Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu
Chương 30
“Không!” Anh ra lệnh.
“Nhưng...”
“Một lát nữa chúng sẽ thôi.”
Với tâm trạng như ngưòi đang bị xé ra làm hai mảnh, cô chui vào trong taxi và mặc cho mình được chở vào trong thành phố. Quỷ tha ma bắt thứ tình yêu vô điều kiện đó đi, cô cay đắng nghĩ. Nó là một gánh nặng mới kinh khủng làm sao.
Bàn của họ ở quán L’Oeuf được đặt cho lúc bảy rưỡi - họ đã được lựa chọn giữa bảy rưỡi hoặc chín giờ, và Clodagh cảm thấy là chín giờ thì muộn quá. Thường thì đến lúc đó cô đã đi ngủ rồi. Cô muốn tranh thủ chợp mắt vài tiếng trước khi phải thức dậy lúc bốn giờ sáng và hát đủ các bài trong bóng tối khoảng một giờ đồng hồ. Dylan và Clodagh là những thực khách đầu tiên xuất hiện. Họ bước trong sự im lặng cung kính và trầm tĩnh vào căn phòng màu trắng trống trơn, có trang trí cột kiểu Hy Lạp. Clodagh lại càng trở nên căng thẳng hơn về chiếc váy của mình. Có vẻ như nó đã thu hút những ánh mắt kinh ngạc của cánh nhân viên mặt khó đăm đăm. cố gắng kéo váy xuống để làm cho nó dài hơn, cô bước vội vàng tới nơi an toàn của chiếc bàn. Cô đã ở ngoài lề đời sống xã hội quá lâu và không còn biết cái gì đúng cái gì sai để mà mặc nữa. Thả người xuống ghế và nhét cặp đùi của mình vào bên dưới sự che chắn đầy bao dung của chiếc bàn, nơi mà cái lỗi phô đồ lót của cô được giấu đi khỏi tầm nhìn, cô sung sướng gọi một ly gin và tonic.
Trong lúc cô xem lướt qua tờ menu khổ lớn, mười hai hoặc mười bốn nhân viên diện đồ đen-và-trắng đứng nghiêm chỉnh ở nhiều chỗ khác nhau trong căn phòng yên lặng. Khi cô nhìn lên khỏi tờ menu, tất cả họ đều đã thay đổi vị trí, nhưng cả cô và Dylan đều không nhìn thấy họ di chuyển.
“Kiểu như là cảnh từ một bộ phim khoa học viễn tưởng ra vậy,” cô thì thào
Dylan bật cười, âm thanh vang to trong căn phòng trống, và đầu Clodagh bỗng chợt căng ra khi cô lại trải qua cái cảm giác kỳ quặc đó - rằng cô không hề biết anh. Nhưng đây chính là người đàn ông cô đã có thời nghĩ mình sẽ chết mất nếu không sở hữu được anh. Bị khuấy động bởi tiếng vọng của tình yêu mãnh liệt đó, đột nhiên cô trở nên chết lặng đi. Bàng hoàng vì cô không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì để nói với anh.
Chỉ là trong một giây. Rồi, tất nhiên, cô lại có cơ man nào là chuyện. Ý mình là, cô thầm nghĩ, thả lỏng người vì nhẹ nhõm, đây là Dylan mà.
“Anh có nghĩ là em nên đưa Molly đến bác sĩ không?”
Dylan không trả lòi.
“Nếu con bé không chịu sớm từ bỏ cái trò tuyệt thực này,” Clodagh líu lo, “em thực sự sẽ phải làm thế thôi. Nó chẳng hấp thụ được tí dinh dưỡng nào từ tất cả những thứ chocolate và-”
“Em lại phải bắt đầu cái gì nữa đây?” Dylan ngắt lời, cộc cằn.
“Ôi! Ôi, em không biết.”
“Menu ấn tượng thật,” Dylan nói, hơi quá lộ liễu một chút.
“À vâng.”
“Em không thể tạm quên các con lấy vài tiếng đồng hồ à?”
“Xin lỗi. Em đang làm anh phát điên à?”
“Cũng gần quẫn trí rồi,” anh bực tức đồng tình.
Cô bắt đầu trấn tĩnh lại. Xét cho cùng, cô đang ở trong một nhà hàng đẹp đẽ với người chồng đẹp trai của mình. Họ đang uống gin pha tonic và ăn bánh mì cà chua. Đồ ăn ngon lành và mấy chai rượu vang sẽ sớm được mang lên, còn các con cô đang được an toàn ở nhà với hai người không phải là những kẻ lạm dụng tinh dục hoặc ngược đãi trẻ em. Còn gì có thể tốt hơn thế?
“Em xin lỗi,” cô nhắc lại, và lần này thực sự xem tờ menu.
“Em hiểu ý anh,” cô công nhận. “Ôi, họ có món trai này. Và món sufflé[Một món chế biến từ lòng trắng trứng đánh bồng]pho mát dê nữa. Chết tiệt thật! Em ăn gì bây giờ?”
“Khai vị hay súp,” Dylan ân cần nói, “Vấn đề là thế.”
“Hay?”’ Clodagh phản đối. “Cái từ ‘hay’ này là thế nào? Em nghĩ ý anh muốn nói là ‘và’.”
Với sự tuyệt vọng của một người ít khi được ra ngoài, Clodagh gọi thừa mứa thả phanh, mê mải điên cuồng cố moi được càng nhiều cảm giác khoái trá càng tốt từ buổi thết đãi hiếm hoi này. Khai vị rồi kem tráng miệng rồi súp và đồ ăn kèm. Các món chính rồi vang đỏ và vang trắng và nước.
“Có ga hay không có ga ạ?” Người phục vụ bàn hỏi, tay anh ta mỏi nhừ. Giờ thì anh ta biết Tolstoy cảm thấy như thế nào, khi phải viết cuốn Chiến tranh và Hòa bình.
Bối rối, Clodagh nhìn anh ta chằm chằm - chẳng phải là quá hiển nhiên rồi còn gì? - “Cả hai!”
“Rất tốt.”
“Còn thứ gì chúng ta có thể gọi không nhỉ?” Clodagh run lên vì sung sướng, khi anh ta đã đi khỏi.
“Hiện tại thì không,” Dylan bật cười, bị cuốn vào sự hăm hở của cô. “Nhưng cứ chờ đến khi chúng ta giải quyết xong khoản này đi đã.” “Chúng ta sẽ ăn tráng miệng và pho mát chứ?”
“Dĩ nhiên. Cà phê kiểu Ireland không?”
“Và vang tráng miệng. Và bánh kem nhỏ.”
“Cà phê kiểu Pháp?”
“Mais Oui”[Tất nhiên! - Tiếng Pháp trong nguyên bản]! Thậm chí em còn có thể hút một điếu xì gà nữa.” “Thế mới là cô gái của anh chứ.”
Đến lúc họ đã ăn được vài món, Clodagh bắt đầu lâng lâng vì đồ ăn và thức uống, nhưng vẫn lợn cợn vì không thể nào thoải mái được. Rồi cô nhận ra vấn đề là gì.
“Đúng là lâu lắm rồi em mới có một bữa ăn tối không bị đứt đoạn thành ra em không thể nào từ bỏ được cái thói ấy,” cô nói. “Em chỉ chăm chăm muốn nhảy phắt dậy và cắt nhỏ đồ ăn của những người khác thay cho họ... Thấy anh chàng đằng kia không?” - cô chỉ một kiểu trai-New- York-thời-thượng đang nghịch nghịch thức ăn của mình - “Em chỉ muốn cắm mẩu thịt bò filet mignon của anh ta lên một cái dĩa và dỗ, ‘Há to miệng cho chim chim vào nào!’ Thực ra, em nghĩ là em sẽ làm thật.”
Dylan vừa giật mình vừa thích thú khi Clodagh giả vờ đứng bật dậy. Rồi cô dừng lại, vặn vẹo và xoay người lo lắng.
“Tại sao...? Tại sao em lại bị dính vào ghế thế này?” Cô thở một bàn tay xuống để điều tra. “Dưới mông em cổ một mảng gì ấy nhơn nhớt màu đen dính vào. Có khi là nhựa đường cũng nên. Chết tiệt, lại là cái váy mới đẹp đẽ của em nữa chứ. Sao lại thế được nhỉ?” Cô ngập ngừng đưa đầu ngón tay lên mũi, hít hít, rồi cưòi phá lên. “Hóa ra là mứt mâm xối. Em cá là do Molly, ranh con láo toét. Con bé thật tai quái, phải không?”
“Nó đúng là sinh động.” Bản thân Dylan cũng không hoàn toàn tỉnh táo nữa.
“Anh có nghĩ là các con vẫn ổn chứ?” Clodagh hỏi, bỗng nhiên thấy bồn chồn.
“Tất nhiên rồi! Với lại Ashling và Ted có số di động mà. Họ sẽ gọi ngay nếu thay có bất kỳ chuyện gì không ổn.”
“Như thế nào cơ? Chuyện gì có thể không ổn nhỉ?”
“Không gì hết.”
“Đưa di động của anh đây để em gọi nhanh xem thế nào.”
Ánh mắt của Dylan van vỉ cô. “Em không thể để mặc đấy lấy một buổi tối được à? Chúng ta mới chỉ vừa đi được một tiếng đồng hồ.” “Anh nói đúng,” Clodagh đồng ý. “Em thật là lố bịch.”
Cô hướng sự chú ý của minh trở lại với món trai hầm.
“Không, em không thể nào chịu nổi nữa,” cỏ bùng lên. “Đưa điện thoại cho em.”
Dylan đưa nó cho cô với một tiếng thở dài.
“A lô, Ted, là Clodagh đây, tôi chỉ kiểm tra xem mọi chuyện có ổn không ấy mà.”
“Chúng tôi vui nổ trời luôn,” Ted nói dối, trong khi Ashling bịt tay cô lên những cái miệng há hốc của Craig và Molly.
“Vậy, tôi nói chuyện với chúng một lát được khống?”
“Chúng đang, ừm, bận. Đang chơi. Vâng, đúng rồi, đang chơi với Ashling.”
“À. Chậc, thế thì gặp mọi người sau vậy.”
“Bực mình thật đấy,” Clodagh vừa rầu rĩ, vừa gập điện thoại lại. “Chúng làm em phát điên suốt cả tuần, em không thể chờ đến lúc thoát khỏi chúng dù chỉ năm phút, vậy mà khi ra ngoài vào buổi tối như thế này, em lại lo lắng về chúng!”
“Chúng ta có thể về nhà nếu em muốn,” Dylan nói giọng sin sít. “Rồi ăn khoai tây chiên bằng lò vi sóng và một chuỗi những đòi hỏi không bao giờ dứt.”
“Một khi anh đã nói thế... Em xin lỗi, Dylan. Thực ra thì em đang vui mà. Rất vui ấy chứ.”
***
Khó có thể nói như vậy về Ashling và Ted. Phải mất không biết bao nhiêu lâu Craig và Molly mới thôi khóc sau khi bố mẹ chúng rời khỏi nhà. Cuối cùng chúng cũng nín dần - nhưng chỉ là sau khi chúng đã trưng dụng chiếc tivi để xem Nàng Tiên cả nhỏ và Ted phải bỏ xem chương trình Những ngôi sao trong mắt họ.
“Mà hôm nay còn là đêm của các nhân vật nổi tiếng chứ,” anh chàng cay đắng than thở.
Để giết thời gian Ted lục lọi bộ sưu tập đĩa CD và đĩa hát khổng lồ của Dylan với sự ngưỡng mộ lẫn ghen tị, không khỏi thốt lên khi anh ta tìm thấy một cái đĩa cực kỳ hiếm. “Nhìn xem này. Catch a Fire của Bob Marley - với vỏ đĩa nguyên bản nhé. Làm thế nào anh ta lại có được nhỉ, đồ con hoang số đỏ này?”
Ashling chẳng thấy có gì đáng bận tâm. Đàn ông và những bộ sưu tập âm nhạc của họ. Phelim trước kia cũng giống hệt như vậy.
“Khốn kiếp thật!” Ted thốt lên. “Hai album đầu tiên của Burning Spear trên Studio One! Tớ tưởng người ta chỉ có thể mua được chúng ở Jamaica.”
“Dylan và Clodagh tới Jamaica trong tuần trăng mật,” Ashling nói lạnh tanh.
“Có người đỏ thật.” Anh chàng chất chứa cả một trời thèm khát vào trong bốn từ đó. “...Trọn bộ Billie Holiday do Verve thu âm,” giọng Ted như thể sắp nôn. “Anh ta kiếm ở đâu được nhỉ? Tớ đã lùng kiếm nó suốt mấy năm nay... Tool nữa này,” Ted nói thêm.
“Aha!” Anh chàng đắc chí vồ ngay lấy thư gì đó. “Đây mới đúng là bộ xương trong tủ chạn["Skeleton in the cupboard" - Thành ngữ trong tiếng Anh, chỉ điều gì đó xấu xa, ô nhục cần che giấu.]! Quý ngài Sành-điệu-hơn-ta làm gì với một album Simply Red thế này? Danh tiếng của anh ta thế là đi tong rồi.”
“Xin lỗi phải làm cậu thất vọng, nhưng đó là đĩa của Clodagh.”
“Clodagh thích Simply Red?” Mặt Ted nghệt ra.
“Dù thế nào đi nữa thì cô ấy đã từng thích.”
“‘Đã từng’ thì được.” Ted lả ngưòi vì nhẹ nhõm. Anh ta nghĩ Clodagh là một nữ thần, nhưng nếu cô là một fan của Mick Hucknall thì anh ta có thể phải xem xét lại. Chắc chắn là không nữ thần nào lại có thể có một sự suy đồi về thị hiếu không thể nào bào chữa nổi như thế.
Ngay khi Nàng Tiên cả nhỏ kết thúc, Craig và Molly lại kêu gào ầm ĩ đòi được vui chơi. Nhưng khi Ted thử màn trình diễn cú của minh ra với chúng, Molly đuổi anh ta về nhà ngay lập tức còn Craig thì bắt đầu khóc. Ted thấy cay mũi khủng khiếp, nhất là khi trò trốn rồi hiện ra sau một cái túi giấy của Ashling lại khiến chúng cưòi sằng sặc.
“Bọn oắt con,” anh ta làm bầm. “Hàng đống ngưòi sẵn sàng mất cánh tay phải để được có cơ hội này.”
“Chúng vẫn là trẻ con mà.”
Craig bắt đầu kéo Ashling, đòi uống 7-Up. Khi không được phục vụ ngay lập tức, nước mắt lại bắt đầu chảy.
“Đồ ranh con hư đốn.” Ted gay gắt.
“Không, nó không thế.”
“Đúng, nó thế đấy. Giá kể mà sống ở Bangladesh xem, nó sẽ phải làm việc mười tám tiếng mỗi ngày trong một xí nghiệp tồi tệ, cậu biết đấy... Khi đó nó sẽ có cái gì đó để mà khóc lóc,” Ted nói thêm, với vẻ độc địa.
Một buổi tối dài dằng dặc. Ashling và Ted phải cung cấp không ngừng nghỉ những trò cưòi, kể chuyện, kẹo, cù nhột, đồ uống, ném xe tải đồ chơi, đá bóng bằng búp bê Barbie và cái trò ưa thích xưa cũ đó, Giấu Bàn Tay Trên Ống Tay Áo.
“Tay của bé Molly đâu mất rồi?” Ted uể oải hỏi, trong khi Molly khoái chí giấu bàn tay của con bé lên ống tay áo đến cả triệu lần. “Ôi, trời ơi,” anh ta nói giọng đều đều. “Molly bị mất tay rồi. Ai đó lấy mất rồi.” Rồi khi Molly đắc thắng thò bàn ray của mình ra trước mặt công chúng, Ted lại rầu rĩ nói, “Ôi ngạc nhiên chưa này! Tay lại đây rồi? Tay của bé Molly đâu mất rồi...?”
Khi đến giờ đi ngủ, việc đưa chúng lên giưòng và ở yên đó thật chẳng khác gì cố đóng thạch vào tường.
“Nếu cháu không chịu đi ngủ, ông ba bị sẽ đến bắt đi đấy,” Ted dọa.
“Không có ông ba bị,” Craig quả quyết nói. “Mẹ bảo thế.”
Ted ngẫm nghĩắ Chắc chắn phải có gì làm nó sợ chứ? “Được rồi, nếu cháu không chịu đi ngủ, Mick Hucknall sẽ đến bắt cháu đi.”
“Đấy là cái gì?”
“Chú sẽ cho cháu thấy.” Ted lao vụt xuống dưới nhà, chộp lấy cái đĩa CD và quay trở lại. “Đây là Mick Hucknall.”
Ashling, đang ở dưới nhà tận hưỏng một khoảnh khắc yên bình, vụt hốt hoảng ngước lên khi một tiếng gào thét chói tai, khủng khiếp ré lên trong căn phòng phía trên đầu cô. Vài giây sau Ted xuất hiện, trông có vẻ lén lút và tội lỗi.
“Có chuyện gì thế?” cô gặng hỏi.
“Không cò gì.”
“Tớ phải lên xem thế nào.”
Ashling mất mấy phút liền tìm cách làm cho Craig bình tĩnh lại mà không ăn thua.
“Cậu nói gì với nó vậy?” Cô buộc tội Ted, khi quay trở xuống. “Không tài nào dỗ nổi thằng bé.”
***
Dylan và Clodagh về nhà, đắm đuối trong cái kiểu ánh sáng tình yêu làm cho mọi người khác phải cảm thấy mình là người thừa và vô tích sự. Họ lảo đảo bước vào trong nhà, tay Clodagh quàng quanh người Dylan, tay anh bóp chặt lên mông cô (ở bên không bị dính mứt mâm xôi).
Ngay khi Ashling và Ted đã được tống đi khỏi vào trong màn đêm, Clodagh nháy mắt với Dylan, hất đầu lên trên nhà và nói, “Đi nào.” Chính xác là đã bốn tuần kể từ lần gần đây nhất họ làm chuyện đó, nhưng lúc này cô đã bị cuốn vào tâm trạng hào hiệp vì say mềm đến nỗi cô cũng sẽ sẵn sàng có một buổi thết đãi anh ngay cả khi anh chưa đến thời hạn được hưởng.
“Anh sẽ chỉ đi tắt đèn và khóa cửa thôi,” anh nói.
“Nhanh lên nhé,” cô nói với vẻ khêu gợi, yên tâm vì biết chắc rằng anh sẽ không nhanh.
Từ lâu rồi họ đã bỏ qua cái giai đoạn xa xỉ là cởi bỏ quần áo cho nhau. Clodagh đã khỏa thân sẵn dưới tấm chăn lông khi Dylan bước tới giường và chỉ sau một màn chớp nhoáng, trong vòng 30 giây, với tiếng sột soạt của cotton và lycra là anh đã trút bỏ xong quần áo. Clodagh năm ngửa ra, nhắm nghiền mắt lại và chịu trận màn hôn hít trong vài phút; rồi, như mọi khi, Dylan chuyển sang nụ hoa của cô. Khi anh xong khâu đó, thì đến một cuộc vật lộn lặng lẽ, âm thầm. Bởi vì đây là thời điểm mà Dylan thường thích trượt dần xuống cơ thể cô để thực hiện màn yêu băng miệng, nhưng Clodagh không chịu nổi. Trò đó thật là nhàm chán và chỉ tổ cộng thêm vài phút lãng phí vào toàn bộ quy trình. Đêm nay thì cô thắng, khi ngăn được anh đúng điểm chuyển tiếp. Cô chuyển ngay sang màn âu yếm “thằng nhỏ” của anh bằng miệng, thết đãi anh trong khoảng bốn đến năm phút với trò ấy, và sự kết thúc của nó là ám hiệu để anh lên tàu. Với một dịp đặc biệt - sinh nhật hoặc lễ kỷ niệm - Clodagh sẽ ở trên. Nhưng đêm nay không phải là phiên bản xa xỉ đó, chỉ là tư thế truyền thống thông thường. Cô khóa chặt Dylan vào mình bằng khúc ballet uyển chuyển của sự quen thuộc đến khoan khoái. Một khi đã nhập cuộc rồi, thì hóa ra cũng không quá tệ, cô tự nhủ. Chính sự căng thẳng chờ đợi mới là điều khiến cô mệt mỏi. Như mọi khi, Dylan chờ cho cô giả vờ đến xong xuôi trước khi bắt đầu tăng tốc, hối hả như như thể có một cái đồng hồ bấm giờ đang được giữ trên đầu anh. Đã đến lúc chúng ta trang trí lại cân phòng này rồi, Clodagh nghĩ, trong khi anh hỳ hục hét lên lại xuống trong khung cảnh mờ mờ hổn hển và rên rỉ. Có thể giữ lại tấm thảm, nhưng mình muốn sơn các bức tường.
“Ôi, Chúa ơi,” Dylan vừa rên rỉ, vừa nhét tay xuống dưới mông cô và dập mình vào trong mỗi lúc một nhanh hơn. “Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi.”
Như cái máy, Clodagh họa theo bằng một tiếng rên lơ đãng. Cách đó sẽ thúc cho mọi việc diễn ra nhanh hơn. Tường màu tía và màu kem, có lẽ thế. Rồi Dylan cũng đến trong trạng thái đê mê ngây ngất, và đổ gục xuống với một tiếng rên. Khác biệt duy nhất so với bình thường là họ không bị gián đoạn bởi một trong hai đứa con cứ ỉ ôi đòi tham gia cùng.
Mười lăm phút kể từ khi bắt đầu đến khi kết thúc và tất cả thế là xong xuôi cho cả một tháng nữa. Clodagh thở dài với vẻ mãn nguyện, ơn Chúa anh không phải là một trong những người đàn ông cứ nhất quyết đòi làm hài lòng vợ suốt cả đêm. Chắc chắn cô đã phải tự tử từ lâu rồi nếu quả là như vậy.
***
Ted và Ashling lao vun vút qua những con phố tối om om, trên đường đến quán Cigar Room, để kịp xem “just the ten”[Đầy đủ là "Just the ten of us" - Tên một bộ phim truyền hình kiểu sitcom của Mỹ, diễn viên chính là nghệ sĩ hài nổi tiếng Bill Kirchbenbauer.]”. Khi họ xuống khỏi xe đạp, Ted vỗ lòng bàn tay lên trán bằng một cử chỉ trông như đã được tập dượt từ trước.
“Chậc, chết tiệt thật,” anh ta thốt lên, với vẻ bực bội, lạ lùng, không một chút thuyết phục. “Tớ bỏ quên áo khoác ở chỗ Clodagh mất rồi. Trong tuần tớ sẽ lại phải ghé qua lấy vậy.”
***
Trong ngôi nhà tại một góc vắng, trông ra biển của khu Ringsend, Jack và Mai đang hoàn tất nốt màn ân ái làm lành của mình. Trước đó, Mai đã phải ngỡ ngàng khi Jack đến căn hộ của cô và xin lỗi vì đã không chào đón cô ở văn phòng ngày hôm qua một cách nồng nàn đủ cho cô vui lòng. Sau đó anh đưa cô tới nhà mình, tại đây anh mời cô ăn, rót rượu vang ngon lành cho cô, rồi đưa cô lên giường.
Anh ngọt ngào một cách bất ngờ đến nỗi trong khi họ làm tình, cô không hề - như cô vẫn thưòng làm - giả vờ nhìn đồng hồ. Một vài lần gần đây cô thậm chí còn lấy điều khiển từ xa để bật ti vi lên trong lúc họ đang hành sự. Chuyện đó khiến anh phát điên. “Nó còn thú vị hơn là những gì anh đang làm với em,” là lời giải thích của cô, mặc dù không phải như vậy. Nhưng nó làm cho anh thấy hoang mang, và khiến cô giữ được quyền kiểm soát.
Công việc khó khăn, nhớ đấy.
Họ nằm trong cảm giác đê mê sau màn ân ái. “Em thật tuyệt vời,” anh nói bâng quơ.
“Thật sao?” Cô chống khuỷu tay ngồi dậy và ném cho anh một nụ cười khiêu khích và hiểm độc. “Trừ việc em có gu như cứt về đàn ông, đúng không?” Cô chuẩn bị tinh thần đón nhận một sự đáp trả cay độc từ Jack, nhưng anh còn mải bận bịu với việc lùa ngón tay vào mái tóc dài của cô. “Anh ổn chứ?” Cô hỏi, cao giọng vì ngạc nhiên.
“Không thể nào ổn hơn. Sao em lại hỏi thế?”
“Không có gì.”
Mai thấy bối rối khủng khiếp. Tại sao Jack lại không ăn miếng trả miếng nhỉ? Anh vẫn thường xuyên trả miếng to hơn là anh ăn cơ mà.
“Chiều mai anh sẽ về thăm bố mẹ anh” anh nói.
Mai nhướng mắt. “Hay đấy! Thế còn em là cái gì? Gan băm à?”[Chỉ người bị coi thường, không có tầm quan trọng gì. Cách nói này xuất phát từ món "gan băm” rất phô’ biến trong ẩm thực của người Do Thái. Gan băm là món để ăn kèm, không được coi là món chính.]
Đây là một trong những chủ đề cãi vã ưa thích của họ - việc Jack thiếu thời gian dành cho Mai. Nhưng Jack đã cắt ngang cơn bù lu bù loa vừa bùng lên của Mai bằng câu nói, “Em có muốn đến không?”
“Đến đâu?” Cô ngỡ ngàng. “Đến gặp họ á?”
Khi Jack gật đầu thì cô gào lên, “Nhưng em sẽ mặc cái gì mới được chứ? Em sẽ phải về nhà và thay đồ đã.”
“Đừng bận tâm.”
Mai lại vụt liếc anh với ánh mắt bối rối. Chuyện này thật kỳ quặc. Có thể... biết đâu... chẳng lẽ lại là bao công sức giở trò và dắt mũi của cô đã thực sự có hiệu quả? Rằng cuối cùng thì cô cũng đưa được Jack tới nơi mà cô muốn?
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp