Sáng sớm, Lâm Tâm Nguyệt chưa mở mắt cũng cảm nhận được eo mình mỏi nhừ, đồng hồ sinh lí nhắc nhở lại không thể ngồi dậy được. Mở mắt rời khỏi ôm ấp của Cổ Trạch Sâm, ngồi dậy xoa xoa hai mí mắt đáng sáp lại với nhau, cúi đầu liếc qua người đàn ông nào đó đem cô giày vò cả đêm bây giờ đang cười thỏa mãn ngủ say, nghĩ tới bản thân phải lê xác mệt mỏi đi làm điểm tâm sáng cho anh ta, Lâm Tâm Nguyệt u buồn ngửa đầu 45 độ nhìn trần nhà. Quả nhiên, ‘vợ hiền mẹ tốt’ khó làm.
Lâm Tâm Nguyệt cảm khái xong, bên eo mọc thêm một đôi tay, trực tiếp đem cô ôm lại vào lòng, Lâm Tâm Nguyệt vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt mang đầy ý cười của Cổ Trạch Sâm.
Cổ Trạch Sâm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Tâm Nguyệt, đáy mắt hiện lên yêu thương, bàn tay trên eo Lâm Tâm Nguyệt nhẹ nhàng xoa xoa giúp cô. Nhớ lại đem qua giày vò cô một đêm, trong lòng càng thêm xấu hổ, xít lại gần bên tai Lâm Tâm Nguyệt: “Thời gian còn sớm, mau về ngủ thêm chút nữa đi. Hôm nay không cần làm điểm tâm sáng, lát nữa chúng ta đi ra ngoài mua ăn.”
“Ừ, do anh nói nha.” Lâm Tâm Nguyệt tự biết cơ thể mình mệt muốn chết, cũng chẳng muốn tự mình chuốt khổ vào thân, ngáp một cái, khôi phục lại dáng vẻ ngây thơ mờ mịt, chui vào trong lòng Cổ Trạch Sâm tìm vị trí thoải mái, cọ cọ, nhắm mắt lại, vô ý thức lẩm bẩm.
Nhìn cô gái dịu ngoan như con mèo con ở trong ngực mình, tay Cổ Trạch Sâm nhẹ nhàng vuốt ve bụng Lâm Tâm Nguyệt, hạnh phúc không ngừng dâng tràn trong tròng mắt, yêu thương hôn lên trán Lâm Tâm Nguyệt, ôm chặt cô gái trong ngực mình, lần nữa thỏa mãn chìm vào trong mộng đẹp.
Khi bọn Lâm Tâm Nguyệt ngủ đủ ăn no đến tổ pháp chứng, Mã Quốc Anh liền cho bọn họ một tin tức tốt. ‘Người mục kích’ cũng chính là thám tử tư Phùng Thiêm đã thừa nhận mười lăm năm trước, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng đánh nhau với Chó Điên xong liền dẫn Lâm Tâm Nguyệt rời đi, Chó Điên vẫn còn sống, cho nên bọn Cổ Trạch Sâm không phải là người bị tình nghi, nhưng tổ trọng án Tây Cửu Long vẫn không có buông lỏng, bởi vì madam Mã có phát hiện mới.
Mã Quốc ANh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt như dự đoán được mọi chuyện, đặc biệt là thủ đoạn thẩm vấn cao siêu khiến Phùng Thiêm ngoan ngoãn đem mọi chuyện mình khai ra hết, lại còn sợ mình nói sót. Bọn Cao Ngạn Bác lần đầu tiên thấy thủ đoạn thẩm vấn cao siêu của Mã Quốc ANh cũng phải bội phục. Bọn họ rất tán thưởng năng lực của cô, bọn Thẩm Hùng càng sùng bái madma của mình, hận không thể hóa thân thành Vi Tiểu Báo, nói một câu ‘Chúng tôi sùng bái madam như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không dứt, tràn lan không thể thu hồi.’Lâm Tâm Nguyệt biết bạn mình rất lợi hại, nhưng tận mắt nhìn thấy vãn rất kinh ngạc, không hổ là thanh tra cao cấp, vừa rat ay liền không giống người khác.
Khi bọn Lâm Tâm Nguyệt rời khỏi tổ trọng án, ánh mắt Mã Quốc Anh nhìn ba người có rất nhiều thâm ý, khiến Lâm Tâm Nguyệt có chút khó hiểu, nhưng nghĩ lại một chút, Bell sẽ không hại mình, lập tức đem chuyện này ném ra sau ót. Thế nhưng, Lâm Tâm Nguyệt không ngờ, chính mình ném chuyện này đi lại gây nên một chuyện hài hước, khiến con đường ‘theo đuổi vợ’ của Dương Dật Thăng có rất nhiều hiểu lầm ‘xinh đẹp’, do đó làm hành trình ‘theo đuổi vợ’ của anh xa không ngày hẹn.
Bên này, bọn Lâm Tâm Nguyệt được cởi bỏ hiềm nghi, bên nhà họ Lâm lại gà bay chó sủa, nhưng đối tượng lần này đổi thành Lương Vân Nhi. Sáng sớm, ả đem đống quần áo hàng hiệu của mình ra cho người làm giặt, kết quả trắng giặt thành đen, màu sắc rực rỡ thành trắng thuần khiết. Hiện tại, mỗi ngày ả đều phải thay một bộ quần áo mới, may mà nhà ả có nhiều tiền để ả phung phí. Buổi trưa, ả muốn uống hồng trà, kết quả hồng trà biến thành trà đắng, khiến cho ả ăn cái gì cũng thấy đắng, điều này là đương nhiên rồi, đây là trà đắng đặc chế ở quê của người làm ở nhà họ Lâm, cái loại vị giác đắng đến tận tim, buổi tối thức ăn đầy bàn, Lương Vân Nhi muốn ăn lại sợ có chuyện. Vì vậy, bắt mấy người làm nếm thử trước, thấy không có việc gì, ả mới ăn từng ngụm từng ngụm, kết quả, ả phải trực WC suốt buổi tối. Khiến cả người ả trở nên tiều tụy, nguyên nhân rất đơn giản, có những món ăn riêng thì không có gì, nhưng ăn chung sẽ gây ra phản ứng hóa học.
Đương nhiên, Lương đại tiểu thư điêu ngoa âm thầm nuốt giận, khi quần áo của ả bị giặt hỏng liền hùng hổ đi tìm quản gia Lâm tính sổ, kết quả quản gia Lâm của chúng ta nói một câu: “Chúng tôi là người nghèo hẹn, đương nhiên chưa từng giặt loại quần áo cao cấp, hay là Lương tiểu thư tự mình giặt đi, có lẽ sẽ không bị hư.” Lời nói hoàn toàn làm Lương Vân Nhi nghẹn họng, ả coi như gậy ông đập lưng ông, ai kêu ả luôn nói bản thân mình là người thượng lưu, người khác đều là người hạ đẳng. Về phần trà lạnh cơm nước càng thêm tệ, cho nên nói, gừng càng già càng cay, quản gia Lâm đi theo ông nội Lâm nửa đời người làm sao không có chút năng lực. Ông nội Lâm nghe cháu gái cưng của mình bị người ngoài mắng như vậy, không thể nào để Lương Vân Nhi tiếp tục làm trời làm đất, Lâm đại thiếu gia của chúng ta càng không thể nói, nhưng thấy quản gia Lâm dẫn dắt người làm trong nhà chỉnh chết Lương Vân Nhi, chỉnh đến vui vẻ như vậy, ông nội Lâm liền yên bụng.
Vì vậy, ông nội Lâm nhắm một mắt mở một mắt, dưới sự giúp đỡ của Lâm đại thiếu gia, có thể nói mỗi ngày của Lương Vân Nhi có thể nói là ‘hết sức đặc sắc’.
Lâm Đinh Đinh quơ tay múa chân vui vẻ hình dung tình cảnh khốn khổ của Lương Vân Nhi trong mấy ngày nay, bộ dạng giống như chính mắt cô nhìn thấy vậy. Ánh mắt Lương Tiểu Cương hiện lên cưng chiều, nhìn Lâm Đinh Đinh hưng phấn bên cạnh mình, Lâm Đinh Đinh vui vẻ kéo tay Lâm Tâm Nguyệt, vểnh môi lên, làm như sợ người ta không nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô: “Chị, chị biết không Lương Vân Nhi bị chỉnh rất buồn cười, lần này cuối cùng cũng trút hết giận. Để coi ả còn dám làm mưa làm gió ở nhà họ Lâm nữa không.”
“Trước, uống cà phê đi, vừa pha xong.” Cổ Trạch Sâm bưng cà phê từ trong bếp ra, đặt lên bàn, cẩn thận bưng một ly lên đưa cho bà xã mình, dịu dàng căn dặn: “Hơi nóng, em cẩn thận.” sau đó cầm một ly khác ngồi xuống bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, hứng thú nghe kể chuyện về ả tiểu thư điêu ngoa kia.
“Tôi cũng không khách sáo.” Dương Dật Thăng không chờ chủ nhân mở miệng liền tự mình bưng một ly, Cổ Trạch Sâm liếc khinh bỉ nhìn anh một cái, câu cũng biết cái gì gọi là khách sáo à? Mới vừa ăn chực ở nhà anh Bác xong, bây giờ còn nằm ì ở nhà tôi không chịu về, còn dám bảo khách sáo.
Dương Dật Thăng đã sớm quen với ánh mắt khinh bỉ của anh em tốt của mình nên anh chẳng thèm quan tâm, vô cùng bình tĩnh ngồi nhấm nháp cà phê.
“Nói cứ như bản thân em nhìn thấy á.” Lâm Tâm Nguyệt đưa tay nhận cà phê từ Cổ Trạch Sâm, hớp một ngụm, đáy mắt hiện lên ý cười, thầm nghĩ, Lương Vân Nhi này đúng là họa từ miệng mà ra, nói chung người của nhà họ Lâm luôn bao che khuyết điểm, hơn nữa, ả vừa mở miệng liền đắc tội với toàn bộ người nhà họ Lâm, không bị chỉnh trước mới là lạ đó.
“Mặc dù em không có tận mắt nhìn thấy nhưng chuyện như thế này không cần nhìn, chỉ cần nghe cũng đủ vui rồi.” Vẻ mặt Lâm Đinh Đinh rất kích động, uống một ngụm cà phê Lương Tiểu Cương đưa cho, vẻ mặt say mê nhắm mắt lại: “Aiz, con người vui vẻ, uống cà phê cũng rất thơm ngon.”
“Mọi người đã ghét ả như vậy, trực tiếp đuổi ả ra khỏi nhà là được rồi.” Cổ Trạch Sâm đề nghị, mặt dù không có gặp qua vị tiểu thư điêu ngoa kia, nhưng chỉ vì ả từng nói vợ anh là ‘người không ra gì’ đủ để liệt vô sổ đen.
“Em cũng muốn thế, nhưng anh không biết ả ta mặt dày như thế nào đâu, cái đồ chẳng biết nhục. Cư nhiên đi nhờ ông nội ả lôi kéo ông nội bọn em nói chuyện tình cảm, làm ông nội không đuổi ả ra khỏi nhà, ông nội thấy bạn già nhiều năm ăn nói khép nép cầu xin mình như vậy, không còn cách gì khác chính là để con khỉ Lương Vân Nhi ở lại nhà bọn em xưng vương. Nếu không, anh hai cũng chẳng ở bên Mĩ không chịu về. Ông nội thì cả ngày đi ra ngoài chơi. Bây giờ mọi người muốn về ăn bữa cơm gia đình vui vẻ cũng không được. Ghê tởm nhất chính là ả dám nói em là con gái phát dục khô cằn.” Lâm Đinh Đinh càng nói càng bực, bĩu môi hung hăng uống từng ngụm cà phê vô vị, trút giận, tựa như xem đó là Lương Vân Nhi, oán khí sau lưng càng dâng lên nhiều, không còn bộ dáng hưng phấn như khi nãy. Đúng là chỉ cần có liên quan đến vóc người, phụ nữ thường rất hẹp hòi.
“Đinh Đinh, em tức giận làm gì, em muốn gặp ông nội có thể hẹn ông ra ngoài. Ả đàn bà cũng không thể ở lại nhà em cả đời.” Lương Tiểu Cương thấy bạn gái mình không vui, tìm lí do mở miệng an ủi, nhưng mà cậu không bắt được điểm quan trọng, kết quả bị Lâm Đinh Đinh hung hăng liếc một cái, tại sao cô lại có người bạn trai đần như vậy?
Lương Tiểu Cương xấu hổ gãi đầu, không hiểu vì sao Lâm Đinh Đinh tức giận với mình, thừa dịp Lâm Đinh Đinh không chú ý, chắp tay trước ngực cầu cứu nhìn sang Lâm Tâm Nguyệt, nhờ cô an ủi bạn gái giúp mình.
Lương Vân Nhi cản trở cả nhà ăn cơm gia đình là giả, câu cuối cùng mới là quan trọng, đó mới chính là nguyên nhân con bé này tức giận. Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ nhìn cô em gái luôn hấp tấp, tinh quái, một giây trước cùng vui vẻ, giây kế tiếp liền nổi giận, cái tính cách này chỉ có Lương Tiểu Cương mới chịu đựng nổi con bé thôi. Nhìn một người giận, một người dỗ dành, một người muốn đánh, một người chịu đánh… Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu cười, lại liếc nhìn oán khí cuồn cuộn sau lưng em gái mình, rất biết điều buông ly cà phê xuống, cho Lương Tiểu Cương ánh mắt muốn mà chẳng giúp được. Coi nhẹ hình thức đánh là yêu, mắng là thương của hai đứa nó.
“Nhưng chị rất bội phục sức chịu đựng của Lương Vân Nhi, bị chú Lâm chỉnh thê thảm như vậy mà vẫn ở lì trong nhà chúng ta.” Nhưng bội phục hơn chính là bọn người của quản gia Lâm mỗi ngày nghĩ một cách chỉnh người, chậc rất ư là đa dạng, có thời gian nhất định phải tìm quản gia Lâm tham khảo mới được, đáy mắt Lâm Tâm Nguyệt xẹt qua hứng thứ, nụ cười bội phục với người nào đó chỉ có mình cô hiểu rõ, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng biết rõ bản chất của cô, liền trao đổi ánh mắt với nhau, kế đó bình tĩnh uống cà phê, cô nàng này lại tìm được chuyện thú vị rồi, chia buồn cùng người xui xẻo nào đó bị cô chú ý.
“Chị, lúc này không phải lúc bội phục ả. Ông nội bị ả quậy không có được một giấc ngủ ngon, hơn nữa lâu rồi anh hai cũng không có về, không thể bắt anh hai thành người có nhà lại không thể về, ngày ngày phải ngủ ở khách sạn, như vậy rất đáng thương.” Lâm Đinh Đinh rất đáng thương nhìn Lâm Tâm Nguyệt, hi vọng Lâm Tâm Nguyệt có thể nghĩ ra biện pháp, đem ả đàn bà đáng ghét dám nói mình không giống phụ nữ, trước không lồi, sau không vểnh, bản thân ả lại chẳng có gì đặc biệt, cho ả đẹp mặt, để xem ả còn dám nói cô không giống phụ nữ nữa không.
“Nhưng ngày mai chị phải cùng Sâm đi ‘hồi tưởng lại’, thuận tìm tìm xem có chứng cứ gì mới không.” Lâm Tâm Nguyệt bị khó xử, mặc dù cô rất muốn đi gặp con công kiêu ngạo kia, nhưng…
“Chị, chẳng lẽ chị nhẫn tâm để ả làm mưa làm gió trong nhà sao? Nhẫn tâm để ả bắt nạt bọn người quản gia Lâm sao? Nhẫn tâm để ngày mai em về nhà đối mặt với ‘kẻ ác’ sao?” Lâm Đinh Đinh nước mắt lưng tròng, điềm đạm đáng yêu nhìn Lâm Tâm Nguyệt cầu xin, bộ dạng ‘chị không giúp em, em khóc cho chị coi.’
“Tâm Nguyệt, em giúp cô ấy đi, ngày mai anh đi với Sâm được rồi. Em không cần lo lắng, anh sẽ nhìn Sâm thật kĩ, thuận tiện tìm xem có manh mối gì không?” Dương Dật Thăng tiếp nhận ánh mắt ‘nóng bỏng’ của Lương Tiểu Cương, hơn nữa nghĩ rằng Lâm Tâm Nguyệt lo cho bọn họ, lại không muốn thấy dáng vẻ lo trái lo phải của cô, đành khuyên nhủ.
“Nhưng…” Lâm Tâm Nguyệt nhìn em gái mắt rưng rưng, lay lay tay mình làm nũng, lập tức học theo, nghiêng người nhìn sang Cổ Trạch Sâm dò hỏi.
Cổ Trạch Sâm hiểu ý gật đầu, dịu dàng cười nói: “Lúc về anh sẽ mua tàu hủ và bánh củ cải cho em.”Vốn dĩ Cổ Trạch Sâm muốn đi chung nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của bà xã, không thể làm gì khác chính là buông vũ khí đầu hàng, nhận mệnh là người giao hàng cho bà xã, anh tin bà xã anh sẽ không chịu thiệt. Mắt Cổ Trạch Sâm hiện lên vẻ trêu tức, huống chi có thể thưởng thức bộ dạng đờ đẫn của mọi người, anh rất thỏa mãn, quả nhiên anh là người hiểu bà xã mình nhất.
Lâm Tâm Nguyệt cũng hài lòng thu hồi bộ dạng của chính mình, cảm thấy mỹ mãn nói: “Vậy ngày mai em và Đinh Đinh về nhà một chuyến.”
…
Bọn Dương Dật Thăng nghe xong đoạn đối thoại quỷ dị của Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt, cùng với bầu không khí chỉ có anh hiểu em của bọn họ, ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, ngoại trừ không biết nói gì vẫn là câm nín.
Dương Dật Thăng nhắm mắt, đưa tay ôm trán, đột nhiên anh phát hiện hình như mình không ở chung một hành tinh với hai người bạn này, không nhịn được gào thét trong lòng.
Té ra, Tâm Nguyệt do dự nửa ngày là vì lo lắng không ăn được tàu hủ và bánh củ cải. Cái con bé này yêu thích món ngọt nghiêm trọng biết bao, còn anh nữa, Sâm làm ơn đừng dung túng bà xã anh như vậy, có phải anh cố tình muốn xem bọn tôi làm trò cười không?
Còn đôi tình nhân nhỏ Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu Cương cùng nói một câu: Chị và anh rể / chị Tâm Nguyệt và anh Sâm quả nhiên là trời sinh một cặp!
Lâm Tâm Nguyệt nhìn ra cửa sổ, đêm nay ánh trăng rất đẹp.
Ngày mới vừa bắt đầu, Lâm Đinh Đinh liền gõ cửa, cô nàng không chờ kịp muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người đàn bà đáng ghét kia, hấp tấp kéo Lâm Tâm Nguyệt rời đi, hoàn toàn không chú ý đến nụ cười sáng lạn của anh rể, Lâm Đinh Đinh nên thấy may mắn vì mình là em gái Lâm Tâm Nguyệt, bằng không bác sĩ Cổ của chúng ta nhất định không buông tha cho kẻ mới sáng sớm đã tới bắt cóc bà xã của mình đâu. Đáng thương cho Lương Tiểu Cương, trở thành con dê béo chịu chết thay giùm bạn gái, mượn một câu rất hay của bác sĩ Cổ chính là: Ai kêu Đinh Đinh là bạn gái của cậu, làm bạn trai phải chịu tội thay là chuyện hiểu nhiên’. Cho nên, bạn học Lương, tự cầu nhiều phúc đi.
Hai chị em Lâm Tâm Nguyệt về nhà, chưa kịp làm nũng với quản gia Lâm, Lương Vân Nhi đã xuất hiện, nhiệt tình mời các cô vào phòng khách, lại ân cần hỏi thăm, trò chuyện trên trời dưới đất, người không biết còn tưởng ả mới là chủ nhân của căn nhà này, đương nhiên đa số đều là Lương Vân Nhi nói, Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh không hề nói một câu.
Lâm Tâm Nguyệt giữ vững nụ cười lịch sự, nhìn Lương Vân Nhi tự biên tự diễn, thật ra nếu nói theo lương tâm thì Lương Vân Nhi rất xinh đẹp, đáng tiếc tính tình quá gian xảo, huống chi dã tâm của ả quá rõ ràng, quan trọng nhất là anh hai không thích ả, giống như ông nội từng nói, nhà họ Lâm không nghèo túng đến nỗi đi kết thân để duy trì sự nghiệp, để Lương Vân Nhi ở lại đây, hoàn toàn là vì tình nghĩa giữa ông nội với ông của cô ả. Thế nhưng, nếu ả làm ra chuyện không thể tha thứ, cô tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng đâu, đáy mắt Lâm Tâm Nguyệt âm u xuống.
Lâm Đinh Đinh nhìn vẻ mặt giả dối của Lương Vân Nhi, cô không có khẩu vị gì nữa, nhưng cô không quên thân phận mình là tiểu thư của nhà họ Lâm, hiểu rõ lễ nghĩa phép tắc, mặt vẫn duy trì biểu tình ung dung, nhưng trong lòng lại cực kì hi vọng chị mình nhanh nhanh ‘dạy dỗ’ người đàn bà này.
Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên sô pha, liếc nhìn bộ quần áo mới của Lương Vân Nhi, cười tủm tỉm, xem ra trò đùa của chú Lâm chưa có chấm dứt. Mỗi ngày, ả vẫn còn thay một bộ đồ mới, thật ra Lâm Tâm Nguyệt hiểu lầm quản gia Lâm, quản gia Lâm đã sớm ra lệnh dừng lại, chỉ là Lương đại tiểu thư sợ bị chỉnh, không dám để người giúp việc đụng vào quần áo của mình, bản thân ả ta không biết giặt đồ, nên đành mỗi ngày thay một bộ.
“Cô chủ, mời uống nước.” Quản gia Lâm nhận nước do người làm đưa lên, đặt trước mặt Lâm Tâm Nguyệt, nở nụ cười thật tình với các cô, nhưng khi nhìn Lương Vân Nhi nụ cười của ông không đạt tới đáy mắt, có thể thấy Lương Vân Nhi khiến người ta ghét biết bao nhiêu, ngay cả người dễ gần như quản gia Lâm cũng ghét cô ả.
“Sao lại là nước trong? Nhà không có trà à?” Lâm Tâm Nguyệt nhìn ly nước trong, đáy mắt lóe sáng, miệng nhếch lên, nhưng rất nhanh liền thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: “Chú Lâm, con gái lấy chồng chính là khách, tại sao lại đem nước trong lên đãi khách? Thật là không có lễ phép, mau đổi lại bình trà để tiếp Lương tiểu thư.”
Ý của Lâm Tâm Nguyệt rất rõ ràng, mặc kệ Lương Vân Nhi có giả bộ giống như thế nào, ả cũng chỉ là khách, không phải người nhà họ Lâm, Lương Vân Nhi tức giận bập bẹ, nhưng lại không phản bác lại được, vì ả đúng là người ngoài.
“Thật xin lỗi, cô chủ, là do chú Lâm quá sơ sót.” Quản gia Lâm không hổ danh là người nhìn Lâm Tâm Nguyệt lớn lên, rất nhanh liền hiểu rõ ý của Lâm Tâm Nguyệt, lập tức phối hợp nhận sai, lại cố tình làm ra vẻ sầu khổ: “Nhưng Lương tiểu thư không uống hồng trà được, lão lại không tìm được món hợp miệng của Lương tiểu thư.”
Đúng là người từng trải, mắng người không hề dùng từ thô tục, Lương Vân Nhi tự cho mình có thân phận cao quý, hiện tại nói cho ả biết, thân phận của ả cũng giống như mọi người, đều cũng phải uống nước trong mà thôi, quá tuyệt!
Vốn dĩ Lương Vân Nhi không uống trà là sợ trà đắng, nên không dám nói muốn uống hồng trà, ngay cả nước uống có màu khác ả cũng sợ, cho nên mỗi ngày đều uống nước đun sôi, không ngờ lại bị quản gia Lâm chơi xỏ.
Lâm Tâm Nguyệt cho quản gia Lâm một ánh mắt tán thưởng, Lâm Đinh Đinh thì khỏi cần nói tới, hai mắt cô bé lòe sáng đầy sùng bái nhìn quản gia Lâm, đáng tiếc lại có người không muốn nghe nói như vậy.
Quả nhiên, Lương Vân Nhi nghe quản gia Lâm nói vậy, mặt mũi liền vặn vẹo, trong đáy mắt hừng hực lửa, đôi mắt nhìn về quản gia Lâm như muốn phun lửa, thế nhưng lại không dám làm gì quản gia Lâm, đành ôm mộng xuân thu, chờ khi ả làm nữ chủ nhân của nhà họ Lâm, nhất đinh đem ông già này đuổi về quê.
Lâm Tâm Nguyệt vừa lòng nhìn bộ dạng tức mà không thể nói của Lương Vân Nhi, nhưng trò chơi chỉ mới bắt đầu, Lương đại tiểu thư, tôi chờ cô. Nở nụ cười tao nhã, tiếp tục chuyển đề tài: “Vậy thật xấu hổ, Lương tiểu thư, may mắn hôm nay tôi có đem cà phê ngon tới, anh hai rất thích loại cà phê Lam Sơn này.” Lâm Tâm Nguyệt lấy hộp cà phê trong túi xách ra, mùi thơm của cà phên nhàn nhạt bay trong không khí, cộng thêm giọng nói ấm áp của Lâm Tâm Nguyệt dụ dỗ, Lương Vân Nhi cũng dần rục rịch…
Lâm Nhã Nguyệt thích nhất loại cà phê này, ý nghĩ này khiến Lương Vân Nhi quên đi chuyện buồn bữa vừa nãy. Nhìn chằm chằm vào hộp cà phê trên tay Lâm Tâm Nguyệt, ước gì chiếm nó thành của mình, nếu như có thể biết được cái này, ả có thể đem nó lấy lòng Lâm Nhã Nguyệt, thế thì anh ta sẽ biết cô thích anh biết bao nhiêu.
Xem ra, ở phương diện nào đó, Lương Vân Nhi còn rất đơn thuần: “Lương tiểu thư, hay là chúng ta nếm thử cà phê này nhé.”
“Được, đương nhiên là được.” Lương Vân Nhi sảng khoái đáp ứng, nhưng sau khi đồng ý lại thấp thỏm lo lắng.
“Chú Lâm, phiền chú đi pha cà phê giúp con, nhớ kỹ, làm một ly giống anh hai thường uống cho Lương tiểu thư, cứ làm từ từ, đừng có làm sai nha.” Lâm Nhã Nguyệt thích nhất là uống cà phê đen, Lâm Tâm Nguyệt ưu nhã cầm hộp cà phê đưa cho quản gia Lâm, cẩn thận dặn dò.
“Tôi đã hiểu, không quấy rầy các cô và Lương tiểu thư nói chuyện nữa, tôi đi pha cà phê ngay đây.” Quan gia Lâm và Lâm Tâm Nguyệt nhanh chóng trao đổi qua ánh mắt, sau đó đi pha cà phê.
Lương Vân Nhi cảm thấy khí thế của Lâm Tâm Nguyệt rất bức người, động tác lại vô cùng tao nhã, ánh mắt lại giống như nhìn thấu lòng dạ của ả, cho nên ả không dám tùy tiện nói chuyện với Lâm Tâm Nguyệt, cầm ly nước lên uống, thầm an ủi mình, may mà cô ta đã lấy chồng, ả có gả vào cũng chẳng sợ đụng mặt cô ta, cùng lắm thì sau khi ả và Lâm Nhã Nguyệt kết hôn sẽ về Mĩ sống, không cần gặp những đứa em chồng đáng ghét này nữa. (N: Con này bệnh nặng rồi.)
Nếu Lâm Tâm Nguyệt biết được suy nghĩ này của ả, nhất đinh cho rằng ả là nhân vật trong tiểu thuyết của má Dao xuyên vào đây.
Lâm Đinh Đinh rất hài lòng Lương Vân Nhi không quấy rầy hai chị em cô nói chuyện, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Rất nhanh, hàng loạt hương thơm bay ra, mùi vị cà phê do quản gia Lâm bưng ra làm người khác phải say mê, thu hút sự chú ý của nhóm Lâm Tâm Nguyệt.
Lâm Tâm Nguyệt vươn tay nhận ly cà phê quản gia Lâm bưng tới, một âm thanh gấp gáp vang lên: “Cái đó, có thể cho tôi uống trước được không, tôi muốn nếm thử mùi vị cà phê thơm ngon này…” Ánh mắt Lương Vân Nhi đảo quanh, giả vờ mong đợi, nụ cười miễn cưỡng, nhưng giọng nói có chút không bình thường, tay vô ý thức nắm chặt góc áo.
Lâm Tâm Nguyệt rất tự nhiên rút tay về, đáy mắt lóe lên giảo hoạt, khóe miệng vẫn giữ nụ cười dịu dàng tay trái nhẹ nhàng ngăn lại Lâm Đinh Đinh đang muốn nổi giận, tay phải làm tư thế mời, nói với Lương Vân Nhi: “Đương nhiên, cô là khách mà.”
Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh nhận ly cà phê, bưng lên ngửi hương thơm nồng đậm của nó, mùi vị đắng xen lẫn vị ngọt như tơ lụa lướt qua cổ họng, khiến người ta dần say mê, không hổ danh là cà phê Lam Sơn, quả nhiên mùi vị không giống bình thường, đáng tiếc có người không biết hưởng thụ.
Lương Vân Nhi ngửi hương thơm phưng phức, xác định cà phê không có vấn đề, mới dám yên tâm uống. Không ngờ vừa vào miệng, miệng liền đầy đắng chát, bắt một đại tiểu thư từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ nếm khổ phải chịu đựng, ý nghĩ đầu tiên của ả chính là muốn phun ra. Lâm Tâm Nguyệt vẫn quan sát ả, thấy mặt ả vặn vẹo, liền hỏi: “Lương tiểu thư, đây là loại cà phê anh hai tôi thích uống nhất, cái này rất khó mua, cà phê là do chồng tôi cố tình nhờ bạn anh ấy mua tặng cho anh hai, không phải cô muốn phun ra chứ?” Lâm Tâm Nguyệt cố ý nhấn mạnh ‘thích uống nhất’, giả bộ kinh ngạc nhìn bộ dạng méo mó của Lương Vân Nhi, Lương Vân Nhi tội nghiệp đành cố nuốt cà phê xuống, thầm mắng chửi trong bụng: Sao tôi lại xui xẻo như vậy, đắng chát không chịu nổi.
“Chị, tại chị không biết, cà phê này vốn rất đắng, chỉ có người nhà chúng ta uống quen rồi nên không thấy sao hết, người ngoài làm sao uống quen được, cô nói phải không, Lương tiểu thư.” Lâm Đinh Đinh nháy mắt tinh nghịch, vẻ mặt vô hại nhìn Lương Vân Nhi, còn cố ý nhấp một ngụm say mê.
Một câu người ngoài, khiến Lương Vân Nhi cảm thấy rất chói tai. Nhưng cố tình, ả bị đắng không chịu nổi, cuối cùng lại không chịu được vị đắng trong miệng, dùng sức đặt ly cà phê xuống, che miệng, vội vàng đứng lên, lời nói xuyên qua khe hở móng tay: “Các người cứ tự nhiên, tôi có chút chuyện, trở về phòng trước.” Nói xong, không để ý tới phản ứng của bọn Lâm Tâm Nguyệt, chạy lên lầu.
“Phốc, ha ha… Thật thú vị, em sắp không nhịn được rồi, để coi sau này ả còn dám giả dối trước mặt chúng ta nữa hay không.” Lâm Đinh Đinh nhìn Lương Vân Nhi câm diếc ăn hoàng liên – có khổ không thể nói, oán giận gì cũng tan thành mây khói, không nhịn được cười ha hả.
“Em nói nhỏ một chút, coi chừng cô ta nghe được.” Lâm Tâm Nguyệt bất nhã liếc cô em gái của mình một cái, nhìn ly cà phê đổ ra ngoài, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, cà phê ngon như vậy lại bị lãng phí, phiền chú cất giữ số cà phê còn lại, ngày mai anh hai trở về, pha cho anh ấy uống.” Nghiêng đầu cười nói với quản gia Lâm.
“Tôi đã biết thưa cô chủ.”
“Chờ một chút, không đúng.” Lâm Đinh Đinh suy nghĩ một chút, ngẹo đầu nghi hoặc nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Cà phê của chị và em có đường và sữa, của Lương Vân Nhi không có, chỉ là uống đậm đặc như anh hai thôi mà, không thể nào có vẻ mặt vặn vẹo như vậy, huống chi ả là Lương tiểu thư, không thể vì một ly cà phê đắng mà luống cuống như vậy, chị, có phải vậy không?” Lâm Đinh Đinh nhõng nhẽo ôm tay Lâm Tâm Nguyệt, biến thành đứa trẻ tò mò, mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Lâm Tâm Nguyệt.
“Chị kêu chú Lâm pha ly cà phê đậm đặc một chút, thuận tiện thêm một chút hoàng liên thôi mà.” Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt nghịch ngợm, nhếch môi cười, tao nhã uống cà phê.
Hoàng liên thôi mà, chị, chị còn dữ dội hơn cả chú Lâm, cái này Lương Vân Nhi thật sự câm điếc ăn hoàng liên, nhưng quá tuyệt vời, cuối cùng có thể báo thù, Lâm Đinh Đinh híp mắt, cười vui vẻ.
“Chị, em có nghi vấn, Lương Vân Nhi uống ly cà phê của chị, sao chị biết ả ta sẽ uống cà phê của chị?” Lâm Đinh Đinh tò mò hỏi.
“Cái này dễ lắm mà, trước kia cô ta bị chỉnh quá nhiều lần, hồng trà thành trà đắng, từ trước tới giờ vẫn chỉ uống nước sôi, hơn nữa khi sảng khoái đáp ứng cùng uống cà phê với chúng ta, mắt của cô ta láo liêng, chị nghĩ cô ta có di chứng sau vụ bị chỉnh, cho nên chúng ta đưa cà phê cho cô ta, cô ta sẽ không dám uống. Nhưng nếu là cà phê chúng ta uống thì khác, cô ta tin chú Lâm rất thương yêu chúng ta, nhất định sẽ không chỉnh chúng ta.” Lâm Tâm Nguyệt chậm rãi phân tích hỏi.
“Thế nên, cô ta yêu cầu đổi ly cà phê của chị.” Lâm Đinh Đinh dựng ngón tay lên, suy đoán ra kết quả, lại có thêm nghi vấn: “Thế nhưng sao chị biết cô ta sẽ đổi, lỡ cô ta không yêu cầu đổi ly cà phê thì sao?”
“Theo lí thuyết trong tâm lí học, cô ta chắc chắn không lấy ly của em, bởi vì thân phận của Lương Vân Nhi, mặc kệ cô ta muốn cái gì cũng có người giúp cô ta giải quyết, nên mới hình thành tâm lí trao đổi của cô ta. Nên, cô ta nhất định tiến hành trao đổi, nhất định sẽ đổi ly đầu tiên chú Lâm đưa, cô ta sẽ nghĩ ly cuối cùng có vấn đề. Cô ta biết không thể đối với em, vì tính cách không chịu thua thiệt của em sẽ không chịu, làm sao em ngoan ngoãn đổi với cô ta.” Lâm Tâm Nguyệt đặt ly cà phê xuống, véo mũi Lâm Đinh Đinh.
“Woa, chị thật lợi hại, ngay cả những cái này chị cũng đoán được. Chị đúng là thần tượng của em.” Lâm Đinh Đinh khoa trương ôm cổ Lâm Tâm Nguyệt, nghiêng đầu sùng bái nhìn Lâm Tâm Nguyệt, ánh mắt chớp chớp rất đáng yêu.
“Em đó, đừng có loi nhoi nữa, lớn rồi cứ như con nít, coi chừng chú Lâm cười nhạo em.”
“Chú Lâm rất thương em, không có cười nhạo em đâu, phải không chú Lâm?”
“Vâng, Đinh Đinh tiểu thư rất đáng yêu.”
“Thấy chưa.” Lâm Đinh Đinh đắc ý hếch mũi với Lâm Tâm Nguyệt.
“Ha ha…”
…
Kế hoạch đuổi Lương Vân Nhi không phải cứ như vậy là kết thúc. Buổi tối, trên bàn ăn nhà họ Lâm đầy các món, toàn là các món dễ nóng trong người, nhưng đầu bếp nhà họ Lâm phát huy tài nghệ điêu luyện của bọn họ, giúp nó thay hình đổi dạng rất nhiều. Lâm Đinh Đinh phát huy tính cách hoạt bát của mình, dụ dỗ Lương Vân Nhi ăn nhiều vô, đương nhiên tử huyệt để dụ ả chính là Lâm Nhã Nguyệt. Bởi vì, Lâm Nhã Nguyệt không thích Lương Vân Nhi, nên ả mới muốn lợi dụng quan hệ để vào nhà anh ở, thứ nhất vì có cơ hội tiếp cận Lâm Nhã Nguyệt; thứ hai là để tìm hiểu sở thích của Lâm Nhã Nguyệt; lại không thre ngờ từ ông Lâm đến thím dọn vệ sinh mỗi người đều là kẻ tinh mắt, không chiếm được cái mình muốn, trái lại còn để lộ nhược điểm của mình.
Vì vậy, ngày hôm sau Lâm Nhã Nguyệt về nhà, ông nội Lâm, Lâm Tâm Nguyệt và bọn Cổ Trạch Sâm đều có mặt, chỉ thiếu mỗi ‘người ngoài’ Lương Vân Nhi, nguyên nhân rất đơn giản là do ả bị nhiệt, mụn nổi lên rất nhiều, không muốn để Lâm Nhã Nguyệt thấy bộ dạng xấu xí của mình. Không thể làm gì khác ngoài ở trong phòng, thấy Lâm Nhã Nguyệt liền quay lưng bỏ đi. Ngay cả Lâm Nhã Nguyệt cũng không nhịn được giơ ngón tay lên khen ngợi em gái mình, anh hi vọng Lương Vân Nhi không bao giờ hết mụn, như vậy anh có thể nhẹ nhõm. Thật ra, anh càng muốn em gái mình có thể đánh đuổi ả ta, nhưng mượn nguyên văn câu nói của Lâm Tâm Nguyệt: “Loại thiên kim đại tiểu thư mặt dày mày dạn, ích kỉ, điêu ngoa, bốc đồng như cô ta không dễ dàng ngoan ngoãn rời đi đâu, chỉ có thể làm ả ta biến mất một đoạn thời gian thôi.”
Quản gia Lâm vui vẻ nhìn mọi người trên bàn ăn cười hạnh phúc, cái này mới đúng là bầu không khí của nhà họ Lâm, rất ấm áp, cái loại đàn bà ham hư vinh kia làm sao xứng với vị trí nữ chủ nhân trong nhà họ Lâm chứ.
Nơi này tràn ngập tiếng cười, Lương Vân Nhi nghe tiếng cười hạnh phúc của bọn họ, ánh mắt hiện lên vẻ không cam lòng, nhìn đồ trên tay, ả âm thầm hạ quyết tâm, nhưng ả không biết chính quyết định này khiến ả không có đường về.
…
Chung quanh sở cảnh có cây che bóng mát, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, trái lại có vẻ thong dong.
Lâm Tâm Nguyệt và Lương Tiểu Nhu ngồi ăn uống nói chuyện phiếm, cùng chờ madam Mã ra ăn chưa.
“Ngại quá, tôi vừa mới xong việc.” Mã Quốc Anh vội vội vàng vàng đi tới, mặt mang áy náy, kéo ghế ngồi xuống.
“Chúng tôi cũng mới xong thôi, vừa mới chọn món cho cô rồi.” Lâm Tâm Nguyệt cười nói.
“Cám ơn.”
“Đúng rồi, sao đột nhiên cô lại mời chúng tôi ăn.” Lâm Tâm Nguyệt nghi hoặc nhìn Mã Quốc Anh, Lương Tiểu Nhu cũng tò mò.
“Thật ra là mẹ tôi muốn gặp thần tượng của bà là Cổ Thải Ni, cho nên mới mời Sâm đến nhà tôi, tôi đã nhờ Ivan, anh ta cũng nói không có vấn đề, nhưng tôi nghĩ dứt khoát mời mọi người đi luôn, coi như tụ tập ăn uống đi.” Mã Quốc Anh nói thẳng ra.
“Hèn chi, tối qua Ivan đem nước đường tới nhà tôi hối lộ Sâm, còn không ngừng lôi kéo nói chuện tình cảm, nói cái gì mà có người hâm mộ muốn gặp Sâm, muốn Sâm phải ra mặt, thì ra người ái mộ này là mẹ của cô, nếu tôi đoán không sai, nhất định anh ấy vỗ ngực cam đoan chắc chắn đưa Sâm tới.” Lâm Tâm Nguyệt cười thản nhiên: “Yên tâm, madam Mã lên tiếng, tối nay chúng tôi nhất đinh tới đúng giờ.”
“Cám ơn nhiều, xem ra cô rất hiểu Ivan.” Mã Quốc Anh có thâm ý khác liếc Lâm Tâm Nguyệt.
“Cô ấy không chỉ hiểu Ivan, còn rất hiểu Lương tiểu thư kia, nghe nói gần đây cô ta rất ‘an phận’, gần như biến thành ‘tiểu thư khuê các’ thật sự, đây đều là công lao của Lâm đại tiểu thư chúng ta.” Lương Tiểu Nhu chòng ghẹo.
“Đặc biệt chỉ đối phó một lần, còn dùng lí do rất chính đáng lừa người ta tự nhảy vào hố.” Mã Quốc Anh cũng gia nhập đội ngũ trêu ghẹo.
“Về sau không thể đắc tội cô ấy, nếu không bị cô ấy chỉnh chết luôn.” Lương Tiểu Nhu vừa nói đùa vừa nghiêm túc.
“Oa! Mới có một đoạn thời gian không gặp, các người hợp cạ với nhau từ khi nào vậy? Có cần trao giải thưởng đối tác tốt nhất cho các người không? Đúng là kết bạn vô ý.” Lâm Tâm Nguyệt không nhịn được liếc mắt, giả vờ ai oán, lên án hai cô bạn thân, nhưng ánh mắt của cô lại đầy ý cười.
“Không có cách, ai kêu Lâm đại tiểu thư vừa kết hôn, bận nùng tình mật ý, làm gì có thời gian để ý tới ‘người nhàn rỗi’ như chúng tôi. Chúng tôi đành phải tự tìm tiết mục thôi.” Lương Tiểu Nhu phớt lờ vẻ mặt ai oán của Lâm Tâm Nguyệt, thậm chí còn học theo bộ dạng Lâm Tâm Nguyệt, liếc cô một cái, cười lạnh: “Nhưng nói tới chuyện kết bạn vô ý, Ivan đúng là kết bạn vô ý, Bell cô biết không, người nào đó nói muốn giới thiệu bạn gái cho Ivan, thế là mỗi ngày thay một cô để cho anh ta làm quen, kết quả khiến Ivan không dám ra khỏi cửa luôn, vì sợ đột nhiên gặp ‘người đẹp’.” Lương Tiểu Nhu không chút khách sao quở trách ‘công lao vĩ đại’ của bạn thân.
“Phải, nhưng tôi nghĩ hai người muốn sống chung với nhau, quan trọng nhất chính là chuyện duyên phận. Có thể Ivan đã có người anh ta thích, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.” Cảm giác bị người mình thích giới thiệu đối tượng cho mình làm quen nhất định rất khó chịu, hơn nữa cô gái này lại là vợ của anh em tốt của mình, thấy anh ta giúp mình tìm lại nắp bút, sửa máy ghi hình, làm mẹ mình vui, giúp anh ta một chút đi.
“À, thế hả, vậy tôi không giới thiệu đối tượng cho anh ta nữa. Cô yên tâm.” Lâm Tâm Nguyệt uống nước, cười như không cười quan sát Mã Quốc Anh, Bell khẩn trương như vậy chẳng lẽ cô ấy và Ivan có gì đó. Ồ, không đúng, nhìn vào mắt Bell, có lẽ cô ấy coi lời nói đùa của Tiểu Nhu là thật. Nghĩ rằng cô còn giới thiệu đối tượng cho Ivan, không ngờ động tác của Ivan nhanh như vậy, không cần cô giúp cũng ‘ôm được mĩ nhân’, vậy cô giúp một chút để Bell yên tâm về Ivan là được.
“Vậy tôi thay Ivan cám ơn cô.” Như vậy anh ta sẽ dễ chịu hơn.
“Không cần khách sáo.” Bell lo cho Ivan như vậy, nhất định phải để ấn tượng tốt của Ivan với Bell. Bạn gái tốt rất hiếm.
Lương Tiểu Nhu nhìn vẻ mặt kì quái của hai người bọn họ có chút mờ mịt, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi kệ, các cô ấy hiểu là được rồi.
Vì vậy, Lâm Tâm Nguyệt và Mã Quốc Anh chỉ gà nói vịt, cuối cùng khiến cho con đường theo đuổi vợ của Dương Dật Thăng cực kì gian nan.
Buổi tối, nhà Mã Quốc Anh mở tiệc náo nhiệt, kết quả bữa tiệc không được mở, ngược lại bị bản sao ‘Lương Vân Nhi’ quậy tung lên, cuối cùng phải vào bệnh viện.
Bệnh viện, Lâm Tâm Nguyệt an ủi Mã Quốc Anh không cần lo lắng, nhưng không ngờ ở nhà họ Lâm cũng xảy ra một chuyện động trời.