng chỉ là không nghĩ tới Dương Phàm là cháu rơi của nhà họ Trần, nói thẳng ra là một sự xấu hổ.
"Tôi cũng không biết, giá phòng tại Bắc Kinh quá đắt, tôi không kham được." Dương Phàm không có ý tiếp tục nói chuyện, cười nhạt mội cái, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước không mở miệng nói thêm câu nào.
Chúc Vũ Hàm không ngu, đương nhiên nhìn ra ý của Dương Phàm, tâm lý mặc dù có chút thất vọng, nhưng không muốn lưu lại ấn tượng mình là thứ gái lẳng lơ cho Dương Phàm nên liền tạm thời ngậm mồm. Nếu người trẻ tuổi như Dương Phàm lại ít nói, không phải xấu hổ thì là ngạo mạn, ngoài 20 là lúc phấn khởi và vui vẻ, trước mặt phụ nữ trẻ rất dễ sôi máu nóng. Khuôn mặt của Chúc Vũ Hàm không gọi là tuyệt sắc, nhưng tổng hợp lại cũng là người đẹp trong các người đẹp. Nhất là màu da, đôi chân dài trắng như bông bưởi, dưới ánh mặt trời còn có thêm cả độ bóng.
Dương Phàm cũng chú ý tới đôi tay xinh đẹp của Chúc Vũ Hàm, chỉ là ánh mắt hơi liếc một tí rồi chuyển đi ngay, trong quá trình trầm mặc cũng không có nhìn trộm, biểu tình cũng vô cùng bình tĩnh. Bình thường mà nói, biểu hiện này của Dương Phàm quả thật có chút thất lệ, dù sao cũng được người ta giúp.
Thế giới này rất hiện thực lại cũng rất chi là giả dối. Chúc Vũ Hàm đã quá quen với cái kiểu người xung quanh muốn làm quen mình vì mục đích của họ, mà tự mình cũng vậy, chủ động tiếp cận Dương Phàm cũng có mục đích.
Lúc trước, Chúc Vũ Hàm tưởng rằng mình cảm thấy được sự ngạo mạn của Dương Phàm, lúc thật sự bình tĩnh ngồi cùng nhau, lại cảm giác được tâm tình cậu ta rất bình ổn. Chúc Vũ Hàm cảm giác được điều này còn cho rằng Dương Phàm lúc này đang rất bình thản. Chúc Vũ Hàm rất bất ngờ nhưng lại có một loại cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Em làm việc ở đâu?"
Ma xui quỷ khiến thế nạo, lúc Chúc Vũ Hàm nói câu này lại nói bằng giọng Giang Nam, tiếng vừa cất Chúc Vũ Hàm liền giật mình giơ tay lên che mồm. Bởi vì trong lúc nói đó, Chúc Vũ Hàm cảm thấy Dương Phàm bên cạnh như một người bạn lâu năm. Chúc Vũ Hàm giật mình vì sự quyến rũ không nhận thức được của Dương Phàm với người bên cạnh, đồng thời cũng lo lắng Dương Phàm nghe không ra ý của mình.
Lúc Chúc Vũ Hàm quay đầu sang thì nhìn thấy vẻ hơi ngạc nhiên của Dương Phàm, nở nụ cười xấu hổ đang tính giải thích thì Dương Phàm mở miệng nói:" Mới tốt nghiệp chưa lâu, ở viện khoa học thủ đô là nghiên cứu sinh, viết và chuẩn bị chút tư liệu thôi." Khi Dương Phàm nói những lời này, cũng là giọng Uyển Lăng, Uyển Lăng bất quả chí cách Vu Thành 70 cây, ngôn ngữ mặc dù có chút khác biệt, nhưng để có thể nghe rõ đối phương nói gì.
"Đồng hương rồi!" Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm có thể nói là trăm miệng một lời, đều nhìn nhau một cái rồi cười, chớp mắt cự ly giữa hai người đã được kéo gần hơn nhiều.
"Không thể so sánh được người với người mà, cùng là người Giang Nam, chị ở Bắc Kinh ra khỏi nhà thì đi Lambo, tôi ở Bắc Kinh thì mỗi ngày đi bộ." Dương Phàm lại chủ động pha trò, việc này khiến Chúc Vũ Hàm thật sự là bất ngờ, còn cho rằng mình nghe nhầm. Thế nhưng tử tế nghĩ lại, nhìn khuôn mặt trẻ trung đẹp trai của Dương Phàm, không khỏi thoải mái mà nói đây mới chính là bộ dạng mà người trẻ tuổi nên có, đây mới là bản tính của cậu ta, là phản ứng bình thường.
Chúc Vũ Hàm không phải là người khoe khoang, cũng không muốn nói chuyện xe cộ, mà mìm cười rồi thay đổi đề tài nói:" Cô Trương Tư Tề đó là rất xinh mà, ông cô ta Trương Đại Pháo cũng là người có tiếng nói trong quân ủy. Chỗ tốt như vậy, sao em lại không tranh thủ nắm lấy, chị có thể thấy người ta có ý muốn lấy lại thể diện đó."
"Ha ha, chị cứ nói cô ấy là con ông cháu cha là được rồi. Những người như vậy nguyên là vì hoàn cảnh gia đình, khởi điểm cao, tầm mắt cao, giáo dục tốt, tỉ lệ thành tài đương nhiên cũng cao, đây là những sự thật không thể nào phủ nhận. Bất quá nói đi nói lại, loại người này tuyệt đại đa số mắt đều mọc trên đỉnh đầu, dân thường như tôi không dám với cao." Dương Phàm vì Chúc Vũ Hàm là đồng hương, nói năng cũng cởi mở hơn.
Chúc Vũ Hàm thấy Dương Phàm tùy ý nói, mà như thể trong lời có lời, nghĩ tới thân phận của mình, khi ở Giang Nam, người khác không phải cũng gọi là con nhà giàu sao?
"Nói chuyện với cậu thật là phí lời! Cứ nói thẳng là con ông cháu cha từ bé lớn lên trong quyền lợi, đại đa số đều tương đối hư hỏng, cùng với con ông cháu cha qua lại một khi không cẩn thận là phiền phức lớn là được rồi. Khỏi mất công chị ngồi đoán nghĩa đen nghĩa bóng!" Chúc Vũ Hàm nói rồi lườm Dương Phàm một cái, đáng tiếng cái lười này lại giống như liếc yêu, ý khinh thường không thấy đâu mà ngược lại còn như đang ve vãn vậy.
Dương Phàm và những người trẻ tuổi khác, thấy gái trẻ đẹp cũng có cảm giác, cũng muốn tiếp cận. Thủ đô là nơi quyền lực tập trung, cũng là nơi lợi ích tập trung. Thêm nữa trong lòng không thích người nhà họ Trần, Dương Phàm mới làm ra vẻ lạnh lùng. Cho dù là Chu Mịnh Đạo có quan hệ với nhà họ Trần, Dương Phàm trước mặt ông ấy, cũng có thể một chữ nói rõ ý tứ chứ tuyệt đối không cần tới hai chữ. Chuc Vũ Hàm mặc dù là người mới quen, nhưng vì là người đẹp, còn là đồng hương, khiến cho Dương Phàm sinh ra hảo cảm, lời nói tự nhiên cũng nhiều hơn, không có che dấu gì cả.
Đương nhiên, lời của Chúc Vũ Hàm nào không phải có nghĩa đen nghĩa bóng chứ?
Dương Phàm bị mỉa mai một cái tính háo thắng liền nổi lên, suỗng sã dán mắt vào cái cổ trắng ngần của Chúc Vũ Hàm nói:" Chị còn nói tôi, muốn biết quan hệ của tôi với Trần gia cứ nói thẳng ra. Tôi nói cho chị biết, tôi với Trần gia không có quan hệ gì cả, với Trương gia cũng vậy. Cho dù là có thì cũng là việc của ông ngoại, khi ông còn sống không có nói qua, tôi cũng không muốn đi hưởng sái hào quang của người khác."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...