Nhưng thời gian trôi qua, Nam Cung Phong vẫn không phát hiện ra tế bào ung thư trên người Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt dần lo lắng.
Thật vất vả cô mới quyết định thay đổi số phận, chẳng lẽ chị Dao không thoát khỏi vòng tay của định mệnh sao? Không!
Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày Lâm Tâm Nguyệt đều chạy đến văn phòng Nam Cung Phong, đắn đo trái, nhắc nhở phải, hận không thể trực tiếp nói thẳng với Nam Cung Phong: Cổ Trạch Dao có tế bào ung thư, mau nghĩ cách cứu chị ấy. Nhưng cô không thể nói, Lâm Tâm Nguyệt đành ngậm bồ hòn làm ngọt – Có khổ không thể nói.
Nam Cung Phong thấy người mình thích suốt ngày chạy tới tìm mình đương nhiên anh rất vui, nhưng cô trái một câu Cổ Trạch Dao, phải một câu Cổ Trạch Dao, nếu không biết Cổ Trạch Dao là nữ và Lâm Tâm Nguyệt là bạn gái Cổ Trạch Sâm, anh thật sự nghi ngờ có phải Lâm Tâm Nguyệt yêu Cổ Trạch Dao hay không, Nam Cung Phong cảm thấy gần đây Cổ Trạch Dao có chút kì quái, trước đây cô quan tâm đến bệnh tình của Cổ Trạch Dao nhưng không có lo lắng như hiện tại.
Cổ Trạch Sâm cũng cảm thấy bạn gái mình gần đây không được bình thường, hầu như ngày nào cũng chạy tới tìm Nam Cung Phong báo danh, nếu không biết cô tìm Nam Cung Phong là vì bệnh của chị mình, anh thật sự nghi ngờ bạn gái mình chuẩn bị thay lòng đổi dạ, chuyển đối tượng khác rồi.
Chập tối, ánh mặt trời suy yếu, mặt biển phản xạ ánh chiều tà muôn màu muôn vẻ, thật đúng là ánh tà dương xinh đẹp.
Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng dạo bước trên bãi biển, nhìn bộ dạng không yên lòng của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm liền ngừng bước, Lâm Tâm Nguyệt không chú ý Cổ Trạch Sâm dừng lại cứ đi tiếp, tay liền bị người nào đó kéo lại, mới hồi phục tinh thần.
“Mấy ngày nay dường như em rất thấp thỏm, có thể nói cho anh biết em lo lắng chuyện gì không?” Cổ Trạch Sâm cầm hai tay Lâm Tâm Nguyệt, quan tâm hỏi.
Lúc này, cô mới để ý tới ánh mắt lo lắng của Cổ Trạch Sâm.
“Không có chuyện gì đâu. Em chỉ hơi lo về sức khỏe của chị Dao thôi.”
“Đồ ngốc, có Nam Cung Phong ở đây, chị Dao làm sao xảy ra chuyện được. Chẳng lẽ em không tin chuyên môn y học của anh ta à? Hiện tại, chị Dao đã có thể bắt đầu tập đi được rồi, nói không chừng sẽ rất nhanh được xuất viện, em đó, chỉ lo chuyện không đâu.” Cổ Trạch Sâm thở dài, anh còn tưởng bạn gái bảo bối xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Cô bé ngốc này chỉ thích lo chuyện dư thừa, thật hết cách với cô.
Nhưng lời nói của Cổ Trạch Sâm không hề khiến Lâm Tâm Nguyệt thả lỏng, trái lại càng khiến cô khó chịu hơn.
Đó là anh không biết tiếp theo chị Dao phải đối mặt với chuyện gì, nếu biết anh sẽ còn đùa bỡn như vậy không?
Lâm Tâm Nguyệt không muốn Cổ Trạch Sâm thấy bộ dạng khổ sở của mình, không muốn anh lo lắng, cô tới gần Cổ Trạch Sâm ôm lấy hông anh, đầu tựa vào vai anh, trên mặt lại mang nụ cười khổ.
Cổ Trạch Sâm ôm bạn gái, hưởng thụ giây phút yên bình này.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên phá vở bức tranh yên ả này. Lâm Tâm Nguyệt thấy điện thoại Cổ Trạch Sâm reo lên, sắc mặt liền tái nhợt.
Chú ý tới nét mặt tái nhợt của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm nhíu mày, lo lắng ôm chặc cô: “Không sao chứ?”
“Không sao, anh nghe điện thoại trước đi.” Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm lo lắng, an ủi nói.
Bắt điện thoại, Lâm Tâm Nguyệt Lâm Tâm Nguyệt nhìn chăm chú vào sắc mặt càng lúc càng khó coi của Cổ Trạch Sâm, trong lòng càng bất an.
Cổ Trạch Sâm để điện thoại xuống, nặng nề nói với Lâm Tâm Nguyệt: “Nam Cung Phong nói, bệnh tình của chị hai có chuyển biến, anh ta gọi chúng ta nhanh chóng tới bệnh viện.”
“Vậy chúng ta đi mau thôi.”
“Ừ.”
Khi Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đến văn phòng của Nam Cung Phong, Cao Ngạn Bác đã có mặt ở đó.
Nam Cung Phong thấy Lâm Tâm Nguyệt đi cùng Cổ Trạch Sâm, cũng không bất ngờ nhiều.
“Mọi người ngồi xuống đi, tôi vốn định để ngày mai mới nói cho mọi người biết, nhưng tôi cảm thấy mọi người có quyền lợi biết sớm một chút.” Nam Cung Phong đem một phần báo cáo đưa cho Cao Ngạn Bác.
“Kết quả kiểm tra cho thấy trong cơ thể bà Cao có tế bào ung thư.” Nam Cung Phong quả quyết khiến bọn người Lâm Tâm Nguyệt bị đả kích.
Nhưng lời nói tiếp theo lại khiến Lâm Tâm Nguyệt trợn to hai mắt: “Nhưng mọi người nên cảm thấy may mắn vì tế bào ung thư chưa phát triển đến giai đoạn cuối.”
“Anh nói sao? Không phải giai đoạn cuối?” Giọng nói Lâm Tâm Nguyệt hơi run rẩy, không xác định mình có phải nghe lầm hay không?
Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm cũng chú ý tới lời nói của Nam Cung Phong.
“Nếu như mấy tháng trước bà Cao không có tiếp nhận trị liệu phục hồi của tôi, có lẽ khi bệnh ung thư của bà Cao bị phát hiện thì nó đã vào giai đoạn cuối rồi, nhưng bà Cao được tôi trị liệu, thân thể của bà ấy đã khôi phục lại một chút, hơn nữa thuốc mới kích động, khiến tế bào ung thư khuếch tán chậm lại, cộng thêm một tuần kiểm tra sức khỏe một lần, cho nên mới phát hiện ra tế bào ung thư sớm. Chỉ cần trải qua dùng thuốc kiểm soát và kiểm tra định kì, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”
“Ý của anh là bệnh của chị tôi chỉ mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần dùng thuốc khống chế là được?”
“Đúng.”
Nam Cung Phong khẳng định đáp, làm đám người Cao Ngạn Bác dấy lên hi vọng, để Lâm Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Hay quá! Chị Dao sẽ không chết!
“Cám ơn.” Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác thật lòng cảm tạ Nam Cung PHong.
Nam Cung Phong cười: “Các người đừng cám ơn tôi, hai anh nên cảm ơn Tâm Nguyệt kìa, nếu như không phải cô ấy nhất quyết muốn đổi thời gian khám định kì từ một tháng thành một tuần một lần, nhiều lần nhắc nhở tôi phải chú ý đến chuyển biến của tế bào trong người Cổ Trạch Dao, tôi nghĩ tôi sẽ không phát hiện tế bào của bà Cao có biến đổi sớm như vậy đâu. Cho nên người các anh phải cám ơn là cô ấy.”
Cổ Trạch Sâm nắm chặt tay Lâm Tâm Nguyêt, trong mắt tràn đầy thâm tình và cảm tạ, sự im lặng đánh bại mọi âm thanh.
Thấy tình cảm nồng nàn giữa Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, đáy mắt Nam Cung Phong chợt lóe bi thương, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ thoải mái.
Ai kêu mình thích người con gái đã có người trong lòng làm chi.
Lâm Tâm Nguyệt không nhìn thấy Nam Cung Phong khổ sở, cho dù có thấy cô cũng không thể nói gì ngoài xin lỗi.
Ở lại nói chuyện về bệnh tình của Cổ Trạch Dao một hồi, Lâm Tâm Nguyệt và nhóm người Cao Ngạn Bác cùng đi thăm Cổ Trạch Dao, thấy nụ cười kiên cường của Cổ Trạch Dao, trong đầu bọn họ đều xuất hiện một câu: May mắn chỉ là giai đoạn đầu, cô ấy vẫn còn ở bên cạnh chúng ta.
Ra khỏi bệnh viện đến bãi đậu xe, Lâm Tâm Nguyệt ôm Cổ Trạch Sâm khóc nức nở, trong khoảng thời gian này cô không yên lòng, luôn lo lắng, sợ hãi những tình tiết mà cô không biết ở trong phim, cô sợ Cổ Trạch Dao sẽ giống như trong phim, đủ loại cảm xúc đè ép khiến Lâm Tâm Nguyệt không thở nổi. Khi biết tin Cổ Trạch Dao có thể bình phục khỏe mạnh lại, cả người Lâm Tâm Nguyệt mới thả lỏng xuống, đồng thời cảm xúc bị đè nén bấy lâu cũng vỡ òa.
Cổ Trạch Sâm tưởng Lâm Tâm Nguyệt vì chuyện của chị hai mà sợ hãi, không thể làm gì khác ngoài ôm chặt cô hơn, để cho cô tha hồ khóc, thật ra làm sao anh không có lo lắng chứ, chị hai bị bệnh nhiều năm, khó khăn lắm mới có thể bình phục, lại phát hiện mắc bệnh ung thư, chị hai là người lương thiện như vậy. Tại sao cứ bắt chị chịu nhiều cực khổ, may mắn có cô ở bên cạnh anh, cám ơn em Tâm Nguyệt.