Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch
Chương 39: Có thể hôn em không?
“ Vẫn Thần......” Thanh âm có chút khàn khàn của Lạc U kêu lên, ngữ điệu cũng mang theo một chút hương vị đặc biệt.
Diệp Vẫn Thần rất quen thuộc và hiểu rõ Lạc U. Nghe được giọng nói của cô như vậy thì bất ngờ thoáng chốc sửng sốt, dáng vẻ vừa tự tin kia lập tức trở nên đờ đẫn, nhìn về phía Lạc U dò xét, có chút mù mịt.
Không đợi Diệp Vẫn Thần hiểu rõ, Lạc U đã vươn cánh tay mảnh khảnh, mạnh mẽ vòng quanh cổ anh, sau đó dùng sức, kéo đầu anh xuống, hung hăng hôn lên. Cái hôn thiếu đi ôn nhu mà vẫn nóng bỏng khác thường. Cơ thể hai người gắt gao dính chặt vào nhau, môi lưỡi đan xen, ngay cả người nào đó mắc bệnh ưa sạch sẽ cũng không hề cảm thấy phản cảm.
Từ trong đờ đẫn Diệp Vẫn Thần cũng phản ứng lại, cố gắng phối hợp nhịp nhàng với Lạc U. Cái hôn của anh vẫn còn có chút trúc trắc, nhưng có lẽ là do bản năng, một lát sau đã biết cách lấy lòng Lạc U, thấp thỏm đem môi lưỡi của chính mình đưa tới, làm cho Lạc U thoải mái hơn. Cái hôn của hai người bởi Diệp Vẫn Thần phối hợp thay đổi mà cũng càng thêm triền miên.
“ Mùi vị không tệ, lần sau tiếp tục cố gắng.” Một lúc lâu sau Lạc U mới cảm thấy thỏa mãn buông Diệp Vẫn Thần ra, thanh âm khàn khàn nói, môi mỏng đỏ tươi lộ ra hương vị gợi cảm mê người, làm cho Diệp Vẫn Thần không nhịn được lại nuốt nước miếng.
Anh cũng không muốn biểu hiện giống như một sắc lang chưa thấy qua việc đời, nhưng bộ dáng này của Lạc U thật sự là làm người ta không thể kháng cự, làm cho anh không nhịn được muốn ôm cô hôn cô một cái lại một cái, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là lời nói trong lòng, chuyện ấy anh thật sự không dám. Mặc dù Lạc U vừa mới cưỡng hôn anh, nhưng cưỡng hôn lại thì đánh chết anh anh cũng không dám làm!
Diệp Vẫn Thần nghĩ. Lạc U vừa rồi là mới cưỡng hôn chính anh sao?
“ Đang suy nghĩ gì đấy?” Lạc U hỏi, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy người đàn ông này đang suy nghĩ đến thứ gì đó kì lạ , nếu không sắc mặt cũng sẽ không đỏ như vậy.
“ Anh…anh…anh có thể...lại...hôn...hôn một lần sao?” Diệp Vẫn Thần lắp bắp hỏi, không biết rằng chính anh đang có thể xem là được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng cảm giác đáng ghét vừa rồi lại thật tuyệt.
“Không được!” Lạc U nhíu mày, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua môi Diệp Vẫn Thần. Thật ra thì mùi vị đó thật đúng là không tệ, chỉ là nếu quá dễ dàng có được thì sẽ không biết quý trọng.
Sắc mặt chờ mong của Diệp Vẫn Thần thoáng chốc hơi thất vọng, dáng vẻ ủ rũ hơi cúi cúi đầu, cực kỳ giống bộ dáng của " đại cẩu " không chiếm được quà của chủ.
Lạc U buồn cười nhìn, không nhịn được nói:“ Nếu chuyện anh làm với Trịnh Nghị Phong tốt, em có thể đồng ý với anh một nguyện vọng không quá quá đáng.”
Ánh mắt Diệp Vẫn Thần nháy mắt liền sáng, vô cùng công khai thẳng tắp nhìn chằm chằm môi Lạc U, còn thật sự hỏi:“ Hôn em cũng có thể chứ?”
Ánh mắt Lạc U lóe lóe, nhưng vẫn lắc đầu nói:“ Không được.”
“ Hả?” Diệp Vẫn Thần nghi hoặc một chút, chẳng lẽ ý của Lạc U không phải như vậy sao? Diệp Vẫn Thần hơi thất vọng.
Lạc U nở nụ cười, đầu hơi nâng lên, phong thái vô cùng nữ vương nói:“ Là em hôn anh, nếu anh làm tốt , em có thể cho anh một cái hôn, như thế nào?”
Cao cao tại thượng, tự tin kiêu ngạo, phong thái nữ vương, một động tác một ánh mắt lại thêm một câu nói, Diệp Vẫn Thần hoàn toàn đắm chìm, ngay lúc này, anh thậm chí có thể xúc động quỳ xuống tuyên thệ nguyện trung thành.
“ Anh thề, nhất định sẽ làm tốt!” Lạc U như vậy, làm cho anh muốn dốc hết toàn bộ làm việc vì cô, dẫu có chết cũng sẽ không làm cho cô thất vọng.
“ Em chờ .”
Năm ngày sau, đoàn làm phim ở trong một rừng cây quay cảnh Lạc U và Diệp Vẫn Thần sau khi ngã xuống từ vách đá gặp được cao nhân chỉ dạy. Phân đoạn này là bước ngoặt của câu chuyện. Cao nhân có văn có võ, chia ra truyền thụ cho Lạc U một quyển " Trị Thế Chi Thư " và Diệp Vẫn Thần một bộ võ học công pháp. Hai người ở đáy vực một bên học tập một bên dưỡng thương, diễn xuất ngang tài ngang sức, hai người biểu diễn cũng rất ăn ý, hầu như mỗi cảnh quay đều không vượt quá ba lần, làm cho Lăng đại đạo diễn cực kì hài lòng.
Thời gian nghỉ trưa, Diệp Vẫn Thần tách khỏi mọi người gọi một cuộc điện thoại, sau khi quay về ánh mắt anh sáng lên nhìn chằm chằm Lạc U.
Lạc U đang ăn cơm trưa, không ngẩng đầu lên vẫn vô cùng mẫn cảm cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Diệp Vẫn Thần, suy nghĩ một lúc thì buồn cười hỏi:“ Làm xong việc rồi à?”
Câu hỏi dùng giọng khẳng định, nếu như không phải, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Diệp Vẫn Thần dùng sức gật gật đầu, nói:“ Hoàn thành!”
Năm ngày qua Diệp Vẫn Thần đã khiến cho Trịnh Nghị Phong rơi vào cái bẫy anh sắp đặt sẵn, mặc dù điều này chứng minh Diệp Vẫn Thần thủ đoạn, nhưng không thể không nói đây cũng bởi vì động lực muốn được thưởng ấy mà.
“ Muốn thưởng luôn bây giờ?” Lạc U bình thản hỏi, lộ ra một cỗ hương vị cao thượng, hiện tại cô hoàn toàn hiểu rõ tư tưởng tiểu M(*) kia của Diệp Vẫn Thần. Cô càng mạnh mẽ với anh, anh lại càng vui vẻ, điểm ấy cô mà không thỏa mãn được anh thì uổng phí đời trước được mọi người gọi là công chúa.
(*): M trong S&M. S&M là một cặp từ tiếng Anh: Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm)). Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân). Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.
Diệp Vẫn Thần hơi do dự lắc lắc đầu, nói:“ Có thể để sau không?” Cũng không biết bao giờ mới có cơ hội như này, Diệp Vẫn Thần mặc dù rất muốn rất muốn, nhưng không muốn lãng phí như vậy.
Ý không muốn lãng phí trong câu nói của Diệp Vẫn Thần thực rõ ràng, nghe vào tai Lạc U cảm thấy rất buồn cười, nhưng hơn cả buồn cười là kiêu ngạo. Người đàn ông này coi trọng cô đến mức như vậy, một cái hôn hứa hẹn cũng đều cẩn thận như vậy, làm cho cô có chút kiêu ngạo lại có chút cảm thấy uất ức.
“Có thể, nhưng mà không có lãi đâu.” Lạc U đáp ứng. Cô cảm thấy thật thú vị, đây cũng là một loại tình thú đi. Cùng người đàn ông này ở chung cũng làm cho cô cảm thấy càng ngày càng có tình ý. Cô nghĩ, nếu cứ vậy phát triển tiếp, thích người đàn ông này, thậm chí là yêu người đàn ông này, dường như cũng chẳng phải chuyện khó khăn nào.
Đối với một người một lòng một dạ yêu mình, bảo vệ mình hơn nữa chuyện gì cũng đều nghe theo mình, có bao nhiêu người phụ nữ có thể cự tuyệt đây? Huống chi người đàn ông này vẻ ngoài đẹp trai, chỉ số thông minh đủ cao, tính tình đủ tốt, cô nếu mà không động lòng thật, phỏng chừng chính cô cũng cảm thấy mình không phải là người.
Trong lòng Lạc U chất chứa nhiều cảm xúc. Diệp Vẫn Thần vui vẻ lộ ra một nụ cười thuần khiết, hơi thở lãnh khốc bỗng chốc tiêu tan, lại tỏa sáng như ánh mặt trời, mê mẩn choáng váng không ít thành viên trong đoàn làm phim, nhất là mấy cô gái tuổi chừng hai mươi, không nhịn được hét rầm lêm. Nếu không phải bị Lạc U lạnh lùng liếc một cái, đoán chừng đã tại chỗ chạy tới đây muốn kí tên.