Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 60


Chương trước Chương tiếp

Đã là nửa đêm và Jack Devine thấy vừa kiệt sức vừa chán nản. Anh đã rảo bước trên các con phố của Dublin suốt mấy tiếng hồ, tìm kiếm Boo không vui vẻ chút nào. Anh cảm thấy mình giống hệt như một tên mật thám tồi. Ngoài việc kiểm tra những ngưỡng cửa trên các con phố quanh căn hộ của Ashling, anh hoàn toàn không biết phải tìm kiếm ở đâu. Đâu là chốn viếng thăm của những người vô gia cư tử tế?

Những dân đường phố mà anh hỏi đều chối phăng là không hề biết Boo. Có thể họ thực sự không biết anh ta, nhưng Jack ngờ là phần nhiều là vì họ muốn bảo vệ anh ta. Lẽ ra anh có nên nhét cho họ một tờ mười bảng, phả khói vào mắt họ và nói, “Có thể cái này sẽ giúp cho trí nhớ của anh”? Chẳng phải đó là những gì đã xảy ra trong các cuốn sách của Raymond Chandler sao?

Vừa nguyền rủa sự dốt nát về những mánh khóe đường phố của mình, anh vừa tiếp tục bước. Ra khỏi những con phố chính, dọc theo những con hẻm tối tăm, vào trong những sân bốc hàng... có thể kia là anh ta! Một đống chân tay gầy trơ xương năm co quắp dưới chiếc áo khoác trên một chiếc thùng giấy các tông trải phẳng.

“Xin lỗi,” Jack cúi xuống bên cạnh anh ta, và một khuôn mặt nhỏ bé, gầy gò, rất trẻ ngước lên nhìn anh. Đề phòng và khiếp đảm. Không phải là Boo. “Xin lỗi.” Jack lùi ra xa. “Xin lỗi vì làm phiền anh.”

Anh lần đường quay trở ra đường phố chính và hoàn toàn không còn hơi sức. Đêm nay thế là quá đủ rồi, mai anh sẽ thử lần nữa. Đang bước về phía xe cda mình, thì đột nhiên anh nghe tháy tiếng ai đó gọi,

“Jack! Đằng này.”

Và kia, ngồi trên bậc cửa một hiệu làm đầu, đọc một cuốn sách, không phải ai khác mà chính là Boo.

“Anh đi nhậu về à?” Boo hỏi, với nụ cười toe toét nhiều kẽ hở của anh ta.

“À, không.” Jack ngỡ ngàng vì chính Boo lại là người tìm thấy anh. “Tôi đã tìm cậu suốt cả mấy tiếng đồng hồ vừa rồi.”

“Vậy hóa ra là anh.”Trước đó JohnJohn đã cảnh báo anh ta là có thằng cha nào đó đang tìm anh ta. Anh ta nghi ngờ thăng cha đó là cảnh sát mật - bởi vì nếu không thì còn là ai nữa - nhưng anh ta không hoàn toàn chắc chắn.

“Chính là tôi.” Jack cúi xuống bên cạnh Boo và bất thình lình, như thể vừa vượt qua một ranh giới vô hình, mùi hôi xộc vào anh như một cú giáng từ một quả búa tạ. Với nỗ lực ý chí phi thường, anh cố không để lộ ra nét mặt.

“Vậy có chuyện gì?” Boo tỏ ra cảnh giác. Anh ta thích Jack vì cái lần anh dừng lại và tán gẫu với anh ta về những bức ảnh thời trang đó. Nhưng nói chung người ta không tìm kiếm Boo trừ khi anh ta dính vào một dạng rắc rối nào đó.

Cố xua đi mùi hôi thối nồng nặc, Jack tìm kiếm từ ngữ thích hợp, vì không muốn tỏ ra kề cả. Anh muốn Boo ít nhiều bước ra khỏi hoàn cảnh này một cách đường hoàng.

“Tôi có một vấn đề,” Jack bắt đầu.

Lần lượt từng cơ một, mặt Boo đóng sập lại.

“Tôi có một chỗ còn khuyết ở đài truyền hình nơi tôi làm việc và tôi đang tìm kiếm người thích hợp để bổ sung vào vị trí đó. Một đồng nghiệp đã gợi ý với tôi tên của cậu.”

“Ý anh là gì?” Mắt Boo nheo lại vì nghi ngờ.

“Tôi đang đề nghị cậu một công việc. Nếu cậu muốn nhận nó,” anh vội vã nói thêm.

Mặt Boo là cả một hình mẫu về sự hoang mang. Chuyện này nằm ngoài phạm vi trải nghiệm của anh ta. “Tại sao?” Cuối cùng anh ta gượng hỏi. Chuyện mọi người tử tế với anh ta quả là một sự kiện hiếm hoi và anh ta không dám tin vào điều đó.

“Ashling cho là cậu sẽ thích hợp và tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy.” “Ashling...” Nếu như cô có liên quan đến chuyện này, thì có thể nó không phải là một cú lừa trắng trợn. Nhưng nếu không thế thì còn là gì nữa? Anh ta cáu kỉnh nói, “Anh đang say rồi phải không?”

“Không, hoàn toàn không. Tại sao cậu không qua gặp chúng tôi ở đài và có thể đến lúc đó cậu sẽ tin tôi.”

“Các anh sẽ cho tôi vào ư?”

Nghe câu đó Jack nghĩ tim anh có lẽ không chịu nổi. “Tất nhiên là chúng tôi sẽ cho cậu vào. Nếu không thế làm sao cậu làm việc được?” Đến lúc này Boo mới đi ngược lại mọi bản năng tự nhiên của mình và bắt đầu tin Jack. “Nhưng tại sao...?” Mắt anh ta long lanh và trông trẻ con khủng khiếp, gần như một đứa trẻ. Jack cảm thấy mặt mình cũng ngập tràn xúc động. “Trước đây tôi chưa bao giờ có một công việc nào cả.” Boo nghẹn ngào.

“Hừm, chẳng phải đã đến lúc cậu bắt đầu rồi sao?”

“Vậy là tôi không thể làm một kẻ vô công rồi nghề suốt cả đời!”

“À, đúng rồi.” Jack cũng không dám chắc là có nên bật cười hay không nữa.

“Ôi, thoải mái đi mà,” Boo huých anh với một nụ cười giàn giụa nước mắt. “Và tôi sẽ chỉ làm mảng điểm sách thôi, hay là anh sẽ cần tôi làm cả những công việc khác nữa?”

“À ừm - ” Jack hoàn toàn bị bất ngờ. “Tôi nghĩ là cả những việc khác nữa.

***

Sáng hôm sau đến chỗ làm, Jack trưng ra thông tin của mình với Ashling như thể đó là một món quà. “Tôi đã tìm thấy Boo và cho cậu ta biết về công việc ở đài truyền hình. Cậu ta có vẻ rất háo hức.”

“Tuyệt vời!” Giọng nói hoan hỉ của cô hoàn toàn không ăn nhập với bộ mặt trắng bệch.

“Cậu ta thiếu ít quần áo, vì thế tôi đã bảo cậu ta ghé qua đây và gặp Kelvin. Có rất nhiều quần áo nam ở ‘phòng thời trang’ mà không ai muốn lấy, cậu ta tha hồ mà trưng diện.”

Ashling trở nên vô cùng lặng lẽ. Cô vẫn chưa nhỏ một giọt nước mắt nào, nhưng ngần ấy gần như cũng đủ để làm cô tan nát. “Anh thật là tử tế,” cô nói với ngực mình.

“Vấn đề là,” Jack có vẻ bối rối, “Thoạt đầu hình như Boo tưởng rằng chúng ta muốn cậu ấy làm mảng điểm sách cho Colleen. Tại sao lại thế?”

Cô nhún xương vai lên rồi lại buông xuống xuội lơ. “Làm sao tôi biết được.” Bất thình lình cô ước giá như mình không nói thế. Những từ này khiến cho vẻ gì đó vụt hiện lên trên mặt Jack, và nó làm đông cứng cái nhún vai nửa chừng của cô. Bất kể là gì đi nữa thì nó cũng làm cô bừng tỉnh. Và sợ hãi. “Điểm sách à?” Cô cố tập trung, rồi nhớ ra. “Tôi vẫn mang cho cậu ta mấy bản đọc thử. Của những cuốn sách mà không ai muốn lấy,” cô vội vã nói thêm. “Và lần nào cậu ta cũng cho tôi biết ý kiến của mình.”

“Ồ thảo nào. Hừm, thứ Hai cậu ta cứ bắt đầu bằng chân chạy vặt ở đài truyền hình đã. Phần điểm sách ở Colleen thuộc phạm vi của Lisa. Nhưng chúng ta lúc nào cũng có thể hỏi cô ấy,” anh hồ hởi kết luận.

***

Nước mắt giàn giụa, Clodagh ra mở cửa trước.

“Có chuyện gì thé?” Marcus há hốc miệng.

“Là vì Dylan. Anh ta là đồ khốn nạn.”

“Hắn đã làm gì?” Marcus gặng hỏi, vừa theo cô vào trong bếp, mặt anh ta bừng bừng giận dữ.

“Ôi, em đáng bị như thế,” Clodagh ngồi xuống bên bàn và lau đôi mắt ầng ậc nước. “Em không hề phủ nhận. Nhưng thật là phũ phàng. Bất kể lần nào em gặp, anh ta cũng lại có thêm những tin tồi tệ và anh ta làm em cảm thấy thật kinh khủng.”

“Thế hắn ta đã làm gì?” Marcus lại gặng hỏi.

“Anh ta bắt em trả lại tất cả các thẻ tín dụng của mình. Và anh ta còn đóng cả tài khoản chung của bọn em và thay vào đó anh ta sẽ chỉ cho em một khoản trợ cấp hàng tháng. Mà anh đoán được là bao nhiêu không?”

Vừa tiếp tục nức nở, cô vừa nói ra một con số thấp đến nỗi Marcus thốt lên, “Trợ cấp ư? Đó là sự cấm đoán[ở đây có sự chơi chữ. Trong tiếng Anh, "allowance" có nghĩa là "khoản trợ cấp”, nhưng cũng có nghĩa là "sự cho phép". Marcus dùng từ "forbiddance" có nghĩa là 'sự cấm đoán] thì đúng hơn!”

Cô thưởng cho câu nói này bằng một nụ cười run rẩy. “Thôi, em là một đứa con gái hư, em có thể đòi hỏi gì chứ?”

“Nhưng anh ta có nghĩa vụ chăm sóc em, em là vợ anh ta cơ mà!” Vẻ gay gắt của Marcus chẳng ăn nhập gì với hành động của anh ta. Anh ta đang sờ soạng những hộp đựng dọc trên bậu cửa sổ.

“Nhưng em cho rằng anh ta không hề cảm thấy là nên chăm sóc cho em..” Cô dừng lại. “Anh đang làm gì thế?”

“Tìm một cái bút.”

“Đây.” Một chiếc được tìm thấy trong hộp bút của Craig. “Anh đang làm gì thế?”

“Chỉ là...” Anh ta nguệch ngoạc gì đó lên một mảnh giấy. “Một cái linh tinh ấy mà. Chúng mình lên giường thôi,” anh ta thì thầm vào cổ cô.

“Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ hỏi.” Cô gượng nở một nụ cười đầy nước mắt và dẫn anh ta vào phòng khách. Nhưng Marcus dừng lại và nhất định không chịu vào. Sự hấp dẫn của việc làm tình kiểu tuổi teen trên một chiếc ghế sô pha đã bắt đầu trở nên phai nhạt.

“Bọn mình lên gác đi.”

“Không được.”

“Cái trò bí mật này sẽ kéo dài bao lâu nữa vậy? Thôi mà Clodagh,” anh ta phỉnh phờ. “Chúng chỉ là trẻ con thôi mà. Chúng không hiểu đâu.” “Anh là đồ quỷ sứ,” cô cười khúc khích. “Tốt nhất là anh đừng có mà gây tiếng ồn đấy.”

“Trong trường hợp đó tốt nhất là em đừng có mà quyến rũ khủng khiếp như thế.”

“Em sẽ cố,” cô nhăn nhở.

Màn làm tình thật tuyệt vời, như mọi khi. Cô hoàn toàn quên bẵng bản thân cùng nỗi nhục nhã và cảnh nghèo túng mới mẻ của minh với mỗi cú thúc mà Marcus dập vào trong cô. Cho đến khi cô cảm thấy nhịp điệu của anh ta chệch choạc.

“Nhanh nữa vào!” cô rít lên.

Nhưng anh ta thậm chí còn làm chậm dần, rồi dừng hẳn lại.

“Cloooodaaaagh.” Giọng anh ta đầy vẻ hoảng hốt, mắt anh ta đang tập trung vào đâu đó và cô cuống cuồng lôi mình từ bên dưới anh ta ra. Mình quên khóa cửa rồi.

Đó vừa là một cú sốc vừa không phải là một cú sốc khi nhìn thấy Craig đứng lọt thỏm trong ngưỡng cửa, trừng trừng nhìn Marcus.

“Bố à?” Nó hỏi với vẻ hoang mang ngập ngừng.

***

“Mẹ, con Lisa đây.”

“Chào con yêu,” Pauline hồ hởi nói. “Nghe giọng con mới dễ chịu làm sao.”

“Mẹ cũng vậy.” cổ họng Lisa đau nhói vì tình yêu thương mà cô nghe thấy trong giọng nói của mẹ mình. “Này, con đang nghĩ đến việc về thăm bố mẹ vào cuối tuần tới. Nếu như thế tiện cho bố mẹ,” cô vội vã nói thêm.

“Con biết không?” Pauline trầm ngâm. “Có lẽ bố mẹ không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì bố mẹ muốn làm hơn thế. Chắc chắn là bố mẹ rất muốn nhìn thấy con.”

Khi Lisa rời khỏi nhà của Kathy tối thứ Sáu hôm đó, cô cảm thấy thật chua xót, trần trụi và trống trải, như thể tất cả những gì làm nên con người cô lúc này đều đã bị lột bỏ. Và bất thình lình cô thấy muốn có mẹ.

Đó là một phản ứng bất ngờ, và cả những gì kéo theo sau đó - cú sốc nhận ra lúc đầu đã qua đi và dường như không còn đáng sợ nữa. Bạn có thể mang cô gái ra khỏi ngôi nhà hội đồng[Nguyên văn là "council house".. chi những ngôi nhà thuộc sở hữu của hội đồng địa phương, cho người dân thuê với giá rẻ.], nhưng bạn không thể mang ngôi nhà hội đồng ra khỏi cô gái, cô nửa như bật cười với chính mình. Không hẳn là cô thấy vui về điều đó, nhưng cũng không hẳn là cô thấy không vui.

Ngay sau lúc mọi chuyện vừa xảy ra, cô bị nhấn chìm trong trong nỗi khát khao chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng giờ thì nó đã qua đi và thay vào đó cô muốn quay trở lại với cội nguồn.

“Mẹ mới mong ngóng được nhìn thấy con biết bao, Lisa. Nó làm mẹ thấy vui hẳn lên.” Pauline sung sướng và âu yếm đến nỗi bất giác Lisa tự hỏi cô đã tưởng tượng ra bao nhiêu phần trăm trong nỗi e dè không thoải mái của bố mẹ đối với mình. Hay tất cả đều là do cô tự suy ra?

***

Ngày cứ chồng chất lên đối với Ashling. Thế giới vẫn là một chốn sầu não và khi thức dậy vào mỗi buổi sáng, cô đều có cảm giác như thể cô đã uống thực sự bét nhè vào đêm trước đó. Thậm chí cả với những đêm mà cô không hề uống. Nhưng sau một vài tuần cô nhận thấy là những việc nhỏ nhặt, kiểu như đánh răng và tắm rửa, dường như không còn khó khăn một cách lố bịch như trước nữa.

“Đó hẳn là do thuốc chống trầm cảm bắt đầu có tác dụng,” Monica nói, trong một trong rất nhiều cú điện thoại của bà. “Các loại thuốc ức chế Tái hấp thụ Serotonin có chọn lọc [Tức SSRI (Selective Serotonin Reuptake Inhibitors), chỉ nhóm thuốc trị trầm cảm theo cơ chế ngăn chận tế bào thần kinh hấp thụ trở lại chất Serotonin, từ đó làm nồng độ Serotonin tăng lên, giúp hoạt động nâo trỏ lại bình thường]quả là một món quà trời ban. Tốt hơn nhiều so với các loại thuốc chống trầm cảm Trycilic lạc hậu mà họ muốn gọi thế quái nào cũng được.”

Ashling ngạc nhiên. Cô không hề hy vọng các loại thuốc chống trầm cảm có tác dụng và cô nhận ra rằng cô đã chẳng hề tin tưởng vào bất kỳ thứ gì. Xét cho cùng, mẹ cô cũng đầu có khá hơn. Ít nhất là trong suốt một thời gian dài.

Ngoài việc giữ cho mình sạch sẽ, cô còn làm việc được, với điều kiện đó không phải là bất cứ việc gì quá khó khăn. Trước kia cô vẫn luôn xấu hổ vì sự chỉn chu của mình nhưng giờ thì cô lờ mờ nhận ra rằng có lẽ chính điều đó đã cứu rỗi mình.

“Có lá số tử vi cho tháng Mưòi một rồi đây,” Trix vẫy vẫy mấy trang giấy. “Mọi người tập trung lại và tôi sẽ đọc to chúng lên.”

Cả văn phòng dừng phắt lại. Muốn vì cớ gì cũng được. Ngay cả Jack cũng bâu lại, biết thừa rằng anh sẽ là ngưòi phải đọc sắc lệnh cấm tụ tập. Anh quyết định là sẽ làm như vậy, ngay khi họ vừa đọc xong phần cung Thiên Binh.

“Đọc Hổ Cáp đi,” Ashling giục Trix.

“Nhưng chị là Song Ngư cơ mà.”

“Đi mà. Hổ Cáp. Rồi đến Ma Kết.”

Clodagh thuộc cung Hổ Cáp còn Marcus là Ma Kết và Ashling muốn biết bọn họ sẽ làm ăn như thế nào trong tháng Mười một. Jack Devine bắt gặp ánh mắt của cô và vụt trao cho cô một cái nhìn tinh quái. Một sự pha trộn giữa trách móc và buồn bã. Anh biết cô đang toan tính điều gì. Cô nhơn nhơn ngoảnh mặt đi hướng khác. Cô thích đọc lá số tử vi của ai thì đọc chứ và còn đầy thứ tồi tệ hơn nhiều mà cô có thể làm. Xét cho cùng, Joy thậm chí còn đề nghị gieo một lời nguyền đối với Marcus và Clodagh.

Theo như những lá số tử vi của họ, tháng của Clodagh và Marcus sẽ đầy những khúc thăng trầm. Ashling có thể hoàn toàn tin vào điều đó.

“Anh thuộc cung gì, JD?” Trix hỏi.

“Cô phải gọi là ông Devine đấy...

“Thiên Bình,” anh thở dài, khi thấy rõ ràng là cô vẫn đang chờ đợi. “Nhưng tôi không hề tin một tí nào vào mấy cái trò hoàng đạo này. Người thuộc cung Thiên Bình không bao giờ tin.”

Ashling thấy câu này hơi buồn cười. Cô lén liếc ra từ phía dưới mái tóc và nhìn Jack. Anh cũng đang nhìn cô. Họ trao đổi một nụ cười khẽ, rồi bất giác cô vội vàng ngồi thụp xuống bàn mình. Cô trồi lên với chiếc túi xách nhưng, bối rối, cô cũng không chắc cô cần nó làm gì nữa. Lẽ nào cô đã lấy nó chỉ là để không phải nhìn Jack Devine nữa? Rồi cô nhận ra là đằng nào cũng gần đến giờ ăn trưa, và đến giờ hẹn của cô với bác sĩ McDevitt.

Quãng đường mưòi phút đi bộ đến phòng khám cũng giống như đi bộ qua nơi bị hỏa lực bắn tỉa. Cô thấy sợ đi ra ngoài và nhìn thấy điều gì đó có thể khiến cô bị tổn thương. Mắt cô, cúi gằm xuống hết mức và cô hầu như không nhìn thấy mọi người quá tầm đầu gối. Cách này bảo đảm cho một quãng đường an toàn đến khi một người tị nạn Bosnia tìm cách bán cho cô một tờ Big Issues cũ rích. Ngay lập tức một đợt sóng tuyệt vọng xô thẳng vào cô.

Và vẫn còn những điều tồi tệ hơn xảy ra - từ chính bác sĩ McDevitt. “Cô dùng thuốc Prozac thấy thế nào rồi?” ông ta hỏi.

“Tốt ạ.” Với một nụ cười uể oải cô nói, “Xin ông, tôi có thể có thêm một ít nữa được không?”

“Tác dụng phụ thế nào?”

“Chỉ thấy hơi buồn nôn và run rẩy.”

“Có bị mất khẩu vị không?”

“Đằng nào nó cũng mất sẵn rồi.”

“Và cô biết là không được trộn lẫn loại thuốc này với chất cồn chứ?” “À ừm, vâng.” Đòi hỏi cô không uống nữa thì thật là quá quắt. “Việc tư vấn đến đâu rồi?”

“À, tôi chưa đi.”

“Nhưng tôi đã cho số để cô gọi cơ mà.”

“Tôi biết, nhưng tôi không thể gọi cho họ được. Tôi quá chán nản.” “À, thế đấy!” Ông ta có vẻ bực mình, nhấc điện thoại lên, gọi một cú, rồi một cú nữa. Ông ta bịt bàn tay lên ống nói và nói, “Vào thứ Ba thì mấy giờ cô xong việc?”

“Cũng còn tùy...”

“Năm?” ông ta khó chịu hỏi. “Sáu?”

“Sáu.” Nếu như cô gặp may.

Ông ta gác máy và chìa cho cô một mảnh giấy. “Các thứ Ba hàng tuần lúc sáu giờ. Nếu cô không đi, sẽ không có thêm Prozac đâu.”

Đồ khốn nạn!

Đang lờ phờ quay về qua khu Temple Bar cô chợt nghe thấy một tiếng gọi ầm lên “Này, Ashling!” Một thanh niên nạn nhân của thời trang đi đôi giày cực kỳ lố lăng đang xồng xộc đuổi theo cô và mất đúng một giây để nhận ra đó chính là Boo. Tóc anh chàng bóng mượt, khuôn mặt hồng hào và, thật bất ngờ, cô bật cười.

“Nhìn cậu này,” cô hổ hởi nói.

“Tôi đang trên đường đi làm, tôi làm ca từ hai đến mười giờ.” Anh ta bỗng phá lên cười rũ rượi. “Chị có thể tin được là tôi vừa nói như thế không?”

Rồi anh ta rối rít tuồn ra những lời cảm ơn dạt dào đến hụt hơi. “Mọi chuyện đều đang tiến triển rất tuyệt vời ở đài truyền hình. Thậm chí họ còn cho tôi ứng trước một khoản lương nên tôi có thể ở trong một ký túc xá cho thanh niên.”

“Và công việc không quá khó khăn chư?” Ashling đã hơi lo là sau một cuộc sống không có ranh giới, Boo sẽ không còn khả năng thích nghi với một thế giới của công việc đầy kỷ luật và trách nhiệm.

Boo bĩu môi. “Làm chân chạy vặt ấy à? Dễ như bỡn! Ngay cả với đôi giày này.”

“Quần áo ấn tượng đấy,” Ashling vừa nhận xét, vừa ngắm nhìn chiếc áo khoác may quá cầu kỳ, chiếc áo sơ mi điên rồ và đôi giày vô cùng quái dị của anh ta. Trông chúng giống hệt như một con tàu vũ trụ Starship Enterprise nhân đôi.

“Nhìn tôi như một thứ công cụ ấy.” Boo lại bật cười. “Đôi giày là tệ nhất. Tay Kelvin ở văn phòng chị cho tôi tất cả những thứ điên rồ mà anh ta không muốn, nhưng ít nhất chúng cũng sạch sẽ và tôi có thể mua quần áo bình thường khi tôi được nhận lương. Chờ chút! Tôi lại đang sắp nói những từ đó.” Vừa vỗ vỗ lên môi anh ta vừa nhắc lại một cách sung sướng, “Khi tôi được nhận lương.”

Vẻ hoan hỉ của anh chàng thật dễ lây. “Tôi rất vui là mọi chuyện đều suôn sẻ đối với cậu,” Ashling nói, với vẻ chân thành.

“Vâng, tôi cảm ơn ai đây? Chỉ chị thôi.” Boo nở nụ cười toe toét đầy kẽ hở của anh ta. Có vẻ như Kelvin đã không thể xoay sở trang bị thêm cho anh ta môt chiếc răng mới. “Và cũng nhờ cả Jack nữa. Anh ấy thật tuyệt vời!”

Mặt Boo bừng lên vẻ bồn chồn khi anh ta chờ Ashling đồng tình.

“Tuyệt vời.” Nhưng cô thấy phân vân. Chính xác thì từ khi nào Jack Devine lại trở nên tử tế như thế?

“Chị có nghe nói về việc tôi cứ tưởng là mình sẽ làm mục điểm sách cho anh ấy không?” Boo khoái chí.

“À...”

“Tôi đúng là bộp chộp chẳng ra làm sao. Tôi thậm chí còn không muốn điểm sách thêm tí nào nữa.”

“Ừm...”

“Tôi muốn trở thành một người quay phim. Hoặc một người phụ trách âm thanh. Hoặc một phát thanh viên!”

***

Quay trở lại văn phòng, Ashling phải chuẩn bị tinh thần đối phó với Lisa về việc ra về sớm vào các buổi tối thứ Ba. “Bác sĩ sẽ không kê thêm Prozac cho tôi trừ khi tôi đi gặp chuyên gia tư vấn.”

Lisa khó chịu thấy rõ. “Tôi sẽ phải hỏi qua ỷ kiến Jack đã và tốt nhất là cô nên đến sớm để bù lại thời gian,” cô bực dọc nói.

Nhưng rồi cảm giác bực dọc đó cũng qua đi. Thật ra Ashling là một cô gái tốt.Và cô còn có thể tỏ ra độ lượng. Ít nhất thì mình cũng không phải đi gặp chuyên gia tư vấn, cô đắc chí nghĩ. Hay uống Prozac.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...