Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 165:


Chương trước Chương tiếp

Nếu nói đến những thứ Tuyên Võ hầu để tâm nhất thì thứ đầu tiên chắc chắn là thứ trân quý nhất của Tần gia —— chính là tước vị có thể truyền thừa xuống.
Thứ hai hẳn là hài tử của hắn ta.
Hắn ta mạo hiểm đắc tội Bình Tây Vương để bảo hộ hài tử của mình, phương diện này quả thật là hơn Tạ Cảnh Ngọc một bậc.
Chỉ là không biết hắn ta để tâm thế tử hay là nhi tử của ngoại thất hơn...
Vân Sơ gõ gõ mặt bàn, mở miệng nói: “Ngươi tìm một cơ hội canh lúc Tuyên Võ hầu tới tiểu viện, dẫn dụ Lạc thị tới tiểu viện kia.”
Nàng nói xong thì ném một túi bạc qua đó.
Gia đinh mặt mày hớn hở: “Phu nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho tiểu nhân.”
Sau khi gia đinh lui ra, Vân Sơ mở miệng: “Nhìn cũng lanh lợi, làm việc chắc chắn, tăng thêm một ít tiền tiêu vặt hàng tháng cho hắn.”
Thính Sương ghi nhớ chuyện này.
“Đúng rồi.” Vân Sơ lộ ra một chút ý cười: “Lúc sáng về Vân gia, cha nương của Vu Khoa tới tìm ta, nói muốn đề thân, Thính Sương, ngươi nghĩ thế nào?” . Bạ𝓃‎ có‎ biế𝑡‎ 𝑡ra𝓃g‎ 𝑡ru𝙮ệ𝓃‎ ﹟‎ TRuMTR𝖴Y‎ 𝚎N.𝐕𝓃‎ ﹟
Thính Sương vốn đang cân nhắc phải thêm cho gia đinh kia bao nhiêu bạc thì đột nhiên nghe được mấy lời này, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.
Nàng ấy nhớ khi trước phu nhân về Vân gia, nàng ở lại hầu hạ bên cạnh phu nhân, nam nhân kia ngày nào cũng tới tìm nàng, không phải đưa phấn thì là đưa trâm.
Thật ra nàng ấy đủ khả năng tự mua mấy thứ phấn son trâm cài này, chuyện khiến nàng ấy động lòng chính là cái hôm ở bờ hồ, hắn khoác áo choàng lên vai nàng ấy...
Nhưng nếu thành hôn thì nàng ấy không thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh phu nhân, nếu phải chọn một trong hai, nàng ấy tình nguyện không gả.
“Nếu ngươi thành thân với Vu Khoa thì sau này cứ thay ta quản lý thôn trang suối nước nóng.” Sao Vân Sơ lại không nhìn ra tâm sự của nàng ấy mở miệng nói: “Ta và Bình Tây Vương hợp tác kinh doanh, cần một người đáng tin cậy ở lại thôn trang, Thính Sương, ngươi là người thích hợp nhất.”
Mắt Thính Sương lập tức sáng lên.
Sau khi thành thân, tuy không thể sớm tối ở bên cạnh phu nhân, nhưng nàng ấy thành phụ nhân thì sẽ có thể quản lý được nhiều chuyện ở bên ngoài, hẳn là có thể giúp đỡ phu nhân nhiều hơn.
Thì ra là vẫn có thể có được cả cá và tay gấu.
Nàng ấy đỏ mặt gật đầu.
Sáng hôm sau, Vân Sơ về Vân gia định ra hôn sự của Thính Sương.
Nương của Vu Khoa là ma ma tâm phúc bên cạnh Lâm thị, cha của Vu Khoa là đại quản sự ngoại viện của Vân phủ, hai người đều là hạ nhân của Vân gia, cả đời làm việc cho Vân gia nên đã cầu xin một ân điển, cho Vu Khoa giải trừ nô tịch, đến quân doanh ngoài thành rèn luyện.
“Hôn sự cứ tổ chức vào nửa tháng sau đi, là ngày hoàng đạo.” Vu ma ma cười tủm tỉm nói: “Vu gia đã sắp xếp một tiểu viện ở ngoài thành, đủ cho phu thê bọn nó ở, sinh hài tử vẫn ở được, sau này Vu Khoa tiện đường tới quân doanh, Thính Sương cũng tiện làm việc cho đại tiểu thư.” Người bình thường làm hôn sự không có nhiều quy trình rườm rà như thế gia đại tộc, chỉ cần hai bên quyết định xong, lúc nào cũng có thể vào cửa.
Định ngày tháng xong, tảng đá đè nặng trên đầu Vân Sơ cũng lặng lẽ rơi xuống đất.
Sau đó, nàng đến thư phòng của Vân Tư Lân, có hai hộ vệ đang canh giữ ngoài cửa, một người là phó tướng của cha nàng, người kia nàng cũng nhận ra, là hộ vệ thiếp thân của Bình Tây Vương.
“Đại tiểu thư, tướng quân và Bình Tây Vương đang nghị sự, mời đại tiểu thư đến thiên thính ngồi một lúc.”
Vân Sơ gật đầu, vào thiên thính ngồi uống trà.
Vừa ngồi được một khắc thì cửa thư phòng đã mở ra, Vân Tư Lân đưa Sở Dực rời khỏi thư phòng: “Chuyện Vương gia lo lắng thật sự có khả năng xảy ra, cũng không biết khi nào mùa hè mới dứt, nhiều người c.h.ế.t vì nóng như vậy, ai, cũng may thỉnh thoảng sẽ có vài trận mưa to, bằng không hoa màu cũng c.h.ế.t khô, không biết xảy bạo loạn đến mức nào.”
Sở Dực mở miệng: “Chờ phụ hoàng hạ ý chỉ, ta lại đến thương nghị với tướng quân.”
Mấy tháng liền oi bức nóng nực, vô số người c.h.ế.t vì nóng, nhiều bá tánh tập trung ngoài thành náo loạn, tuy lực sát thương không bằng thổ phỉ nhưng cũng tạo thành khủng hoảng.
Phụ hoàng nhất định sẽ hạ chỉ bảo hắn đi trấn áp, những người đó đều là bá tánh bình thường, hắn không thể dùng biện pháp như đánh thổ phỉ để đối phó với những người tay không tấc sắt, cho nên tới tìm Trụ Quốc đại tướng quân xin ý kiến.
Hắn đang muốn rời đi thì lại thấy một thân ảnh xinh đẹp đang ngồi trong thiên thính.
Gần như không cần tốn sức là đã có thể bắt lấy thân ảnh của nàng.
“Đúng đúng đúng, ta còn có một chuyện cần nhờ ngươi.” Vân Tư Lân vỗ trán: “Gần đây khuê nữ nhà ta đang luyện võ, ta vẫn luôn muốn tìm cho nó một loại binh khí tiện tay, ngươi là hoàng tử, biết nhiều thứ, giao chuyện này cho ngươi được không?”
Sở Dực mở miệng: “Có thể hỏi xem Vân tiểu thư thích loại binh khí gì không?”
Ba chữ Vân tiểu thư quả là thuận miệng hơn Tạ phu nhân nhiều.
Vân Tư Lân là kẻ quê mùa, hoàn toàn không cảm thấy kiểu xưng hô này có gì không đúng, vẫy tay gọi Vân Sơ: “Sơ nhi, lại đây!”
Vân Sơ buông chung trà, bước ra khỏi thiên thính, bước xuống bậc thang: “Bái kiến Vương gia.”
Vân Tư Lân tùy tiện nói: “Sơ nhi, ta nhờ Vương gia tìm cho con một món binh khí, con thích loại nào thì cứ nói với Vương gia.”
Vân Sơ cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Nàng vừa vì chuyện kinh doanh mà làm phiền Bình Tây Vương, cha nàng lại nhờ Vương gia nhà người ta đi tìm binh khí cho nàng...
“Vẫn không nên làm phiền Vương gia.” Nàng cự tuyệt nói: “Một người mới học như ta, binh khí có tốt thì cũng sẽ bị ta lãng phí.”
Sở Dực mở miệng: “Năm năm trước ta theo Vân tướng quân đến Tây Cương, Vân tướng quân giúp ta tìm phương thiên kích, bây giờ ta giúp nữ nhi của Vân tướng quân tìm binh khí, xem như trả lại ân tình.”
Sợ Vân Sơ lại từ chối, hắn vội vàng chắp tay cáo từ rời đi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...