Surrender My Love
Chương 47
Nàng tỉnh dậy trước khi được đặt nằm xuống đất, làm nguôi đi nỗi sợ tệ hại nhất của họ. Selig đưa lưỡi dao của anh dọc người nàng để cắt các vòng dây trói buộc nàng, nhưng đó là tất cả những gì anh làm trước khi giật mạnh nàng ngả vào vòng tay anh, xiết chặt nàng với tất cả cảm xúc của anh.
“Tạ ơn chư vị thánh thần, em ổn rồi! Em không sao chứ? Nếu chúng làm em đau, anh sẽ giết chúng lần nữa, từng tên một. Ôi, cưng ơi, anh yêu em quá chừng. Trong đời mình, anh chưa từng sợ như thế bao giờ! À này, nếu em mà dám bỏ đi một mình như vậy lần nữa, anh thề là sẽ xiềng em vào sợi xích lại cho mà xem.”
Phía sau họ, Turgeis hắng giọng. “Có lẽ anh sẽ nghe cô ấy trả lời nếu anh làm cho xong cái việc cởi trói cho cô ấy và tháo cái miếng bịt miệng ấy ra.”
Selig cười phá lên. Cảm giác nhẹ nhõm làm anh choáng váng. Còn Erika thì đang cố nói điều đó qua miếng vải bịt miệng, dường như có chút gì cấp bách trong đó.
Anh cắt hai vòng dây cuối cùng. Đôi tay nàng đang tê cứng, nhưng nàng vẫn cố xoay xở đưa chúng lên để kéo tấm vải che miệng ra, rồi ngay lập tức giật áo xống của mình ra.
“Giúp em với,” nàng thở hào hển, “gỡ chúng ra đi!”
“Gỡ cái gì ra chứ?”
“Váy áo của em ấy! Em lúc nhúc đầy bọ đây này!”
Anh nhận biết sự tình qua cơn kích động của nàng, và với sự giúp đỡ của anh, áo xống của nàng được tuột ra nhanh chưa từng thấy. Và mặc dù anh thấy không hơn hai con bọ trên người nàng, nàng đang đập tay và chà xát khắp mình mẩy nàng. Một cách rất mực dịu dàng, anh phụ nàng một tay, đôi tay anh lướt trên làn da nàng, xoa dịu cơn hoảng hốt của nàng bằng giọng nói điềm đạm của mình khi anh buông ra những lời vô nghĩa để làm nàng dịu lại.
“Tóc của em,” nàng ré lên, và thật tỉ mẩn, anh xem xét từng phân trên mái tóc cho nàng, cho tới khi anh có thể báo cho nàng biết là mấy con bọ đã bị bắt hết rồi.
Nàng xụp xuống dựa vào anh, rồi ôm lấy anh, cảm ơn anh, khóc nức lên, và thốt nhiên anh nhận thức được sự trần trụi của nàng – và họ không ở đó một mình. Anh nhìn về phía Turgeis, nhưng anh chàng khổng lồ đó đâu có ngó ngàng gì đến họ, anh ta ngồi trên đất, lưng đâu về phía họ, điềm tỉnh lần giở áo xống của Erika như Selig đã làm với mái tóc của nàng, kiểm tra từng phân váy áo, cả trong lẫn ngoài, cho tới khi không còn một con bọ nào. Cái cảnh tượng thật chẳng giống ai đó của một anh chàng Viking đáng sợ ngồi đó dứt đám bọ ra khỏi mấy cái váy của một quý cô, làm Selig muốn phá lên cười. Nhưng anh đã không cười. Hôm nay, Turgeis đã có được tình bằng hữu trọn đời của anh.
Chỉ cho tới khi Erika mặc lại trang phục, suy nghĩ mới quay trở lại với việc giải cứu của nàng và đúc kết mà nàng rút ra giải thích cho việc họ tìm ra nàng. “Anh đã rút lại lời thách đấu vì em à?” nàng băn khoăn hỏi Selig.
Anh buồn phiền khi phải thú nhận, “Đáng ra anh đã làm thế nếu anh không phát khùng lên.”
“Anh ấy đã tay không đánh Lãnh Chúa Durwyn đó,”Turgeis đế vào.
“Thế mà chẳng ai được gửi đến để giết em sao?”
“Ngay lập tức Turgei đã đóng hết các cánh cổng để ngăn bất cứ ai chuồn đi.”
Nàng bước đến bên anh chàng khổng lồ và ôm chầm lấy anh. “Tôi có thể luôn trông cậy vào anh, anh bạn ạ.”
“Luôn là thế.”
“Anh sẽ không giận tôi thật lâu đâu phải không, vì cái tội đã bỏ đi mà không có anh theo cùng?”
“Không quá lâu đâu.”
Selig cẩn thận tách họ ra và kéo Erika về phía anh một cách đầy chiếm hữu. Nàng nhướng một bên mày lên nhìn anh.
Với vẻ lãng tránh, anh giải thích, “Chúng ta cần quay về Wyndhurst.”
Turgeis chỉ cười tướng lên, một tiếng cười âm vang thật trầm. Seligh ném cho anh một cái nhìn cáu kỉnh. Nhưng rồi họ cũng quay về Wyndjurst, Selig vẫn khăng khăng bắt Erika cưỡi chung ngựa với anh cho dù có nhiều ngựa dư rải rác đó đây. Lần này nàng chẳng phản đối. Nàng hồ nghi việc mình sẽ cãi lại anh lần nào nữa.
Cả gia đình Selig gặp họ ngay bên trong cổng. Sân trong đã vắng, hay ít nhất là nó đã quay trở về như bình thường kể từ lúc Royce có thể nhận diện đám lâu la còn lại của Durwyn, và cả đám đông bọn chúng đã bị xiềng vào chiếc cột xích tù nhân.
“Vậy ra đó chính là Lãnh chúa Durwyn? Erika hỏi, nhìn về hướng ấy.
“Em biết hắn hả?”
“Hắn thấy anh đứng với Alfred và đã hỏi em anh là ai, nhưng hắn không giới thiệu về mình, và em thì quá buồn bực để ngờ vực về sự quan tâm của hắn.”
Selig cau mày, nhớ lại. “Chúng ta sẽ phải bàn về cái cơn buồn bực của em đã khiến em hành xử quá rồ dại.”
“Ồ, chúng ta sẽ bàn,” nàng hứa hẹn, chỉ có điều nàng dường như chẳng có lấy một chút xíu buồn bực với lời nhắc nhớ đó. “Nhưng làm thế nào anh tìm thấy em, nếu anh không được cho biết nơi để kiếm?”
“Kristen đã đoán ra đó.”
Erika nhìn cô em chồng và mỉm cười. Lần đầu tiên, Kristen cười lại với nàng. Một lời xin lỗi thầm lặng đã được phát ra và đã được chấp nhận. Họ không phải là bạn, nhưng triển vọng giờ đây đã ở đó rằng cuối cùng họ có thể làm bạn với nhau.
Và rồi Selig làm cả nhà ngạc nhiên khi phát biểu, “Bọn này đến đây trước hết là để đảm bảo với mọi người là Erika bình yên vô sự, nhưng tôi sẽ đưa cô ấy về nhà bây giờ. Sẽ mất nhiều thời gian để tôi hồi phục sau khi suýt đánh mất cô ấy. Chừng nào tôi lấy lại phong độ, tôi sẽ không để cô ấy thoát khỏi tầm mắt mình, và mọi người sẽ không gặp tụi này lâu à nha. Quả thực là vì tôi cần phải lấy lại sức từ cái ngày khổ sở này, tôi e là chí ít là một tuần lễ tôi mới rời khỏi phòng ngủ của mình.”
Vì anh đang nham nhở cười cợt một cách kỳ quặc khi anh nói điều đó, Erika đỏ bừng lên vì cáu tiết. Garrick và Royce vui vẻ cười to. Brenna chòng ghẹo, “Có lẽ mẹ nên đến với con để chắc là con được chăm sóc phải cách trong khi con dưỡng sức.”
“Đừng thế chứ mẹ, nếu mẹ muốn con tỉnh táo,”
Có thêm vài câu giỡn chơi làm hai má Erika thậm chí còn nóng hơn, nhưng rồi họ cũng quay về với ngôi nhà yên tĩnh và an bình của họ. Chỉ có điều là nó chẳng hề yên tỉnh khi họ bước vào sảnh với Turgeis, và Golda ngay lập tức bắt đầu nhắm vào anh.
“Lại bám bẩn rồi, và lần này lại là máu cơ chứ,” Golda khinh miệt. “Có thể nào anh cố giữ cho sạch sẽ được không hả anh chàng Viking? Hay là anh làm điều đó chỉ cốt để chọc tức tôi thôi hả?
Như thường lệ, Turgeis không nói lấy một lời, nhưng lần này anh không bỏ qua cho Golda. Còn lâu mới thế. Anh cúi về phía cô, nhấc bổng cô lên vai mình, và cứ bình thường như thể lúc này anh không có một người phụ nữ đang thét lác, đấm thùm thụp vào lưng anh, anh leo lên cầu thang về phòng mình.
“Anh có nên làm điều gì đó về chuyện này không?” Selig hỏi Erika.
Erika ngậm cái miệng đang há ra của mình lại. Cái vẻ nghiêm túc của anh làm nàng phát cười. “Không, em nghĩ tốt nhất là đừng có xen vào. Em không biết anh ấy định làm gì với cô ta, mặc dầu vậy, em chắc một điều là anh ấy sẽ không làm cô ta đau.”
Selig nhăn nhở. “À ra thế. Vậy ra đó là cái cách chuyện phải thế.”
“Em không có nói vậy à nha.”
“Em chẳng phải nói vậy làm gì,” anh trả lời, “ và anh sẽ không lấy làm phật ý nếu em muốn vác anh đi như thế.”
Một tiếng cười khúc khích buột ra khỏi miệng nàng trước khi nàng ngừng lại, dầu vậy nụ cười vẫn còn đọng trong mắt nàng. “Nếu em mà có sự ham muốn thôi thúc đó, em sẽ nhớ là em đã có sự cho phép của anh.”
Anh thở dài với vẻ thất vọng đầy kịch tính. “Vậy là anh cho là mình sẽ phải làm điều đó ngay bây giờ.”
Anh cúi xuống và khi đứng lên, nàng đã nằm chắc chắn trên vai anh. Nàng không thét lác hay đánh đấm khi anh bắt đầu bước lên cầu thang với nàng, nàng chỉ đơn giản nói, “Không nhất thiết phải thế này đâu.”
Bàn tay anh dịu dàng mơn trớn mông nàng. “Nhưng mà anh thích thế.”
Erika cũng thích thế, sự thể là vậy, thế nên nàng chẳng nói thêm về nó nữa. Có một điều gì đó rất là ... lãng mạn… về việc được mang vào phòng ngủ, ngay cả khi đó là nằm trên vai chồng nàng chứ không phải là được ấp ủ trong đôi tay anh. Khi họ đi ngang qua phòng ngủ của Turgeis, họ nghe tiếng cười, của cả đàn ông và phụ nữ. Erika chẳng bình luận tiếng nào, nhưng nàng cười một mình, vì quá mừng cho bạn của mình.
Trong phòng ngủ của họ, khi Selig đặt nàng đứng xuống, ngay lập tức anh thể hiện điều anh tính làm trong đầu. Ý định của riêng nàng bị lãng quên trong chốc lát khi nàng nhấm nháp mùi vị và cảm giác anh đang áp vào dọc người nàng, và nàng toàn tâm toàn ý đáp trả lại nụ hôn của anh. Nhưng khi anh với tới nhấc váy nàng lên, nàng đặt một bàn tay lên tay anh để ngăn anh lại.
Một bên của đôi lông mày sậm màu của anh nhướng lên thắc mắc, nhưng nàng đột nhiên ngượng ngùng khi bắt đầu. Nàng phải nói chuyện về niềm tin sai lạc của anh với anh và cố gắng, bằng cách nào đó, thuyết phục anh rằng anh đã lầm lẫn. Nhưng việc nàng quan tâm nhất là điều nàng chắc chắn đã nghe anh nói sau khi anh kéo nàng ra khỏi cái hầm đó. Nàng không tin anh đã nói điều ấy. Lúc đó nàng đã quá điên khùng vì những con bọ khốn kiếp và đã không chú ý. Nhưng một câu hỏi duy nhất sẽ làm sáng tỏ vấn đề cho nàng.
Nàng đưa ra câu hỏi ấy. “Hôm nay, có phải anh đã - nói anh yêu em không?”
“Anh á hả? Anh chẳng nhớ nữa.”
“Vậy có thể là em đã lầm.”
Ngón tay anh lướt dọc má nàng. “Có thể em đang nhử để nghe nó lần nữa.”
Có một chút không tự nhiên ở đó. “Nếu không phải thật là vậy, thì em chắc chắn là không muốn nghe nó.”
“Và nếu đúng là vậy thì sao nào?”
“Nếu anh cứ tiếp tục trêu ghẹo em về chuyện này,” nàng càu nhàu, “sẽ chẳng thành vấn đề là có phải thật vậy hay không, em sẽ-“
“Quẳng thêm muối vào anh chứ gì?”
Nàng phá lên cười. Anh chàng này thật là quá quắt, thậm chí không thể nghiêm túc về vấn đề hết sức quan trọng đối với nàng. Nàng không nhận thấy vẻ bất động của Selig, mặc dầu vậy, anh đang nghe nàng cười, nhưng nàng thấy anh cau mày bối rối, điều này làm ngưng ngay sự thích thú của nàng.
“Chuyện gì vậy anh?”
“Nó không giống như vậy, tiếng cười của em ấy. Nó không giống như anh nhớ về nó. Để anh nghe em cười lần nữa nào.”
Nàng chợt hiểu. Rốt cuộc thì họ sẽ nói chuyện về điều đầu tiên khác, cho dù nàng có muốn hay không. “Em không thể cười tùy thích được, nhưng-“
Đột nhiên anh nắm lấy đôi vai nàng. “Làm ơn đi mà Erika, em không hiểu đâu.”
“Em hiểu mà. Nó không giống bởi vì anh chưa từng nghe em cười trước đây. Đó là do cơn sốt của anh, Selig, nó làm anh tưởng tượng ra tiếng cười. Em đã không ở đó khi anh bị quất roi. Em định ngưng nó lại, nhưng em đã bị gọi đi. Anh hãy hỏi Turgeis mà xem.”
Nàng nhìn thấy ánh nhìn đau khổ của anh trước khi anh khụy xuống gối và vòng đôi tay quanh chân nàng. Anh rên lên khi vùi mặt vào bụng nàng, và âm thanh ấy giằng xé tim nàng.
“Không, đứng lên nào,” nàng van vỉ anh. “Anh không phải trách mình vì điều mà cơn sốt đã làm anh tin.”
“Sao em không nói cho anh biết?”
“Em không hề biết điều anh nghĩ. Em gái anh chỉ mới bảo em cho em biết ngày hôm qua.”
“Nhưng làm sao em có thể tha thứ cho anh vì những gì anh đã cố làm với em?”
Nàng phải cười vì điều nay. “Đã cố à, Selig. Thực ra anh chưa bao giờ cố trả mối thù của anh cả. Đơn giản là anh không thể làm tổn thương em.”
“Anh đã xích em lại!”
“Cảm giác tội lỗi của em đã cho phép anh làm điều đó, nếu không, chắc chắn là em đã chống đối dữ dội hơn thế rồi.”
“Anh đã cố xỉ nhục em.”
“À phải, anh đã cố và vì điều này, em sẽ bắt anh phải sửa sai.
“Bất cứ điều gì. Chỉ cần em cho anh biết.”
“Không đâu, anh sẽ nói cho em. Anh có yêu em không?”
“Quá nhiều đến nỗi nó làm anh phát hoảng.”
Hơi thở nàng nghẹn lại trong cổ, những lời nói ấy làm nàng quá đỗi sung sướng. Và vì anh không đứng dậy, cương quyết đắm mình trong tội lỗi của bản thân, nàng liền quỳ xuống, ôm lấy khuôn mặt anh trong đôi tay nàng.
“Anh là người đàn ông dịu dàng nhất mà em từng biết. Anh muốn ghét em, nhưng anh không thể. Anh muốn làm tổn thương em, nhưng anh không thể. Đáng lẽ ra em phải cảm thấy tiếc cho anh vì bản chất con người anh đã hạ gục anh, nhưng thay vào đó, em phải cảm thấy vui mừng vì điều đó đã cho em một người đàn ông thật xuất chúng để em yêu. Và em thực sự yêu anh, Selig. Vì thế xin đừng hỏi em tha thứ cho anh lần nữa. Đó chính là em, người phải cầu xin sự tha thứ của anh.”
Thốt nhiên anh cười toe toét, và rồi trong lúc cười, anh ôm chặt nàng cho tới khi nàng la lên để thở. “Chúng mình sẽ làm nên một cặp đẹp đôi, em và anh, với quá nhiều điều hối tiếc. Và dẫu thế, giây phút này anh quá hạnh phúc để cảm thấy phải hối tiếc. Giờ đây em có nghĩ mình có thể bắt đầu lại một lần nữa không?”
Cái gật đầu của nàng mang thêm tiếng cười đến cho anh, và lần này thì nó lây lan. Nếu Erika không lầm, và nàng chắc chắn là mình không lầm, nàng sẽ có nhiều tiếng cười trong đời nàng từ giờ trở đi – và nhiều tình yêu hơn bao giờ nàng từng có thể đếm được.