Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ
Chương 62: Lễ tạ ơn, sự vui mừng…
Ngay cả một người đàn ông như Tần Trạch cũng khó giấu được cảm giác vui vẻ ở trên mặt.
Lễ tạ ơn ở nước Mỹ cũng giống như lễ Trung Thu ở Trung Quốc vậy, anh em đoàn tụ, cả nhà cùng nhau hưởng thụ niềm vui tình thân trong ngày lễ. Tới ngày lễ Tạ Ơn, đường phố Vincent rất thưa thớt người đi qua lại, không phải chỉ có những người con vẫn đang sống chung??:eat: nhà cha mẹ lớn lên, hay những ngưới con đã chuyển ra ngoài sống độc lập, tất cả mọi người đều quay về nhà cha mẹ xum vầy.
Siêu thị khắp nơi đều dán quảng cáo giảm giá gà rán, trong cửa hàng cũng chật ních người dân thành thị đến mua.
Tần Trạch được vợ chồng ông Henry mời, mà Mary cũng thường gọi điện thoại cho Tần Trạch, cô ấy cũng đã tới nhà trọ này của Tần Trạch mấy lần, vợ chồng ông Henry cũng biết cô ấy, cũng mời cô ấy đến cho vui.
Hai cô con gái của ông Henry cũng cùng gia đình mình tới, cả gia đình đoàn tụ ở một chỗ, hai vợ chồng ông Henry rất vui mừng, bọn họ nói từ lâu rồi vẫn chưa được chứng kiến qua nhiều người cùng nhau vui vẻ ở một chỗ như vậy. Những người già đều rất thích náo nhiệt, chuyện này cho dù là ở Trung Quốc hay nước Mỹ thì đều giống nhau.
Để chiêu đãi Tần Trạch và Mary, từ sáng sớm Lily đã phải bận rộn, ngay cả ông Henry cũng mặc tạp dề vào trong bếp phụ giúp, không ngừng bôi nguyên liệu trên con gà, trong bụng con gà cũng được nhét rất nhiều mảnh vụn khác nhau.
Lily nói con gà lớn này là do sáng nay cô ấy phải tranh giành rất kịch liệt trong cửa hàng mới mua được, con gà lớn như vậy phải nướng ít nhất trong bốn tiếng đồng hồ mới có thể chín được. Mary là một người điển hình chỉ biết chơi đùa, sau khi Tần Trạch hỗ trợ quét dọn một lần ở trong phòng thì ngồi trên bàn ăn chờ đợi ăn cơm.
“Niềm vui của trời, thức ăn được mang ra rồi.” Trong âm thanh vui vẻ nhưng cũng là một tiếng hét rất to, ông Henry cuối cũng cũng bê con gà cực lớn thơm ngào ngạt kia lên, vừa đi vừa đong đưa bước chân đi tới trước bàn ăn, cả gia đình bị hình ảnh hài hước của ông Henry làm cho phì cười.
Ông Henry có cháu ngoại nữ là Cathy, còn cháu ngoại trai là Bob, chúng đều là những đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, lúc mới đầu khi chúng thấy Tần Trạch và Mary, vẻ mặt của chúng rất hưng phấn. Lúc mọi người ở phòng bếp nấu cơm thì bọn họ ở phòng khách??và phòng bếp qua chạy lại chơi đùa rất vui vẻ, còn nhân lúc Tần Trạch và Mary không chú ý quan sát hai người.
Bất kể Mary có trêu chọc hai đứa bé như thế nào, chúng cũng nhất định không chịu nói một câu.
Mà hai người con gái của ông Henry thì cũng chồng của họ ngồi trước tivi nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện với Tần Trạch. Hai nhà bọn họ đều rất thoải mái, cũng không có đặc biệt chăm sóc Tần Trạch và Mary, họ chỉ trao đổi nói chuyện rất tự nhiên, điều này khiến cho Tần Trạch và Mary cảm thấy rất thoải mái.
Tô Nhiên vùi mình ở trong túi của Tần Trạch, lẳng lặng nhìn tất cả.
Cảm nhận sự vui vẻ ngày lễ, thỉnh thoảng dùng tâm linh nói chuyện với Tần Trạch.
Khi hai vợ chồng ông Henry mang những món ăn truyến thống trong lễ tạ ơn lên như: khoai tây viên có rắc đường đỏ, cùng với đậu phộng,??khoai nướng, tỏi giã bánh bao đặt lên bàn, Mary và hai đứa trẻ đừng nói có bao nhiêu vui vẻ. tất cả mọi người cũng ngồi vào một chỗ. Chờ đợi ông Henry tuyên bố bắt đầu bữa tối.
Chỉ thấy hai gò má của ông Henry đỏ bừng, trên mặt mang theo sự ôn hòa mỉm cười, ông bê chén lên, nhìn qua cả gia đình, làm như thật lên tiếng: “Tôi thay mặt cho cả gia đình tôi hoan nghênh hai người bạn đến từ Trung Quốc, đây là lễ tạ ơn đầu tiên các bạn tham dự tại nước Mỹ, tôi??cũng hi vọng đây là một ngày khó quên ở nước Mỹ của các bạn.”
“Cảm ơn chú Henry, và cô Lily, cháu yêu gia đình các bác.” Tần Trạch đứng lên, ôm ông Henry một cái thật chặt và hạ xuống hai cái hôn nhẹ nhàng lên má bà Lily.
Anh đứng trong không khí này, cảm thấy rất là cảm động, Henry và Lily cũng giống như người lớn trong nhà của anh vậy, dành cho anh rất nhiều sự chăm sóc, anh rất cảm ơn hai người họ.
Henry và Lily đều cười và ôm lại Tần Trạch.
“Chúng tôi cũng yêu các con.”
Mary ở một bên cảm động đến rơi nước mắt, sau đó cùng Tần Trạch giơ chén của mình lên, rối rít cùng vợ chồng ông Henry và hai vợ chồng con gái của ông chạm cốc. Cathy và Bob mới ba, bốn tuổi cũng đứng lên, cầm theo cái chén lảo đảo lắc lư tham gia náo nhiệt, khiến cho mọi người đều cười ầm lên.
“Chúc cho hai người ở nước Mỹ học tập thật tốt, luôn luôn khỏe mạnh.” Mọi người đều vui vẻ đáp lễ.
“Cạn chén.” Tiểu Cathy tuy người nhỏ, nhưng lại là người đầu tiên uống xong, dĩ nhiên gần như một nửa số coca đều bị rơi vào trên quần áo của con bé.
“Có một vấn đề muốn đố mọi người.” Ông Henry lên tiếng dẫn đến chỗ mấu chốt.
“Vấn đề gì vậy ạ.” Mary tò mò hỏi.
“Tại sao lễ Tạ Ơn nhất định phải ăn gà tây và bánh bí đỏ vậy?”
Mary không hiểu tại sao.
Tần Trạch khẽ cười nói: “Gà tây và bánh bí đỏ là món ăn đầu tiên trên lễ Tạ Ơn ở nước Mỹ mà Thanh giáo đồ và American indian hai anh em cùng nhau thưởng thức hai món này. Hai món ăn này thể hiện những kí ức của người Mỹ về những ngày tháng xây dựng và phát triển khó khăn, hồi tưởng lại những tâm khi xưa trong lễ Tạ Ơn. Vì vậy gà tây và bánh bí đỏ là tượng trưng cho lễ Tạ Ơn, lễ Tạ Ơn còn có tên gọi khác là ‘lễ gà tây’.”
“Ha ha, Trạch, thật đúng là không có chuyện gì làm khó được cậu.” Henry cười phá lên.
“Đến đây, đến đây, đói bụng chưa, bắt đầu ăn đi nào.” Lily cười nhìn Henry, nói với mọi người trong gia đình.
Lily dẫn đầu một dao mổ bụng con gà, nhất thời một mùi thơm phức lượn lờ trong lỗ mũi, bọn họ cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của gà tây, vô cùng vui mừng tập chung vào món ngon mà mình thích, không chút khách khí nào triển khai thế tiến công. Các loại nguyên liệu trong bụng gà tây theo dòng chất lỏng chảy ra, trượt qua những thớ thịt tươi đẹp, nhìn ngon miệng biết bao nhiêu.
“Ăn ngon thật.” Tần Trạch và Mary lần đầu tiên được ăn món ngon trong lễ Tạ Ơn, bọn họ không nhịn được những tiếng than thở khen ngon.
Tô Nhiên nhìn đồ ăn phong phú như thế, nhìn qua, không không, tuyệt đối là những món này ăn rất ngon, trong lòng cảm thấy khó??chịu.
“Tôi cũng muốn ăn, trời ơi, a a a, đợi sau này tôi tỉnh lại nhất định phải ăn cho đủ số này.” Dĩ nhiên Tô Nhiên chỉ có thể nhìn đồ ăn, nói cho đỡ thèm.
Tần Trạch nhìn sự thèm ăn của Tô Nhiên mà nảy sinh một ý nghĩ trong đầu.
Trong cuộc sống sau này ở nước Mỹ của Tần Trạch và Mary, kỷ niệm về lễ Tạ Ơn đầu tiên ở đây đã trở thành một kỷ niệm đẹp khó quên.
Buổi tối của Lễ tạ ơn, Mary tạm biệt Tần Trạch và Henry trở lại kí túc xá, trong lòng có một loại cảm giác không nói lên lời.
Trong đầu cô luôn nhớ đến sự ung dung bình tĩnh, vẻ mặt luôn mỉm cười của người đàn ông kia.
Trong trường học của Mary, cách ăn mặc của học sinh vô cùng thành thục. Hầu như tất cả các học sinh nữ đều mang đủ các loại nhẫn, vòng cổ vòng tay, trên bàn tay thì đủ thể loại sơn móng tay. Có nữ sinh lại thích hóa trang vô cùng đặc biệt, luôn thích tô cho môi mình thành màu tím đen. Trong trường học, giới tuyến giữa học sinh nam và học sinh nữ không rõ ràng, các học sinh nam và học sinh nữ??ôm nhau là hiện tượng rất bình thường.
Các học sinh nam chủ yếu là mặc quần bò rộng và áo phông, loại quần bò dài rộng ấy là loại có thể nhét vừa thêm hai ba người với thân hình nho nhỏ vào nữa.
Học sinh nữ á? Hoặc là giống như học sinh nam, cũng mặc quần áo dài rộng, hoặc là phát huy đầy đủ tác phong tiết kiệm, quần áo rút gọn đến đáng sợ. Đặc biệt là vào mùa hè, phía trước thì hở rốn, phía sau thì hở mông, phía trên thì hở ngực, phía dưới thì lộ đùi, giống như sợ người khác không chú ý đến bộ dáng thướt tha của người con gái đang độ tuổi xuân.
Ngoài chuyện đó ra, bọn họ còn thường xuyên tạo một số lỗ trên cơ thể, giống như trên lông mày, lỗ tai, lỗ mũi, đầu lưỡi, đôi môi, trên rốn, đủ các thể loại, ở trên lỗ còn tạo thêm các loại vòng kim loại, vòng treo, để chứa đựng và bày ra bộ dáng khốc của họ.
Thời điểm mới vào học, Mary nhìn thấy cái này cảm thấy giống như là đang tự ngược, thời gian dài, cô lại cảm thấy nó quá khốc.
Nhưng mà cô vẫn không thể vừa mắt nổi.
Bởi vì cô đã biết thế nào mới là khốc chân chính, phải giống như Tần Trạch vậy, luôn mặc một kiểu quần áo đơn giản nhưng lại vẫn rất anh tuấn, linh hoạt, phẩm chất bình tĩnh, mà không phải là như kiểu ăn mặc tục tằng kia.
Ở nơi đây, yêu đương phổ biến giống như một bữa ăn cơm thôi. Buổi tối, trên đường cái cạnh trường học, thường xuyên nhìn thấy những người yêu nhau nắm tay đi dạo đến tận nửa đêm.
Cô là một vị mỹ nữ, đây là điều cô vẫn tự biết, cho nên những người đàn ông độc thân tốp năm tốp ba ở bên đường vẫn thường hô to với cô: “Hey, stop! Come on! Join us!” (Này, dừng lại! Đến đây nói chuyện với chúng tôi đã,)
Mỗi ngày mỗi ngày đều có những chuyện như thế này xảy ra.
Nhưng cô lại chỉ thích người đàn ông cực kì ôn hòa kia, nhưng người đàn ông đó lại luôn giữ lễ khách sáo với cô.
Lúc này, Mary nghe thất tiếng Tina đang thảo luận với một người đàn ông bên ngoài kí túc xá. Tina là một cô gái mập mạp, là người da trắng, mụn trứng cá mọc rải rác trên mặt cô ấy, rõ ràng tiết lộ hooc môn của cô ấy phân bố quá thừa. Từ đôi môi tím đen của Tina nhả ra một vòng khói, quần áo tiết kiệm vải không che nổi thân thể thiếu nữ phát triển đầy đủ của cô ấy.
Mary nhìn thấy người đàn ông da trắng kia đặt tay trên bộ ngực gợi cảm của cô ấy, tiếng cười của Tina qua dây thanh âm lên thẳng cổ họng, dứt khoát, khỏe mạnh.
Mary hiểu được, hôm nay cô sẽ lại bị Tina đuổi ra khỏi kí túc xá. Phòng kí túc xá của Mary thường bị Tina và bạn trai của cô ấy chiếm mất. Có đôi khi Mary đang vội vàng ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi, Tina và bạn trai cô ấy cũng thờ ơ nhìn cô, sau đó lớn tiếng dùng tiếng Mỹ mà cô nghe không hiểu để nói gì đó. Kết quả, Mary chỉ có thể chấp nhận kết quả rời khỏi kí túc xá.?
Nhiều lúc, khi Tina và bạn trai cô ấy ôm ấp nhau đi vào phòng ký túc xá, Mary liền tự động cầm theo túi rời khỏi phòng. Những lần như vậy cô sẽ dùng lực thật mạnh đóng cửa lại vang lên tiếng “ầm”, đồng thời dùng một câu tiếng Trung mắng:?
“Đồ không biết xấu hổ.”
Mary thường hay nghĩ: Nếu như chính mình và Tần Trạch trở thành người yêu, như thế chính mình và Tần Trạch có thể cùng Tần Trạch bắt đầu cuộc sống ấm áp trong nhà trọ, không lo không nghĩ mà học xong đại học, sau đó cùng nhau phấn đấu, nếu như gặp vận may tốt, như vậy có thể cùng nhau định cư ở Mỹ rồi.
Chỉ là không biết chính mình có thể gặp loại vận may này hay không, có thể theo đuổi được tới tay nha.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng: “Mẹ ơi, ở nước Mỹ này con vất vả quá. Nhưng mà con nhất định sẽ cố gắng. Nhất định con sẽ không khiến mẹ và cha phải mất mặt vì con đâu.