Sửu Nữ Cũng Khuynh Thành
Chương 65: Nam nhân bình thường (2)
"Nàng thật sự rất đẹp, từ giây phút nhìn thấy nàng ở ngự hoa viên, lòng ta không ngừng mong nhớ nàng. Tiếng ca của nàng, vũ nghệ của nàng, không chút khiếm khuyết, thập toàn thập mỹ khiến người ta mê muội điên đảo." Hách Liên Kiệt ôn nhu nói.
Tần Minh Nguyệt nhìn ra được trong ánh mắt Hách Liên Kiệt ngập tràn tình yêu say đắm và khát khao, nàng càng không biết phải nói gì, nhìn thẳng mặt Hách Liên Vũ càng kiến lòng nàng nhảy loạn, chỉ hy vọng có ai xuất hiện phá vỡ cục diện này.
Khi bàn tay kia của Hách Liên Kiệt chuẩn bị chạm vào khuôn mặt nàng, nàng liền quỳ sụp xuống. "Xin hoàng thượng thứ lỗi, Minh Nguyệt chỉ là một cô gái bình thường."
Thấy nàng quỳ xuống, Hách Liên Kiệt cũng ngồi xuống, gương mặt đổi thành vẻ nghiêm tuc, ánh mắt cũng cứng rắn hơn, "Nhưng nàng cũng là một cô gái thông minh, không phải sao?"
Tần Minh Nguyệt sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn Hách Liên Kiệt. Người đàn ông cao cao tại thượng này không chỉ có thân phận tôn quý, lại còn là người nắm quyền lực cao nhất, dù cho hiện tại bắt nàng chết, nàng cũng không thể cự tuyệt. "Minh Nguyệt không hiểu ý của hoàng thượng."
Hách Liên Kiệt đỡ Tần Minh Nguyệt đứng lên, "Ta biết nàng đang đợi Vũ và Ngọc Cơ công chúa nói chuyện xong, cho dù Tư Mã Ngọc Cơ có từ bỏ ý định, vậy chẳng phải là ta bỏ mặc Thanh quốc sao? Thực ra nàng cũng đã sớm thấy rõ tình cảm Tư Mã Ngọc Cơ dành cho Vũ, cho dù bọn họ không phát sinh chuyện gì, với cá tính của vị công chúa kia hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội đến nước ta lần này."
"Chuyện này tiểu nữ hiểu rõ, nhưng tiểu nữ tin tưởng vương gia không phải người như vậy." Nói đến chuyện của Hách Liên Vũ, Tần Minh Nguyệt bỗng trở nên mất bình tĩnh.
"Dù có thể, chẳng lẽ nàng muốn dùng chiến tranh để giải quyết sao? Ta nghĩ không chỉ văn võ bá quan không tán thành mà tất thảy dân chúng cũng hy vọng có thể giữ gìn mối giao hảo giữa hai nước."
Chuyện này sao nàng lại không hiểu chứ. Tần Minh Nguyệt hiểu rõ trong chuyện này nàng không có quyền đưa ra chủ kiến, dù cho nàng không đồng ý, kết quả cũng sẽ giống nhau. "Minh Nguyệt không có ý này. Minh Nguyệt hiểu chuyện này liên quan đến mối tương giao giữa Minh quốc và Thanh quốc, Minh Nguyệt nào có thể vì hạnh phúc của bản thân mà khiến bao sinh linh lầm than."
"Ta biết chuyện này khiến nàng tổn thương không ít, nếu nàng bằng lòng, trẫm nguyện ý dùng cả đời này bồi thường nàng." Giọng Hách Liên Kiệt trở nên dịu dàng hơn.
"Hoàng thượng, người không cần nghiêm trọng quá chuyện này, dù gì cũng phải lỗi của người. Minh Nguyệt chỉ xin hoàng thượng đáp ứng Minh Nguyệt một việc." Tần Minh Nguyệt lại quỳ xuống.
"Nàng nói đi, chỉ cần trẫm có thể làm được, nhất định đáp ứng nàng."
"Minh Nguyệt mong sau này có thể trở về sống bên cạnh a mã và ngạch nương, cả đời này chăm sóc hai người họ."
"Nhưng trẫm không nghĩ sẽ để nàng đi, dù nàng không làm vương phi cũng có thể làm ái phi của trẫm. Trẫm cam đoan sẽ không yêu nàng ít hơn Vũ." Không phải bản thân tham luyến sắc đẹp, nhưng nữ tử tài sắc như vậy không phải cầu là có, nếu để nàng chạy mất, nhất định sẽ hối hận.
"Minh Nguyệt không dám, Minh Nguyệt đã không còn trong trắng, chỉ sợ làm xấu mặt hoàng thượng." Nàng đời này sẽ không yêu ai ngoài Hách Liên Vũ, dù cho rời xa chàng, tìm nàng sẽ vĩnh viễn không quên.
"Trẫm không để ý chuyện này, trẫm không phải thích thân xác nàng mà là lòng của nàng, tuy trẫm không có dung mạo tuấn mỹ như Vũ, nhưng trẫm nhất định sẽ trân trọng nàng."
"Tạ hoàng thượng ưu ái, Minh Nguyệt chỉ mong làm một cô gái bình thường, có thể ở bên cạnh chăm sóc song thân."
"Nàng không cần phải khước từ trẫm ngay, trẫm hi vọng nàng suy nghĩ rồi hẵng trả lời."