Sủng Mị
Chương 19: Thảo dược Ngọc Lộ Chi
Ba người nói chuyện càng lúc càng xa, thân ảnh dần dần biến mất ở sâu trong Mậu Lâm. Sở Mộ nhìn bọn hắn rời đi thật xa mới bước ra khỏi gốc cây đại thụ, âm thầm quan sát hướng bọn hắn biến mất rồi mới tiếp tục đi tới chỗ Ngọc Lộ Chi.
Vì muốn giữ vững lực chiến đấu, Sở Mộ dọc đường đi gặp phải bất kỳ Hồn sủng nào cũng cố ý tránh né, theo dấu hiệu lưu lại trước kia đi thêm chừng nửa canh giờ thì tìm Ngọc Lộ Chi núp ở dưới mười mấy gốc đại thụ chọc trời. Ngoài ra ở gần đó còn có một đầu Bách Mục Chưởng sinh sống.
Cánh hoa, cành lá của Bách Mục Chưởng rất to và dày, mỗi cái lá giống như cây quạt mo vậy, phía trên có rất nhiều hoa văn trông rất sống động, bộ dạng tương đối kinh khủng.
(Bách Mục Chưởng: quái trăm mắt)
"Cành lá của Bách Mục Chưởng hẳn là ở giai đoạn phòng ngự cấp hai, hơn nữa lớp vỏ cây khẳng định rất cứng rắn. Xem ra phải tập trung công kích vào bộ phận rễ cây." Sở Mộ nhỏ giọng dặn dò tiểu Mạc Tà.
Tiểu Mạc Tà gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, con ngươi màu bạc thỉnh thoảng lóe lên tia sáng hưng phấn, nhìn chăm chú vào con Bách Mục Chưởng ngoài xa.
Sở Mộ thuần dưỡng Mạc Tà hai tháng gần đây chủ yếu là dùng hồn hạch Thú thuộc tính, bây giờ móng vuốt, hàm răng, tứ chi của Mạc Tà đã tăng cường lực lượng hơn trước kia rất nhiều.
Nguyệt Quang Hồ có thủ đoạn công kích chủ yếu hy là dùng móng vuốt và hàm răng, phần lớn phải dùng móng vuốt tấn công, bởi vì nó không có kỹ năng nào sử dụng đến hàm răng cả.
"Bắt đầu chiến đấu đi." Sở Mộ nhảy lên trên cây, đứng ở nơi cao chỉ huy tiểu Mạc Tà phát động công kích Bách Mục Chưởng.
Động tác tiểu Mạc Tà vô cùng bén nhạy, từ trên cây cao hơn hai mươi thước vẫn chạy nhảy dễ dàng như giẫm trên đất bằng, quá trình di chuyển nhẹ nhàng không một tiếng động.
"Vụt!" Móng vuốt sắc bén chậm rãi vươn ra, vài cái lá cây lập tức bị cắt đứt lìa.
Hàn quang chợt lóe, Mạc Tà nhanh chóng rơi xuống đất, móng vuốt tụ lực phát ra thủ đoạn công kích nhanh như sét đánh. Sau đó lập tức di chuyển xuyên qua cành lá Bách Mục Chưởng tìm tới vị trí rễ cây.
"Tê Liệt Trảo."
Mạc Tà sử dụng Tê Liệt Trảo càng ngày càng thành thạo, động tác nối liền một mạch, vừa mạnh vừa lưu loát.
Bách Mục Chưởng lập tức rủ cành lá xuống tạo thành hàng phòng ngự giống như tấm chắn, ngăn cản Mạc Tà công kích và bảo vệ bộ phân rễ cây yếu ớt.
"Xẹt ~!"
Tê Liệt Trảo xé rách cành lá phòng ngự của Bách Mục Chưởng, tấm chắn màu xanh lập tức xuất hiện mấy vết đứt khá sau, từ vị trí chính giữa dọc theo gân lá chảy ra chất lỏng xanh biếc.
Bách Mục Chưởng thực lực tám giai tạo ra ba tấm chắn phòng ngự bị Mạc Tà đánh vỡ một cái. Thế nhưng Bách Mục Chưởng không hề sợ hãi, rễ cây lập tức biến hóa hình dáng giống như cánh quạt, đầu nhọn cuối rễ cây sắc bén y như lưỡi dao bổ tới Mạc Tà.
"Là Tam Biện Nhận, Mạc Tà, giữ vững khoảng cách năm thước." Sở Mộ lập tức phát ra chỉ lệnh.
Mạc Tà nhẹ nhàng rơi xuống đất, mủi chân điểm một cái lấy lực nhảy lên cao, phóng đi liên tục hai lần vượt ra khỏi phạm vi năm thước, thân thể của nó xoay vòng ở giữa không trung. Sau khi rơi xuống đất, dùng móng vuốt giữ vững thân hình ma sát với mặt đất trợt đi hơn một thước mới dừng lại, đỉnh đầu Mạc Tà hạ thấp xuống, con ngươi màu bạc tĩnh táo tập trung vào Bách Mục Chưởng.
"Ào ào ào ào..."
Lúc Bách Mục Chưởng thi triển Tam Biện Nhận, cành lá giống như lưỡi đao sắc bén nhanh chóng xoay tròn, mỗi lượt vung lên làm cho khí lưu hỗn loạn, rừng cây tan tác một mảnh. Nhất thời phạm vi chung quanh nó bị quấy động phát ra thanh âm xào xạc không dứt.
Bách Mục Chưởng liên tục gia tăng phạm vi công kích, Tam Biện Nhận đã mở rộng ra tới hơn bốn thước, bất kỳ vật gì ở trong phạm vi Tam Biện Nhận công kích đều rách nát, tơi tả đồng thời đổ ngã "ầm ầm" xuống đất.
Bách Mục Chưởng kéo dài kỹ năng Tam Biện Nhận trong chốc lát, sau đó phát hiện Mạc Tà đã trốn ra khỏi phạm vi công kích liền ngừng kỹ năng lại, không thi triển nữa.
"Chính là bây giờ." Sở Mộ nắm bắt thời gian vô cùng tốt, ngay khi Tam Biện Nhận kết thúc công kích lập tức phát ra chỉ lệnh.
Mạc Tà nhận được mệnh lệnh lao tới trong nháy mắt, móng vuốt sắc bén vẽ một đường cong quỷ dị giữa không trung, Tê Liệt Trảo lại được buông thả lần nữa.
"Lả tả..."
Một đợt va chạm phát sinh trong đoạn thời gian ngắn ngủi đó, hai móng vuốt Mạc Tà xẹt qua bộ phận rễ cây của Bách Mục Chưởng vô cùng chính xác. Mấy khúc rễ cây lập tức xuất hiện dấu vết đứt gãy.
"Cẩn thận Bách Độc Châm của nó." Sở Mộ nhìn lướt qua mấy đồ án hoa văn trên lá Bách Mục Chưởng, lập tức nhắc nhở Mạc Tà một câu.
Quả nhiên, trong lúc Bách Mục Chưởng lảo đảo muốn ngã ba cái tấm chắn xanh biếc bỗng nhiên mở ra hợp lại, một cây châm màu đen tuyền đột ngột xuất hiện ở vị trí chính giữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đúng là Bách Độc Châm.
Bách Mục Chưởng khóa chặt thân ảnh Mạc Tà, từ lúc cây độc châm đầu tiên bắn ra, tiếp theo đó là vô số cây châm nhọn hoắc thi nhau phóng tới.
"Phốc phốc phốc phốc..."
Mạc Tà co chân nhảy về phía sau, thoáng chốc tất cả độc châm đều ghim ngay vị trí lúc nãy nó vừa đứng, mảnh đất nơi đó trong nháy mắt biến thành bàn chông chi chít.
Đợt công kích thứ hai bắn ra trong giây lát, tiểu Mạc Tà dùng móng vuốt leo lên trên cây, nhanh chóng lủi ra sau thân cây né tránh. Một loạt độc châm cơ hồ dán sát cái mông tiểu Mạc Tà xẹt qua đuôi nó đâm sâu vào trong thân cây.
"Kẽo kẹt ~~~~~~~!"
Cái cây bị lực lượng độc châm ảnh hưởng lập tức nghiêng ngã qua lại, sau đó rốt cuộc không chịu nổi lực đạo quá lớn phát ra tiếng vang trầm đục ngã thẳng xuống đất.
Đợt công kích độc châm thứ ba là nhiều nhất, lúc này trong phương viên mười thước đã hoàn toàn trống trải, thân ảnh Mạc Tà bị bại lộ trong phạm vi Bách Mục Chưởng công kích.
"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc..."
Trên trăm cái độc châm bắn tới giống như mưa rơi điên cuồng phủ xuống.
"Nguyệt Ảnh!"
Thân hình Mạc Tà nhìn thoáng qua tựa như đứng yên tại chỗ, nhưng thật ra đó chỉ là tàn ảnh lưu lại mà thôi.
Tất cả độc châm bắn xuyên qua bóng dáng mơ hồ của Mạc Tà không gặp bất kỳ trở ngại nào, toàn bộ đều bay thẳng vào bụi cây ở phía xa xa.
Nguyệt Ảnh là kỹ năng né tránh của Nguyệt Quang Hồ, cho dù không có ánh trăng cũng có thể thi triển, chẳng qua là hiệu quả bị giảm xuống đôi chút.
Dĩ nhiên, nếu nắm giữ và vận dụng tốt cho dù không có ánh trăng, Nguyệt Ảnh vẫn là kỹ năng né tránh rất hiệu quả.
Tiểu Mạc Tà sở hữu kỹ năng Nguyệt Ảnh ở thời điểm một giai, đến bây giờ đã sử dụng kỹ năng này đến trình độ thành thạo, vì thế nó tránh né loại công kích sơ đẳng này rất nhẹ nhàng.
"Tốt, cho nó một kích cuối cùng đi." Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười tự tin.
Thân ảnh Tiểu Mạc Tà dần dần hiện ra chân thật, thân thể khẽ hạ thấp xuống một chút rồi nhanh chóng phóng đi, không cần sử dụng bất kỳ kỹ năng gì, móng vuốt sắc bén trực tiếp lướt qua cành lá trên thân Bách Mục Chưởng.
Thân thể Bách Mục Chưởng lập tức đứt đoạn, móng vuốt Mạc Tà đảo qua, rễ cây và cành lá bị phân liệt triệt để rơi lả tả xuống đất.
Sở Mộ từ trên cây nhảy xuống, nhìn vào thi thể Bách Mục Chưởng, đưa tay vuốt ve lông tơ trên người tiểu Mạc Tà cười nói: "Ngươi lấy hồn hạch của nó ra, ta đi đào Ngọc Lộ Chi."
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp