Sống Như Tiểu Cường
Chương 45
Đã từng có rất nhiều người hỏi tôi những câu như thế: "Cậu có phải Trương Tiểu Cường không?"
Lúc nào tôi cũng đáp: "Không phải tôi, có phải anh cần tìm thằng nhóc hư hỏng Trương Tiểu Cường không ? Tôi vừa nhìn thấy nó chạy qua đây."
Nhưng câu hỏi hôm nay hơi khác một chút trước câu hỏi của chị ta có từ: "Xả thân cứu người."
Tôi đứng phắt dậy, vuốt lại bộ complê, đây là bộ cảnh mới mua hôm qua, vẫn là mua ở chỗ cũ, là khách hàng cũ nên lần này tôi chỉ mất có 29 nhân dân tệ, có điều lần này cũng không phải là rẻ vì bà chủ phòng thù nghiêm ngặt, tôi chẳng chôm được cái cà vạt nào.
Tôi bình tĩnh cười, mắt tôi ánh lên một tia kiên định, một tia mạnh mẽ. Một Trương Tiểu Cường tràn ắp chính nghĩa xuất hiện trước mặt mọi người, hình tượng thế này tôi cũng đã nghiên cứu kỹ, tất nhiên không phải học hỏi từ "Sách quý Tam Thủy", từ nhỏ tôi đã rất thích đọc các nhân vật anh hùng trong cuốn sách tiểu nhân, nhưng tôi đọc nó chỉ như một trò cười, cái tốt thì nên học nhưng cái sai lầm cũng nên nghiên cứu, có thế mới nhắc nhở bản thân mình không phạm phải những sai lầm giống nhau.
Cô phóng viên dí micro vào miệng tôi hỏi: "Anh Trương Tiểu Cường, xin hỏi trong lúc xả thân cứu người đó anh có suy nghĩ gì?"
Tôi chợt im lặng, tôi không thể nói với chị ta là tôi bị ép buộc được, một câu chuyện hay thì cần có thời gian thai nghén, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi sẽ kể cho nữ phóng viên nghe một câu chuyện cảm động rơi nước mắt, nhưng trong lúc này, tôi không thể không trở nên rầu rĩ.
Cũng may vị cảnh sát đụng phải tôi khi nãy tiến vào nói với các nhà báo: "Chào các bạn, tôi là Cục trưởng Lý của cục cảnh sát, xin các nhà báo hãy bình tĩnh, câu hỏi của các bạn sẽ được trả lời trong "Hội nghị báo cáo thành tích xuất sắc của đồng chí Trương Tiểu Cường" do sở cảnh sát chúng tôi tổ chức riêng cho đồng chí ấy."
Mấy vị nhà báo do không phỏng vấn được nên không vui cho lắm, những người chạy theo cứ chụp ảnh tới tấp làm mắt tôi hoa lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời một ngày tôi chụp nhiều ảnh đến vậy, trước kia ngày nào nhiều nhất cũng chỉ chụp đến ba tấm ảnh, lần lượt là chính diện một tấm, bên trái một tấm, bên phải một tấm.
Tôi bị cả đám cảnh sát nhét lên xe cùng đến hội trường "Hội nghị báo cáo thành tích xuất sắc của đồng chí Trương Tiểu Cường", nghe nói đây là giai đoạn một trong hàng loạt những hoạt động "Cảnh sát và nhân dân cùng xây dựng cuộc sống tươi đẹp" do sở cảnh sát phát động, mà sự kiện xả thân cứu người của tôi lại là một sự kiện điển hình để tuyên truyền về sự phối kết hợp giữa cảnh sát và nhân dân.
Tôi lọt thỏm trong rừng cảnh sát, giống như con chuột lạc giữa bầy mèo, nhìn quanh bốn phía đâu đâu cũng thấy cảnh sát mặt mũi tươi cười hớn hở, thấy thế tôi cũng đủ tim đập chân run.
Địa điểm chọn tổ chức hội nghị không đâu khác chính là rạp chiếu phim Kim Thành, ông giám đốc cách đây mấy tháng đã đuổi tôi và Tứ Mao ra khỏi đây giờ đứng cười tít mắt đón chúng tôi ở cửa, rõ ràng ông ta đã quên tôi, còn nồng nhiệt xông vào bắt tay tôi, tôi nhận ra được cái vẻ tự hào lộ rõ bởi ông ta được bắt tay với người anh hùng cứu người như tôi.
Tôi được người ta mời ngồi ở bàn Chủ tịch, đối mặt với hàng nghìn ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng chí cảnh sát, tuy đã dần lấy lại được vẻ tự nhiên, tôi bỗng nhận ra Lưu Dĩnh và Vương Dũng đến ngồi ở bục trên, Lưu Dĩnh còn ngồi ngay cạnh hàng ghế của tôi, chúng tôi thoáng nhìn nhau rồi ai nấy ngồi nghiêm nghị nhìn về phía trước. Vẫn còn nhiều người xem đang vào hội trường, gồm cả rất nhiều nhân viên trong công ty tôi, thậm chí có cả Chủ tịch Lâm, giám đốc Giang và tổ trưởng Sa.
Ông Cục trưởng Lý bắt đầu thao thao bất tuyệt với bài diễn thuyết, miêu tả một cách sinh động những tình tiết câu chuyện diễn ra ngày hôm đó, rất mang tính truyện nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta không kể về tôi mà là một tên ngốc khác, nếu câu chuyện này mà lan truyền đến thị trấn Tam Thủy chắc tôi và mẹ tôi sẽ bị loại trừ ngay.
Mấy lần tôi cứ nghĩ ông ta đã nói xong, kết quả là ông ta lại thuật lại một lần nữa từ một góc độ khác, cuối cùng tôi không chịu nổi, tôi bắt đầu ngọ ngoạy tứ phía, tôi thấy Lưu Dĩnh ngồi bên cạnh tôi mặt đỏ bừng.
Máy sưởi ấm không khí trong phòng bật không lớn, chị ta không thể vì nóng mà đỏ mặt được, vừa quay sang thấy tôi đang nhìn mình, chị ta vội quay đi rồi cúi gằm xuống, mặt trông càng đỏ hơn, tôi bỗng hơi bồn chồn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Lẽ nào việc chị ta đỏ mặt có liên quan đến tôi sao? Ngày trước thím Sáu tôi rất ghét chú Sáu, nhưng sau cái đêm chú Sáu trèo vào giường thím thì thái độ của thím đối với chú Sáu có sự thay đổi lớn, từ đó thím cum cúp thuận theo chú Sáu, lẽ nào sau lần tôi giải cứu thành công ấy, Lưu Dĩnh đã thầm yêu con người tôi trong hóa thân một trí thức? Tôi lại nhìn trộm chị ta một lần nữa, Lưu Dĩnh không dám nhìn tôi dù một ánh mắt mà cứ nhìn chằm chằm xuống bàn. Trời ơi! Tôi càng chắc chắn hơn về cách tư duy của mình, tôi tự dưng cũng thấy khó xử, mặc dù tôi đã đến độ tuổi kết hôn và Lưu Dĩnh trông cũng xinh xắn, nhưng chị ta về tuổi tác có hơn tôi đôi chút, tập quán của thị trấn là không chấp nhận vợ nhiều tuổi hơn. Mặc dù tôi có thể vượt qua rào cản của lề thói mà miễn cưỡng chấp nhận chị ta. Nhưng chị ta gớm quá, động một tí là đánh chửi, làm sao tôi chịu đựng được? Chinh phục một nữ cảnh sát là một sự thể nghiệm mang tính khiêu chiến, nhưng nếu tôi thử làm nó như một sự thể nghiệm, chị ta lại yêu tôi tha thiết thì tôi biết làm thế nào? Một người có trách nhiệm như tôi lại phải giúp chị ta tìm một chỗ an phận, không biết bán một nữ cảnh sát lên miền núi thì người ta có nhận hàng cho không? Ngộ nhỡ không ai cần thì tôi phải làm cách nào để thoát được chị ta? Mà tôi thì còn quá trẻ để đeo gông vào cổ, đợi tôi thì có đến mục thất.
Tôi càng nghĩ càng nản, càng nghĩ càng phiền muộn, sớm biết có kết cục này có đánh chết tôi cũng không đi khuyên cái ông chú kia, tôi lại nhìn trộm cái mặt đỏ của Lưu Dĩnh, bỗng nghĩ đến một hành động ácx, xem ra cô ta trông cũng được mặc dù tôi biết mình làm thế là không nên.
Nhân lúc cục trưởng Lý đang phát biểu đến đoạn cao trào tôi bèn ghé đầu qua bên Lưu Dĩnh vờ như không biết hỏi: "Cảnh sát Lưu Dĩnh, sao mặt chị đỏ vậy?" nghĩ đến chị ta xấu hổ không thốt nên lời tôi sắp bật cười đến nơi.
Chị ta thấp giọng trả lời tôi: "Vì tôi cảm thấy ngồi cùng cậu thật là mất mặt."
Tôi: "..."
Khi người ta chưa hiểu được giá trị đích thực thì làm sao mà trân trọng được, chịu sự ghẻ lạnh cũng là đương nhiên, người tràn mắt thịt sao biết được cái quý của ngọc? Lưu Dĩnh ơi là Lưu Dĩnh, tôi đắt giá hơn chị tưởng đấy.