Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 41


Chương trước Chương tiếp

Là Lục Phong.

Tay chân tôi lạnh ngắt đứng bên cạnh cửa. Tôi có thể nhìn thấy hắn trong phòng khách sáng trưng, nhưng hắn không nhìn thấy tôi trong bóng tối.

Mặt hắn nhuốm đầy vẻ phong trần, không che giấu được nét mệt mỏi.

"Không có!" Diệc Thần gượng gạo nói, không có tý thuyết phục nào, "Anh đến tìm anh tôi làm gì?"

"Diệc Thần, cậu đừng gạt tôi. Sao cậu ấy có thể không tìm đến cậu? Cậu ấy còn có thể đi đâu được chứ?" Nhìn nét mặt của hắn, làm tôi suýt nghĩ là hắn đang xuống nước.

"Tôi không có gạt anh." Diệc Thần cảnh giác nhìn phía nhà bếp, như sợ tôi sẽ lao ra. "Anh ấy giận tôi bỏ đi Thượng Hải không quay về, ngay cả đổi số di động cũng không cho tôi biết."

Đại khái phần lớn sự thật là vậy.

"Nếu Tiểu Thần có ở đây, cậu cho tôi gặp cậu ấy đi. Chỉ cần gặp mặt là được rồi."

"Đã nói anh ấy không có ở đây mà!" Diệc Thần thấy tôi không có động tĩnh gì như được cổ vũ thêm, nó cũng lờ mờ hiểu là tôi không muốn gặp Lục Phong, thái độ càng thêm cẩn thận, "Tin hay không tùy anh."

Trên bàn chỉ trơ trọi một cái chén một đôi đũa là minh chứng rõ ràng nhất. Lục Phong nhìn thoáng qua, hiển nhiên là đã tin, không nói nữa, sau một hồi tựa như đấu tranh mới nói tiếp, "Sao có thể như vậy... cậu ấy đáng lý phải đến đây tìm cậu... không phải tình cảm anh em hai người vẫn rất tốt sao?"

Diệc Thần sốt ruột, "Nói thật cho anh biết, tôi đã làm sai một chuyện lớn, khiến cho anh ấy đau lòng, chỉ sợ cả đời này không muốn nhìn thấy mặt tôi. Kể cả đi cũng không nói tôi tiếng nào, tôi tìm ảnh đến phát điên, mấy tháng nay ảnh cũng không cho tôi biết chút tin tức gì, anh nghĩ xem anh ấy như vậy có trở về tìm tôi không?"

Diệc Thần, thật xin lỗi.

"Không thể như vậy... tôi đã đến nhà cậu tìm... cậu ấy không về nhà... lại không đến đây. Cậu ấy một thân một mình có thể đi đâu?"

"Tôi làm sao biết, nghe đâu là đến Thượng Hải." Diệc Thần không kiên nhẫn, "Anh có bản lĩnh thì lục tung toàn bộ Thượng Hải lên, không chừng sẽ tìm được."

"Tôi đã tìm qua, cậu ấy không có ở đó."

Diệc Thần có chút giật mình, "Anh... anh sao biết Thượng Hải..."

"Tôi và Tiểu Thần đã gặp nhau ở đó."

Diệc Thần 'a' một tiếng, lặng yên trong chốc lát, "Gặp nhau thì thế nào? Anh của tôi đã không còn như trước kia. Khi đó ngay cả một lá thư anh cũng không thèm viết cho anh ấy, giờ còn trở về làm gì."

Lục Phong ngẩn người, "Cậu ấy nói với cậu thế sao? Sao tôi lại không viết gì? Tôi viết suốt một năm!"

"Anh nói dối!" Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi, "Hòm thư nhà tôi đến giờ vẫn là tôi coi đầu tiên! Ngay cả nửa lá thư cũng không có!"

"Làm sao tôi có thể gửi thư đến nhà các người được, gửi đến đó thế nào cũng bị chặn lại! Mỗi bức tôi đều nhờ bạn ở Anh chuyển đến trường của Tiểu Thần. Còn để lại địa chỉ liên lạc ở trường tôi học để nhà tôi không chặn thư của cậu ấy. Thế mà không có chút hồi âm gì." Lục Phong phiền muộn nói, "Có lẽ cậu ấy đã nghĩ thông suốt, không còn muốn liên quan gì đến tôi nữa, cậu ấy trước kia... luôn sợ bị người khác dị nghị.""Anh của tôi, anh ấy, anh ấy..." Diệc Thần do dự, "Đã sớm chuyển trường."

Lục Phong ngơ ngác nhìn nó, một câu cũng không nói nên lời.

"Có lẽ người phụ trách lấy thư đã gửi trả về bưu cục hết rồi... Sở dĩ anh không biết, chỉ cần là đồ của anh ấy, không ai muốn đụng vào..." Diệc Thần dừng một chút, nó đương nhiên nhớ rất rõ, thời điểm ấy cái tên Trình Diệc Thần ai nghe cũng phải sợ, né cũng muốn né không kịp, "Cũng không thể trách anh... chỉ có tên đáng thương ấy, ngày nào cũng hỏi tôi, có thư của Lục Phong không, có thư của Lục Phong không?"

"Chuyển trường?" Lục Phong vô thức lặp lại, hít một hơi dài, "Cũng khó trách... cậu ấy đã quên mất tôi."

"Cái gì mà quên mất anh hả!" Diệc Thần vô cùng tức giận, nó không chịu nổi bất cứ ai hiểu lầm tôi, đứa ngốc này.

"Dù ảnh không nói ra miệng, nhưng trong lòng nghĩ gì lẽ nào tôi không đoán được! Tên ngốc ấy, năm năm trôi qua chẳng có mảnh tình vắt vai nào, chỉ ngu ngốc trông ngóng anh sẽ quay về, nếu... nếu không phải biết anh sắp kết hôn, còn lâu ảnh mới chấm dứt hy vọng. Anh ấy quên anh hả? Nực cười! Chính anh mới là người đã sớm quên anh ấy từ khuya mới đúng! Lại còn cùng cô gái khác kết hôn, bản lĩnh thật kinh người mà!"

"Cậu không cần phải thay anh cậu thếp vàng lên mặt!" Lục Phong cắn chặt răng, "Trông ngóng tôi quay về? Nếu thực sự toàn tâm toàn ý chờ tôi, sao cậu ấy lại có nhiều đàn ông đến thế? Lại còn đến mức đếm không xuể! Tôi có thể tính là gì chứ? Đương nhiên tôi không có tư cách yêu cầu cậu ấy một mực chờ tôi, nhưng cậu ấy cũng đâu cần phải thay người như đổi áo vui vẻ đến vậy?"

"Anh nói bậy cái gì!" Diệc Thần run toàn thân, "Cút mẹ anh đi! Là thằng khốn nào nói tầm xàm bá láp mà anh cũng tin cho được! Anh xem anh ấy là loại người gì? Anh có mắt mà không có tròng hả?"

"Là chính Tiểu Thần nói thế." Hắn nói ra từng chữ một, sắc mặt xanh mét.

"Sao có thể như vậy?"

"..."

"Tôi hiểu rồi! Nhất định là do anh đã làm gì khiến anh ấy đau lòng phải không? Anh sắp phải kết hôn đúng không? Cho nên ảnh mới phải bịa chuyện tùm lum để che giấu..."

"Tôi không có kết hôn, Tiểu Thần đã biết rồi." Lục Phong buồn bực nói, "Tôi đã sớm nói rằng việc kết hôn đó chỉ là giả. Chúng tôi đã từng... tốt lắm..."

"Vậy thì là chuyện khác." Diệc Thần đôi khi mẫn tuệ sâu sắc một cách đáng sợ, "Không lẽ anh bị ảnh bắt gian tại giường?"

Lục Phong mím chặt môi.

"Đồ khốn kiếp!" Diệc Thần nhào tới vung nắm đấm, đã bị hắn chế ngự lại.

"Vậy cậu muốn tôi phải làm sao! Diệc Thần ngay cả chạm cũng không cho tôi chạm vào, tôi lại không muốn miễn cưỡng cậu ấy! Thổ lộ cũng là đã thổ lộ rồi, ngay cả chìa khóa nhà cũng đưa ra, nhưng phản ứng gì cũng không thấy. Muốn ôm cậu ấy một chút, cậu ấy liền kháng cự gay gắt, sợ cậu ấy không vui, cái gì tôi cũng không dám làm, chỉ có thể nhẫn nại. Cậu ấy không biết mỗi ngày tôi trốn trong công ty nhìn lén khốn khổ ra sao. Thích một người, tự nhiên sẽ muốn cùng với người đó, có gì kỳ quái đâu! Tôi là đàn ông bình thường, dĩ nhiên sẽ không nhịn được! Nghĩ đến cậu ấy đến mức mỗi tối đều không ngủ được, tại sao tôi phải chịu đựng đến vậy? Đi tìm một người khác có vẻ ngoài giống Tiểu Thần về phát tiết, lại vừa vặn bị bắt gặp, sao tôi có thể xui xẻo đến mức đó!" Lục Phong nghẹn họng."Đúng vậy, là tôi không đúng, tôi nên giải thích. Nhưng chính là tôi không biết phải nói sao, không muốn nói dối, mà càng giải thích càng loạn." Hắn khổ sở bứt tóc, "Tôi luôn muốn đứng trước cậu ấy có được một nửa cái khôn khéo như khi bàn chuyện làm ăn, chứ không đến mức biến thành thế này. Ở trước mặt cậu ấy tay chân liền trở nên vụng về, cái gì cũng không làm tốt, cái gì cũng không nói rõ ra được, thật sự hết cách."

"Cậu ấy né tôi vài ngày lại đến công ty, đương lúc tôi đang bàn chuyện làm ăn nửa chừng, liền vội vàng cúp máy. Vậy mà cậu ấy... cậu ấy lại có thể đến xin từ chức!" Lục Phong nghiến răng nghiến lợi nói, "Từ chức cái gì? Có cái gì cũng không nói rõ ràng ra được sao? Nếu cậu ấy muốn đánh muốn mắng tôi, tôi cũng không ý kiến, chỉ cần không giận nữa, muốn sao cũng được cả. Nhưng cậu ấy nói ra câu nào câu nấy đều như nước lạnh, cái gì mà 'Tổng giám đốc, xin ký dùm cho!'. Ngay cả tiền bồi thường cũng chuẩn bị sẵn, tôi thật sự không thể tha thứ!"

"Tôi chỉ là cùng người khác lên giường! Sai thì có sai, nhưng cũng chẳng phải tội chết, huống chi cậu ấy cũng đã từng..."

"Anh của tôi không có!"

"Mặc kệ có hay không, tôi không có ý so đo, cái tôi để ý là..."

"Anh ấy thật sự không có!" Mắt Diệc Thần đỏ lên, vẻ mặt tức giận, "Anh ấy căn bản là không có đụng chạm gì ai cả! Chỉ trừ, trừ một người..." Nó dừng một chút, "Đó là do người ta lừa ảnh, tôi cũng có trách nhiệm... Anh của tôi tuy ngốc nhưng rất tốt... sau khi biết bị lừa... liền khổ sở một mình chạy đến Thượng Hải, ngay cả tôi cũng không chịu gặp... Chỉ có lần ấy thôi, một lần ấy mà thôi..."

Diệc Thần cúi thấp đầu, "Anh ấy rất sợ bị người ta vứt bỏ, tên ngốc ấy, nếu ảnh thật sự đánh tôi mắng tôi, có lẽ tôi đã cảm thấy thanh thản hơn một chút. Anh ấy chỉ biết trốn, bị tổn thương gì cũng không nói ra, còn bảo với tôi thật xin lỗi... Anh ấy chính là sợ hãi như vậy mà trốn đi, không dám tin tưởng bất kì ai..."

"Còn anh tên khốn nạn này!" Diệc Thần có vẻ như đã khóc, giọng có khàn đi, "Anh ấy thế mà chịu đi tìm anh, anh có biết ảnh phải nghĩ bao lâu mới dám quyết tâm đi tìm anh không hả? Ảnh căn bản nhát gan muốn chết, gom góp đủ dũng khí đã không dễ dàng gì, anh còn để anh ấy thấy anh cùng người khác trên giường? Anh có nghĩ hay không đã muốn giết ảnh chết đi rồi?"

"Anh ấy nói với anh đã cùng với nhiều người khác, đó là do lòng đã tan nát, mới thuận miệng bịa chuyện ra, vậy mà anh cũng tin?... Không lẽ anh vì vậy mà mắng ảnh?"

"..." Lục Phong thất thố ngã phịch xuống, "Tôi biết tôi không có tư cách để ý, dù sao tôi ở nước ngoài mấy năm nay, cũng không sạch sẽ gì... làm sao có thể đối với người khác độ lượng đến vậy? Nghe cậu ấy nói có người đàn ông khác, tôi thật sự muốn phát điên lên... Thật sự giận đến mờ tâm trí, liền đánh cậu ấy, tôi, tôi còn..."

"Anh còn làm sao?" Diệc Thần trợn tròn mắt, "...Anh đừng nói với tôi là, anh còn... anh còn làm chuyện đó..."

Lục Phong không đáp trả.

Diệc Thần tức giận lao tới cho hắn một quyền vào bụng, "Đồ khốn! Anh có còn là người không! Anh có còn là người không! Chẳng trách sao anh tôi lại có bộ dạng đó! Chẳng trách sao trở về liền không khác gì người đã chết rồi! Anh chết đi..."Lục Phong không đánh trả, để mặc nó hung hăng đấm đá, đột nhiên nắm lấy cổ áo nó, "Cậu nói gì?"

"..." Diệc Thần thở hồng hộc.

"Cậu ấy về đây?" Hắn dùng sức siết lấy, "Cậu ấy có về đây? Vậy mà cậu còn gạt tôi!"

Diệc Thần ngơ ngác không lên tiếng.

"Hiện tại cậu ấy vẫn còn ở đây?"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...